Nhan Tử ngủ đến mơ mơ màng màng.
Nàng vừa tỉnh lại liền nghe được giọng nói của Thược Dược: "Tiểu thư, có hai vị hiệp sĩ ghé qua nơi đây, họ nói có biện pháp lấy trộm đạo Phật châu, bắt nhóm đạo tặc giúp lão gia. Lão gia đã giữ bọn họ lại, bây giờ đang nghỉ ngơi ở Bắc Uyển."
Hiệp sĩ? Bắc Uyển?!!
Nhan Tử lập tức tỉnh ngủ.
"Thược Dược, hai vị hiệp sĩ đó gồm một công tử và một cô nương đúng không??" Nhan Tử đứng dậy bắt lấy tay Thược Dược hỏi.
"Vâng, đúng vậy!" Thược Dược nghi hoặc hỏi: "Tiểu thư......Sao ngươi lại biết?"
Tâm Nhan Tử trầm xuống, trong đầu nàng hiện ra cặp mắt màu hổ phách kia của Nhan Duyệt.
Nàng uể oải mà nói: "Đoán mò thôi."
Theo sau, quả nhiên Nhan lão gia kêu người đến mời nàng cùng Nhan Duyệt đi Thính Đường bái kiến nữ chủ cùng nam xứng.
"Nhị tỷ cảm thấy khoẻ hơn chút nào chưa?" Nhan Duyệt lo lắng nói, hắn nhịn không được mà đỡ nàng.
"Ừm, ta khoẻ hơn nhiều rồi. A Duyệt không cần lo lắng." Nhan Tử cười nói.
Vừa mới bước chân vào Thính Đường, nàng liền thấy nữ chủ.
Thiếu nữ một thân hồng nhạt, đôi mắt to đầy sự ngây thơ hồn nhiên, thần thái sáng lạng.
Quả nhiên là loại hình Nhan Duyệt thích, Nhan Tử cười khổ mà nghĩ.
Lại nhìn qua Quý Vân, ừm......Ôn nhu như nước, khí thế hiên ngang, khuôn mặt anh tuấn không cương nghị mà ngược lại có vài phần nho nhã, khó trách nguyên thân sẽ nhớ hắn mãi không quên.
Sau khi Nhan Tử đánh giá Giang Manh, nàng lại nhìn chằm chằm Quý Vân như đang suy tư gì, không chú ý đến gương mặt trắng bệch của Nhan Duyệt đứng cạnh.
Thấy ánh mắt Nhan Tử đặt trên người Quý Vân, cặp mắt của Nhan Duyệt nổi lên lệ khí.
"A Tử, A Duyệt, vị này chính là Giang cô nương, còn vị này là Quý đại hiệp. Các ngươi mau đến bái kiến hai vị đại hiệp." Nhan lão gia cười cười nói nói: "Hai vị đại hiệp này muốn giúp ta tìm lại đạo Phật Châu."
"Xin chào hai vị đại hiệp." Nhan Tử hành lễ.
"Nhan cô nương không cần hành lễ." Quý Vân muốn tiến lên nâng nàng dậy.
Tay hắn còn chưa kịp đụng tới Nhan Tử đã bị ai đó kéo lại.
Ba người quay đầu lại, thấy được gương mặt âm trầm của Nhan Duyệt, trông hắn rất không vui.
"A Duyệt, Không được vô lễ! Thỉnh ngài thông cảm, tuổi hắn còn nhỏ vẫn chưa hiểu chuyện. Mong ngài bỏ qua." Nhan lão gia quát một tiếng, lại quay sang Quý Vân cười hì hì nói.
"Không sao không sao, Quý đại ca sẽ không so đo." Giang Manh cười nói, đôi mắt to tròn tò mò đánh giá Nhan Duyệt, nhịn không được nói thêm: "Nhan thiếu gia thật là đẹp mắt, đẹp hơn gấp trăm lần những chàng trai ta gặp ở Liễu Châu."
Vừa dứt lời, tựa như phát hiện mình lỡ lời nên nàng hoảng hốt che miệng lại.
Quả nhiên là nữ chủ, thật là ngây thơ hồn nhiên. Nhan Tử cười cười lắc đầu, nàng tiện tay cầm lấy chén trà nhỏ uống một ngụm.
"Vậy sao?" Nhan Duyệt mỉm cười nói: "Còn tướng mạo của Giang cô nương thì vô cùng bình thường, không bằng một góc của nhị tỷ ta."
"Khụ khụ khụ khụ......" Nhan Tử bị lời nói của Nhan Duyệt làm cho sặc: "A Duyệt... Khụ khụ khụ... Đừng nói bậy."
Đây chẳng lẽ là yêu nhau lắm cắn nhau đau trong truyền thuyết sao?
"Nhan tiểu thư không sao chứ?" Quý Vân quan tâm hỏi.
||||| Truyện đề cử: Hôn Nhân Hợp Đồng - Yêu Em Thật Lòng |||||
"Không sao không sao." Nhan Tử xua xua tay.
Sắc mặt Nhan Duyệt đen như đít nồi, hắn siết chặt tay, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay hắn. Nhan Duyệt không nói không rằng liền rời đi.
"Đứa nhỏ này thật là không quy củ!!" Nhan lão gia giận đến bóc khói.
Mấy ngày nay Giang Manh cùng Quý Vân đều chăm chỉ thu thập manh mối, tìm ra thủ phạm trộm đạo Phật Châu. Căn cứ vào các manh mối thu thập được, giờ phút này đạo Phật châu được đặt ở trong động Vu Sơn.
Ban đêm.
Nhan Duyệt náo loạn mấy ngày nay, nhưng hắn vẫn không quên mỗi tối đưa một chén canh cho Nhan Tử.
"A Duyệt, lên đây." Nhan Tử đứng ở đình hóng gió bên cạnh hồ nước, váy trắng phiêu phiêu, duyên dáng yêu kiều.
Bất tri bất giác mà nhị tỷ đã trở thành một mỹ nhân, xinh đẹp không ai sánh bằng. Nhan Duyệt nghĩ thầm, hắn bưng chén canh đi tới.
Hai người im lặng đứng sóng vai.
Nhan Tử uống xong chén canh, nàng nghiêng đầu ngắm sườn mặt của hắn. Ánh trăng rọi vào mặt hồ, chiếu lên khuôn mặt của Nhan Duyệt làm làn da trắng nõn hiện lên một vầng sáng, ngũ quan tinh xảo càng thêm khuynh thành tuyệt sắc.
"A Duyệt, ngươi muốn có thứ gì nhất?" Nhan Tử lẩm bẩm hỏi.
Muốn thứ gì nhất?
Giữa mày Nhan Duyệt nảy lên một chút, hắn quay đầu lại nhìn về phía Nhan Tử.
Bốn mắt vô tình chạm nhau, cả hai đều sửng sốt nhưng không ai dời tầm mắt đi, cứ bình tĩnh mà nhìn nhau như vậy.
Một lát sau, Nhan Duyệt mở miệng nói: "Thứ ta muốn từ trước đến nay vẫn luôn là nhị tỷ, ngoại trừ nhị tỷ thì A Duyệt không muốn thứ gì khác."
Phảng phất như thời gian ngưng động vào giờ phút này. Lỗ tai Nhan Tử không nghe được thanh âm gì, chỉ nghe được trái tim mình đang điên cuồng nhảy lên.
Bỗng dưng gương mặt tinh xảo của Nhan Duyệt phóng đại trước mắt, môi hắn chạm vào môi nàng, nhẹ nhàng liếm hôn, tinh tế gặm cắn.
Sợi dây lý trí trong đầu Nhan Tử bị chặt đứt, cả người nàng ngây ngốc, không biết nên làm gì tiếp theo.
Nhan Duyệt lùi về phía sau một bước, hắn cầm bàn tay tinh xảo của nàng, nhẹ nhàng vuốt ve.
Động tác này quá mức với quen thuộc, Nhan Tử rùng mình một cái, lập tức nàng thanh tỉnh không ít. Trong giấc mơ kia Nhan Duyệt cũng cầm tay nàng như vậy, nhưng lại từ từ bẻ gãy ngón tay nàng.
"Nhị tỷ." Đột nhiên Nhan Duyệt gọi nàng một tiếng.
"Ừm?"
Nhan Duyệt lấy một cây trâm bạch ngọc từ trong túi ra, nhẹ nhàng cắm vào búi tóc nàng.
"Ta đã thích nhị tỷ rất lâu, từ trước đến nay nhị tỷ là chấp niệm của ta, ta có thể biến thành bất kì bộ dáng nào mà ngươi thích, ta đều có thể biến thành. Nhị tỷ hỏi ta muốn có thứ gì nhất sao? Nếu ta nói thứ ta muốn nhất chính là ngươi thì sao? Nếu ta nói ta muốn ngươi đến sắp nổi điên mất thì sao? Nếu ta nói......Ta không có được nhị tỷ thì đừng hòng ai có được......", Những kẻ cướp ngươi đi đều đáng chết.
Ánh mắt Nhan Duyệt dần dần điên cuồng, đột nhiên hắn nghe được giọng Nhan Tử: "Thích!"
"......"
"Ta ta ta ta...... Ta cũng thích A Duyệt! Rất thích!!"
Nhan Duyệt sửng sốt, hắn còn chưa kịp phản ứng thì nàng đã ôm chầm lấy hắn, thiếu nữ trong lòng ngực tựa như rất vui vẻ, cười đến có chút ngu đần. Ánh mắt Nhan Duyệt không còn sự điên cuồng nữa mà thay vào đó là điên cuồng hơn. Nhị tỷ quả thật đáng yêu, thật sự muốn ăn nàng, khi đó thân thể cả hai sẽ hoà hợp với nhau. Hắn mới nghĩ đến thôi là phấn khích đến run cả người.
Ngày hôm sau.
Giang Manh cùng Quý Vân tính đi động Vu Sơn tìm đạo Phật Châu bị đánh cắp.
Đêm qua Nhan Tử lăn qua lộn lại không ngủ được, ngày hôm sau liền được tặng một cặp mắt gấu trúc.
Bây giờ mọi thứ đều lệch khỏi quỹ đạo, Nhan Duyệt không yêu Giang Manh, thay vào đó người hắn yêu lại là mình.
Lỡ như hắn hối hận thì sao?
Trong tiểu thuyết thì hắn sẽ yêu Giang Manh, đáng lẽ hắn phải bị Giang Manh thu hút mới đúng chứ?
Nàng nghiêm túc mà suy xét kết cục của tiểu thuyết, quả thật A Duyệt sẽ vô cùng hạnh phúc, hắn cùng Giang Manh đi vân du tứ phương, là một cuộc sống mà biết bao người mơ ước.
Nhưng vì mình ích kỉ chen vào mà đã phá vỡ kết cục tốt nhất.
"Nhan cô nương, ngài muốn đi động Vu Sơn cùng chúng ta không? Dù sao đạo Phật châu cũng thuộc sở hữu của Nhan gia" Quý Vân hòa nhã nói.
"Đúng vậy đúng vậy! Cùng chúng ta đi đi!! Quý đại ca rất lợi hại, nhất định hắn sẽ bảo vệ các ngươi an toàn." Giang Manh cao hứng phụ hoạ nói, ánh mắt cố ý liếc nhìn Nhan Duyệt đang im lặng đứng một bên.
Nhan Duyệt không để ý tới nàng, Giang Manh không khỏi có chút buồn bực. Đột nhiên tầm mắt bị chặn lại, Nhan Tử đứng che lại Nhan Duyệt, cười khanh khách nói: "Vừa đúng lúc ta cùng A Duyệt muốn đi du lịch, lần này đi động Vu Sơn phiền hai vị chiếu cố."
Còn tiếp..