PHẦN 2: XUỐNG NÚI- ĐI TÌM CHÂN LÍ-TÌNH YÊU
Chap 23 Cuộc chạy trốn không được dự báo
Hạo Nhiên đang vuốt ve con chim nhỏ trên tay, nó tự đậu vào bàn tay cô hót líu lo, khiến cho cô thích thú. Một gái nhỏ con đi từng bước đến rồi hù một cái làm Hạo Nhiên giật bắn người, con chim cũng sợ mà bay đi mất. Mặt của cô bắt đầu bốc hoả, ánh mắt đang chuyển sang tức giận, Yên Tử biết cái hậu quả sẽ cháy đen thui nếu chọc giận phải cô nàng này nên vội vàng ôm cô vào lòng vuốt ve an ủi như thể đang nịnh một em bé chuẩn bị khóc:
- Ngoan nào! Mình xin lỗi! Tí mình dẫn cậu ra sau khu rừng chơi có được không?
Hạo Nhiên bớt đi sự cau có, rồi cô gật đầu, Yên Từ cười khả ố trong lòng nhỏ dễ bị dụ quá! hê hê. Rồi cô nhóc đó lôi ra một bức thư trang trí đẹp mắt đưa cho Hạo Nhiên.
- Đưa dùm mình sư huynh Bảo nhé!
Hạo Nhiên nhận lấy rồi gật đầu đồng ý...
Hey- yo- cha- ba-hự!
Thật ra là những tiếng phát ra có phần kì lạ đó là do Bảo đang tập võ nộ khí xung thiên, đang đến cái đoạn cuối thì cậu dừng động tác vì không nhớ. Tạm thời cậu bị hoá tượng, tay phải đấm, chân trái khuỵ xuống, chân phải chếc một góc 45 độ, rồi mặt vô cùng đần.
Sự sợ hãi lên lỏi khi sư phụ Minh Tự đang cầm cái thước ve nhẹ trên bàn tay, đang nhìn cậu. Cứ nghĩ đến cái gõ đau khổ lần 99 sắp tới đây làm Bảo toát mồ hôi. May mà lúc đó Hạo Nhiên trốn góc cây rồi múa lại thế võ cho cậu nhìn. Bảo vui mừng làm y hệt rồi thu người lại chào kiểu võ. Sư phụ Minh Tự cười như thiên thần đi đến vỗ lưng cậu khen giỏi, Bảo gãi tai cười cười nhưng trong lòng đúng là thở phào nhẹ nhõm.
Sau khu vườn.
Bảo ôm chầm lấy Hạo Nhiên mọt cách sung sướng.
- Nhờ cậu mình không phải ăn cái gậy ma lực của thầy Minh Tự! Cảm ơn nhìn hen!
Cô đẩy nhẹ cậu ra , có phần lúng túng rồi móc trong túi quần bức thư của Yên Tử, Bảo vui vẻ cầm đọc rồi mặt biểu hiện sự sợ hãi cao độ. Cậu Nhìn xung quanh thì thấy có ai đó đang trốn sau cây đại thụ nhìn bọn họ, cậu quay ra nhìn Hạo Nhiên nói to:
- Cậu chuyển lời hộ mình là mình cũng thích Yên Tử nhé!
Hạo Nhiên nhìn điệu bộ cười của cậu trong lòng khá buồn, còn Yên Tử núp sau gốc cây thì nhảy lên vui sướng. Sau đó đợi nhỏ đó đi cậu mớii ghé sát tai Hạo Nhiên thì thầm....
Bảo rón rén đi tới phòng của Hạo Nhiên và Yên Tử, cậu bắt đầu giả giọng con cú:
Cúc cù cu cu.
Hạo Nhiên mở mắt, cô lén rời khỏi giường, vì lúc sáng cậu đã dặn là khi nghe thấy tiếng gáy của cú là báo hiệu có chuyện khẩn cấp. Vừa mới đi ra đã bị cậu túm tay kéo đi, chạy rất nhanh đến mức không kịp thở, cứ nhắm con đường xuống núi mà chạy. Hạo Nhiên vì mệt mà níu tay cậu dừng lại, Bảo cũng thở mạnh rồi quát lên làm chính cô giật bắn người:
- Đồ bạo lực!Cậu nhường mình cho con nhỏ lanh chanh đó hả?
Hạo Nhiên không hiểu gì lắc đầu quậy quậy. Bảo hậm hực đặt tay lên vai cậu:
- Nhỏ bắt mình yêu nó, rồi cưới nhỏ luôn, nếu không chúng ta sẽ không được xuống núi đó!
Hạo Nhiên mở tròn to mắt rồi khi Bảo định túm tay chạy tiếp thì cô bỗng mở miệng nói:
- Tại sao?
Bảo khựng người lại, cậu vỗ vỗ tai mình, rồi quay ra vui mừng đặt tay lên vai cô, sau 2 năm im bặt như một con câm, như một con búp bê biết di động, cô bây giờ mới chịu nói, nhưng cậu cũng tức giận vì câu hỏi của Hạo Nhiên, cậu gõ đầu cô một cái nhẹ:
-Mình không thích nhỏ! Mình có vợ rồi! Đồ ngu!
Cậu nỡ nói cô ngu, mà chính Hạo Nhiên mặt vẫn ngây ra chẳng hiểu gì, Bảo chẳng buồn nói nữa lại kéo cô chạy đi, mãi sau này cô ấy mới nhận ra, thế nên bị mắng ngu là phải
Danh Sách Chương: