• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Báo bảng đã xong một nửa.

Trần Dương vẽ rất nhanh, gần như cậu ta đã xử lí xong xuôi phần vẽ nhân vật và họa tiết viền, cũng… chấp nhận vẽ thêm tỷ thứ trên đời không phân biệt giống loài như sao như trăng mây trắng mặt trời chim bay cá nhảy với hoa hoa hoét hoét các thứ, các hình vẽ lòe loẹt không ngừng xuất hiện trên bảng.

Từng nét bút ấy nhuộm đẫm tình cảm của nàng thiếu nữ, hoạt bát, yêu kiều, nghịch ngợm… Tóm lại đủ loại thẩm mỹ của thiếu nữ khó mà nói ra thành lời tràn ồ ạt lên bảng đen, đầu độc thẩm mỹ non nớt của các bạn cùng lớp còn lại.

Lệnh Tử mãi vẫn chưa thể đặt phấn viết, Khương Lê cũng chẳng muốn nhìn bảng thêm một lần nào nữa.

Trần Dương cười hì hì, “Hai vị thấy thế nào.”

Lệnh Tử tự thán mình không bằng người, “Không hổ là nhà thơ thời đại mới, đủ loại tình tứ lan tràn, đủ kiểu sắc thái chúng sinh, rất là… rung động.”

Khương Lê vừa cắn que phô mai vừa khen đỡ lời Lệnh Tử, “Không hổ là chàng thiếu niên đang tơ tưởng chuyện yêu đương, xuân về tràn lan, mùi cợt nhả tưng bừng. Tiếc thay Tần hoàng Hán Võ kém phần văn vẻ, Đường Tông Tống tổ cũng chẳng lả lơi bằng, và lại còn những kẻ phong lưu…” Cô ấy nói xong thì thấy linh hồn chính trực đang lên án hành vi dối trá của mình bèn cắn đứt que phô mai bảo vệ cho sự thanh liêm của mình, “Cậu mở to mắt ra mà nhìn xem mấy thứ hoa hoét lòe loẹt này là sao hả? Nhìn hoa cả mắt!”

Trần Dương xì một tiếng, “Không có mắt thẩm mỹ, nhiều lời vô ích,” nói xong bèn quay đầu nhìn người đang bước vào lớp, “Úc Thần! Đến xem tác phẩm kiệt xuất tiêu biểu của tôi này!”

Úc Thần liếc qua, nói: “Chà, bách gia tranh minh (*) à?”

(*) Bách gia tranh minh: trăm nhà đua tiếng; các trào lưu tư tưởng. (Thời Xuân thu Chiến quốc, xã hội trong thời kỳ thay đổi lớn đã sản sinh ra trường phái tư tưởng đủ loại, như Nho, Pháp, Đạo, Mặc…Họ viết sách giảng dạy, cùng nhau tranh luận, làm nảy sinh cảnh tượng phồn thịnh trong học thuật, hậu thế gọi là thời kỳ Bách gia tranh minh)

Trần Dương xúc động nắm lấy tay anh, nói: “Một khúc Cao Sơn Lưu Thủy (*) tìm tri âm, hai chúng ta có thể nói là Bá Nha và Tử Kỳ cũng không sai…”

(*) Khúc nhạc Cao Sơn Lưu Thủy do đời sau biên soạn để ca ngợi tình bạn Bá Nha và Tử Kỳ thời Xuân Thu. Khi nghe âm thanh tiếng đàn của Bá Nha, Tử Kỳ có thể thấu hiểu (tri) được trong lòng Bá Nha đang nghĩ gì. Từ Tri Âm được thông dụng từ đó.

Úc Thần rút tay ra, “Tôi nói bừa thôi.”

Trần Dương nghe thế thì lệ như thác đổ, cậu ta lại cầm tay anh, “Nói bừa mà có thể cộng hưởng với suy nghĩ của tôi, đúng là tri âm trăm năm mới gặp!”

Úc Thần hơi trầm ngâm đôi chút, anh quàng cổ cậu ta rồi cười dịu dàng: “Thế sao lúc làm bài kiểm tra đáp án của tôi với cậu không biết cộng hưởng tí nào vậy? Cậu trộm phá sóng à?”

Trần Dương cứng người, cậu ta nhanh chân chạy ra, “Vậy xem ra chuyện cậu có phải tri âm của Trần mỗ hay không thì còn chờ bàn sau nữa.” Nói xong bèn vô tình đi mất.

Úc Thần ném cặp lên bàn rồi bước ra sau.

Khương Lê thấy anh định tới đây thì nói với Lệnh Tử: “Tiểu nhân xin cáo lui trước, trăm người đang nhìn hai người chớ có làm càn.”

Lệnh Tử: “…”

Úc Thần vừa tới đã bẻ que phô mai cô đang cắn dở nhét vào miệng mình, sau đó tựa lưng vào bàn nói: “Cần mình giúp không? Mình siêu lắm đấy nhé.”

Lệnh Tử nhìn anh, “Vậy thì cậu giỏi.”

Anh nhếch miệng: “Đừng tưởng cậu nói vậy mình sẽ mừng thầm nhé.”

Lệnh Tử nhét hết que phô mai thừa vào miệng rồi cầm phấn lên, cô kê ghế bắt đầu chép nội dung.

Úc Thần đứng sau cô hỏi: “Không cần mình thật hả?”

Cô đáp: “Ừ.”

Anh lại hỏi: “Không cần mình thật hả?”

Cô vẫn đáp, “Ừ…”

Anh hỏi lần thứ ba: “Không cần mình thật hả?”

Lệnh Tử quay lại nhìn, “Tối qua cậu làm xong bài tập chưa?”

Anh nói: “Xong rồi, không cần mình thật hả?”

1

Lệnh Tử: “… Cực kỳ cần cậu?”

Cuối cùng thì Úc Thần cũng vừa lòng, “Cậu làm tiếp đi.”

Thật là nhọc.

Lệnh Tử cầm phấn ngơ ngác một lúc lâu mới hồi thần. Úc Thần đứng đằng kia nhìn cô chép báo bảng đến tận lúc tiết truy bài bắt đầu.

Giờ truy bài lão Trương vừa bước vào lớp đã thấy một đống hoa hoét lòe loẹt chỗ bảng đen thì suýt nữa mù luôn đôi mắt già yếu, “Chỗ kia vẽ cái thứ lung tung gì đấy? Trần Dương, lần trước em vẽ đẹp mà giờ vẽ hoa hòe lung tung son son phấn phấn đậm thế kia? Em đang đón Halloween sớm đấy à?”

Lệnh Tử không thể không bùi ngùi lão Trương đúng là giáo viên ngữ văn, tổng kết cực kỳ sắc sảo.

Trần Dương đứng lên nói: “Thầy ơi, lần này em thấy ý tưởng dồi dào nên chắp bút như thần, thầy ơi, đây là thành quả vượt xa bình thường của em đấy ạ.”

Lão Trương thở dài, “Chắp bút như quỷ thì có! Em hạ phàm giúp thầy đi.”

Trần Dương đột nhiên sinh ra cảm giác cô độc của thần tiên giữa phàm trần, nói: “Vâng ạ.”

Thế là tiết nghỉ giữa giờ Trần Dương đau đớn xóa những thứ mình thích đi để sửa sửa chữa chữa, cuối cùng cũng cứu được thẩm mỹ đang trong tình trạng đến bờ vực nguy hiểm của các bạn cùng lớp.

Trong lúc đó Lệnh Tử cũng giúp cậu ta vẽ vài nét đơn giản nên trông cũng sáng sủa hơn phần nào.

Lúc nghỉ trưa Lệnh Tử vẫn đến nhà ăn với Khương Lê, cô vừa ra khỏi lớp thì đột ngột quay lại, Úc Thần đang nhìn về chỗ cô, Khương Lê nhanh trí chạy trước chiếm chỗ.

Anh vừa bước tới chỗ cô vừa thuận miệng nói: “Muốn ăn trưa chung với mình hả?”

Lệnh Tử nói: “Mình chỉ liếc cậu một cái thôi mà.”

Anh tỏ ra ngạc nhiên, “Liếc một cái mà hết nỗi tương tư được á?”

Cái người này đúng là biết cách ghẹo cô mà ——

Cô cứng họng một lát mới nói, “Mình không tương tư cậu đâu, đừng có nghĩ ngợi lung tung thế chứ.”

“Mới nhíu mày chau, lại quặn lòng đau (*)” Úc Thần có vẻ rất phấn khởi, đột nhiên anh đẩy nhẹ cô tới bên cửa sổ để các bạn khác có thể đi.

(*) Một trích đoạn trong bài “Nhất Tiễn Mai” của Lý Thanh Chiếu, ý kể nỗi tương tư.

“Cậu đứng đắn chút được không hả…” Cô nhìn đông nhìn tây, vừa thấy có người nhìn sang đã lén rụt tay lại.

Úc Thần nâng cằm cô lên, anh nói nhỏ: “Đừng có gian xảo thế chứ, mình với cậu danh chính ngôn thuận, hơn nữa còn có một con dấu cho sự thâm tình chân thành của hai ta, dấu còn ở đấy, cậu muốn xem không?”

Lệnh Tử tỏ ra ngạc nhiên, “Dấu á?”

Đầu lưỡi anh quẹt qua bờ môi, “Định trốn tránh trách nhiệm hả?”

Lệnh Tử không ngờ sẽ thảo luận đề tài khiến người ta phải nghĩ ngợi ở thánh địa tri thức thế này bèn thẳng thắn chuồn mất.

Úc Thần túy ý bới tóc mái, anh cười nhẹ rồi theo sau.

Khương Lê cũng ngại một mình chiếm ba chỗ, cô ấy do dự đứng một giây, mất chỗ.

Nhà ăn cũng chính là giang hồ, tranh đoạt chỗ ngồi trong nhà ăn còn thỉnh thoảng hơi “máu me”, tùy thời còn có thể diễn ra một hồi kịch không nhận người thân mất hết tình người.

Khương Lê nhìn nam sinh đang ngồi ngay trước mặt mình, cô ấy mặc nhiệm “Xã hội hài hòa văn minh” ba mươi lần, mở mắt ra mới nhận thấy sự căm hận của mình vẫn có thể đẩy gió phun sông, thế là cô lạnh lùng dội thẳng canh xuống đầu nam sinh đó…

Lúc Lệnh Tử đến nhà ăn thì bên trong đã ồn ào như vỡ chợ. Biển người rộn ràng ồn ã, Úc Thần không cho cô tới gần nhưng Lệnh Tử nghe được tiếng của Khương Lê… Cô nghe tiếng không ổn nên sốt ruột định chen vào.

Úc Thần kéo cô tới phạm vi tương đối an toàn, nói: “Chờ, mình đi đây.”

Năm phút sau, cuối cùng Úc Thần cũng vớt được Khương Lê trông rất thảm hại ra ngoài.

Cuối cùng không ai ăn cơm cả, lúc về lớp Khương Lê chỉ biết gục mặt xuống bàn, nãy đến giờ không hề nói gì, đã lâu lắm rồi mới thấy cô ấy buồn như vậy.

Lệnh Tử ngồi cùng với cô ấy rất lâu, cô châm chước kỹ càng mới nói: “Khương Lê, cậu sao thế?”

Khương Lê chậm rãi ngồi dậy, cô ấy ngẩn người ra một lát mới nói: “Mới nãy tớ đổ thẳng canh lên người cậu ta, vì cậu ta dẫn hai cô nàng đến chiếm chỗ tớ định ngồi.”

Lệnh Tử hỏi: “Ai thế?”

Khương Lê nhìn cô rồi sụp mí mắt, im lặng.

Lệnh Tử ngầm hiểu, cô cũng yên lặng hai phút mới hỏi: “Cậu có đói không?”

Cô ấy gật đầu, “Nhưng không muốn ăn cơm.” Nói xong bèn tiếp tục gục mặt xuống bàn mà không nói gì thêm.

Lệnh Tử ngồi trong chốc lát mới nhớ tới Úc Thần, cô quay ra sau nhìn thì không thấy anh đâu bèn đứng dậy ra khỏi lớp, anh đang đứng ngoài hành lang, “Sao cậu cũng đến đây?”

Úc Thần tựa vào cửa sổ, “Có đói không? Mình dẫn cậu đi ăn gì đó nhé?”

Cô quay đầu nhìn về phía lớp rồi quay lại, chưa kịp nói gì anh đã hiểu ý.

“Chỗ Khấu Lâm có đồ ăn, gọi Khương Lê đi chung đi,” Anh đứng bên cửa lớp, “Tiện thể thăm quan triển lãm nhiếp ảnh của Khấu Lâm luôn.”

“Để mình đi hỏi.” Cô nói xong bèn quay vào lớp.

Lệnh Tử không phải loại người sẽ o ép ai làm gì, nhưng với Khương Lê cô luôn có tâm hơn nhiều nên lần này cũng khuyên thêm mấy câu, Khương Lê thấy cô nhiệt tình thế thì cũng không nỡ chối từ bèn đồng ý.

Nhưng trông vẫn chẳng hề vui vẻ.

Cái gọi là triển lãm nhiếp ảnh của Khấu Lâm tương đối tư nhân, vì nó chỉ cho người quen vào, mà trong trường những người có tư cách làm người quen của Khấu Lâm ít đến độ có thể đếm được, kết quả là…

Trong căn cứ nhiếp ảnh chỉ có hai người.

An Vi Vi thì đang lật xem tạp chí du lịch còn Khấu Lâm đang chán chết mà đi đi lại lại trong phòng. Cậu ta còn vừa đi vừa lẩm bẩm: “Ta đã đánh xong trận chiến tuyệt mỹ, đường nên đi ta đã đi, tín ngưỡng cần được che chở ta đã che chở, từ nay về sau hẳn có vương miện tượng trưng cho công nghĩa* mãi trường tồn vì ta. (*)”

(*) Trích đoạn trong kinh Tân Ước, không đảm bảo độ chính xác của bản edit.

Công nghĩa: Chính nghĩa và lợi ích chung.

Đột nhiên cậu ta quay ra cửa, thấy ba người bỗng xuất hiện ở đó bèn nói: “Mắt ngươi tất sẽ thấy sự phồn vinh của bậc vương thượng, tất thấy được chỗ bao la —— cuối cùng cũng đến rồi đây.”

Trong phòng có mặt tường treo mấy chục tấm ảnh hoàng hôn, mới hơi vọng nhìn sang đã thấy tà dương như máu. Ảnh được xếp theo ngày tháng chụp, Lệnh Tử tới đếm thì được 30 tấm trong ròng rã suốt một tháng.

Quang cảnh mặt trời lặn trong mỗi bức đại khái như nhau, nửa phần trời nửa phần đất, một nửa sáng một nửa tối, mặt trời vẫn là mặt trời của ngày hôm qua nhưng ráng màu vắt ngang chân trời mỗi ngày lại một khác.

Sắc xanh đen đan vào nhau trên không trung, mây xế chiều đâm ngang vắt dọc, ánh sáng muôn nơi, tà dương chảy như vàng, bên dưới là vùng kiến trúc của thời xưa cũ, ánh chiều tà ôm trọn cảm giác cô độc phía trước.

Lệnh Tử ngắm tấm ảnh ráng đỏ thật lâu, ngọn lửa quay cuồng giữa biển mây trông sống động đến nỗi làm tim cô đập thình thịch.

