• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Nghe thấy người cảnh sát chỉ đích danh mình nói trước, cô gái tết tóc hai bên kia giật mình một cái, vội vàng ngẩng đầu lên, trợn tròn mắt mà ngây ngẩn nhìn An Bình Đông và Thích Sơn Vũ, sau đó như là phản xạ có điều kiện mà quay đầu nhìn về phía lớp trưởng Lâm Uyển và chủ nhiệm Trần Ngọc, sau đó lại lập tức cúi đầu xuống, hai tay nắm lấy vạt áo đồng phục của mình, giọng nói nhỏ như muỗi kêu, hơn nữa còn hơi run rẩy.

“Hôm qua là sinh nhật của lớp trưởng, bọn cháu sang phòng bạn ấy chúc mừng sinh nhật, Nhuế Nhuế cũng đi…”“Lớp trưởng?”Thích Sơn Vũ nhìn về phía Lâm Uyển: “Là bạn học Lâm Uyển đây sao?”“Đúng vậy, hôm qua là sinh nhật của cháu.

” Lâm Uyển mỉm cười rồi gật đầu: “Bọn cháu cắt bánh sinh nhật ở trong phòng, đa số bạn học đều đến, Nhuế Nhuế cũng đến.

”“Ừm, vậy sau đó thì sao?” An Bình Đông hỏi.

“Hôm qua bọn cháu chơi đến khuya, sau đó hình như Nhuế Nhuế về phòng trước, cháu cũng không chú ý lắm…”Thẩm Quân Đình nhỏ giọng mà trả lời: “Nhưng mà sau đó lúc cháu về lại phòng thì không thấy bạn ấy đâu cả…”Dù sao trường trung học Tân Hải cũng là một trường trung học tư nhân có học phí đắt đỏ, đương nhiên ký túc xá cũng được trang bị rất tốt, phòng ngủ của học sinh được chia thành hai gian, hơn nữa mỗi người một phòng vệ sinh, điều kiện cũng tương đương với phòng ở khách sạn.


“Mấy giờ thì cháu quay về phòng của mình?”Anh Bình Đông vừa ghi chép vừa hỏi tiếp.

Thẩm Quân Đình lại nắm chặt tà áo: “Chắc là hơn hai giờ sáng… Hôm qua bọn cháu chơi khá muộn…”“Cụ thể là hai giờ bao nhiêu?”An Bình Đông rất nghiêm túc mà hỏi lại một lần nữa.

“Chắc là… hai giờ rưỡi…”Thẩm Quân Đình nhìn qua lớp trưởng Lâm Uyển một cái, giọng nói lại càng lí nhí hơn.

(Truyện được dịch bởi Vitamin C, đăng tại d truyen.

com)Nhìn thấy phản ứng của Thẩm Quân Đình, An Bình Đông hắng giọng một cái rồi nháy mắt với Thích Sơn Vũ.

Ý của anh ấy là phải tách Lâm Uyển và Thẩm Quân Đình ra để hỏi, nếu không thì rất khó để hỏi được manh mối.

Thích Sơn Vũ hiểu ý mà gật đầu, lúc định mở lời gọi Lâm Uyển thì đột nhiên điện thoại của chủ nhiệm Trần Ngọc vang lên.

Bà ta lấy điện thoại ra xem rồi nhanh chóng bắt máy, sau khi nói chuyện mấy câu với đầu bên kia thì sắc mặt của bà ta từ thấp thỏm không yên đã trở thành thoải mái.

Bà ta thở phào một hơi, cúp điện thoại rồi quay đầu ra nói với đám người An Bình Đông và Thích Sơn Vũ: “Bên bảo vệ gọi điện đến, họ nói là…”Bà ta dừng lại một chút rồi chậm rãi gằn từng chữ: “Họ nói là có một chiếc camera đã quay được cảnh Tô Nhuế Nhuế nhảy xuống hồ.


”*Nội quy và cách vận hành của trường trung học Tân Hải giống với trường quốc tế nên luôn chủ trương cho học sinh tự quản là chủ yếu, trừ việc không được phép ra khỏi trường thì không chỉ không cấm cửa ký túc, mà còn chỉ trang bị một số camera ở cửa ra vào.

Lần này một chiếc camera ở lối vào thư viện quay được cảnh Tô Nhuế Nhuế nhảy xuống hồ.

“Góc độ của camera này hơi lệch thì phải.

”An Bình Đông, Thích Sơn Vũ, Liễu Dịch cùng với hai cô học sinh tập trung trong phòng bảo vệ mà xem băng ghi hình mà bảo vệ tìm ra được.

Camera ở cửa thư viện chỉ quay được một phần năm cảnh tượng ở chỗ hồ, nó chậm rãi quay đến một góc lan can bên hồ nhân tạo, đội trưởng đội bảo vệ di chuột điều chỉnh thời gian, ngay lúc hiện một giờ hai mươi phút, một cô gái mặt đồng phục học sinh xuất hiện ở trong camera- cô gái này chậm rãi tiến đến bên hồ, sau đó trèo lên lan can rồi vịn lên một chỗ bằng phẳng trên lan can được điêu khắc.

Sau khi cô gái đó trèo lên lan can, camera chỉ còn quay được hai chân đi đôi tất trắng và đôi giày bata của cô gái đó.

Sau đó hai chân trong camera tiến về phía trước rồi biến mất khỏi màn hình.

Đoạn băng ghi hình này chỉ có hai phút, bởi vì góc độ hơi lệch nên chỉ có thể thấy được một cô gái tóc dài mặc đồ học sinh chứ không thấy rõ mặt, chỉ thấy được cô gái này có cằm nhọn cùng với thân hình tương tự với người chết Tô Nhuế Nhuế.

Có được bằng chứng rõ ràng như thế này thì có thể chứng minh được, đúng là Tô Nhuế Nhuế đã tự sát.


“Tôi cần đưa băng ghi hình này về để kiểm tra kỹ hơn.

”An Bình Đông quay người lại mà nói với cô Trần Ngọc: “Nếu như còn gì cần phối hợp điều tra nữa thì chúng tôi sẽ quay lại.

”Nghe thấy cảnh sát nói là muốn rời đi thì chủ nhiệm Trần Ngọc xoa xoa tay vào váy, thầm thở phào một hơi, biểu cảm trên mặt trở nên trấn tĩnh: “Vâng, vất vả cho mấy đồng chí cảnh sát rồi.

”“Được rồi, chúng tôi đi đây.

”Liễu Dịch cầm hộp dụng cụ pháp y ở trên đất lên, quay đầu lại mà mỉm cười với chủ nhiệm Trần Ngọc, bình thản mà nói một câu: “Yên tâm đi, chúng tôi nhất định sẽ điều tra rõ nguyên nhân cái chết của Tô Nhuế Nhuế.

”Nói xong, anh xách chiếc hộp trắng kia, nhanh chóng đi ra khỏi phòng bảo vệ, hoàn toàn không quan tâm sau khi anh nói ra câu đấy thì sắc mặt cô Trần đã trở nên tái nhợt.

.


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK