_ Em ở đây ngủ, mà khiến tôi đi khắp nơi tìm em vậy hả! Em to gan lắm.!
Hắn nhìn kĩ nó. Khuôn mặt không một chút mụn, đôi môi hồng như một cánh hoa, Làn da trắng tinh không tỳ vết, mũi sọc dừa nhỏ cạo, lông mày thanh tú, mi dài tưởng như cánh bướm cụp xuống tạm thời nghỉ ngơi. Ngũ quan tinh tế, khuôn mặt không hề có chút góc chết nào. Tại sao nóa lại đẹp đến thế, đẹp như được tạo ra để mang nhan sắc “ chim xa cá lặn, hoa nhường nguyệt thẹn “. Đẹp đến mức ngay cả hắn - một con người lạnh lùng, nhìn mỹ nữ thành quen mà còn phải say mê nhìn nó không chớp mắt. Hắn tự hỏi rằng rốt cuộc nó còn thể đẹp đến mức nào nữa đây, nhất là khi nó ngủ, khi thức thì trên mặt nó hiện hữu sự lạnh lùng, vô tình, và cả sát khí. Còn khi ngủ, nó trông thật dịu dàng như một thục nữ, hiền lành, thanh thuần đến kì lạ. Mái tóc đỏ nổi bật trên nền da trắng, thật là một kiệt tác đẹp đến bức người.
Đang say mê nó lên tiếng:
_ Nhìn cái gì mà nhìn hoài vậy?
Tiếng nói của nó khiến hắn giật mình, dạng như kiểu đang làm việc xấu mà bị bắt gặp ý. Hắn không nói gì, chỉ cười cười. Sao nó tinh thế, ngay cả người ta nhìn nó mà nó cũng biết được trong khi đang nhắm mắt. Đột nhiên trong đầu hắn nghĩ ra một ý tưởng:
_ Băng nè ! Em buồn ngủ lắm sao?
Nó vươn vai rồi trả lời:
_ Dạo này có nhiều việc quá, nên tối ngủ hơi khuya xíu!
Nghe nó nói thế trong lòng hắn có chút xót xa, hắn biết nó giỏi nhưng nó cũng phải để ý đến bản thân nó một chút chứ. Không thể cứ mãi lam việc cái kiểu thế được, có ngày nó sẽ gục mất. Dù sao nó cũng là một nhi nữ kia mà.
Hắn nói :
_ Mặt em có cái gì kìa!
Nó sờ tay lên mặt rồi hỏi:
_ Ở đâu vậy?
Hắn cúi xuống sát môi nó rồi nói:
_ Ở đây!
sau đó chú tâm vào việc kiss nó. Đây là lần thứ hai hắn chủ động hôn nó. Hắn dùng lưỡi tách môi và răng của nó ra, từ từ thám hiểm từng cái răng, tường chút từng chút một. Lưỡi của nó nhỏ mà lại vô cùng mền mại đến không tả thành lời. Chưa bao giờ hắn lại có một ý niệm mạnh mẽ như bây giờ, hắn cũng phải thừa nhận là cứ nhìn thấy nó là hắn đã muốn kiss nó rồi. Nhưng mà lại sợ, sợ nó không vui, sợ nó sẽ mắng hắn rồi bỏ rơi hắn. Đôi môi nó cứ như mọt liều thuốc nghiệm, một khi đã được thưởng thúc một lần thì khó có thể bỏ được. Hắn ôm nó chặt hơn, hôn sâu hơn, cướp đoạt đi mọi ngọt ngào, hương thơm, sự mề mại của nó một cái không thương tiếc. Mãi đến khi hôn đến mức mà môi nó đỏ cả lên hắn mới chịu buông tha cho nó. Nó cầm hòn đá ném vào bụi cậy cách đó không xa. Ngay lập tức :
_ Ák! _ một tiếng kêu vang lên.
Nó nói:
_ Không phải trốn đâu, ra đây đi. !
Lần lượt sáu người chiu ra khỏi bụi cây, trên đầy Nga và Linh còn có mấy cái lá trông vô cùng buồn cười. Nó nói:
_ Giờ muốn sống sao đây a!
Nga nói:
_ Băng Nhi ! Cậu tha cho chúng tớ lần này đi! Tớ chừa rồi!