Chương 24: Nhân tộc nguyên thủy(9)
*
"G RÀOooo..."
Tấm lưới rộng lớn được đan từ dây đằng tử cứng dẻo, dần dần thắt trói lại chúa rừng xanh đang bị ép quỳ rạp xuống mặt đất đầy bùn dính.
"Ngao...ooo"
"Ngaooo..."
"..."
Vài con báo hoa mai đứng xung quanh, theo tiếng gầm giận dữ của mãnh hổ, chúng nó liên tục lùi lại, sau đó tiến gần ngao ngao kêu lên, đi vòng quanh.
Tám góc của tấm lưới đều có hàng chục người đàn ông lực lưỡng vây quanh, túm góc lưới giữ chặt. Cơ bắp của họ gồng lên hết mức, tấm lưới đằng tử lớn chèn ép thân hình to lớn của mãnh hổ rất gắt gao, khiến nó vô cùng giận dữ.
Nhưng dây đằng tử không chỉ dẻo dai rắn chắc, mà chất lỏng xước ra từ vỏ còn gây bết dính da lông vô cùng đau đớn, thậm chí càng vùng vẫy thì càng siết chặt lại.
"Đem trói nó để vào tế đàn đi!"
Một người đàn ông đô con khác đứng trên khúc gỗ lớn bên cạnh, to giọng nói với những gã đàn ông đang giữ các góc lưới. Người đàn ông này ăn mặc có phần sạch sẽ hơn những người kia, da thú bóng loáng bọc cả tấm lưng, tay cầm kích nhọn, đầu đội da lông vũ, trên má có một vết sẹo ngắn.
Anna đứng nửa dựa vào người đàn ông này, lạnh mặt liếc nhìn mãnh hổ vài giờ trước còn quấn quanh Evan.
Đã vào trời chiều. Nơi này là ở ngoài hàng rào của bộ tộc. Ở phía bên trong, nhóm KaLa và Evan đang được mọi người trong bộ tộc hô hào tiếp đãi. Bên đó, ánh lửa rực sáng cả một góc rừng, mùi thịt nướng lan tỏa khắp các ngõ ngách. Tiếng hô hào và mua vui vang dội chẳng khác gì lễ hội.
Thế nên, chuyện xảy ra ở phía ngoài này, người trong đó sẽ không thể nghe thấy. Cho dù Evan có nghi hoặc vì sao tộc trưởng không ra xem bọn người KaLa, thì hắn cũng sẽ không nghĩ đến lí do vì sao tộc trưởng lại muốn bắt mãnh hổ vào tế đàn.
Anna nhếch môi cười đầy khinh khỉnh. Đối với Anna, Evan thậm chí còn rất ngu ngốc. Dù đã biết cô ta sớm muộn gì thì cũng sẽ xuống tay với hắn, nhưng hắn vẫn ngây thơ tin rằng giữa họ vẫn còn một chút tình thân.
Anna và Evan vốn không phải chị em ruột thịt. Giữa họ cách nhau chỉ có hai tuổi rưỡi. Tuy nhiên, Anna có sở thích biếи ŧɦái. Cô ta thích cảm giác độc chiếm hết đám đàn ông gần gũi cô ta trong một khoảng thời gian nào đó. Evan có lẽ không nhận ra hoặc ít có thời gian để ý, hắn đã sớm là con mồi của "chị" mình.
"Tộc trưởng~..."
Anna dựa sát vào lưng người đàn ông cao to, tay thì đưa xuống vuốt ve nơi nào đó. Anna nũng nịu: "Dù sao Evan cũng là em trai của ta, tộc trưởng sẽ giao Evan cho Anna xử lý chứ~? Tộc trưởng~~~ ..."
Người đàn ông dựng mắt liếc nhìn người đẹp trong lòng, khuôn mặt rất thô cuồng, lại để một nhúm râu cứng trên cằm. Anna rất không thích, bởi hắn ta thường xuyên dùng khuôn cằm đầy râu kia đụng chạm vào người cô. Người đàn ông trả lời với chất giọng hùng hậu:
"Tự ý thoát ly bộ tộc, kết bạn với thú dữ, không vì bộ tộc mà lại còn dám tự tiện đi đi lại lại! Đáng lẽ hắn phải chịu bộ tộc trừng phạt từ trước..."
"Tộc trưởng"
Giọng nói dịu dàng khiến khuôn mặt xinh đẹp của Anna cau lại, cô ta quay sang nhìn người con gái nhỏ nhắn phía sau, nước da không quá đen như những người phụ nữ trong tộc, khuôn mặt và biểu cảm cũng luôn mềm mại dịu dàng chọc người. Cô ấy chính là đứa con gái đầu tiên của tộc trưởng, đã sắp tròn mười lăm tuổi:
"Tộc trưởng, Evan chắc chắn bị đầu thú dữ này lôi kéo nên mới rời khỏi bộ tộc. Tộc trưởng, xin hãy tha cho chàng ấy lần này..."
Cô gái nhỏ kia khúm núm quỳ xuống, váy da thú chỉ bọc thân dưới, phía trên mềm mại bóng loáng lộ ra cùng với hai cánh tay. Cô xin tha cho Evan. Mặc dù gã Evan kia đang còn vây quanh tiệc lửa thịt trong đó, căn bản không hay biết gì tình hình căng thẳng ngoài đây.
Người đàn ông cao to có chút lưỡng lự khi nghe cô gái nhỏ kia cầu xin.
Anna suy tư nhìn cô gái, đột nhiên nghĩ đến Ka La - cô gái mĩ lệ kia.
Anna bước tới, nhẹ nhàng lôi kéo cô gái nhỏ kia, móng tay dài nhọn còn không quên bấu mạnh vào da thịt cô ấy, cô gái nhỏ đau đến muốn khóc, nhưng vẫn im lặng cuối đầu mặc cho
Anna kéo cô ấy đi về nhà.
______Anna với tay lấy một nắm quả nhỏ xíu, mọng nước màu hồng lựu ở trên giá gỗ, vắt nước bỏ vào cái chén gỗ. Sau đó Anna thả vào chén máu động vật bên cạnh.
Mùi quả thôi tình bị mùi máu tanh nồng đậm bao phủ không sót miếng gì, cho dù Ka La có là thần thánh đi chăng nữa cũng sẽ không có cách ngửi ra.
Anna đưa chén máu cho cô con gái tộc trưởng đang khép nép đứng ngoài cửa: "Cầm lấy này!"
Anna kề sát tai cô gái:
"Bằng mọi cách phải khiến cho cô gái mới vào kia uống lấy!! Hiểu chưa..?"
Cô gái nhỏ kia hoảng loạn liên tục gật đầu. Anna tiếp tục thì thầm mấy câu nói vào tai cô ấy. Anna hài lòng. Cô ta không cần lo lắng cô ấy không làm được. Bởi cho dù trước mặt tộc trưởng và cô ta có chút sợ hãi, nhưng đối với người ngoài, khí thế con-gái-tộc-trưởng vẫn rất tốt.
_______________
_______
Tiếp đón bọn Ka La là hơn nửa bộ tộc Tru-Uyêng, đa số là thanh niên trai trái khỏe mạnh.
KaLa hơi bị sốc bởi dáng người cao to đầy lực lượng của những người nguyên thủy này. Thảo nào họ có thể lập ra bộ tộc ngay trung tâm khu rừng mà không sợ bị các bộ tộc thú nhân khác đến tiêu diệt. Nhưng lí do khiến bộ tộc lại hùng mạnh đến vậy thì Ka La vẫn chưa biết được.
Bỗng đám đông đang ồn ào lại nhốn nháo lên.
Từ bên kia đám lửa đang cháy sáng rực, một cô gái nhỏ gầy bước tới. Trên người mang trang sức bằng đá hoa và xương động vật, kết thành nhiều hình dạng cầu kì treo bên hông, trên cổ và trán, nổi bậc trên làn da bóng loáng.
"Là ngài TIA!"
"Con gái tộc trưởng..."
"Ngài Tia!"
"..."
Đám đông, phụ nữ và trẻ nhỏ hô hào lên, có đứa trẻ còn chạy loanh quanh cô gái đó, mà đàn ông thì vẫn cứ nổi lửa nướng thịt, ai làm việc nấy, chỉ là có mấy người phóng ánh mắt dâm tà hướng đến.
Gương mặt nhỏ nhắn của cô nàng đanh lại, có chút khí thế cao quý trời sinh, khác hẳn hoàn toàn với cô gái không dám đối mặt với Anna lúc nãy.
Ka La rất bất ngờ, gương mặt nhỏ kia rất xinh đẹp tuy hơi gầy, sau này chắc chắn sẽ là một mỹ nhân nổi bật trong tộc.
Cô ấy bưng một chén gỗ góc cạnh hướng đến trước mặt cô gái duy nhất đặt chân đến bộ tộc này.
Theo lễ phép, KaLa đứng lên tiếp đón. Nhưng Kai Ten lo lắng định đứng theo, thì cô gái nhỏ kia nhìn qua anh ấy quát khẽ một câu gì đó.
Không đợi ai có phản ứng gì kế tiếp, Tia giao chén gỗ góc cạnh cho KaLa, nói với giọng cứng rắn:
"Đây là luật lệ của bộ tộc Tru Uyêng chúng ta"
"Người đứng đầu bước vào đều phải được sự đồng ý của Sứ Giả"
"Không thì nếu các người rời khỏi bộ tộc, chúng ta sẽ truy diệt!"!!
"Hooooooooo..."!!!
Tất cả đàn ông vây quanh đột nhiên hô to lên, tất cả đều cúi đầu về hướng tế đàn phía xa xa, trẻ con sợ hãi co rúm lại vào lòng những người mẹ.
Evan và Ân Sát nhìn nhau, trong mắt đối phương đều khó hiểu và kinh hãi.
KaiTen không nhịn nổi, bước lên kéo KaLa lùi vào trong lòng.
KaLa không nghe hắn nói gì, nhưng cô cảm nhận được sự phẫn nộ và sát khí ngút trời của hắn. Cô bắt lấy bàn tay hắn, nắm lại.
KaiTen hít sâu một hơi. Đôi mắt đã sớm hóa thành đôi mắt tàn nhẫn của dã thú, ngửi ngửi cái chén mang chất lỏng màu đỏ trong tay KaLa.
"..Là máu của Sứ giả". Evan từ lúc nào đã bước lại nói nhỏ với hai người KaLa.
"Vì sao? Máu quý như vậy lại có thể đưa cho người ngoại tộc?". KaLa khó hiểu hỏi lại. Khiến Evan khịt mũi xem thường, KaLa nghĩ làm sao mà một bộ tộc con người nhỏ bé, lại có thể làm một việc long trời như cắp máu của Sứ Giả rừng chứ(?), Evan hơi sốt ruột nhìn quanh:
"Dĩ nhiên không phải là Sứ giả thật rồi!! Sứ giả là một tồn tại mà con người từ quả đất như chúng ta khó mà tưởng được đâu! Aizz... tôi sẽ giải thích sau với cô vậy! Bây giờ cả bốn người chúng ta khó mà tẩu thoát đây này!!" Evan nói thêm: "Cô yên tâm đi, mặc dù máu đó không phải của Sứ giả thật sự, nhưng nó là máu của một loài nai trắng quý hiếm ở đại lục này!"
Tia đứng ở phía trước đã bắt đầu hối KaLa uống chén máu. KaLa gật đầu nhưng bàn tay nhỏ của cô lại bị nắm lấy. Trực giác, KaiTen không hề muốn cô uống nó, hắn cảm giác cả người đều không khỏe:"Ta thay em uống nó..."
"Không thể!"
Tia nghe thấy, quát lên. Đã có người nhìn nhóm bọn họ với ánh mắt bất thiện.
KaLa yên tĩnh nhìn vào mắt Tia, đôi mắt của Tia vẫn rất sáng, có chút đơn thuần khó nói. KaLa bất đắc dĩ, cô hình như mang rắc rối đến rồi.
"Tôi uống ngay".
"KaLa!"
KaiTen khó thở, nhưng mà KaLa đã nhanh tay đưa chén lên môi. Vị máu có hơi nguội lạnh tràn vào miệng, mang theo một hơi thở tươi mát ngọt ngào. KaLa thấy hơi quái lạ chỗ nào ấy, nhưng đã vào miệng mất rồi, đành gác lại một bên, cô sẽ hỏi Evan sau. Bởi vì Tia đã bước tới nắm tay cô đi về phía Tế đàn.
"Không ai được bước theo! Kể cả các ngươi!" Tia chỉ tay một vòng, tất cả đàn ông phụ nữ đều bị người của tộc trưởng ngăn cấm lùi lại một bước.
Tuy nhiên, thái độ của KaiTen bắt đầu ác liệt, Tia bị ánh nhìn lạnh thấu xương của hắn ép lùi một bước. Khuôn mặt thoáng qua chút bối rối, rốt cuộc, chỉ tay vào KaiTen:
"Ngươi! Chỉ được bước theo phía sau!!"
Nghe vậy, KaLa thoáng thở phào, ánh mắt cô lướt qua Evan, hắn nháy nháy mắt tỏ vẻ đã hiểu...Bọn họ sắp có cơ hội thoát đi.
KaLa thấy Tia không mang theo bất kì người đàn ông nào đi theo phía sau, chỉ có một người mảnh mai đội da thú cúi đầu đi cùng bên cạnh. Ở phía sau cách cô hơn mười bước, ánh mắt lo lắng của Kai Ten dán chặt vào lưng cô, khiến cô yên tâm hơn đôi chút.
Đường đến Tế đàn không xa, bộ tộc rất tôn kính nơi thiêng liêng này, nên con đường đều được lót bằng những viên đá bằng phẳng, hai bên là những ngọn đuốc nhỏ, gắn cùng là vũ khí thô sơ như giáo mác, xương trắng của dã thú, biểu thị bảo vệ nơi này.
Cây cao gắn đầu lâu của hươu nai trắng đã hiện ra trước mắt, chỉ còn một nửa đoạn đường là họ sẽ bước vào Tế đàn.
Nhưng Tia đã dừng bước.
Trong lòng KaLa đột nhiên hốt hoảng lướt qua, hình như mọi việc không phải như cô đoán rồi... nguy rồi! Cô đã bỏ sót chi tiết chén máu kia...
Tia mím môi nhìn KaLa, ánh mắt thương hại, cô ấy lùi lại đứng xa KaLa.
Quả nhiên, người KaLa bắt đầu nóng lên, cô cảm nhận được ngọn lửa nóng bỏng dồn vào phía dưới bụng của mình, thế tới như thủy triều, khiến chỗ mẫn cảm của cô vô cùng ngứa ngáy... KaLa cắn răng, khuôn mặt đỏ hồng mê người, quyết không kêu rên, cô thở hồng hộc, loạng choạng mấy bước.
Phía sau, Kai Ten đã nhận ra bất thường, ngay lặp tức hắn không kiêng kỵ gì nữa. Giận giữ bung cánh. "Sạt" một tiếng, gió thổi vù vù. Tia đối diện mở trừng mắt nhìn thấy, như đột nhiên liên tưởng đến kẻ nào đó, "A!!" Cô ấy ngay lặp tức sợ hãi, ngồi bệch xuống, mặt tái xanh ngất đi.
Kẻ mà vẫn cúi đầu đi cùng Tia đột nhiên huýt sáo. KaiTen bay tới quật cho hắn một cái.
"Cút ra!!"
Kẻ kia bị quật bay lên, té rầm đụng vào một cây đuốc, âm thanh xương gãy răng rắc.
KaiTen sắp vươn tay ôm được KaLa thì lại bị một ngọn gió điên cuồng khác hất bay sang một bên. "ẦM!!"
Bụi đất bay lên cuồn cuộn, Kai Ten hốt hoảng nhìn về phía nọ tìm kiếm KaLa.
Quả báo sao lại nhanh như vậy chứ?
KaiTen bạo, lần nữa đến gần KaLa.
Lần này ngọn gió kia lại đến, bụi bay mịt mù che đi kẻ gây hấn kia, hắn định vung cánh cản lại nhưng phát hiện nó mạnh hơn lúc nãy!?
Bạch dực trắng tinh lại bị hất đi sang một bên.
Lần này hắn đã ngửi được mùi của kẻ gây hấn kia. Cái gì? Là đồng tộc? Không đúng, chỉ là cùng là loài chim mà thôi.
"Uyên Lô!!"
KaiTen nghiến răng, nổi giận nhìn bụi đất dần lắng xuống. Bốn người chim chói lọi đứng trên bốn cây đuốc, họ vẫn dang rộng đôi cánh sặc sỡ, như để cảnh cáo.
"Tránh ra!" KaiTen lần nữa quát! Hắn bây giờ trong đầu chỉ có KaLa, ngay cả phần thắng hiện tại không nắm chắc cũng không để ý.
Hồng Mẫn khinh thường nhìn bạch dực đang lấm lem bụi đất phía dưới, đứng ở phía trên có cảm giác rất cao cao tại thượng.
"Giống cái này Anna nhà ta đã nhắm tới! Ngươi đi về sớm đi! Không đi thì đừng trách chúng ta không nể cùng loài gϊếŧ ngươi!"
KaiTen rốt cuộc tỉnh táo chút ít, sự thật là Hồng Mẫn yêu sạch sẽ lười ra tay gϊếŧ hắn, nhưng ba Uyên lô đứng cạnh đã tỏa sát khí. Đây là thế giới thắng sống thua chết, cho dù là cùng loài đi chăng nữa, chỉ cần bạch dực thất thủ, uyên lô muốn xé thịt cũng không có loài nào dám chất vấn.
KaiTen lại hít sâu, đột nhiên chậm rãi bay lùi lại, trầm giọng nói:
"Vậy tốt nhất sau này ngươi đừng đi một mình là được!"
"Ha.." Cảm nhận được sát ý của bạch dực, nhưng Hồng Mẫn không có vẻ gì là để ý. Hắn quay lại thì đột nhiên mặt biến sắc:
"Đâu rồi!??" Hồng Mẫn quát lớn. Người đâu?
Giống cái vừa yếu ớt đứng ở đây đâu?
Hắn quá lơ là, bởi vì khinh thường KaLa đã uống phải nước quả thôi tình, chắc chắn thể chất của cô không thể nào đi nỗi mấy bước. Cô ấy đã lợi dụng bụi mịt mù lúc nãy mà tạm thời chạy trốn, bởi cô biết, một bạch dực và bốn uyên lô cùng thể chất là chênh lệch, một khi biến thành bản thể, bạch dực rất khó chiếm thượng phong, mà uyên lô lại không phải cái dạng yếu gà như bộ tộc Sơn Nham lúc trước. Vì vậy, lựa chọn tạm chạy trốn vào rừng chính là phương án tốt nhất.
"Đáng chết!"
Hồng Mẫn nổi giận.
"Các ngươi! Đuổi theo tìm!"
Bản thân hắn thì bay theo chặn đường bạch dực.
______Ngày hôm nay, dường như đều có người lơ là tính sai đường đi.
#
Danh Sách Chương: