• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


"Nay Bộc Châu Ti Thương Tham Tướng Bùi Viêm đưa sính lễ lập Hoa Dương Khố Địch Thị trưởng nữ Lưu Ly làm thiếp..."
Bùi Viêm? Bùi Viêm! Bùi nhị lang nhà Bùi Đô Úy, chẳng lẽ lại chính là thừa tướng Bùi Viêm mà ba mươi năm sau bị Võ Tắc Thiên chém đầu tịch biên gia sản, cả tộc bị lưu đày đó sao? Tính ra vị Bùi Viêm này năm nay cũng chỉ mới hai ba mươi tuổi...!trời ơi, suýt chút nữa thì mình đã trở thành thiếp của vị tể tướng đáng thương này ư?
Rất lâu sau đó Lưu Ly mới định thần lại, giật mình vứt tờ văn thư lên thư án như chạm phải vật nóng bỏng tay, nghĩ ngợi một hồi lại cầm lên xé thành nhiều mảnh nhỏ, vo thành một cục, chỉ hận không thể thiêu cháy nó, đột nhiên nghe thấy Tiểu Đàn ở phía sau kinh ngạc nhỏ giọng: "Cô Cả, cô..." Lúc này Lưu Ly mới nhận ra bản thân mình thất lễ, nhíu mày ném viên giấy tròn đó cho nàng ta: "Mang vứt đi, nhìn thấy là khó chịu!"
Tiểu Đàn hiểu ra bèn gật gật đầu, nhanh chóng chạy ra ngoài, lát sau quay lại nhỏ giọng cười nói: "Em vứt ra cái mương ngoài bờ tường rồi!"
Lưu Ly nhìn tỳ nữ tay chân mồm miệng nhanh nhẹn này, trong lòng cũng trở nên dễ chịu đi nhiều: không cần biết Bùi nhị lang có duyên gặp mặt hai lần kia có phải là Bùi Viêm nổi tiếng đó không, thì hắn và nàng cũng đã không còn quan hệ gì nữa, bản thân nàng chỉ là một người thường, người sớm chiều gặp gỡ cũng chỉ là những người bình thường, giống như Tiểu Đàn này vậy.

Không biết vì sao, đột nhiên trong đầu nàng lại hiện ra một khuôn mặt khác, một nét mặt dịu dàng nhưng người khác không thể nhìn thấu - Bùi Cửu, chỉ em hắn chẳng phải người thường! Nếu không sao hắn có thể tính toán tất cả mọi việc không chút sai sót? Thậm chí cả việc sính lễ nhà Hà Đông công sẽ đến sớm sính lễ nhà Bùi Đô Úy cũng thế!
Hiện tại nàng cũng chỉ biết hắn ta họ Bùi.

Đúng vậy, họ Bùi.

Nàng còn nhớ nàng từng hỏi hắn, làm sao công tử biết chỉ cần nhắc đến danh tiếng họ Bùi là hai nhà sẽ buông tay? Gương mặt đang mỉm cười ấy liền để lộ vài tia trào phúng sắc bén: "Bởi vì, tôi cũng họ Bùi!"
Thực ra đây không phải là một câu trả lời mang tính thuyết phục, nhưng giây phút đó, tựa như trên chiếc mặt nạ lộ ra một khe nứt nho nhỏ, để nàng nhìn thấy bộ dạng chân thực nhất của hắn.

Lần đặt cược này của nàng, hơn một nửa là vì nàng đã không còn cách nào khác để thoát khỏi cảnh khốn cùng, cách của Bùi Cửu tuy hơi mạo hiểm, nghe qua chẳng có mấy phần thắng, nhưng một nửa còn lại cũng là vì Bùi Cửu khiến nàng không thể không tin tưởng.


"Ôi chao, sao vừa chớp mắt từ một người được người ta giành giật lại biến thành kẻ chẳng ai thèm vậy nè?" Giọng nói sắc bén kéo Lưu Ly thoát khỏi trầm tư, ngẩng đầu thì thấy San Hô đang cười lạnh.

Nàng ta mặc một chiếc áo ngắn mỏng màu vàng nhạt mới toanh, váy thắt ngực màu đỏ hạnh, đầu cài bộ diêu lá vàng rung rung, mặt mày cũng được trang điểm tỉ mỉ, lúc này đang liếc xéo Lưu Ly, thần sắc vui trên nỗi đau của người khác nhưng vẫn có thêm chút oán hận trong đó.

Lưu Ly nhìn nàng ta, lập tức nhớ đến câu nói của Tào thị "thực ra nhà ta vẫn còn một cô con gái", nhịn không được phì cười.

Sắc mặt San Hô liền trở nên khó coi, giận dự nói: "Cô cười cái gì?"
Lưu Ly cười đáp: "Lưu Ly vốn dĩ nghe rằng em gái bị cấm túc, còn hơi hơi lo lắng, chẳng ngờ lúc bị cấm túc mà em gái còn có thể trang điểm đẹp đẽ thế kia, chị đây thật ngưỡng mộ! Lẽ nào hôm nay có bà mai nào đến xem mắt em gái chăng?"
Mặt San Hô đỏ ửng lên: Mẹ nàng ta âm thầm dặn dò nàng ta ăn vận trang điểm cho thật đẹp, nàng ta cũng rất mong chờ hôm nay có thể so bì với Lưu Ly một phen để người ta biết được nhà Khố Địch không chỉ có một cô con gái, nào ngờ chẳng thể ra khỏi phòng một bước! Nhìn thấy Lưu Ly tươi cười, lửa giận trong lòng nàng ta bốc lên, không nhịn được chỉ vào mặt Lưu Ly mắng: "Con tiện nhân người Hồ như ngươi nói gì hả? Ai đê tiện như ngươi, lẳng lơ để rồi một đám bà mai đến cửa!"
Lưu Ly vẫn mỉm cười, quay đầu nhìn Tiểu Đàn nhẹ giọng: "Vả miệng nó!"
Nãy giờ Tiểu Đàn đã tức giận lắm rồi, nghe Lưu Ly dặn xong không nói tiếng nào nhảy lên tát San Hô một cái.

San Hô còn chưa kịp phản ứng gì thì mặt đã sưng lên.

Nàng ta hét lên một tiếng, giơ tay túm lấy Tiểu Đàn nhưng lại bị Tiểu Đàn nắm chặt lấy cổ tay dùng lực bắt chéo ra sau lưng, vội vàng kêu to: "Người đâu, người đâu rồi!"
Rèm cửa bị vén lên, A Diệp liền xông tới, nhìn thấy San Hô bị Tiểu Đàn khóa tay lại chỉ đành chạy vội đến, Lưu Ly bước lên chắn trước mặt bà ta, quát lớn: "Lui ra!"

Nếu là trước đây, A Diệp sẽ không xem Lưu Ly ra gì, nhưng mấy ngày nay xảy ra nhiều việc, lại nghe thấy Lưu Ly quát, bà ta bất giác lùi lại một bước không biết phải làm gì tiếp theo.

San Hô vẫn đang la hét, nô bộc nhà Khố Địch và nhà họ An lần lượt chạy vào, có người muốn vào giúp, có người khuyên lơn, cũng có người giúp Lưu Ly chặn đường.

Đang lúc hỗn loạn, Tào thị và Khố Địch Diên Trung cũng đã về đến nhà, Tào thị nghe thấy San Hô la hét, vội vã chạy vào xem thì thấy bộ dạng của San Hô, bà ta quát Tiểu Đàn: "Tiện tỳ, ai cho mày to gan như thế, còn không mau buông ra!"
Lưu Ly bước lên một bước, mỉm cười nói: "Mẹ kế chớ giận, vừa nãy San Hô nói mấy lời khó nghe, con gái cũng là sợ sau này nó rước họa nên mới dạy dỗ nó một chút mà thôi."
San Hô quát lớn: "Ai chuốc họa? Ngươi vốn dĩ là một con tiện nhân..." Chưa dứt lời, Khố Địch Diên Trung đã bước tới, hôm nay ông ta ngồi ở quán rượu đợi cả nửa ngày, đương nhiên cũng uống không ít, đúng lúc lại nghe thấy mấy chữ "tiện nhân" từ miệng San Hô, tức giận hét: "Câm mồm!"
Lúc này Tiểu Đàn mới buông tay, khéo léo tránh sang một bên.

Lưu Ly thở dài: "Em gái à, chị chỉ muốn tự mình dạy dỗ em một chút rồi thôi, sao ở trước mặt cha mà em cũng không lựa lời như thế?" San Hô không thèm để ý nàng, ôm lấy cánh tay khóc lóc thảm thiết, chạy đến bên Tào thị vừa khóc vừa nói: "Mẹ ơi, con tiện nhân Lưu Ly bảo tỳ nữ của ả tát con...!mẹ mau đi dạy dỗ con tiện nhân đó và tỳ nữ của ả đi..."
Mặt Khố Địch Diên Trung tái xanh: thì ra Lưu Ly dạy dỗ San Hô là vì chuyện này, nói cho cùng cũng không có gì quá đáng.

Quả thật ngày thường Tào thị và San Hô cũng hay gọi Lưu Ly như thế, ông cũng xem như không nghe thấy, thế nhưng hôm nay trước mặt biết bao nhiêu người, đặc biệt còn có người nhà họ An, ăn nói như thế còn xem mặt mũi quy tắc nhà Khố Địch ra gì hay không đây? Nghe thấy San Hô vẫn còn một tiện nhân hai tiện nhân, lửa giận càng bốc lên, ông đi đến tát thêm một bạt tai.

San Hô còn đang mải khóc lóc, bị một cái tát nên hơi loạng choạng, quay đầu nhìn thấy Khố Địch Diên Trung mặt đầy lửa giận, lập tức há miệng, khóc không thành tiếng.


Tào thị hét lên, vội ôm lấy San Hô, nói: "Ông làm cái gì vậy? Họa ngày hôm nay không phải do San Hô, sao ông lại đánh nó?"
Khố Địch Diên Trung xanh mặt đáp: "Đã nói mấy ngày nay San Hô bị cấm túc, ai cho nó ra ngoài? Lần trước nó ở Bùi gia hãm hại chị ruột tôi còn chưa tính với nó, hôm nay lại còn một tiện nhân hai tiện nhân, đây là quy tắc mà bà đã dạy nó hả?"
Tào thị dậm chân khóc nói: "Là ông đã không vừa mắt hai mẹ con tôi, tôi đi gọi Thanh Lâm tới đây, hôm nay ông đánh chết ba mẹ con tôi luôn đi cho vừa bụng!" Hôm nay bà ta đã rất uất ức rồi, mắt thấy năm mươi một trăm tiền đã nuốt vô mà còn phải nhả trở ra, San Hô cũng không có cơ hội lộ diện, bà ta nói với Khố Địch Diên Trung mọi thứ đã xong xuôi, lại còn thêm mắm dặm muối kể lể Khố Địch thị kiêu căng ra sao, Lưu Ly lại hạ thấp giá trị nhà Khố Địch thế nào cho ông ta nghe.

Ai ngờ Khố Địch Diên Trung vừa nghe cả hai nhà đều đã thoái lui lập tức vừa lòng hả dạ, mấy lời lải nhải phía sau của bà ta ông không thèm nghe khiến bà ta càng thêm tức tối, lúc này lại thấy con gái cưng bị đánh vì Lưu Ly, lập tức xông lên đẩy Khố Địch Diên Trung: "Chi bằng ông đánh chết tôi trước đi này!"
Ngày thường Khố Địch Diên Trung là người dễ chịu, chưa từng động tay động chân với Lưu Ly, càng ít khi lớn tiếng với San Hô, nhưng hôm nay buồn phiền bực bội cả ngày, khó khăn lắm mới thả lỏng được lại phải nghe Tào thị lải nhải, vốn dĩ ông ta đã hơi bực, lúc này hơi men xộc lên, tức giận nói: "Đừng tưởng tôi không dám đánh bà!" rồi đá Tào thị một phát, Tào thị lập tức văng ra nửa trượng, ngã lăn ra đất, đầu lại vừa hay đụng trúng chân bàn bên cạnh, máu tươi tuôn ra.

Tào thị dùng tay lau, nhìn thấy ngón tay muộn màu đỏ tươi, gào lên thảm thiết, còn San Hô thì che miệng ngây người đứng một bên, không dám động đậy.

Khố Địch Diên Trung cũng ngây người ra, cảm thấy sợ hãi lại có chút bực bội, phất tay xoay người bỏ đi, nghe tiếng bước chân chắc có lẽ lại rời khỏi nhà rồi.

Tào thị đang gào khóc, đột nhiên không thấy Khố Địch Diên Trung đâu nữa, lại khóc thảm thiết thê lương hơn trước.

Lưu Ly có hơi giật mình: trước đây mẹ con Tào thị ức hiếp nàng, dù nàng có khóc lóc làm loạn thế nào, vị phụ thân đại nhân kia cũng quay lưng bỏ đi, để mặc nàng bị đánh bị thương thế nào cũng được, ông ta không thấy thì sẽ không phiền lòng; nàng luôn cho rằng ông ta chỉ đối xử với mình nàng như thế, nào ngờ thực ra ông ta đối với mẹ con Tào thị cũng chẳng khác gì.

Lúc này San Hô đã phản ứng lại được, nhào lại dìu Tào thị, hai mẹ con ôm nhau khóc.

Lưu Ly cảm thấy mất hứng, không muốn tiếp tục nhìn thấy hai gương mặt này nữa, thấp giọng nói với Tiểu Đàn: "Chúng ta đi!" Nói rồi đi về phía cửa, nhưng lại nghe thấy San Hô quát: "Ngươi đứng lại đó! Đều là họa do con tiện nhân ngươi gây ra..."
Lưu Ly quay lưng lại, lạnh lùng đáp: "Em gái vẫn chưa học được cách ăn nói với chị mình hay sao? Có cần chị đây thay cha dạy dỗ em nữa không? Hay là mở to cửa ra để hàng xóm lại đây phân xử chút đạo lý?" Nói xong nàng không thèm nhìn sắc mặt hai mẹ con đó nữa, xoay lưng ra ngoài.


Đến khi ra khỏi nhà Khố Địch rồi, Tiểu Đàn mới cười thành tiếng: "Thiệt hả giận! Bọn họ đáng đời, theo em thấy, cô Cả phải dạy dỗ họ thêm vài câu mới phải." Lưu Ly cười nói: "Để ý đến họ làm gì, chúng ta mau đi về thôi, cậu mợ chắc là đợi đến sốt cả ruột rồi." Tiểu Đàn vội thưa: "Đúng đấy đúng đấy, mau về thôi!"
Quay đầu nhìn cửa lớn nhà Khố Địch, Lưu Ly bước nhanh đến con hẻm nhỏ, chỉ là trong lòng không thoải mái như nàng tưởng.

Nàng từng cho rằng chỉ cần chạy thoát khỏi cánh cửa lớn này là mình sẽ có được tự do, nhưng nực cười biết mấy, nàng không biết rằng đối với một nữ tử dân thường như nàng, tự do xa xôi hơn nàng tưởng tượng rất nhiều.

Tại cái thời đại mà phong lưu vô tội, phóng đãng cũng là bình thường này, đừng nói là cưỡng đoạt dân nữ, đối với những nhà quyền quý mà nói, ngay cả cướp vợ người cũng không xem là việc xấu, mà nàng, căn bản không có quyền nói chữ "không".

Đi đến đường lớn ở Sùng Hóa Phường cũng là lúc mặt trời lặn về phía Tây, Lưu Ly phát hiện hôm nay là một ngày đẹp trời, nhưng người qua lại cực ít.

Bầu trời xanh trong như ngọc, ánh mặt trời buổi chiều chiếu rọi lên vùng đất màu mỡ yên tĩnh, cũng chiếu rọi lên những cây hòe màu xanh và những mái ngói màu xám hai bên đường, cả một con đường đường như chìm vào giấc ngủ yên bình.

Có lẽ, cả thành Trường An lúc này đều như thế.

Đây là một đô thành hùng vĩ mà thơ mộng, cũng là một thành phố được phong bế nghiêm chỉnh từ vô số các mảnh ghép lớn nhỏ, nhưng càng ngày nàng càng cảm thấy, nơi này giống với một nhà giam khổng lồ uy nghiêm đáng sợ.

Mà nàng, quyết định an tâm làm một con muỗi ở nơi này, là đúng hay sai?.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK