Năm mười hai tuổi ta bị phụ thân bán đi, bọn buôn người cho rằng vì dáng vẻ ta có chút suy nhược, không làm được nô lệ cho người khác cũng chẳng ai muốn mua ta về, cho nên bán ta vào cung làm hoạn quan.
Năm mười ba, ta thành thái giám.
Công việc trong cung của một thái giám cũng không khác gì nô lệ là bao.
Có hơn cũng là hằng năm được thưởng chút bạc thù lao, xem như đó là tiền trang trải cuộc sống sau khi về già.
Lần đầu trở thành hoạn quan, ta được đưa tới hầu hạ một nàng vũ nữ.
Nàng ấy quả thật rất đẹp, làn da như ngọc, tóc đen như than, một nụ cười tựa như tia nắng rực rỡ, ấm áp tươi sáng như mùa xuân kéo về.
Khi ta nhìn thấy nàng ấy một thân váng tím yêu kiều, tựa tinh linh nhảy múa giữa vườn uyển, làn váy theo bước chân nhỏ của nàng lay động như cánh bướm.
Ta liền biết tâm đã không còn tĩnh lặng như trước.
Ta thích nàng, tựa như một người đàn ông với phụ nữ.
Nhưng, ta là hoạn quan.
Một hoạn quan thì lấy tư cách gì nói thích nàng?
Dù biết không được, nhưng ta vẫn thích nàng ấy, thích đến đau lòng.
Sau đó ta lấy thân phận thái giám trong cung tới bên cạnh nàng.
Chăm sóc nàng, nâng niu nàng.
Khoảng thời gian ở cùng nàng, là tuyệt nhất trong cuộc đời ta.
Sau đó, nàng được thị tẩm.
Bệ hạ yêu mến nhan sắc cùng tài năng của nàng, hắn say mê một vũ nữ, sủng nàng lên trời cao.
Ngày đầu lâm hạnh, nàng đau nhức đến tê liệt. Nhưng sống chết không muốn ta tới gần.
Ta nhìn thân thể đầy dấu hồng ngân lấp ló dưới chăn lụa, nhìn vệt máu đỏ trên vải trắng, tâm đau đến tê liệt.
Sau đó nàng đuổi ta ra ngoài, mọi việc chăm sóc đều được chuyển nhượng từ tay ta cho nha hoàn.
Từ đó khoảng cách giữa ta và nàng liền có một bức tường.
Không lâu sau đó ta nghe tin nàng hoài thai.
Một vũ nữ nhận được ân sủng, hoài thai đứa nhỏ đầu tiên của hoàng đế truyền khắp hoàng cung.
Bệ hạ mặt mày rạng ngời, phong nàng lên làm phi, chức vị cao ngất ngưởng, chỉ dưới hoàng hậu một bậc.
Nàng thành phi tử của hoàng đế, còn ta vẫn chỉ là một hoạn quan.
Cho nên ta chôn vùi tình cảm trong ngực, quyết liệt bóp nát thứ tình cảm vốn không được tồn tại trong cung cấm.
Mặc dù tâm đau đến tê liệt.
Dưới ân sủng của bệ hạ, nàng hạ sinh một tiểu hoàng tử, con trưởng của Lâm hoàng triều.
Ôm đứa nhỏ trên tay, hắn rất giống nàng.
Mọi thứ trên gương mặt nhỏ nhắn ấy đều giống nàng.
Khiến cho ta cảm thấy sống mũi cay như trát ớt.
Đây, là con của nàng.
Quả nhiên, rất đáng yêu.
Ta bế đứa nhỏ, chậm rãi bước vào tẩm cung.
Nàng suy yếu trên giường lớn, dung nhan vốn rực rỡ như nắng trong kí ức của ta nay ảm đạm như chiều tối.
Nàng ấy nhìn ta, nhìn đứa nhỏ của nàng trong lòng ta.
Cái nhìn ấy, tối tăm, bi thương, đau lòng, rối răm, khiến ta không đoán được nàng nghĩ gì.
Đột ngột nàng ấy bảo.
”Viên tử, lại đây.”
Âm thanh vốn đinh đang như chuông đồng nay yếu như gió nhỏ thổi qua, thổi đến con tim vốn chết của ta trở nên nhức đến tê rần.
Ta lê bước chân nặng nhọc đến bên cạnh nàng.
Đây là lần đầu tiên sau năm tháng ấy ta được gần nàng đến vậy.
Ta nhìn nàng hai mắt to tròn đầy lệ đau thương nhìn tiểu hoàng tử.
”Viên tử, giúp ta đặt tên cho hắn.”
Ta nhìn dung nhan đứa nhỏ trong ngực, hệt nàng tám phần, ta dường như nhớ tới ngày đầu tiên thấy nàng, dùng đôi chân nhỏ của mình khiêu vũ trên cánh đồng bông lúa, đẹp như tiên nữ.
Ta khẽ lẩm bẩm.
”Trác Mộc*”
Ta nhìn nàng, ôn nhuận bảo rằng.
”Gọi hắn Trác Mộc.”
Sau đó, nàng ấy hai mắt đỏ bừng, khóc đến đau lòng.
Khóc đến tim ta dường như cùng nàng khóc theo vậy.
Nàng bảo rằng, đó quả nhiên là một cái tên hay.
Nàng ấy vươn bàn tay vốn như ngọc nay gầy đến các khớp xương đều thấy rõ. Nàng níu lấy tay ta. Bàn tay ta tương phản với nàng hoàn toàn, to lớn cùng những vết chai sạn.
Nàng ấy khẽ kêu Viên tử rồi lại Viên tử.
Ta thấy bàn tay của ta trở nên thật run rẩy.
”Viên tử, xin chàng giúp ta bảo vệ hắn, van cầu chàng..”
Đó là câu nói cuối cùng của nàng ấy.
Ta siết lấy bàn tay nhỏ nhắn của nàng, tay nàng từ lúc nào trở nên lạnh đến như thế?
Rốt cuộc chịu không nổi nữa, ta ở trước nàng, nhìn nàng hai mắt nhắm chặt, ôm lấy tiểu hoàng tử trong ngực, lệ từ mắt như nước đê vỡ tràn ra.
Ngực, đau đến mơ hồ.
Rất đau rất đau.
Đến phút cuối, nàng vẫn lạnh lùng như thế.
Lạnh lùng bỏ ta lại, bỏ tiểu hoàng tử.
Nàng quá nhẫn tâm!
Ta đỏ hai mắt, đau xót trong lòng.
Ta lạnh lùng thốt lên.
”Người đâu đi tuyên cáo, Hoa phi từ trần!”
Sau đó ta ôm lấy tiểu hoàng tử rời đi.
Đến khi đứng trước cửa điện, ta xuyên qua đám đông chạy tới, ôm lấy tiểu hoàng tử bước thẳng về phía Phượng cung.
Tiểu hoàng tử trong ngực mở tròn hai con mắt như ngọc dưới đáy biển sâu, lấp lánh xinh đẹp như vạn vì tinh tú.
Hoa phi mất, hắn không khóc không kêu đòi mẹ.
Đứa nhỏ này, từ nhỏ đã quá ngoan cường.
Ta vỗ về hắn, khẽ lẩm bẩm.
Trác Mộc, nương ngươi vì ngươi mà chịu hy sinh thân mình, nhất định phải trở nên cường càng thêm cường.
Nhất định.
Ngày Hoa phi mất, tang lễ trắng cả hoàng cung. Tiểu hoàng tử Lâm Trác Mộc trở thành con dưới danh nghĩa của hoàng hậu nương nương.
Còn ta, liền từ một tiểu thái giám, thăng lên làm thái giám bên người của tiểu hoàng tử.
Nuôi lớn hắn, thay nương hắn yêu thương hắn.
Ta hóa hết yêu thương đau khổ từ nàng ấy để lên người hắn.
Dù hắn không phải cốt nhục của ta, nhưng chỉ cần là của nàng, ta đều không thể nhẫn tâm.
Sau đó thời gian trôi rất nhanh. Tiểu hoàng tử trở thành Thái tử điện hạ cao quý một cõi.
Thái tử dung nhan rất giống nàng ấy, tuyệt luân đến hoàn hảo.
Thời gian khiến hắn lớn lên, ta nhìn hắn thay đổi, nhìn hắn khôn ngoan, nhìn hắn trở thành người mà người người cung kính.
Dường như, ta đã xem hắn như con của mình.
Mặc dù trưởng thành như thế, tựa như hổ con hóa thành hùm, ta cứ ngỡ, hắn đã trở nên rất hoàn hảo rồi.
Cho đến khi tận mắt ta, nhìn thấy hắn vì một người mà đau đến chết đi sống lại.
Vì yêu mà tự giày vò bản thân.
Ta tự trách bản thân, vì sao lại không dạy hắn phải làm gì trước ái tình.
Vì quên hay do ta không có cách.
Ta không dám nghĩ.
Thái tử từ nhỏ đến lớn, hắn ngoan cường trong cô độc.
Khiến ta nhớ đến rằng bệ hạ từng bảo, Thái tử rất giống ta.
Cả ta và hắn, đều cô độc đến đau lòng.
Cho nên khi hắn vì ái tình mà đau, ta rất dễ nhìn ra.
Bởi quá giống, quá giống ta.
Ta có thể chỉ dạy hắn làm sao để giết một con hươu, có thể chỉ hắn làm sao để khống chế kẻ địch, có thể dạy hắn bảy bảy kế sách, nhưng ái tình, ván bài ta vốn đã thua đến thảm bại, thì làm sao có thể cứu hắn?
Cho nên ta chỉ có thể trơ mắt, đau lòng nhìn hắn đau khổ kêu tên người ấy.
Ngày ở Tây uyển hồ, hắn níu chặt lấy bàn tay gầy guộc đã già của ta, van cầu rằng giúp hắn mang Thái tử phi về.
Lần đầu tiên hắn van cầu một chuyện, nhưng là ta không thể đáp ứng.
Ta chỉ có thể ôm lấy hắn, đem về tẩm cung, chăm sóc cho thân thể hắn hồi phục.
Nhưng tâm bệnh, là nan y, rất đáng sợ.
Hắn từ trong bóng tối tỉnh lại, dường như hóa điên mà gào rống.
Hắn muốn đi tìm Thái tử phi, ta kêu cấm vệ quân ngăn cản hắn, hắn bất chấp thân thể suy nhược, đánh người đòi đi.
Hắn, yêu người kia đến điên rồi.
”Thái tử điện hạ! Bây giờ ngài đi kiếm Thái tử phi với thể trạng như thế này là quá ngu xuẩn!”
Ta mắng hắn, lấy tư cách người chỉ dạy hắn mà mắng.
Hắn níu lấy tay ta, thân người to lớn run rẩy.
”Viên tử.. bổn thái tử phải làm sao đây? Viên tử.. giúp bổn thái tử.”
Ta đỡ hắn lên giường, dùng khăn lụa lau mồ hôi cùng máu trên mặt hắn, đau lòng tiếc hận với hắn.
Ngu xuẩn, ngày thường vốn thông minh sắc sảo, nay đụng tới nữ nhân, lại trở nên như thế này.
”Thái tử, với tình hình hiện nay, ngài làm sao có thể đem nàng về?”
Hắn run rẩy, đôi con ngươi thấm đậm bi thương nhìn ta.
”Bổn thái tử..”
”Thái tử, đem nàng về, ngài phải thật cường! Cường đến không kẻ nào có thể uy hiếp ngài! Có như vậy mới có thể bảo hộ nữ nhân của mình.”
Đúng vậy, trở nên cường mạnh đi. Bảo hộ nữ nhân của mình, đừng như ta, tiếc nuối đến đáng hận.
Ta nhìn đôi con người như biển sâu từ bi thương hóa thành ngọn lửa xanh âm u, liền cảm thấy vì hắn mà vui mừng.
Thái tử điện hạ cái gì cũng hoàn hảo, nhưng là hắn quá mềm yếu với người thân.
Chỉ cần, chỉ cần một đòn đẩy mạnh.
Ta liền có thể nhìn hắn ngồi ở vị trí cao nhất.
Vốn dĩ mọi việc sẽ như kế hoạch của ta, nhưng là ta không tài nào ngờ đến rằng.
Thái tử phi vốn nhu mì kia, lại cất giấu thánh chỉ.
Một đạo thánh chỉ đánh gục Lâm Trác Mộc từ trần gian xuống thẳng nỗi đau thấu trời địa ngục.
Từ thân phận Thái tử phi hóa thành Quận chúa Cao Lỗ, tay nắm binh quyền, như chim sẻ cởi bỏ lớp áo ngoài, lộ ra uy quyền của một phượng hoàng.
Khoảng khắc nàng ấy một thân hắc bào, như tiên linh từ địa ngục trần gian, đẹp đẽ đến kinh sợ, cầm cung tên ở trên cao bắn xuống, cắm thẳng hồng tâm, chiêu cáo thiên hạ.
Đấy là lúc, Thái tử đau đến nát tim bể phổi.
Đau đến nỗi, mọi kí ức đã mất, đều hiện về ngay trong một đêm.
Đêm ấy, nhìn hắn điên cuồng vì đau mà gào thét, thân người nóng như lửa cháy, vô số hoa văn đen xịt nổi đậm khắp thân thể, như hoa chú ghê rợn.
Ta mới nhận ra rằng, có kẻ dám hạ độc hắn!
Là lục mị!
Có kẻ cả gan hạ lục mị với thái tử đương triều, hạ độc hắn dưới bàn tay bảo hộ của ta!
Ta đỏ mắt, đau khổ nhìn đứa nhỏ tâm can của ta đau đớn kêu gào, như một dã thú dưới sự thống trị của độc dược.
Ta gầm thét, bảo người đem thần y tới đây.
Thần y tới, lão một đêm chữa trị, đến khi trời sáng bừng, mới có thể cứu về thái tử một mạng.
Ta sai người đi thông báo thái tử không lâm triều với bệ hạ, bản thân ở lại trông coi hắn.
Lần đầu tiên ta thấy hắn suy yếu đến mức này, dung nhan trắng như giấy tuyên thành, đôi môi nứt nẻ đọng lại vệt máu khô kinh sợ, thân người thấm đẫm hoa văn đan xen, giờ giờ khắc khắc chịu đựng cơn đau thấu tâm gan.
Hắn suy yếu, mơ hồ nhìn vào khoảng không gian.
”Viên tử, bổn thái tử nhớ lại rồi. Nhớ được, nhớ hết tất cả.”
Ta đau xót hai mắt cay nồng nhìn hắn che đi đôi mắt bằng hai tay của mình, run rẩy, giọt lệ theo kẽ tay tràn ra ngoài.
Ta ôm lấy hắn, ôm lấy đứa nhỏ đáng thương này.
Vỗ về hắn, bảo tất cả đều sẽ ổn.
Bởi còn ta, ta quyết không để hắn thiệt thòi.
Cho nên khi hắn chìm vào giấc ngủ vì quá mệt mỏi, ta từ tẩm điện của thái tử đi tới khu Mỹ uyển, đến tiếp kiến Trắc phi.
Khi ta đến nơi, xung quanh yên ắng không một bóng người, ta dùng nội lực, bước như bay, không gây tiếng động đi vào tẩm điện của Trắc phi nương nương.
Sau đó vị Trắc phi nương nương đáng kính ấy, qua khe hở của cánh cửa, ta nhìn thấy ả ta cùng tên nam nhân lạ mặt, thân thể trần truồng giao hoan quấn lấy nhau.
Ả ta, dám ở đằng sau đứa nhỏ kia, càn quấy đến hồ đồ!
Ta đạp cửa xông vào, rút ra thanh gươm vốn giấu kĩ trong người, quyết liệt muốn giết chết đôi cẩu nam cẩu nữ dâm phụ này.
Nhưng là ta không nghĩ đến, tên nam nhân kia, võ nghệ lại cao siêu. Ta biết mình đánh không lại hắn nhưng không cam tâm để bọn họ trốn thoát, ta hạ sát tâm.
”Tử sĩ! Đem bắt bọn chúng về!”
Sau đó ta giao lại cho tử sĩ, chuyện Trắc phi biến mất ta hoàn toàn bịt miệng hết thủ hạ trong phủ, tính sẽ kiếm thời cơ để báo lại cho thái tử điện hạ.
*Trác Mộc là cánh động rộng lớn phì nhiêu.