Quãng thời gian ấy mỗi ngày anh đứng cùng một chỗ để rồi chụp ra những thứ này.

Lệnh Tử dừng bước trước bức tường ấy rất lâu. Úc Thần tựa lưng vào bàn, anh vừa uống nước vửa thưởng thức phản ứng của cô khi ngắm ảnh anh chụp.

Khấu Lâm cầm điện thoại lên để bật nhạc, là nhạc Jazz tương đối nhẹ nhàng chậm rãi, giai điệu này dù có hợp với bầu không khí lúc này hay không thì cậu ta cũng kệ, mình cậu ta thấy thoải mái là được.

An Vi Vi đang thấy chán đến chết, nghe thứ nhạc này xong lại càng chán hơn, thế là cô ấy bèn lấy một quyển tạp chí khác ra đọc.

Còn Khương Lê ngắm ảnh chụp ở tường đối diện, mặt tường được trang trí bằng một chiếc khay khảm pha lê, chiếc khay xếp trông loạn nhưng thực ra lại rất trật tự, mỗi bức ảnh đều được đóng khung và hơi nghiêng trên một mặt đứng, thiết kế bên này còn cao cấp hơn tường bên kia nhiều…

Cô ấy nghiêm túc nghiên cứu sườn mặt của cô gái đang múa ba lê trong ảnh hai giây rồi quay ra kéo Lệnh Tử tới chỗ mình, hỏi: “Cậu xem đây có phải cậu không?”

Cô gái trên ảnh chỉ lộ ra bóng lưng – một nửa mảng da trắng muốt ở phía trên, váy lụa mềm máu trắng hơi dài và sườn mặt cũng chưa hoàn toàn được coi là sườn mặt.

Khương Lê nói: “Đây là cậu đúng không? Tuy gáy chỉ chiếm hai phần ba nhưng dáng người này… Chà chà, chụp lúc nào đấy?” Cô ấy liếc về phía ngực cô với ánh mắt đầy thâm ý.

Lệnh Tử nhanh tay để ảnh xuống, “Chụp đằng sau cơ mà, cậu nhìn đằng trước của tớ làm gì.”

“Nỗi lòng nhấp nhô, suy tưởng dạt dào ấy mà.” Đại khái là tâm trạng Khương Lê đã tốt hơn chút nên lại bắt đầu ăn nói không đứng đắn, “Để tớ nói cho mà nghe, tác phầm nhiếp ảnh xuất sắc phải có hiệu quả này này, nhìn đằng sau xong là muốn nhìn đằng trước, nhìn chân là mơ đến eo, nó sẽ kí.ch thích trí tò mò của cậu, dù sao cảm xúc của tớ lúc này rất là dào dạt…”

“Cậu mê sắc đẹp thì có,” Cô trêu, “Tớ thấy vinh hạnh quá đi.”

Khương Lê sửng sốt, cô ấy giả đò đứng đắn mà vỗ vai cô, “Cậu học thói xấu từ ai vậy hả!”

Lệnh Tử quay sang nhìn ảnh bên cạnh mới biết mấy ảnh kế tiếp đều là ảnh của cô, hơn nữa cơ hồ đều chỉ có bóng lưng hoặc sườn mặt, một hai tấm chính diện cũng là hình cô đang giơ tay lên che mặt đi.

Khương Lê xem xong thì tỏ ra giật mình, “Mấy bức này trông có giống chụp lén đâu, ai chụp cho cậu đấy? U mê cỡ nào mới rảnh rỗi mà chụp hơn hai chục tấm ảnh cùng một bóng lưng mà không đổi góc chụp vậy?”

Lệnh Tử: “…”

Khấu Lâm liếc Úc Thần rồi giả vờ cười nghiêm nghị, cậu ta tới gần thì thầm với anh: “Bạn này tinh mắt nhỉ, ghẹo người khác mà vẫn nhìn ra được vấn đề trọng tâm, không biết làm văn thế nào?”

Úc Thần uống nước xong mới thong thả trả lời cậu ta, “Tóm lại không ba hoa chích chòe như cậu là được, bài văn 800 từ mà dấu chấm câu đã chiếm hơn nửa rồi.”

“Cậu có thể cầu thị hơn được không?” Khấu Lâm nói: “Rõ ràng chỉ chiếm một phần ba bài viết!”

“Ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu tỉ mỉ thế cũng coi như có nghề để mà sống về lâu về dài.” Úc Thần cười nhạt

“Bớt khẩu nghiệp mà tích đức đi.” Khấu Lâm híp mắt.

“Với cậu tôi luôn không cầm giữ được mà.” Úc Thần vẫn cười.

“…”

An Vi Vi ném tạp chí lên bàn, cô ấy vừa bước ra ngoài cửa vừa nói: “Cứ từ từ xem, tôi đi trước đây.”

Khấu Lâm cao giọng hỏi: “Đi đâu thế?”

Cô ấy đi mà không thèm quay đầu lại, “Về lớp ngủ.”

Khấu Lâm cực lực giữ Vi Vi ở lại, “Ở đây cũng ngủ được mà.”

An Vi Vi dừng bước, cô ấy quay lại tặng cậu ta một nụ cười vô cùng cạn lời rồi quay đầu tiếp tục bước ra, biến mất.

Lúc này Úc Thần mới gọi cô ấy lại, “Vivian.” Anh buông ly giấy rồi đi ra ngoài, An Vi Vi đang tựa vào lan can hành lang chờ anh.

Anh lục đồ ra đưa cho cô ấy: “Chúc mừng sinh nhật.”

An Vi Vi nhìn lướt qua, là đồ trang sức limited của Disney, cô ấy cầm lại nhìn cẩn thận một hồi lâu mới mỉm cười, An Vi Vi thích thu thập đồ trang sức.

“Vui lại rồi à?” Anh hỏi.

“Cũng tạm.” Cô ấy nói rồi lật qua lật lại thưởng thức món đồ, nhìn là biết rất hài lòng.

Úc Thần cúi xuống nhìn An Vi Vi, “Gần nhất cậu hình như không muốn nói chuyện với tôi thì phải.”

Cô ấy ngẩng đầu lên hỏi, “Có à?”

Anh chỉ cười, “Có chuyện gì không tiện nói với tôi thì nói với Khấu Lâm cũng được.”

“Vì sao chuyện không tiện nói với cậu lại phải nói cho Khấu Lâm nghe?” Cô ấy cố hỏi.

“Ngược lại cũng được,” Úc Thần nói: “Được rồi, cậu về lớp đi.”

An Vi Vi nhìn anh chăm chú vài giây mới hờn dỗi bước đi.

Úc Thần tiện tay vuốt tóc mái, anh quay vào phòng nhiếp ảnh.

Khương Lê nhìn cửa chằm chằm, cô ấy chỉ thiếu điều chạy ra nghe lén, Khương Lê trao đổi với Lệnh Tử bằng khẩu hình —— có mờ ám.

Lệnh Tử nhìn mãi mới hiểu, cô tạm chưa biết phải trả lời thế nào bèn tiếp tục ngắm ảnh. Khương Lê thở dài một hơi, đúng lúc Úc Thần tới, cô ấy biết điều tránh ra chỗ khác với ý định nhòm ngó từ xa, Khương Lê phải vừa giả vờ thấu tình đạt lý vừa không nhịn được thói hóng chuyện nên cứ chốc chốc lại lén nhìn về phía hai người, mãi một lúc sau cô ấy mới nhận ra Khấu Lâm đang nhìn mình với ánh mắt rất khó tả thành lời…

Khương Lê xấu hổ cười rồi nhanh nhẹn quay lại nhìn chằm chằm vào bức ảnh mặt trời lặn trước mặt mình tới mức mắt nổ đom đóm.

Chẳng mấy chốc Khấu Lâm đã đi tới vỗ vỗ bả vai ý bảo cô ấy ra ngoài với mình, tiếp đó lại chỉ chỉ về phía Úc Thần. Khương Lê hiểu ý cậu ta nên phối hợp rất tích cực.

“Họ đi đâu thế?” Lệnh Tử nhận ra hai người kia đang chuẩn bị chuồn.

“Kệ họ đi, cậu tiếp tục đi để mình cũng tiếp tục với.” Anh nói.

“Tiếp tục gì cơ?” Cô ngẩng mặt lên.

“Cậu tiếp tục thưởng thức ảnh chụp còn mình tiếp tục thưởng thực cậu.” Anh nói với giọng đương nhiên.

Lệnh Tử duỗi tay cầm một chiếc khung ảnh trên khay pha lê, “Như cậu người ta gọi là nhìn lén đấy.”

Úc Thần cười, “Mình nhìn danh chính ngôn thuận chứ nhìn lén bao giờ? Lòng dạ mình đều chỉ hướng về cậu thôi đấy.”

Lệnh Tử: “…”

Anh hơi cúi xuống, hỏi: “Cậu không nhìn ra à?”

Cô vẫn nhìn ảnh chụp chằm chằm: “Gì cơ?”

Anh nói: “Mình đang ghẹo cậu đấy.”

Lệnh Tử: “…”

—— Cậu ghẹo mình nhiều lần rồi chứ có ít ỏi gì đâu?

Úc Thần lấy khung ảnh khỏi tay cô, “Cậu nói gì đi chứ.”

Lệnh Tử cầm lại khung ảnh.

“Cậu mà không lên tiếng là mình hôn đấy.” Anh nói như thật mà cũng như đùa.

“Ừ ——” Cô lên tiếng xong thấy nó hơi sai sai chỗ nào đó bèn nhanh tay che miệng lại, “Mình không có ý đó.” Cô chỉ không biết nói gì nên mới ừ theo thói quen thôi.

“Có phải ý đấy không thì…” Úc Thần nói xong liền gỡ bàn tay đang che miệng của cô ra, anh ôm chầm lấy cô rồi hôn một cái, cười, “Dù sao cũng phải hôn.”

“Cậu kiềm chế chút đi.” Cô nghĩ ngợi một lát thì chỉ biết nói: “Cửa còn chưa khép đâu.”

Úc Thần quay qua liếc cánh cửa đang mở, “Có phải mình đã từng nói rồi không? Có người vây xem mình càng thích.”

Lệnh Tử quay ra chỗ khác, thở dài: “… Cậu sửa lại đi, loại ham mê này bất nhã lắm.”

Anh cúi người hôn nơi khóe miệng của cô rồi nói như thật, “Lưu manh làm chuyện này không thèm chú ý thứ đó đâu.”

Lệnh Tử hơi ngửa người ra sau, “Cậu… đang nói đùa hay nói thật vậy?”

“Tin tắc có, không tin tắc vô.” Anh vươn tay kéo cô về phía mình rồi hôn lên mũi cô.

“Không hổ là lưu manh.” Ba phải cái nào cũng được đáng xấu hổ nhất, cô nghĩ.

Anh khẽ cười, dụi mặt vào cổ cô, “Lúc trước cậu vẫn hỏi mình trưa hôm ấy định nói gì.”

Cô “ừ” một tiếng.

“Là những tấm ảnh này đây,” Úc Thần ngẩng đầu nhìn cô, “Mình đã chuẩn bị album xong xuôi rồi, chỉ chờ cậu tới lấp đầy nó thôi.”

“Vậy cậu cứ…” Cô nghiêng mặt sang một bên, “Chụp đi.” Dù sao cũng có phải chưa chụp đâu.

Lệnh Tử nhớ tới những lời Khương Lê nói với mình, cái gì mà nhìn đằng sau xong là muốn nhìn đằng trước bèn liếc anh đầy hoài nghi, còn anh thì lại thản nhiên nhìn lại cô.

Đại khái là cô nghĩ nhiều chăng ——

A di đà phật.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK