Từ nhỏ tôi đã biết rất nhiều, nghĩ rất nhiều, vì vậy yên tĩnh hơn so với những đứa trẻ khác, lơ đãng được trưởng bối khen ngợi, nói đứa bé này thật ngoan quá, không ồn ào không quậy phá. Cho dù bản thân không cần cố gắng đi nữa, chuyện muốn làm cũng có thể dễ dàng đạt được thành công. Có lẽ là đồ vật có được quá dễ dàng, không đáng giá quý trọng vậy, tôi chưa từng vui vẻ.
Thật ra thì tôi không muốn như vậy, tôi muốn chơi với bạn cùng lứa, thế nhưng vẫn luôn không hòa nhập được. Luôn sẽ có người đẩy tôi ra: “Diệp Nhã Thanh không giống bọn mình, cứ như con gái ấy, đi chơi với bọn con gái đi!”
“Ha ha…” Một đám bé trai xung quanh cười.
Túm năm tụm ba đi xa trước mặt tôi, xa xa còn truyền đến tiếng đàm luận.
“Một thằng con trai mà trông đẹp vậy, giống như hoa ấy.”
“Đúng đó đúng đó, coi cái mặt kia mẹ tao còn không ngừng khen đẹp. Khó ưa nhất là, không phải đi học mà còn giỏi hơn.”
“Đừng có chơi với nó, nếu không sẽ bị nói làm hư nó đó.
“Sau này cứ gọi nó là “Hoa Hoa” đi.”
“Hoa Hoa”
“Ha ha”
…
“Hoa Hoa thì sao? Nghe rất hay mà, còn êm tai hơn A Miêu A Cẩu nhiều. Con phải đặt tâm tư vào trong việc học đừng có chạy loạn khắp nơi như tụi thằng bé kia, mấy thằng đó sẽ làm hư con đấy. Đi học cho giỏi, sau này vào đại học tốt.” Mẹ tôi vừa nói, vừa gắp thức ăn vào trong chén tôi.
“Đúng vậy, Nhã Thanh phải giữ vững trạng thái cố gắng học tập.” Ba ở bên cạnh phụ họa.
Tôi gật đầu, từng ngụm từng ngụm nhét cơm vào trong miệng.
Tôi vẫn rất muốn đi chơi bới bọn họ, muốn leo cây, trộm trứng chim, đi bơi lội, đi bắt cá, đi khắp thế giới chơi đùa, có lẽ chờ tôi lớn hơn một chút, chắc sẽ có người dẫn tôi đi chơi.
Tôi một mực duy trì hình tượng ngoan ngoãn mãi lên đến tận đại học, vẫn không có bạn bè.
“Nhã Thanh, cậu đang nghĩ gì vậy?” À, còn có cái tên này — Trịnh Tú Miễn, con nhà giàu, bạn cùng phòng đại học của tôi, từ ngày đầu tiên đã chủ động vô cùng nhiệt tình tìm tôi đối đáp, sau đó kéo tôi vào trong vòng tròn của cậu ta. Miễn cưỡng coi như bạn bè. Cổ Bảo Ngọc hiện đại, hạt giống đa tình, nói là vì giải ưu cho các thiếu nữ trên thế giới này, tạo cho thiếu nữ một nơi thế ngoại đào nguyên ấm áp tươi đẹp, gọi là kéo tôi kết phường cho tôi quyền lợi làm phó chủ quán, thực ra là để tôi ký giấy bán thân, tới làm hoa điếm kiếm khách với làm cu li. Diệp Nhã Thanh tôi thông minh một đời, nhưng lại thua trong tay cậu ta, bị thiệt thòi. Chẳng lẽ tôi thật sự một thân một mình quá lâu, cho nên bị thiệt cũng không tính toán?
“Không nghĩ gì cả.” Trong cửa tiệm hiếm khi không có nhiều người, tôi có thể rảnh rỗi phát ngẩn người, dĩ nhiên nhớ tới chuyện khi còn bé, là người muốn già rồi.
“Tôi nói cậu cần phải tìm bạn gái đó, chứ không cả ngày rầu rĩ không vui ngẩn người. Bây giờ cũng chừng hai mươi, lớn rồi. Thời đại này, diện mạo đẹp mắt, sao thiếu bạn gái được, con gái đều đổ rầm rầm. Mà cái mặt mũi giống như cậu, hiếm thấy còn ưu tú như vậy, đừng bảo là ở trên đường cái, cứ tự tiện bốc trong cái hội viên kia, hoặc là kéo lấy một khách hàng trong tiệm, đều gào khóc đòi làm bạn gái cậu, thế mà cậu đến giờ còn là xử nam. Nói thật, chắc không phải cậu có chuyện thầm kín gì khó nói đấy chứ?” Trịnh Tú Miễn mặt đầy bát quái.
Tôi không tự chủ thở dài, đối với con gái, tôi bị dọa cho sợ rồi. Thời đại này nữ truy nam, phỏng chừng cậu ta chưa từng được lĩnh hội, bị nữ sinh chặn nhà vệ sinh, đi tiểu cũng bị một cô nữ sinh lớn gan xông vào tỏ tình với bạn, lên lớp thì bị tham quan, tan học bị vây xem, lúc nào cũng phải đề phòng miệng để khi quẹo cua không bị người khác kéo qua cường hôn, hôn xong rồi chạy, bạn còn chưa thấy rõ mặt đó là của ai, trường học lại ngay lập tức lưu truyền ai đã hôn bạn. Đương nhiên những chuyện này đều xảy ra hồi tiểu học với cấp hai, khi đó nam sinh trổ mã chậm hơn nữ sinh, người nhỏ con, rất dễ bị đẩy tới kéo lui. Cấp ba còn khổ nữa, ngay cả lúc có những lớp học thể dục, sẽ có nữ sinh ở bên cửa sổ nhìn, nam sinh trong lớp sẽ đùa bỡn nói: “Nhã Thanh, vợ cậu đến gặp cậu kìa.” Những nữ sinh kia mặt cứ như bôi trét quá dày mắc cỡ tai đỏ, lại thẹn thùng không chịu đi, cứ đứng đó trông ngóng nhìn. Cuối cùng vẫn là chủ nhiệm lớp tôi chạy đến khiếu nại với giáo viên thể dục, các giáo viên thể dục mới ra quy định nghiêm khắc, không được đến gần phụ cận lớp học trong phạm vi hai mét, từ đó mấy người đến xem tôi học mới ít đi được chút. Cứ tưởng rằng cuộc sống đại học sẽ được yên tĩnh, kết quả sau khi xuất hiện cái đội hội viên này, tôi thật không ngờ được.
“Không phải chứ, Nhã Thanh, cậu thật là có nỗi niềm khó nói.” Nghe thấy tiếng than thở của tôi, Tú Miễn kinh ngạc đến nỗi trợn to hai mắt, rất nhanh cậu ta không da không mặt đứng lên, “Không bằng cậu theo tôi đi, tôi không chê cậu.”
Tôi biết thằng nhóc này không phải đùa giỡn, cậu ta nam nữ ăn thông, coi cha mình có tiền, cũng từng có một khoảng thời gian xa hoa lãng phí chán chường. Tôi quay đầu cẩn thận nhìn cậu ta, mày kiếm mắt phượng, diện mạo rất thanh tú, đáng tiếc không phải đồ ăn của tôi.
“Không muốn!” Tôi nhấp một ngụm rượu, tiếp tục nhìn ly rượu trước mặt tôi nói.
Không thể không nói, Trịnh Tú Miễn thật đúng là người có tài làm ăn, dùng người rất có mắt. Ít nhất đối với tôi chính là chèn ép đến chết, không biết có phải là cậu ta không trả thù được tôi không. Không chỉ bảo tôi đến quán rượu hỗ trợ, để tôi một phó chủ quán làm việc còn nhiều hơn lao động bình thường, còn bảo tôi thiết kế trang phục nữ cho cậu ta. Cậu ta rao bán đồ thiết kế ra ngoài, chia bốn sáu, cậu ta bốn tôi sau, nghĩ kiểu gì, vẫn là cậu ta kiếm lời. Cậu ta còn có một đoàn giả gái của riêng mình, mỗi ngày chụp mấy tấm hình, cũng có thể kiếm được tiền, buồn cười là kéo tôi qua làm người mẫu còn mượn cớ nói là cho tôi thêm nhiều tài nguyên kinh tế. May mà trang phục con gái cũng là sở thích của tôi, bất kể là chụp ảnh hay thiết kế đồ, có thể bán được, đề cao danh tiếng của tôi cũng không tệ, sau này tốt nghiệp còn có nhiều phương hướng công ăn việc làm. Nhờ cậu ta, tôi hiện giờ không cần lấy tiền trong nhà, xe và nhà cậu ta đều giúp tôi bố trí.
Ngày hôm qua sau khi trở lại từ cửa tiệm, vẫn không ngủ được, trời mới vừa tờ mờ sáng, tôi đã ngồi bên bệ cửa sổ, nhìn thế giới ngoài cửa sổ, trong đầu một vùng hỗn loạn.
Một mực nghe lời thầy và ba mẹ, dựa theo ý nghĩ của họ lớn lên, bản thân chân thật bị mình đè ép đến nơi sâu nhất trong nội tâm. Tôi sợ bị coi thường, sợ không ai nghe tôi nói chuyện, trong đầu đều là bóng dáng nhóm bạn kia đẩy tôi ra, chạy đi thật xa. Khi tôi phát hiện lúc nghe lời người lớn, có thể khiến người lớn sờ đầu tôi, khen ngợi tôi, tôi liền quyết định phải nghe lời người lớn thật tốt; khi tôi phát hiện lúc thi cử đạt thành tích tốt, có thể khiến cho các bạn học đặt tầm mắt lên tôi, tôi quyết định phải giữ vững sự ưu tú… Cho dù như vậy, vẫn không có ai đến gần tôi, mọi người chỉ biết nói: “Diệp Nhã Thanh à, ừ, là một đứa trẻ ngoan, rất ưu tú.”
Dần dần, tôi quên mất làm thế nào để vui vẻ, mọi chuyện thật giống như một khuôn mẫu, gặp người thì phải lễ phép, phải mỉm cười, ngay cả mỉm cười bao nhiêu độ, tôi đều phải chỉnh sửa trước gương. Ứng xử với người ta, phải phản ứng thế nào với lời của người khác, cũng tìm rất nhiều sách để xem, tất cả những thứ này đều là vì gây sự chú ý của người khác đối với tôi. Sự ưu tú của tôi không phải là trời sinh, mà là kết quả nỗ lực của tôi.
Làm bé ngoan nhiều năm như vậy, tôi hơi mệt mỏi, tôi muốn đi tìm bản thân đã đánh mất, không biết tìm nơi nào. Hồi cấp ba có đi qua một cửa tiệm đồ nữ, quỷ thần xui khiến bước vào, khoảnh khắc mặc chiếc váy đầm kia, nội tâm lại có chút bình tĩnh. Sau khi về nhà, tự mình ra tay phác họa một vài bộ đồ áo váy của con gái, nhìn thấy đồ tự mình vẽ ra, cảm thấy có chút thỏa mãn. Lén lén lút lút làm những chuyện này, thật giống như tìm được trong cuộc sống áp lực một nơi đột phá phát tiết. Tôi không dám nói với ai, không ngờ rằng lại bị người phát hiện, còn có người sống tùy tâm sở dục như cậu ta, cuộc sống chính là có nhiều kỳ ngộ như vậy. Mặc dù nói là dựa theo ý nguyện của mẹ đến nơi này học đại học, nhưng cũng là để đạt được tự do, còn có thể là chuyện mình muốn làm, cũng thật không tệ.
Tôi nghĩ đến đây, mới vui vẻ được một chút. Lấy lại tinh thần, đã là 6 giờ rưỡi, xe rác dưới lầu đã tới, người bên trong khu trọ đi đi lại lại nhiều hơn. Lúc này tôi chú ý đến một người hoàn toàn khác biệt so với hình ảnh của mọi người, cường tráng, rất cường tráng, to hơn cả một vòng so với mọi người xung quanh, còn rất cao, cao hơn người khác một cái đầu, màu da cũng thâm hơn người khác vài độ. Chẳng lẽ, là người nước ngoài sao? Tôi nghĩ như vậy. Cơ bắp khắp người kia thật là khá, loại đường nét cơ bắp như tuyển thủ đấu vật này, theo sự vận động hài hòa hoạt động, mồ hôi lúc chạy bộ ở trong nắng ban mai tựa như bôi lên cơ thể một lớp dầu, còn cả cái mông vểnh cao kia nữa, trời ạ, con trai mà cũng có thể có cái mông tròn vểnh như vậy sao? Mặc một cái quần thể thao rộng thùng thình, cũng không che giấu được đường cong của nó.
Tôi đột nhiên cảm thấy miệng rất khát, lại không nỡ rời khỏi cửa sổ. Tầm mắt đi theo bóng người kia, mãi tận đến khi không thấy được nữa, tôi mới rời khỏi cửa sổ đi tắm nhanh.
Nhìn thấy bóng dáng chạy bộ sáng sớm đó, tần suất nhịp tim tôi không được bình thường, đây là phải lòng sao? Loại tâm tình khẩn cấp này, càng mãnh liệt hơn cả tâm trạng mong đợi chơi đùa cùng bạn bè khi còn bé, rất muốn rất muốn đến nói chuyện với người đó, rất muốn rất muốn ôm lấy anh ấy, lồng ngực rộng rãi của anh ấy, nhất định thật ấm áp nhỉ!
Khi còn bé, những ký ức va chạm với con gái, khiến tôi cảm thấy con gái có hơi khủng bố. Muốn tìm bạn gái, tôi nhất định sẽ tìm một cô gái ôn nhu, không nói nhiều, nếu dễ dàng xấu hổ đỏ mặt thì càng tốt. Tôi vẫn luôn nghĩ vậy, sau đó suy nghĩ mới xảy ra thay đổi.
Lúc tôi học cấp ba thật sự là một thời kỳ quan trọng nhất, rất nhiều chuyện trọng đại đều nảy sinh thay đổi vào khoảng thời gian đó. Khi còn đang học lớp mười hai, tình cờ nhìn thấy trong máy tính của em gái Tĩnh Mân của tôi có hai người đàn ông ôm nhau, lúc ấy đầu óc trống rỗng, sau đó mới phản ứng được rằng hai người đàn ông cũng có thể ở bên nhau. Nhiều năm như vậy, tôi chưa từng gặp một nữ sinh khiến tôi động tâm, gặp gỡ một người con trai, tôi cũng không phải là không thể thử cùng nhau. A, vẫn không nên suy nghĩ nhiều quá, chỉ với việc nhìn thấy từ xa xa mà đã hạ quyết định như vậy thật quá hoang đường.
Không biết làm sao, tôi vẫn cứ mỗi sáng sớm đứng bên cửa sổ, lấy lại tinh thần lại còn phỉ nhổ mình: “Mày ngốc chắc, mày đợi ở đây, đợi thành hòn vọng phu luôn đi, người ta đâu có quen biết mày.”
Đợi đã, anh ấy thật giống như đang đi về phía dãy khu chỗ tôi. Tôi vội vàng đi tới cửa, mở cửa, đứng trước cửa thang máy. Mới vừa rồi chỉ thấy một mình anh ấy đến, trong thang máy này nhất định là anh ấy, thấy thang máy dừng ở đâu, thì sẽ biết anh ấy ở tầng nào.
Ông trời ạ, từ trước đến giờ tôi chưa từng tin vào điều gì, thế nhưng lần này tôi tin tưởng trên trời có thần linh, nhất định phải thực hiện nguyện vọng của tôi, thang máy chỉ có một mình anh ấy, đừng có ai khác đi vào thang máy.
Tôi mắt không chớp nhìn chằm chằm màn hình, tầng một, tầng hai, tầng ba…
Đột nhiên, hô hấp của tôi chậm lại.
“Ting!” Thang máy dừng ở tầng của tôi.
Tôi trợn to hai mắt.
Gay rồi, anh ấy sắp nhìn thấy tôi, tôi còn chưa thay quần áo, còn chưa đánh răng rửa mặt, không thể để cho anh ấy thấy được.
Trong lúc hốt hoảng, tôi lắc mình trốn vào cầu thang cứu hỏa.
Khu nhà tôi thuê một tầng có hai hộ gia đình ở, chẳng lẽ anh ấy ở đối diện tôi, tôi không nhịn được cười, quá may mắn. Tôi len lén nhìn về phía hành lang, quả nhiên là anh ấy, anh ấy vào nhà đối diện nhà tôi. Trở lại phòng mình, tôi nắm chặt tay nhảy dựng lên, quá tuyệt, anh ấy là hàng xóm của tôi. Tôi hưng phấn trở lại giường, kẹp gối rồi còn lăn mấy vòng, trong miệng một mực niệm “Quý tuyệt, quá tuyệt, quá tuyệt…”
Nhưng mà biết anh ấy là hàng xóm của tôi thì có thể làm gì? Hơn nữa không biết anh ấy có phải là thẳng nam không, vạn nhất anh ấy không có cảm giác với tôi thì sao. Tôi lơ đãng liếc nhìn gương, nhìn nhiều thêm vào hai mắt người trong gương, bề ngoài trung tính, diện mạo vô song, khí chất điềm tĩnh cao nhã, cong môi mân cười, chọc ghẹo tâm người, diện mạo như vậy, dù là ai cũng sẽ động tâm ha. Nhưng tôi vẫn không dám đến gần anh ấy, tôi sợ, chỉ sợ cái vạn nhất. Aizz, Diệp Nhã Thanh tôi từ lúc nào biến thành nhát gan thế này vậy?
Không, chuyện tôi muốn làm nhất định có thể làm được.
Tỉnh táo lại tôi nhớ đến một chuyện. Đúng rồi, Tĩnh Mân gần đây điền nguyện vọng, bảo con bé qua đây ở. Với tính tình của con bé, biết được hàng xóm là một anh cơ bắp, nhất định sẽ đi làm quen người ta, như vậy tôi cũng có thể nói chuyện với anh ấy, sau khi trò chuyện xong về sau sẽ dễ dàng. Tôi không nắm lấy được tuổi thơ của mình, tôi nhất định phải nắm lấy được hạnh phúc của mình.
Tôi không nhịn được trầm thấp bật cười, rút điện thoại từ túi ra, tiện tay nhấn một dãy số.
“Mẹ, thân thể mẹ thế nào? Gần đây cả nhà có khỏe không?”
“Tốt lắm, mình con ở tự do, vẫn rất thuận lợi. Dạ dạ, được, mẹ, mẹ cũng phải chú ý thân thể nhiều hơn đấy.”
Tiếp theo là chờ Tĩnh Mân đến.
—oOo—
Tác giả có lời muốn nói + Editor có lời muốn nói:
TOÀN VĂN HOÀN