Cậu chờ nhân viên trang điểm quay lại giúp mình tháo trang sức xuống.
Tất nhiên là cậu biết gửi hình cho Lục Trạch Phong có bao nhiêu nguy hiểm, đầu tiên bản thân mình tuy không nổi tiếng nhưng cũng là một minh tinh, tuy bây giờ Lục Trạch Phong đã chạy ra nước ngoài nhưng nếu muốn tìm ra mình thì quá là dễ.
Nhưng mà...
Lối trang điểm và tạo hình này khiến cậu nhìn khác một trời một vực so với bình thường.
Hơn nữa cậu cũng đã bị cắt vai, tạo hình này cũng sẽ không được công bố, nếu không bị phát hiện thì mình đây phải sợ cái đéo gì?
Thậm chí...
Cậu còn gấp gáp nhịn không nổi muốn nhìn thấy phản ứng của Lục Trạch Phong đó!
......
Đợi một hồi trong phòng hóa trang vẫn không có người tới.
Giản Nại chờ một hồi rồi mất kiên nhẫn, nếu không làm nữa thì cậu chỉ muốn tháo trang sức sớm sớm để được đi về.
CNhưng chuyên viên trang điểm mãi vẫn không quay về, cuối cùng Giản Nại quyết định đứng dậy đi ra ngoài tìm, lúc cậu vừa mở cửa, thiếu chút nữa đã đụng trúng người ở ngoài đang đi ngang qua.
Giản Nại kinh ngạc, vội vàng xin lỗi: "Xin lỗi ạ!"
Người nọ mặc tây trang giày da, đeo kính có gọng vàng, cả người toát lên vẻ văn nhã nho nhã, nhưng dung mạo lại bình thường, mà khí tràng cả người lại rất mạnh.
Hắn nhìn Giản Nại, hơi hơi ngẩn người.
Giản Nại rũ mắt, tóc dài xõa trên vai, cẩn thận dò hỏi: "Anh có sao không?"
Đối phương lắc đầu.
Giản Nại thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Khi bọn họ đang nói chuyện thì chuyên viên trang điểm xuất hiện ở chỗ ngoặt, cô nhìn thấy Giản Nại thì thở dài nhẹ nhõm một hơi: "Ngại quá Nại Nại, chị vừa có việc đột xuất, mình vào trong tháo đồ ra thôi!"
Giản Nại gật đầu: "Vâng."
......
Từ trường quay về nhà đã là buổi tối.
Việc đầu tiên Giản Nại làm khi về tới nhà là úp một tô mì gói, ăn uống qua loa rồi nhảy vào khoang trò chơi.
Sau khi online thì thấy Lục Trạch Phong cũng đang online.
Truyền tống tới đó, Giản Nại vô cùng cao hứng, bước chân sáo tới ôm lấy Lục Trạch Phong, giọng nói vô cùng hưng phấn: "Ân công ~"
Lục Trạch Phong đang cho bé rồng lửa ăn, sau khi thấy cậu chạy tới thì duỗi tay theo bản năng đỡ lấy cậu, nhíu mày: "Lớn thế này rồi không biết đi đứng sao cho đàng hoàng à."
Trên mặt Giản Nại trưng ra nụ cười ngọt ngào: "Vì em nhớ anh quá đó, nên muốn tới đây nhanh nhanh."
Con ngươi Lục Trạch Phong khẽ nhúc nhích.
Giản Nại lại dò hỏi: "Anh thấy hình em gửi chưa?"
Lục Trạch Phong lên tiếng, gật gật đầu.
Không chỉ mỗi mình anh thấy được, chuẩn xác mà nói, hẳn là tất cả mọi người trong phòng họp cũng đều đã thấy được.
Lúc ấy vì mở họp, nên tin tức đầu cuối của anh được kết nối với màn hình lớn.
Lúc ấy khi click mở tin nhắn của Giản Nại, anh cho rằng sẽ chỉ là tin nhắn hỏi anh có đang onl hay không như trước kia thôi, trăm triệu lần không ngờ tới thế mà lại là một bức ảnh tự sướng.
Giản Nại cười tủm tỉm lôi kéo tay anh, thanh âm ngọt ngào: "Đẹp hong?"
Lục Trạch Phong cúi đầu nhìn bé con trước mặt, rồi lại hồi tưởng đến bức ảnh với bộ dạng kinh diễm hoàn toàn tương phản với phong cách của cậu kia, anh trầm mặc một lát rồi mở miệng nói: "Ngày thường ở ngoài trò chơi em đều mặc như thế à?"
Giản Nại giải thích: "Do nghề nghiệp của em đó mà, lâu lâu sẽ mặc như thế ạ."
Lục Trạch Phong mới hiểu ra rằng Giản Nại là con hát.
Ở Ám tinh, xuất đầu lộ diện để biểu biễn chỉ có vũ nữ hoặc là con hát.
Mà loại nghề nghiệp này là thấp kém nhất.
Như mẹ của Lục Trạch Phong xuất thân là vũ nữ, cũng bởi vì thế nên mới có thể bị người đời lên án, bị cha ghét bỏ.
Người Ám Tinh cho rằng, người có địa vị tôn quý chân chính sẽ không xuất đầu lộ diện biểu diễn, ví dụ như nhóm Dạ Oanh đã bị nuông chiều từ bé, từ lúc bọn họ vừa được sinh ra là đã chú định phải gả cho gia đình quyền quý, cho nên bọn họ sẽ được nuôi dạy ở trong nhà, tiếp thu giáo dục tốt nhất, thẳng cho đến khi kết hôn.
Giản Nại thấy Lục Trạch Phong nhìn mình đến nỗi đần ra, nghi hoặc hỏi: "Sao vậy ạ?"
Lục Trạch Phong lấy lại tinh thần.
Ở Ám tinh, các đại quý tộc chân chính có quyền thế tuyệt đối sẽ không cưới vũ nữ hay con hát.
Đó là chuyện sẽ bị người đời cười nhạo và lên án cả đời.
Giản Nại lôi kéo Lục Trạch Phong, nhẹ giọng làm nũng: "Sao anh không nói gì hết vậy?"
Lục Trạch Phong chỉ nâng tay, sờ sờ đầu của cậu, thanh âm trầm thấp còn mang theo dịu dàng không dễ bị phát hiện: "Rất đẹp."
Giản Nại ngây ngẩn cả người.
Cậu là định thả thính người ta mà, ai dè đâu người ta xem cái hình chếch chi đó của cậu xong lại sờ đầu mình, rồi còn an ủi nữa chứ?
Chẳng lẽ mình không phải là gu của anh ta à?
Giản Nại lần đầu tiên bị đả kích!
Liền ngay lúc này, thông báo toàn server vang lên: 【 Giải PK Vợ Chồng đã mở, giải đấu có phần thưởng cực kỳ lớn, mời các cặp đôi muốn tham gia hãy tới Đào Hoa Cốc báo danh 】
Giản Nại hứng thú: "Có thi đấu."
Lục Trạch Phong nhìn cậu: "Em muốn đi à?"
"Em muốn mà." Giản Nại lại có chút do dự: "Nhưng có khó lắm không zạ, em đâu có lực công kích đâu, lỡ mình đánh ta không lại người ta thì phải làm sao bây giờ."
Cậu hoàn toàn đưa Lục Trạch Phong đứng vào hàng ngũ cùi bắp.
Lục Trạch Phong lại nói: "Nếu muốn đi thì tới đó chơi chơi thôi."
Giản Nại: "Nhưng lỡ như em không giúp gì được cho anh thì sao? Chẳng lẽ anh một mình cân hai à."
Lục Trạch Phong liếc nhìn cậu: "Không sao cả."
Giản Nại có chút cảm động, không nghĩ tới Lục Trạch Phong lại tốt với cậu như thế, hơn nữa cũng không chê đồ ăn của mình, vì mình muốn chơi mà đồng ý đi báo danh, cùng cậu quậy phá.
Mà sắc mặt người đàn ông lại lạnh lùng, đạm thanh nói: "Vốn dĩ cũng không quá trông cậy vào em."
"......"
Đủ rồi đừng nói nữa.
Bọn họ đi báo danh PK vợ chồng.
Giải đấu này áp dụng hình thức PK đấu trường 2v2, lúc bắt đầu sẽ đánh từ thấp lên cao, đào thải dần dần, sau đó đánh từ từ sẽ gặp được nhiều đối thủ mạnh hơn.
Ngay từ đầu khi chưa thi đấu, Giản Nại thật sự vô cùng lo lắng.
Nhưng tới lúc vào trận rồi thì cậu mới phát hiện —— Mình cần éo gì phải lo!
Bởi vì Lục Trạch Phong trực tiếp chơi trò tấn công trực diện!
Đối thủ đối diện không chơi lại anh.
Có đôi khi chưa cần rút kiếm đã trực tiếp đánh ngã đối phương, kết thúc vòng đấu trong vài phút.
Duy nhất một lần gặp đối thủ cao tay là một ảnh khách, kỹ năng thương tổn của hắn không cao nhưng lại rất linh hoạt, có thể thoắt ẩn thoắt hiện, rất khó bắt giữ tung tích của hắn.
Vợ chồng Ảnh khách trào phúng:
"Đố anh bắt được em, bảo đảm bắt không được ~"
"Tưởng ngon lắm hả?"
"Có giỏi thì tới bắt tụi tui nè!"
Đối với kiếm khách thì chuyện này đúng là hơi khó.
Nhưng giây tiếp theo, nụ cười của hai người kia chợt tắt.
Nguyên nhân thì không rõ, lúc bọn họ định di chuyển thì phát hiện bản thân bị một một sức mạnh vô hình bắt đứng yên tại chỗ, mọi kỹ năng đang có nháy mắt đã biến mất!
Trên mặt Giản Nại nở nụ cười, gọi một tiếng: "Ân công!"
Tốc độ kiếm của Lục Trạch Phong vung ra, trực tiếp giết địch bằng một chiêu!
Sau khi hai người đối diện bị phán thua trận thì bị sốc ngang, hốt hoảng nhìn Giản Nại cùng Lục Trạch Phong: "Hai người hack à?"
Giản Nại cười tủm tỉm giải thích: "Dốt thì đọc sách nhiều vào, cài này là kỹ năng khống chế của mị ma."
Đạt được khi đánh phó bản Phán Quan.
Không ngờ là phải dùng tới nó nhanh như vậy.
Hai người đối diện sau khi xác định đúng là có kỹ năng như thế thì chỉ biết cay, nhưng thật sự mình tính không bằng người, nên cũng chỉ đành ngậm đắng nuốt cay.
Kế tiếp Giản Nại liền cảm giác được bản thân đã tìm được chỗ để phát huy, mỗi lần gặp đối thủ khó là cậu liền cho người ta ăn khống chế, phối hợp với Lục Trạch Phong đánh trực tiếp, thắng đến chán luôn!
Kênh Thế Giới cũng spam điên cuồng:
"Vãi loằn, cặp vợ chồng này đỉnh thế."
"Bọn họ có đối thủ không zị?"
"Ủa mắc gì top 1 server toàn quốc lại đi đấu PK vợ chồng zạ."
"Tau bị cho ăn hành nè."
"Mấu chốt là anh ta đã mạnh rồi, còn mang theo vú em vừa biết khống vừa biết thêm máu!"
Khi Giản Nại và Lục Trạch Phong ra khỏi đấu trường, cả người đều toát ra hào quang của người chiến thắng.
Thắng mà không gáy thì đúng là mất vui!
Giản Nại gấp không chờ nổi muốn tranh công, vui vui vẻ vẻ nói với Lục Trạch Phong: "Sao nào, em cũng không tệ phớ hơm?"
Lục Trạch Phong nhìn cậu, lên tiếng: "Đúng là không tệ."
Giản Nại vui sướng.
Rốt cuộc cũng chứng minh được mình có giá trị!
Ngay lúc cậu đang vui vẻ thì lại nghe thấy Lục Trạch Phong nói: "Ngày mai đánh thêm một ngày nữa là có thể nhận được phần thưởng của giải đấu rồi, điểm tích lũy càng nhiều thì đổi được quà càng lớn."
Giản Nại dò hỏi: "Quà lớn nhất lần này là gì vậy ạ, em còn chưa xem danh sách thưởng nữa."
Giọng Lục Trạch Phong bình tĩnh, trả lời: "Khế đất."
Tươi cười trên mặt Giản Nại nháy mắt đơ ra, cả người cậu cứng còng lại, trong phút chốc bản thân cảm nhận được cảm giác lạnh lẽo, rồi không dám tin được nhìn về phía Lục Trạch Phong.
Người đàn ông cao lớn anh tuấn đứng đối diện cậu, đưa lưng về phía hoàng hôn quang nhìn cậu.
Ngay lúc đó, lòng Giản Nại bỗng chợt cuống cuồng.
Giản Nại cười mỉa một tiếng: "Em muốn cái đó làm gì, giờ em có nhà rồi mà."
Lục Trạch Phong trầm giọng: "Chúng ta thành thân không phải là vì khế đất sao, nếu em cũng có khế đất thì mình có thể đi xin giải trừ quan hệ."
"......"
Một trận gió thổi ngang qua, mang theo cơn lạnh buốt.
Hốc mắt Giản Nại chợt nhiễm hồng.
Lục Trạch Phong còn chưa kịp phản ứng lại thì cậu đã chạy đến trước mặt anh, ôm lấy anh rồi làm nũng như một đứa con nít, trong giọng mang theo ấm ức: "Sao vậy ạ?"
Lục Trạch Phong sửng sốt.
Giọng Giản Nại mang theo tiếng khóc nức nở: "Em không ly hôn đâu!"