• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

LY THỨ 24



Tác giả: Thất Bảo Tô



Biên tập: TBB



Ăn đồ nướng xong, đến lúc ai về nhà nấy, cả Cảnh Thắng và Vu Tri Nhạc đều không nhắc lại chuyện "hôn trán" đó.



Có điều, dọc đường về, sắc mặt Vu Tri Nhạc không tốt lắm, dù Cảnh Thắng có chọc cô cười thế nào, người phụ nữ vẫn lạnh lùng như cũ, không nói một lời.



Cảnh Thắng lại nghĩ không biết mình có làm sai gì không. Dù là vậy, từ lúc đó tới lúc lên giường đi ngủ, anh vẫn không nhịn được cứ cười mãi, thật là vui vẻ. Một chút cảm giác tội lỗi cũng không có, sao anh có thể xấu xa như vậy chứ?



Anh quyết định cho bàn chải đánh răng của mình "nghỉ việc" một ngày. (1)



(1) Thắng lưu giữ kỉ niệm nụ hôn ạ, cíu =))



Lăn qua lộn lại trên giường một hồi, Cảnh Thắng mở ngăn kéo đầu giường, rút lấy nửa điếu thuốc kia của Vu Tri Nhạc. Lần này cũng thật giống buổi tối hôm đó, khi cô đem món đồ chơi này nhét vào miệng anh, lại như nhóm lên mồi lửa trong lòng Cảnh Thắng, ngọn lửa nhanh chóng lan tràn đến lục phủ ngũ tạng, sau dần lan ra toàn thân.



Anh nghĩ có lẽ hiện tại, mỗi tế bào trong cơ thể anh đều gọi tên một người phụ nữ.



Lại đem nửa điếu thuốc lá kia cất về chỗ cũ, Cảnh Thắng cầm điện thoại di động mở WeChat, gửi tin nhắn cho "Tiệm Bánh Tư Điềm".



Anh gõ ba chữ luôn cắm rễ trong lòng mình: "Vu Tri Nhạc."



Vu Tri Nhạc đương nhiên nhận được tin nhắn này.



So với sự vui mừng khôn tả của Cảnh Thắng, sau khi trở về, lòng Vu Tri Nhạc lại thấy ngột ngạt đến khó hiểu. Dù sao cũng đã là phụ nữ hơn 20 tuổi trưởng thành, vậy mà còn bị người đàn ông kém tuổi, tâm hồn trẻ nhỏ đùa bỡn.



Thật kì lạ.



Vu Tri Nhạc ý thức được, nếu là hai năm trước, cô chắc chắn sẽ không vì kiểu mặt dày vô sỉ này mà chấn động, ngược lại có thể sẽ lạnh mặt bỏ đi.



Vì vậy, Vu Tri Nhạc tổng kết ra hai nguyên nhân.



Một, Cảnh Thắng là người thuê của cô, vì tinh thần trách nhiệm, cô không thể tùy tiện ném anh lại.



Hai, cô bắt đầu mềm lòng với Cảnh Thắng, chuyện này không tốt chút nào.



Dễ dàng mềm lòng là tật xấu trước nay của cô, mềm lòng với bố mẹ, với em trai, với bà nội cũng vậy. Chính vì vậy cô mới bị kiềm chân, không thể bỏ tới một nơi khác, sống một cuộc sống mình muốn.



Vã nước lạnh lên mặt, Vu Tri Nhạc nhìn mình trong gương, nước lạnh chảy từ trên má xuống, sau đó lần theo cằm mà nhỏ từng giọt.



Cô thở dài một hơi...



Chỉ mong... Nhiệt huyết như trẻ nhỏ của Cảnh Thắng là nhất thời.



Bởi trong lòng cô bắt đầu lo sợ, sợ rằng chính mình sẽ giao động, như vậy sẽ dễ dàng chìm vào biển sâu không đáy. Tình huống trước mắt của cô không thích hợp để nói chuyện yêu đương.



Cô đã mấy lần cự tuyệt anh, sau đó giữa hai người lại có thêm món nợ dông dài. Vì vậy, cô chỉ có thể trì hoãn, kéo dài tới khi hứng thú của người kia hoàn toàn biến mất, không còn ảo tưởng nào nữa.



15 phút rồi cô vẫn chưa trả lời, có lẽ anh sẽ không kiên nhẫn mà đi ngủ. Kết quả đối phương bắt đầu khủng bố WeChat Vu Tri Nhạc.



"Vu Tri Nhạc."



"Vu Tri Nhạc."



"Vu Tri Nhạc."



"Vu Tri Nhạc."



Vẫn chưa thỏa mãn với từng đó tin nhắn, Cảnh Thắng lại gửi đến một tràng tin nhắn khác.



"Vu Tri Nhạc Vu Tri Nhạc Vu Tri Nhạc Vu Tri Nhạc Vu Tri Nhạc Vu Tri Nhạc Vu Tri Nhạc Vu Tri Nhạc Vu Tri Nhạc Vu Tri Nhạc Vu Tri Nhạc Vu Tri Nhạc Vu Tri Nhạc Vu Tri Nhạc Vu Tri Nhạc Vu Tri Nhạc Vu Tri Nhạc Vu Tri Nhạc Vu Tri Nhạc..."



...



Trong chốc lát, màn hình di động hiện lên đầy tên cô.



Vu Tri Nhạc: "..."



Cảnh Thắng: "Cuối cùng cũng để ý đến tôi!"



Vu Tri Nhạc: "Có gì thì nói, đừng spam."



Cảnh Thắng: "Tôi không spam, chỉ biểu đạt tâm tình thôi."



Cảnh Thắng: "Trong đầu tôi chỉ nghĩ đến cô, như tin nhắn cô thấy đó."



Cảnh Thắng: "Phiền như vậy chắc cô khó chịu lắm nhỉ? Tôi cũng bực bội nhưng không còn cách nào khác, trong lòng chính là như vậy."



Vu Tri Nhạc: "..."



Lần đầu tiên cô biết được, không phải tất cả đàn ông khi yêu đều vòng vo, nói xa nói gần.



Có một loại trêu ghẹo, gọi là tiến công trực diện. Cũng giống như ánh sáng mặt trời chiếu thẳng vào đáy bình thủy tinh trong veo, cứ như vậy mà đâm thẳng vào lòng người.



Vu Tri Nhạc: "Tôi đi ngủ."



Cảnh Thắng: "Mới 9 giờ mà?"



Vu Tri Nhạc: "Mệt."



Cảnh Thắng: "Tôi hát cho cô lấy lại tinh thần nhé?"



Vu Tri Nhạc: "?"



Cảnh Thắng gửi qua tin nhắn thoại.



Vu Tri Nhạc: "..."



Hay là cứ mở ra đi.



............... "I"m yours của Jason Mraz."



Giọng hát trong suốt, lại còn dễ nghe, khẩu âm tiêu chuẩn.



Không hiểu không hiểu, Vu Tri Nhạc tự thôi miên mình không hiểu lời bài hát này.



Vu Tri Nhạc: "Anh không có chuyện để làm?"



Cảnh Thắng: "Có chứ, nói chuyện với cô, thực hiện chuyện đại sự của đời người, đây là chuyện quan trọng nhất."



Vu Tri Nhạc: = =



Cảnh Thắng: "Cô còn dùng icon sao? Thật con mẹ nó đáng yêu."



Vu Tri Nhạc: "..."



Cảnh Thắng: "Càng ngày càng thích cô, đừng gửi mỗi icon nữa!"



Người đàn ông này thật thần kỳ, rõ ràng cô khiến câu chuyện đi vào ngõ cụt, anh lại ngay lập tức có thể xoay chuyển, sau đó còn tự mình vui vẻ.



Vu Tri Nhạc: "Anh không thấy nói chuyện với tôi rất khô khan à?"



Cảnh Thắng: "Không có, cô không muốn nói thì đừng nói."



Vu Tri Nhạc: "... Cũng không hẳn."



Cảnh Thắng: "Vậy nói đi, tôi nghe."



Vu Tri Nhạc: "Hỏi anh một vấn đề."



Cảnh Thắng: "Ừ?"



Vu Tri Nhạc: "Anh thích phụ nữ đều như vậy?"



Cảnh Thắng bỗng nhiên tò mò: "Trả lời tôi chuyện này trước."



Vu Tri Nhạc: "Nói."



Cảnh Thắng: "Lúc cô thích đàn ông sẽ thế nào?"



Vu Tri Nhạc: "Không biết."



Cảnh Thắng: "Chuyện trước kia thì sao? Dù không muốn nhắc đến nhưng vẫn muốn hỏi chút."



Vu Tri Nhạc: "Không nhớ."



Cảnh Thắng: "Không biết, không nhớ."



Vu Tri Nhạc: "?"



Cảnh Thắng: "Tôi cũng trả lời giống cô."



Vu Tri Nhạc: "Thời điểm và nguyên nhân không giống nhau."



Cảnh Thắng: "Nhưng câu trả lời vẫn giống nhau."



Cảnh Thắng: "Tôi sao biết được thích người khác sẽ thế nào, chỉ biết tôi thích cô mới như vậy. Cũng không nhớ vì sao hôm qua thích cô, thích cô bao nhiêu. Tôi chỉ biết rằng hôm nay vẫn thích cô, như vậy là đủ rồi."



Vu Tri Nhạc: "... Ừ."



Một câu trả lời ý vị sâu xa.



Cảnh Thắng: "Nếu không ngày mai thử một chút?"



Vu Tri Nhạc: "Làm gì?"



Cảnh Thắng: "Thử thích tôi một chút?"



Vu Tri Nhạc: "..."



Cảnh Thắng: "Được không? Nếu tôi còn thích cô, tình cảm đến từ hai phía, mọi người cùng vui."



Vu Tri Nhạc: "Ngủ."



Cảnh Thắng: "Suy nghĩ chút đi?"



Vu Tri Nhạc: "Ngủ ngon."



Người phụ nữ tắt điện thoại di động, để lại đầu giường.



Cùng một cách thức bày tỏ, chỉ có người này áp dụng một cách ngốc nghếch như vậy. Nhưng chính cô vẫn không tự chủ bị cuốn vào.



Thật kỳ quái.



___



Hôm sau, Vu Tri Nhạc đi đón anh.



Cảnh Thắng vừa lên xe, cả người như "có chuyện vui, tinh thần thoải mái".



"Nghĩ xong chưa?"



Vu Tri Nhạc giả bộ không hiểu: "Cái gì?"



Cảnh Thắng đầy mong đợi: "Thích tôi?"



Vu Tri Nhạc đáp: "Không nghĩ.", dừng một chút lại bổ sung: "Cũng không muốn."



Cảnh Thắng cũng không giận, không buồn bã, chỉ híp mắt: "Mai lại bàn sau."



Anh vừa nói xong, Vu Tri Nhạc giật mình, người này đúng là vô liêm sỉ, chỉ một mực tẩy não cô. Ngày nào cũng tồn tại bộ dáng "Tôi thích cô" mà xuất hiện. Sau đó những suy nghĩ như "Thử nghĩ đến anh một chút", "Thích anh một chút" bắt đầu nảy mầm, vô thức cắm rễ trong tiềm thức của cô. Lại sau đó, đầu óc cô cũng bị con bọ nhỏ mang tên "Cảnh Thắng" này chiếm giữ.



Vu Tri Nhạc tùy tiện đáp lại, sau đó không nói chuyện với anh nữa.



___



Đến công ty, Cảnh Thắng đi thẳng tới phòng làm việc của mình. Vừa vào cửa, anh đã thấy một ông cụ ngồi trên ghế, bên cạnh có một cô gái trẻ. Ông mặc quần áo kiểu Tôn Trung Sơn, nhìn về phía Cảnh Thắng, mắt đong đầy ý cười.



"Ông nội." Cảnh Thắng gọi rồi tới bên cạnh ông.



Ông vụ quan sát anh một lượt, trêu ghẹo: "A Thắng, ông nội ngồi vị trí của cháu, không có ý kiến gì chứ?"



Cảnh Thắng liếc mắt ra cửa sổ sát đất, nhướn mày: "Cháu nào dám, cả tòa nhà này đều là của ông, ông muốn ngồi chỗ nào thì chính là chỗ đó."



Ha ha, Cảnh Viêm Hoa giương môi cười một tiếng, đứng lên từ ghế xoay: "Hôm nay tìm cháu cũng không có gì đặc biệt."



Thư ký nhanh chóng đưa gậy chống mạ vàng cho ông.



Cảnh Thắng lẩm bẩm: "Chắc chắn là có chuyện."



"Muốn đến xem cháu một chút." Tổng giám đốc Cảnh hỏi: "Có phải gầy đi không?"



Cảnh Thắng xoa xoa gò má: "Có sao? Vậy cháu lại lên một cảnh giới đẹp trai mới rồi."



Thằng nhóc xấu xa, không biết giống ai nữa. Cảnh Viêm Hoa hừ một tiếng: "Chắc phải đi lại nhiều vì chuyện ở phường Trần, đúng không?"



"Còn không phải sao..." Cảnh Thắng đồng tình không thôi, chỉ thiếu nước đập đùi phanh phách biểu đạt tâm tình.



"Giờ thế nào rồi?"



Cảnh Thắng thở dài một hơi: "Đến giai đoạn đàm phán tiền bồi thường rồi. Ông cũng biết bên đó toàn là người già, cứng đầu không thôi."



Cảnh Viêm Hoa bật cười: "Ông nội cũng cứng đầu sao?"



"Được rồi, ông hoàn mỹ không tì vết, là tấm gương cho cháu học hỏi." Cảnh Thắng giả mù sa mưa ca ngợi Cảnh Viêm Hoa.



"Ha ha." Ông lão cười càng vui vẻ hơn, lại tán gẫu với anh một lát mới rời đi.



"Cố trụ vững. Đến năm mới, những người trẻ tuổi sẽ trở về." Trước khi đi, ông cụ vỗ vai anh một cái, lực đạo tuy nhẹ nhưng kí thác kì vọng rất lớn.



"Cháu hiểu." Cảnh Thắng tiễn ông ra cửa, mỉm cười.



Chờ ông nội đi rồi, anh trở lại bàn làm việc, sắc mặt dần ngưng trọng.



___



Buổi chiều, Cảnh Thắng lại đến phường Trần. Lo Vu Tri Nhạc đi giao bánh không rảnh, nên cũng không gọi cô đi đón, mà bảo trợ lý Tống lái xe cũ đi.



Trước khi đến nhà trưởng trấn Từ, anh bảo trợ lý Tống đưa đến "Tiệm bánh Tư Điềm".



Trợ lý Tống xoắn xuýt: "Giám đốc Cảnh, hay là làm chính sự trước... Đằng nào tôi anh cũng gặp cô Vu."



"Đừng nói nhảm." Mặt Cảnh Thắng đầy lo lắng: "Tôi chỉ nhìn một cái, lâu lắm không thấy bộ dạng cô ấy ở tiệm bánh."



"..." Không nhẽ ở đó thì cô Vu sẽ thay đổi sao?



Thấy thái độ cấp trên cương quyết, trợ lý Tống cũng không nhiều lời, trực tiếp lái xe đến, đỗ dưới gốc cây gần "Tiệm bánh Tư Điềm".



Sau khi đỗ xe xong, trợ lý Tống chờ một lát lại thấy phía sau không động tĩnh. Anh ta quay đầu lại thì thấy Cảnh Thắng đang nhíu chặt mày, nhìn về phía xa, hình như đang phán đoán điều gì.



Trợ lý Tống ngẩn người, tìm kiếm theo ánh mắt của Cảnh Thắng.



Ánh sáng chiều ấm áp, chiếu vào tủ bánh cũng có vẻ chói mắt. Có điều, vẫn có thể thấy rõ một nam một nữ đang đứng trước cửa tiệm bánh, hình như đang trò chuyện.



Người phụ nữ đưa lưng về phía họ, dáng người thon dài yểu điệu. Mà người đàn ông kia mặt mũi có chút xa lạ, ăn mặc lịch sử, khuôn mặt rất điển trai.



Không rõ tại sao, trợ lý Tống loáng thoáng cảm giác được...



Giám đốc Cảnh nhất định biết người này.



Hết chương 24.



Lời của B.: Ai thấy Cảnh tán càng ngày càng nghề không TwT Vu đại ca sắp đổ rồi...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK