• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong xe Limousine, Thường Mạn Mạn có chút khó chịu, khi ngồi ở trên ghế phụ. d Cô vốn muốn đón taxi về, nhưng hắn cứ ép buộc cô phải để cho hắn đưa về nhà.

“Tần tiên sinh, anh có thể để tôi xuống chỗ này, anh hẳn rất bận, tôi thật sự không sao.” Cô có cảm giác mình đang quấy rầy hắn.

“Không sao, để tôi đưa cô về, cô không nên gọi tôi là Tần tiên sinh, gọi tôi Tần Phong hoặc Phong đều được, bạn bè cũng thường gọi tôi là Phong, nghe rất thân thiết, chúng ta cũng coi như là hữu duyên, nếu cô không ghét bỏ gì tôi, vậy cứ kêu tôi là Phong đi.” Tần Phong nhẹ nhàng nói.

“Ách vậy cũng được, vậy anh cũng gọi tôi là Mạn Mạn đi, Thường tiểu thư nghe cũng không được tự nhiên.” Người ta đã nói như vậy rồi, cô còn có thể nói cái gì sao.

“Vậy chúng ta sẽ là bạn của nhau !?.” Trong giọng nói có một chút hưng phấn, nhưng được che giấu rất tốt, Thường Mạn Mạn cũng không phát giác ra.

“Đúng, sau này chúng ta sẽ là bạn của nhau.” Thường Mạn Mạn xấu hổ, cười cười.

“Nhà tôi ở phía trước, dừng ở đây được rồi.”

Thường Mạn Mạn xuống xe.

“Vậy tôi đi trước đây, về sau có thời gian sẽ liên lạc.”

“Ừ, được, hẹn gặp lại.” Thường Mạn Mạn lễ phép đứng ở ven đường, vẫy vẫy tay.

“Mau vào nhà đi.”. Khóe miệng Tần Phong cong lên, hiện rõ vẻ tươi cười.

“Ừ.” Nói xong Thường Mạn Mạn liền đi về phía nhà mình.

Tần Phong dừng xe, cho đến khi không thể thấy được bóng dáng của cô, mới lái xe rời đi.

Thường Khoái Khoái nhìn mẹ, rồi lại nhìn đồng hồ treo tường, xác định giờ là hai giờ chiều không sai, lúc này Mạn Mạn không phải là đang làm việc sao, “Mạn Mạn, sao hôm nay lại về nhà sớm như vậy?”

“Làm việc ở đó không quen à? Hay Mạn Mạn bị bệnh?” Khoái Khoái cau mày hỏi. e Nói xong nhóc dùng tay bàn nhỏ bé của mình sờ sờ trán của Thường Mạn Mạn, hoàn hảo không nóng.

“Khoái Khoái, hức hức ” Thường Mạn Mạn ôm lấy nhi tử khóc lớn.

“Sao vậy Mạn Mạn, có ai khi dễ Mạn Mạn à ?” Thường Khoái Khoái chưa bao giờ thấy Mạn Mạn như vậy, hắn không khỏi nóng nảy.

“Oa oa “

“Mạn Mạn nói cho con biết, con sẽ đi báo thù cho Mạn Mạn.”. Cả khuôn mặt Thường Khoái Khoái tối đen, người nào dám khiến Mạn Mạn nhà nhóc thương tâm như vậy, nhóc thật không thể để cho ông ta hay bà ta yên ổn.

“Oa oa “

“Nói chuyện.” Thật là tức chết nhóc mà.

“Không, mẹ muốn khóc. Con để ẹ khóc đi. Hức ” nói xong cô lại ôm lấy Thường Khoái Khoái khóc lớn, muốn đem tất cả uất ức trong lòng phát tiết ra ngoài.

Thường Khoái Khoái không nói gì, hiện tại nói cái gì Mạn Mạn cũng không nghe, nhóc vỗ nhẹ lên lưng của cô, sau liền để cho cô phát tiết tâm tình của chính mình.

Bạch Kiểu Thiên xã giao hết mọi chuyện làm ăn, khi trở lại phòng làm việc, hắn muốn tìm Mạn Mạn cùng ăn cơm, nhưng sau khi hắn đi làm về, Mạn Mạn lại không trở lại, gọi điện cũng không có người nhận, lòng hắn cũng ngày càng sợ hãi, hi vọng không có chuyện gì xảy ra, cầm lên chìa khóa xe, sau liền lái về nhà.

Thường Mạn Mạn rốt cuộc vì khóc mệt, mà ngủ thiếp đi.

Thường Khoái Khoái thay cô đắp mền, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn vì khóc mà hồng lên, lòng nhóc hơi đau, nhóc chưa từng thấy qua bộ dáng như vậy của Mạn Mạn, trước kia cùng lắm là vì bị thương, sau liền khóc hai cái là tốt, nhưng hôm nay. c.. rốt cuộc là chuyện gì khiến cho cô thương tâm như vậy, nghĩ tới nhóc liền nắm chặt tay lại thành hình quả đấm.

Xem ra còn là chỉ có cách chờ Mạn Mạn tỉnh lại mà hỏi cô rồi, hiện tại việc nhóc muốn làm chính là nấu một bữa cơm thật ngon, nhóc nghĩ Mạn Mạn nhất định còn chưa kịp ăn cơm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK