• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc này vách kế bên vang lên một giọng nữ :

- Sao lại vội thế?

Một giọng nói sang sảng của nam nhân vang lên :

- Tên đã lắp cung rồi, sao lại không vội chứ!

Giọng nữ hừm một tiếng nói :

- Thôi đi! Hãy nói chuyện chính đi!

Giọng nam cười hắc hắc nói :

- Thế gian còn có chuyện gì chính hơn chuyện này.

Lúc này Chu Quân Ngọc truyền âm nói :

- Nam nhân đó hình như là Công Tôn Thái?

- Phải!

- Còn nữ nhân đó là ai?

- Chính là Hô Diên Mỹ phu nhân đồng thời là đồ đệ của Hô Diên Kỳ.

- Hô Diên Mỹ ư? Nghe nói y thị cũng lăng nhăng tằng tịu với Thuần Vu Khôn, nay lại có mặt ở đây với Công Tôn Thái ư?

- Chu cô nương nói đi! Một nam một nữ ở chung một phòng, cô nương nói đi bọn họ còn làm gì khác?

Chu Quân Ngọc đỏ mặt hừ một tiếng nói :

- Nữ nhân này quả không biết xấu hổ.

Lại nghe giọng nói của Hô Diên Mỹ vang lên :

- Bây giờ nói chuyện chính đi.

Công Tôn Thái thở dài nói :

- Nói đến chuyện chính thì tin tức chẳng có gì tốt lành cả.

- Đầu năm mùng một, nghe ngươi than thở thật chẳng kiết lợi gì cả.

- Các sát thủ mà bọn ta phái đi, chỉ thành công một nửa nhưng lại là cái nửa không quan trọng.

- Ý ngươi muốn nói chỉ thành công phía Võ Dương tiêu cục?

- Phải! Võ Dương tiêu cục đã bị tiêu diệt hoàn toàn, Tân Ngọc Phụng, Châu Tử Chân đều bị giết ngay tại chỗ, nhưng cái nửa mà ta muốn thành công thì lại toàn quân tận mạc.

- Đây quả là một tin không tốt lành, nhất là đối với ngươi.

- Đối với ta? Sao lại nói thế?

- Đừng vờ vĩnh nữa. Ai chẳng biết chuyện xưa kia giữa ngươi với Chu Tứ Nương, Chu Tứ Nương muốn giết chết ngươi thì mới cam tâm. Vì vậy Chu Tứ Nương không chết thì ngươi sẽ ăn ngủ không yên.

- Nói nhỏ hơn chút được không?

- Sợ gì chứ? Những kẻ lại đây đều để tìm sự kích động, chẳng ai gây chuyện gì đâu.

- Nhưng nơi đây là phạm vi thế lực của Chu Tứ Nương.

- Ngươi đừng quên phòng đánh bạc này vốn thuộc về Vô Địch bảo.

- Bất luận như thế nào, bọn ta cẩn thận một chút cũng tốt hơn.

Giọng Hô Diên Mỹ quả nhiên nhỏ lại, nhưng Chu Quân Ngọc công lực cao thâm vẫn nghe rõ mồn một :

- Phải! Phía Chu Tứ Nương, người của bọn ta thất bại như thế nào?

- Tường tình thì không rõ, nhưng những kẻ phe ta phái đi chỉ còn lại hai người. Hơn nữa vừa rồi Thuần Vu huynh đã dùng bồ câu truyền thư chỉ thị, hai kẻ còn lại đó không cần phải quay về.

- Hai kẻ đó đã quay về đây rồi hay sao?

- Phải!

- Hai kẻ đó lọt lưới thoát chết hay là tự ý quay về báo tin.

- Với tình thế như thế làm sao mà lọt thoát được, tất nhiên chưa xuất hiện nên tự động quay về báo tin.

- Hai kẻ đó hình tích chưa lộ, tại sao không kêu bọn họ quay về đợi cơ hội khác?

- Chu Tứ Nương trải qua chuyện xảy ra vừa rồi sẽ đề cao cảnh giác, muốn đợi cơ hội khác là không thể được. Ngươi phải biết các sát thủ đó huấn luyện lại tất không phải dễ. Đêm qua một lúc mất mười tám người, những kẻ còn sót lại cũng chẳng đáng gì nữa.

- Bọn ta xuất nhiều người như vậy, lẽ nào phe Chu Tứ Nương không tổn thất chút nào sao?

- Tất nhiên phải có! Nghe nói các nữ kiếm sĩ của Vân Mộng biệt phủ chết và bị thương không ít, Hộ giá Song tướng, Chính Phó tổng quản gì đó, thậm chí Phó lệnh chủ cũng bị thương...

- Nói vậy là tên tiểu tử Lữ Chính Anh cũng bị thương hay sao?

- Phải!

- Thật tức! Nếu giết chết được tên tiểu tử Lữ Chính Anh đó thì tốt biết bao.

- Ngươi căm hận tên tiểu tử Lữ Chính Anh như vậy sao?

- Đây không phải là vấn đề hận hay không hận, tên tiểu tử đó tuổi còn nhỏ đã tài giỏi như vậy, sau này thật không biết sẽ như thế nào nữa.

Công Tôn Thái im lặng không nói gì.

Sau một lúc yên lặng, Hô Diên Mỹ lại lên tiếng :

- Ngươi đang suy nghĩ gì đó?

Công Tôn Thái thở dài nói :

- Ta đang suy nghĩ, cục diện Ngũ bá tranh hùng cho đến ngày hôm nay thì Võ Dương tiêu cục đã bị tiêu diệt, Kiếp Dư Sinh gì đó thì lại liên kết với Chu Tứ Nương.

- Hoàng Sơn phái của ngươi không phải đang liên thủ với Vô Địch bảo sao?

- Vì vậy nhân sự tang thương thật sự khiến người ta cảm khái, chẳng được bao lâu từ cục diện Ngũ bá tranh hùng đã diễn biến thành song hùng đối nghịch lúc này.

- Phải! Vừa đúng lúc Tân Ngọc Phụng trước mồng một đầu năm bị tiêu diệt đã hình thành cục diện song hùng đối nghịch, lúc này mối quan hệ giữa hai phe sẽ càng lúc càng kịch liệt, cũng là chuyện nằm trong dự đoán.

- Năm mới, ngươi có dự tính gì không?

- Lúc này ta bị bức bách phải ăn nhờ ở đậu, còn có thể tính toán gì được chứ?

- Ta không thể không nhắc nhở ngươi, Thuần Vu Khôn là một người chỉ cùng chịu hoạn nạn chứ không chịu cùng hưởng hoan lạc đâu, ngươi phải sớm tính toán cho bản thân mình đi.

- Ý của ngươi nói là nếu Thuần Vu Khôn thống nhất được võ lâm thì sẽ tìm cách tiêu diệt ta phải không?

- Phải!

- Nói không sai! Ta cũng đã suy nghĩ về điểm này, nhưng lúc này ta ngoại trừ cùng y hợp tác, còn thì không có sinh lộ nào khác.

- Ngươi quả thật là thông minh một đời, ngu dốt nhất thời.

- Ý này là thế nào?

- Ta có một cách rất tốt cho ngươi.

- Thật thế sao? Vậy thì ta kính cẩn cầu giáo.

- Tất nhiên sẽ nói cho ngươi nhưng ta có một điều kiện, ngươi cần phải thừa nhận trước mới được.

- Được, được! Có thêm điều kiện hơn nữa ta cũng chấp nhận.

- Kẻ đáp ứng quá nhanh thường là kẻ không đáng tin, thế nhưng ta cũng tin vào lời nói của ngươi.

- Nam tử hán đại trượng phu, lời nói há không tin sao?

- Vậy thì ngươi hãy nghe đây!

Hô Diên Mỹ sau khoảnh khắc yên lặng liền lên tiếng :

- Ta muốn ngươi hợp tác với Chu Tứ Nương.

Lời nói này không những khiến cho Công Tôn Thái bất ngờ, mà còn khiến cho Chu Quân Ngọc và Thủy Cô Nương hết sức bất ngờ.

- Công Tôn Thái ngơ ngác một hồi mới gượng cười nói :

- Sao ngươi lại đưa ra biện pháp tồi như vậy?

- Ta đã nghĩ cho ngươi một thượng sách tốt, ngươi không cám ơn lại còn chê là tồi sao?

- Chu Tứ Nương căm hận ta tận xương tủy, có giết chết ta mới thỏa lòng.

Thượng sách này của ngươi làm sao thực hiện được chứ?

- Điều này thì ngươi không cần phải lo lắng, mọi chuyện để ta lo cho.

- Ta cần phải biết tường tận trước đã.

- Lý do rất đơn giản, Chu Tứ Nương tuy căm hận ngươi thấu xương tủy. Nhưng đối thủ sinh tử thật sự của y thị là Thuần Vu Khôn, chỉ cần ngươi có thể hiệp trợ y thị trừ diệt đối thủ sinh tử đó tình huống sẽ thay đổi rất nhiều. Huống hồ, ngươi còn có một nữ nhi ruột thịt ở bên cạnh y thị, đến lúc sẽ dùng công lao của ngươi và ảnh hưởng của nữ nhi nhà ngươi. Lại thêm sự khuyên bảo của những người có thế lực thì cho dù là thù bất cộng đới thiên cũng sẽ hóa giải hết, hơn nữa giữa các ngươi chỉ là rắc rối khúc mắc về tình cảm.

Dứt lời, Hô Diên Mỹ lại nói tiếp :

- Nói cho cùng, cho dù Chu Tứ Nương đến lúc đó không chịu tha cho ngươi thì y thị vẫn không thể truy đuổi ngươi đến chân trời góc bể.

Công Tôn Thái hừm một tiếng nói :

- Nghe ra rất là có lý!

- Tiến hành thì càng thuận lợi hơn!

Công Tôn Thái chợt hỏi :

- Hẳn là ngươi nhận chỉ thị của Thuần Vu Khôn đến thử thách ta?

- Thật là ngươi nghi ngờ như quỷ ám, sao ngươi lại nghĩ như vậy chứ?

- Tại vì ta thật sự không nghĩ ra ngươi vì lý do gì lại có ý muốn giúp đỡ Chu Tứ Nương?

- Ta muốn giúp ngươi thôi.

- Nhưng lúc này chúng ta là những kẻ đối địch với Chu Tứ Nương, vậy sao ngươi lại muốn lập quan hệ với Chu Tứ Nương.

- Đây là chuyện riêng của ta, cũng xem là một bí mật của riêng ta, người đừng hỏi quá nhiều.

- Chuyện trọng đại như thế này, ta há có thể không hỏi sao?

- Ngươi không tin ta ư?

- Trừ phi ngươi có thể để ta nói chuyện trực tiếp với Chu Tứ Nương.

- Xem ra ta không mời được người có liên quan trực tiếp với Chu Tứ Nương đến thì ngươi vẫn không chịu tin?

- Ngươi thật có thể mời được người có liên quan trực tiếp với Chu Tứ Nương đến hay sao?

- Phải!

Hô Diên Mỹ cười cười, rồi gõ nhẹ ba tiếng lên vách tường nói :

- Này, những người bên kia vách nghe rõ cả chứ?

Chu Quân Ngọc ngơ ngác, nhưng Thủy Cô Nương đã mỉm cười nói :

- Nghe rõ cả!

- Nghe rõ cả thì mời sang đây!

Thủy Cô Nương nhìn Chu Quân Ngọc cười nói :

- Bọn ta đi thôi!

Chu Quân Ngọc gượng cười :

- Thần thông của ngươi thật là quảng đại, có thể thông hiểu được tâm ý của Hô Diên Mỹ.

- Ta mà có được thần thông như vậy thì tốt quá!

- Chuyện này ai sắp xếp vậy?

- Đều do lệnh sư sắp xếp cả đấy!

- Công phu bảo mật của lão gia quả thật cao minh.

Vừa nói chuyện, hai người đã đi đến cửa phòng kế bên.

Thủy Cô Nương đưa tay gõ nhẹ cửa mỉm cười nói :

- Quí khách đến đây!

- Mời vào! Mời vào!

Tiếp theo cửa phòng bật mở, Hô Diên Mỹ đưa mắt nhìn Chu Quân Ngọc rồi quay sang hỏi Thủy Cô Nương :

- Vị này là ai?

Thủy Cô Nương cười nói :

- Là đồ đệ của Giả lão gia, Chu Quân Ngọc cô nương.

Hô Diên Mỹ nhìn Chu Quân Ngọc cười nói :

- Tiểu muội, ta gọi muội như thế được không?

Chu Quân Ngọc cười nói :

- Đã là người nhà đương nhiên có thể. Chỉ là như thế thì ta lại hơi trèo cao rồi.

Hô Diên Mỹ kéo tay Chu Quân Ngọc tự trào cười nói :

- Tiểu muội tài sắc vẹn toàn, ăn nói khiêm tốn như vậy quả lợi hại thật!

Thủy Cô Nương nhắc nhở :

- Hô Diên phu nhân, thôi đừng giỡn nữa, nói chuyện chính đi!

Hô Diên Mỹ ồ lên một tiếng nói :

- Vừa rồi ta và Công Tôn lão nhi nói chuyện nhị vị nghe rõ cả chứ?

Chu Quân Ngọc, Thủy Cô Nương mỉm cười gật đầu nói :

- Nghe rõ cả!

- Đã nghe rõ rồi thì ta khỏi phải nói lại, cũng khỏi phải giới thiệu.

Rồi Hô Diên Mỹ quay đầu về phía Công Tôn Thái nói :

- Bây giờ ta chỉ bổ sung một điều, Thủy Cô Nương là người liên lạc của Giả lão gia ở đây còn Chu Quân Ngọc cô nương là đại biểu chính thức của Giả lão gia.

Công Tôn Thái nhíu mày nói :

- Ngươi và Giả tiền bối đã có liên lạc từ trước rồi à?

Hô Diên Mỹ gật đầu nói :

- Có thể nói như thế.

- Vậy thì vừa rồi nghe ngươi nói dường như vẫn còn không biết người đến là Chu cô nương, tại sao vậy?

- Ta chỉ biết hôm nay Giả lão gia sẽ phái đại biểu đến, nhưng không biết là ai.

Công Tôn Thái liền chăm chú nhìn Chu Quân Ngọc hỏi :

- Chu cô nương, sự thật đúng thế chứ?

Chu Quân Ngọc gật đầu nói :

- Phải! Không giấu gì Công Tôn tiền bối, lúc ta đến đây cũng không biết đây là nhiệm vụ của mình.

- Vị Giả tiền bối này hành sự quả thật thần bí!

Hô Diên Mỹ nghiêm mặt nói :

- Bây giờ, ngươi đã chính thức đáp ứng ta rồi chứ?

Công Tôn Thái trầm tư nói :

- Về nguyên tắc ta đã đáp ứng, nhưng liên quan đến vấn đề chi tiết thì còn phải bàn kỹ mới được.

Hô Diên Mỹ nhướng mày nói :

- Nam tử hán đại trượng phu, tác sự thì cần phải dứt khoát!

- Được! Đêm nay lúc sáng đèn ta sẽ chính thức phúc đáp.

- Còn phải suy nghĩ lâu như thế ư?

- Chuyện này quan trọng như thế, nếu sơ sẩy một chút thì hậu quả khó lường há có thể không thận trọng sao?

- Nhưng ta cần phải quay về, buổi tối không tiện ra ngoài.

- Điều đó không quan trọng, ta sẽ trực tiếp phúc đáp cho Chu cô nương.

Chu Quân Ngọc cười cười nói :

- Được! Bọn ta chia tay nhau được rồi.

Giả Nam Tinh đã ngồi vào quầy đánh bạc, lão cũng là một tay đánh bạc cừ khôi, thủ đoạn rất cao. Trong thời gian Chu Quân Ngọc vắng mặt, ít nhất đã thắng ba ngàn lạng bạc Lúc Chu Quân Ngọc quay lại, lão vẫn không quay đầu lại, cười nói :

- Tiểu tử, không tồi chứ?

Chu Quân Ngọc gượng cười nói :

- Tốt lắm!

Sau đó nói tiếp :

- Bọn ta phải đi đâu chứ?

- Đi à! Đi đâu?

- Bọn ta không phải là đi chúc năm mới hay sao?

- Ồ! Ta thật hồ đồ, ngồi vào quầy bạc thì quên hết mọi chuyện.

Nói xong, Giả Nam Tinh liền hỏi Chu Quân Ngọc :

- Bây giờ là mấy giờ rồi?

- Ước chừng quá Ngọ rồi!

- Vậy thì phải đi thôi.

* * * * *

Một lát sau Giả Nam Tinh, Chu Quân Ngọc đã ở ngoài phố.

Do là mồng một năm mới, do vì mặt tuyết vẫn chưa tan, thời tiết lại rất lạnh. Vì vậy ngoài đường ngoài một số người đi chúc tết và một số trẻ con đốt pháo ra, còn số người trên đường phố không đông lắm.

Hai người đi một đoạn đường, Giả Nam Tinh nhịn không được ngạc nhiên hỏi :

- A đầu, sao không nói gì cả vậy?

Chu Quân Ngọc trầm tư nói :

- Đồ nhi đang suy nghĩ chuyện này có điều không thỏa đáng.

- Điều gì không thỏa đáng chứ?

- Đồ nhi nghĩ y sẽ không được buông tha!

- Nghe ngươi nói dường như vẫn có người không chịu tha cho Công Tôn Thái?

- Không sai!

- Vậy là ai?

- Chu Á Nam! Sinh phụ của Chu Á Nam chết ở trong tay của Công Tôn Thái, đây là mối thù bất cộng đái thiên. Sư phụ nghĩ Chu Á Nam sẽ tha cho y chứ.

- Hừm! Đúng thật là vậy!

- Sư phụ, vậy sao sư phụ lại nghĩ ra một ý định tồi thế?

- Cái ý định tồi như thế không phải do ta nghĩ ra.

- Vậy ai nghĩ ra?

- Hô Diên Mỹ.

- Ồ! Lẽ nào lúc đó sư phụ không suy nghĩ ra điều này sao?

- Cũng có nghĩ qua. Nhưng ta chỉ nhìn vào đại cuộc, nếu có thể lôi kéo Công Tôn Thái ra khỏi Thuần Vu Khôn thì có lợi ích vô cùng, vì vậy ta chấp nhận ngay.

- Cho dù Chu lệnh chủ có chịu chấp nhận sự khuyên bảo của sư phụ đi nữa thì về phần Chu Á Nam sẽ ăn nói sao đây?

- Bọn ta tranh thủ Công Tôn Thái là vì công ích, còn thù sát phụ của Á Nam là tư thù không thể đặt song song nhau. Á Nam là một hài tử rất hiểu biết, huống hồ Công Tôn Thái bị Thuần Vu Khôn khống chế, mọi hành động của Công Tôn Thái đều hành động theo chỉ thị của Thuần Vu Khôn. Thù sát phụ của Á Nam phải coi là món nợ của Thuần Vu Khôn. Chuyện này lại do ta đứng ra, ta nghĩ Chu Á Nam có thể thuyết phục được.

- Chỉ mong thế thôi! Sư phụ, bọn ta đi đâu đây?

- Không phải đã nói rồi sao, bọn ta đi chúc năm mới chứ đi đâu!

- Đồ nhi muốn hỏi là chúc năm mới ai?

Giả Nam Tinh cười cười rồi dùng chân khí truyền âm nói :

- Bọn ta đi chúc năm mới Thiên Hạc Tử!

- Thật không?

- Đương nhiên là thật rồi, thế nhưng...

- Thế nhưng gì?

- Ta vẫn không thể xác định hoàn toàn.

- Đã không xác định được người tthì đi chúc mừng ai chứ?

- Chúc mừng là giả, thăm dò hư thực mới là thật. Ngốc ạ, bây giờ đã hiểu rõ rồi chứ?

- Bọn ta còn phải đi bao xa đây?

Giả Nam Tinh đưa tay chỉ một tòa nhà lớn cổng sơn đỏ cách khoảng hai mươi trượng nói :

- Chính là tòa nhà lớn đó.

Chu Quân Ngọc đưa mắt ngắm nhìn tòa nhà lớn đó, cười nói :

- Qui mô to lớn, đình viện mênh mông, trông thật là khí phách!

- Nếu sự suy đoán của ta không sai, cái kẻ ngang như là thái thượng Bảo chủ Vô Địch bảo đó há có thể không chú trọng phô trương hình thức.

Lúc này bọn họ đã tới chiếc cổng đó.

Giả Nam Tinh, Chu Quân Ngọc bước lên thềm. Giả Nam Tinh đưa tay lắc nhẹ ba lần chiếc vòng đồng ở trên cổng, bên trong liền vang lên giọng nói sang sảng :

- Ai đó?

Giả Nam Tinh cất giọng trả lời :

- Có người tới chúc năm mới đây!

Cạch một tiếng, cánh cổng bật mở. Nhưng chỉ một khe hở rồi một khôi y lão giả ăn mặc như hầu phòng thò đầu ra đưa mắt quan sát hai sư đồ Giả Nam Tinh.

Giả Nam Tinh chắp tay cung kính nói :

- Cung hỉ, cung hỉ!

- Cung hỉ, cung hỉ!

Khôi y lão giả cũng khách sáo đáp lại, nhưng ánh mắt tràn đầy vẻ ngạc nhiên, hai lông mày rậm nhíu lại.

Cuối cùng, y cũng gượng cười nói :

- Nhị vị, rất tiếc! Không nhận ra các vị.

Là một kẻ hầu đối với khách đến chúc mừng năm mới chủ nhân lại ăn nói như vậy, quả thật khiến người khác kinh ngạc.

Vì vậy Giả Nam Tinh vốn đã nghi hoặc. Lúc này lại càng thêm tin chắc, mỉm cười nói :

- Lão không biết tại hạ cũng không sao, chỉ cần quí thượng biết tại hạ là được rồi.

Khôi y lão giả liền nói :

- Không! Bằng hữu của tệ thượng không nhiều, ta không thể không biết được.

- Nhưng tại hạ là một ngoại lệ.

- Không được! Ta đã đi theo tệ thượng nhiều năm, bằng hữu của tệ thượng ta đều biết cả.

Dứt lời lại ồ một tiếng nói :

- Ta nghĩ ra rồi, có lẽ quí vị muốn tìm chủ nhân cũ của tòa nhà này, tại vì tệ thượng dọn đến đây không đến ba tháng.

- Không! Tại hạ chính là đến chúc mừng năm mới chủ nhân hiện tại.

- Quí vị đến từ đâu?

- Đến từ Vân Mộng biệt phủ.

- Rất tiếc, ta không nghe nói đến nơi đó!

- Nhưng quí thượng chắc biết.

- Quí vị biết tính danh của tệ thượng chứ?

- Đương nhiên biết, quí thượng là Thiên Hạc Tử.

- Quí vị nhầm người rồi. Quí vị lại không tin, nơi đây không có ai là Thiên Hạc Tử cả.

Nói xong liền định đóng sập cửa lại, nhưng đã bị Giả Nam Tinh đưa tay chặn lại, mỉm cười nói :

- Lão huynh, tại hạ có hảo ý đến chúc mừng năm mới, cho dù là có kiếm nhầm người thì mùng một năm mới, lão huynh cũng nên chiêu đãi tại hạ một tách chè xanh chứ?

- Rất tiếc! Tệ thượng sinh tính đạm bạc, không thích giao du. Điều này xin quí vị thông cảm tha thứ cho!

Nói xong, cánh tay đặt sau cửa của y đã vận mạnh kình lực.

Nhưng cánh cửa đỏ đó lại không đóng lại mà lại bật mở lớn ra, hất khôi y lão giả bật sang bên.

Giả Nam Tinh, Chu Quân Ngọc chậm rãi tiến vào bên trong.

Khôi y lão giả bất giác biến sắc, rít giọng quát lớn :

- Các hạ ý muốn gì đây?

Giả Nam Tinh mỉm cười nói :

- Các hạ khỏi cần lo lắng, tại hạ đến đây là để chúc mừng quí thượng chớ không ác ý gì khác.

- Chúc mừng ư! Chồn cáo đi chúc mừng gà vịt ư?

- Các hạ vừa rồi tự phụ quá lần này lại quá tự hạ thấp mình, bọn ta có thể nói thẳng với nhau, quí thượng không phải là gà, tại hạ cũng không phải là chồn, bọn ta là bằng hữu cũ nhiều năm trước đây.

- Ta không tin đâu!

Dứt lời liền xỉa ngón tay ra, điểm thẳng vào trọng huyệt Tương Đài ở ngực của Giả Nam Tinh.

Chỉ này không những chuẩn xác mà còn chớp nhoáng công lực bất phàm, vừa rồi bị Giả Nam Tinh đẩy bật cửa rõ ràng là do bất ngờ mà thôi.

Giả Nam Tinh liền lập tức vung hữu chưởng lên, lập tức hóa giải vô hình chỉ phong dũng mạnh của đối phương, rồi bật cười ha hả :

- Tướng mạnh không hề có binh yếu, thủ hạ của Thiên Hạc Tử quả thật không tầm thường...

Lúc này, khôi y lão giả nhanh như điện chớp công xuất ba chưởng, đồng thời điểm xuất ba chỉ nhưng đều bị Giả Nam Tinh nhẹ nhàng hóa giải hết.

Trong lúc khôi y lão giả đang tiếp tục cường công, thì bên trong chợt vang lên tiếng quát :

- Dừng tay!

Khôi y lão giả nghe tiếng liền dừng tay, rồi quay đầu hướng vào bên trong nói :

- Bẩm Tổng quản, kẻ này khi người quá đáng!

Bên trong vang lên tiếng quát :

- Bớt lời đi! Còn không mau dẫn quí khách vào trong nhà sao?

- Dạ!

Khôi y lão giả ứng thanh rồi quay đầu về phía Giả Nam Tinh hừ một tiếng nói :

- Đi theo ta!

Giả Nam Tinh, Chu Quân Ngọc đi theo sau khôi y lão giả đến trước một mái ngói phía trước một đại sảnh.

Khôi y lão giả cung kính nói :

- Bẩm Tổng quản, nhị vị quí khách đã đến!

Giọng nói từ bên trong lại vang lên :

- Ngươi lui đi! Mời nhị vị quí khách vào trong phụng trà!

Khôi y lão giả dạ một tiếng, quay người bỏ đi.

Giọng nói bên trong đại sảnh vang lên :

- Xin mời nhị vị quí khách!

Tiếp đó, một trung niên mặc trường bào trắng chậm rãi bước ra cửa, đưa tay ra làm động tác chào mời.

Giả Nam Tinh, Chu Quân Ngọc bước vào. Chu Quân Ngọc vừa đi vừa cười hỏi :

- Vị đại gia đây chắc hẳn là Tổng quản ở đây chứ?

Vị trung niên lạnh lùng nói :

- Tại hạ chỉ là kẻ hầu của Tổng quản.

Giả Nam Tinh ồ một tiếng nói :

- Một kẻ hầu của Tổng quản lại ăn mặc hào hoa như vậy, chắc quí thượng hào phú không thể tưởng nổi.

Vị trung niên này hơi mỉm cười nói :

- Các hạ nhìn lầm rồi, đồ ta mặc chỉ là đồ giả!

Nói xong liền bước nhanh mấy bước lên trước dẫn đường.

Đi qua đại sảnh rồi theo một hành lang đi vào một hoa sảnh đối diện một vườn hoa, sau khi phân chủ khách yên vị. Vị trung niên đó mới nhíu mày nói :

- Nhị vị quí khách có thể nói rõ ý định đến đây của mình?

Giả Nam Tinh đem những lời đã nói với khôi y lão giả lúc nãy nói lại, vị trung niên liền nói :

- Nơi đây không có ai là Thiên Hạc Tử cả.

Giả Nam Tinh cười nói :

- Cho dù tại hạ tìm nhầm người, nhưng mồng một năm mới đến chúc mừng thì cũng không thể coi là lầm lẫn.

Vị trung niên gầm mặt nói :

- Chúc năm mới không sai, nhưng nhị vị đến cửa cần phải khai báo rõ.

Chu Quân Ngọc chen lời cười nói :

- Ý của các hạ muốn khai báo như thế nào mới vừa lòng?

- Tại hạ thay mặt cho tệ Tổng quản tiếp khách, nhị vị cần phải lộ hai tay ra để cho tại hạ xem xem...

Chu Quân Ngọc quay đầu về phía Giả Nam Tinh hỏi :

- Sư phụ, y nói gì thế?

Giả Nam Tinh vuốt râu cười nói :

- Người ta đã nói rõ rồi, ngươi xin y chỉ bảo vài đường!

- Được!

Chu Quân Ngọc đưa mắt nhìn vị trung niên cười nói :

- Khách không ép chủ, tuy ngươi chỉ là một kẻ hầu nhưng ngươi cứ tiến chiêu trước đi.

- Được!

Chỉ phong chưởng ảnh ào ạt ập tới người Chu Quân Ngọc.

Hữu thủ giương chỉ như điện, tả thủ dùng thức Ngũ Đĩnh Khai sơn một chiêu hai thức, vừa nhanh vừa hiểm.

Chu Quân Ngọc vẫn bất động ở tư thế ngồi, song thủ tề xuất nhanh như một chớp mắt, kình lực phi thường dồn ép công thế dữ dội của đối phương khiến đối phương phải triệt chiêu nửa chừng, mặt biến sắc thoái lùi một bước lớn.

Vị trung niên hồi thần, lạnh lùng nói :

- Ngươi hãy tiếp thêm mấy chiêu của ta xem!

Dứt lời, hàng loạt tuyệt chiêu dũng mạnh vù vù tuôn ra, trong nháy mắt đã công xuất năm chiêu.

Nhưng Chu Quân Ngọc vẫn ngồi nguyên chỗ cũ, ung dung nhẹ nhàng gạt đỡ các chiêu thức của đối phương, mỉm cười nói :

- Nếu cứ là những chiêu thức tầm thường như vậy thì khi ta hoàn thủ, ngươi sẽ chịu không nổi đâu!

Dứt lời, hữu thủ một chiêu Bạt Vân Kiến Nguyệt, hất văng chỉ chưởng của đối phương, tả thủ thừa thế phóng thẳng ra, chỉ nghe bình một tiếng vị trung niên đó liền ngã quỵ ngay xuống trước mặt Chu Quân Ngọc, mặt đỏ bừng.

Chu Quân Ngọc bật cười ha hả nói :

- Không dám! Không dám! Hành lễ như bình thường là được rồi, mời đứng dậy. Mời đứng dậy mau!

Điều khiến người khác thắc mắc là cục diện đã diễn biến như thế này, lại không hề thấy đối phương xuất hiện người thứ hai.

Sự thật, Giả Nam Tinh đã phát giác ra bên vách của tiểu hoa sảnh rõ ràng có hai người đang nghe lỏm.

Nhưng đến lúc này cho dù kẻ hầu đánh tiên phong này đã thúc thủ, hai kẻ nghe trộm ở phía sau của tiểu hoa sảnh đó lại không thấy có hành động gì cả.

Chu Quân Ngọc ném một cái nhìn về phía Giả Nam Tinh, cố ý cười nói :

- Sư phụ có mang theo bao đỏ không?

Giả Nam Tinh mỉm cười hỏi ngược lại :

- Hôm qua ta đã cho tiền mừng tuổi, ngươi còn muốn bao đỏ gì nữa hả?

Chu Quân Ngọc đưa tay chỉ gã trung niên đang quỳ dưới đất, mỉm cười hỏi :

- Người ta không chịu đứng dậy, không cho bao đỏ thì phải làm sao đây?

- Thế à! Nhưng gã này lại không phải chúc năm mới ta, ta có lý do gì để cho bao đỏ chứ?

Đột nhiên một tiếng cười vang lên từ phía sau tiểu hoa sảnh :

- Tiểu ca này thân thủ quả thật cao minh!

Tiếp theo một hoàng y lão giả tóc râu lốm đốm bạc, tuổi khoảng ngũ tuần từ cửa chậm rãi bước ra, chắp tay thi lễ sư đồ Giả Nam Tinh nói :

- Quí khách quang lâm hàn xá, ta vì bận việc không thể tiếp nghênh, xin lượng thứ cho!

Giả Nam Tinh vừa đứng dậy hoàn lễ, vừa cười nói :

- Hay lắm, hay lắm! Sư đồ tại hạ mạo muội thăm viếng, có gì phiền nhiễu xin tha thứ cho!

Sau khi phân lại chủ khách an vị, hoàng y lão giả liền nói với Chu Quân Ngọc :

- Gã hầu vô tri mạo phạm hổ uy, xin tiểu ca khoan thứ cho y lần này.

Sư đồ Giả Nam Tinh đồng lúc thầm nghĩ: “Lão hồ ly này thật là giảo hoạt, y biết không nắm chắc giải khai huyệt đạo được cho gã trung niên, để tránh khỏi mất mặt nên mới tỏ ra vui vẻ nồng nhiệt...”.

Chu Quân Ngọc thoáng nghĩ vậy, liền khiêm tốn cười nói :

- Nào, nào! Vừa rồi tiểu khả cũng có điều không phải...

Dứt lời liền giương chỉ giải huyệt cho gã trung niên.

Hoàng y lão giả liền gằn giọng quát gã trung niên.

- Còn không mau đứng dậy tạ lỗi vị thiếu hiệp đây sao?

Gã trung niên đứng dậy, lúng túng chắp tay thi lễ Chu Quân Ngọc nói :

- Đa tạ thiếu hiệp hạ thủ lưu tình.

Nói xong, không đợi phản ứng của Chu Quân Ngọc, quay người bỏ đi.

Nhưng hoàng y lão giả đã gằn giọng quát :

- Đứng lại!

Gã trung niên vội dừng lại, cung kính nói :

- Thuộc hạ xin lắng nghe!

Hoàng y lão giả gầm mặt nói :

- Bản thân học nghệ bất tinh, ngươi còn trách ai hả... lại còn tỏ ý bất phục sao?

Gã trung niên run run người nói :

- Tiểu tử không dám!

Hoàng y lão giả gằn giọng nói :

- Nghe ta dặn đây, bảo nhà bếp chuẩn bị tiệc khoản đãi nhị vị quí khách đây.

- Tuân mệnh!

Gã trung niên ứng thanh rồi vội bỏ đi.

Giả Nam Tinh nhíu mày cười hỏi :

- Các hạ là Tổng quản ở đây?

Hoàng y lão giả nói :

- Không sai!

- Còn phải trải qua những thủ tục gì mới có thể gặp được quí thượng?

- Rất tiếc! Thủ tục thì không có, nhưng tệ thượng lúc này không ở nhà.

Chu Quân Ngọc chen lời cười nhạt nói :

- Gã hầu vừa rồi lại không nói như thế!

Hoàng y lão giả nói :

- Gã hầu vô tri, y tất không thể biết được hành động của tệ thượng.

- Vậy thì... - Giả Nam Tinh nhìn chăm chú hỏi - Quí thượng đi đâu?

- Về vấn đề này tại hạ không cách gì trả lời được, nhưng nếu nhị vị không ngại trễ thì có thể đợi ở đây, có lẽ tệ thượng sẽ quay về đúng lúc.

Giả Nam Tinh hừm một tiếng nói :

- Bọn tại hạ không những có thể đợi thêm, cho dù là có đợi bốn năm ngày nữa cũng không sao cả. Tóm lại, lần này không thể không gặp quí thượng.

Hoàng y lão giả cười nói :

- Những kẻ hầu vừa rồi đã nói rồi, ở đây không có ai là Thiên Hạc Tử cả.

- Không phải là Thiên Hạc Tử bọn tại hạ cũng cần phải gặp.

- Tại hạ lắng nghe đây!

- Các hạ đã biết, ta đến từ Vân Mộng biệt phủ chứ?

- Phải, tại hạ đã nghe báo cáo.

- Từ những việc đã trải qua đủ để chứng minh các vị đây đều là cao thủ thượng nhân?

- Phải, nhưng đó là chuyện trước đây.

- Đã là đạo thượng nhân tất biết động thái võ lâm ở vùng Giang Hán, cũng phải biết chủ nhân của Vân Mộng biệt phủ là ai chứ?

- Điều này tất cũng có thoáng nghe qua...

- Nơi đây là khu vực trú đóng của Thất Sát lệnh Lệnh chủ, trước đây không lâu Thất Sát lệnh do Nam Thất Tỉnh Lục lâm Tổng đà chủ Tây Môn Nhuệ truyền hạ, các hạ không đến nỗi không nghe nói qua chứ?

- Nghe thì có nghe, nhưng tệ thượng đã sớm treo đao quy ẩn. Hơn nữa cũng không nhận được Thất Sát lệnh.

Giả Nam Tinh hừm một tiếng quát lên :

- Đồ nhi, cho hắn một tấm lệnh bài!

- Dạ!

Ngau sau đó, phập một tiếng trên trà kỷ trước mặt hoàng y lão giả đã cắm một tấm lệnh bài Thất Sát lệnh. Chu Quân Ngọc nhếch miệng cười nói :

- Bây giờ các hạ đã nhận được Thất Sát lệnh rồi đó!

Giả Nam Tinh nhíu mày nói :

- Có cần ta phải nói rõ lý do lần đến này không?

Hoàng y lão giả gượng cười nói :

- Các hạ là người hiểu sự, tất hiểu rõ việc lớn như thế này ta chỉ là Tổng quản thì làm sao có thể phúc đáp được.

Chợt phía sau tiểu hoa sảnh vang lên một giọng nói sang sảng lạnh lùng :

- Ma tổng quản, chuyện này ta có thể tác chủ, bọn ta không chấp nhận bất cứ sự uy hiếp nào.

Giả Nam Tinh vuốt râu cười nói :

- Các hạ quả thật biết nhẫn nại chờ đợi đấy...

Những tiếng bước chân chậm rãi vang lên, hai người mặc cẩm bào tuổi khoảng ba mươi, một cao một thấp khoan thai bước vào.

Hoàng y lão nhân vội vàng đứng dậy cười nói :

- Đây là đại công tử và nhị công tử của tệ Đông Ông...

Rồi đưa tay về phía Giả Nam Tinh và Chu Quân Ngọc nói :

- Còn đây là...

Lão ngập ngừng nói :

- Rất tiếc! tại hạ chưa hề thỉnh giáo nhị vị...

Giả Nam Tinh cười nhạt nói :

- Sư đồ bọn tại hạ là đại biểu lâm thời của Chu lệnh chủ.

Hai vị công tử khoan thai ngồi xuống, đại công tử cười nhạt nói :

- Con chó con mèo cũng có tên cơ mà!

Chu Quân Ngọc trầm mặt nói :

- Sư phụ, gã này xúc phạm tội thứ bảy “Bất phục tiết chế” của Thất Sát lệnh. Hơn nữa lại ăn nói ngạo mạn, lý ra lập tức xuất trảm.

Giả Nam Tinh vuốt râu cười nói :

- Bọn ta đến chúc năm mới, lại là ngày mồng một, tốt hơn hãy nới lỏng một chút.

Chu Quân Ngọc phản ứng :

- Lệnh xuất bất hành, mọi người làm sao phục!

Đại công tử cười nhạt nói :

- Đừng lớn tiếng! Bổn công tử không để ý gì ngày mồng một năm mới đâu, muốn giết là giết thôi!

Chu Quân Ngọc cười nói :

- Sư phụ! Sư phụ có nghe không? Bọn họ không để ý, bọn ta để ý làm gì!

Đại công tử rít giọng quát lớn :

- Ma tổng quản nghe lệnh!

Hoàng y lão giả biến sắc nói :

- Lão nô xin lắng nghe!

- Hãy giết con tiểu cẩu này trước cho ta!

Hoàng y lão giả lúng túng nói :

- Đại công tử xem xét...

- Bớt lời đi! Theo mệnh lệnh hành sự, mọi trách nhiệm ta chịu cho.

- Dạ!

Soạt một tiếng, hoàng y lão giả đã rút trường kiếm ra, lạnh lùng cười nói :

- Tiểu ca, xin mời!

Lúc này, hai vị công tử và Giả Nam Tinh không hẹn mà mỗi bên cùng rút về một góc của hoa sảnh.

Chu Quân Ngọc vẫn tỏ ra ung dung ngồi yên bất động, cười nhạt nói :

- Khách không lấn chủ, tiểu khả là khách các hạ hãy tiến chiêu trước!

Hoàng y lão giả nhíu mày nói :

- Nhưng các hạ vẫn chưa rút binh khí.

- Các hạ cứ tiến chiêu, tại hạ tất rút binh khí.

Hoàng y lão giả vẫn còn hơi do dự, đại công tử đã gằn giọng quát :

- Ma tổng quản, ngươi còn khách khí gì nữa?

- Dạ!

Hoàng y lão giả ứng thanh, hừm một tiếng nói với Chu Quân Ngọc :

- Xem ra tiểu tử nhà ngươi khá là cuồng ngông. Hãy tiếp chiêu!

Dứt lời, hào quang lạnh lóe lên, một kiếm phóng thẳng vào giữa ngực Chu Quân Ngọc.

Kiếm thức của hoàng y lão giả có điểm giống Bạch Xà Thổ Tín, nhưng so với uy lực của Bạch Xà Thổ Tín sự biến hóa và sát cơ ẩn tàng trong đó thì cao thâm khó lường hơn nhiều.

Xoảng, tiếng binh khí va chạm nhau, kiếm chiêu chớp nhoáng dũng mãnh của hoàng y lão giả đã bị Chu Quân Ngọc gạt đỡ văng ra.

Hoàng y lão giả biến sắc, Chu Quân Ngọc đã triển khai một đợt cuồng công như vũ bão, cười lớn nói :

- Những chiêu thức này của ngươi vô dụng thôi, hãy mau mang công phu tối cao của ngươi thi xuất đi.

Dứt lời, toàn thân hoàng y lão giả đã bị bao phủ chặt kín trong một màn kiếm.

Nhị vị công tử liền nhíu mày, đại công tử gằn giọng quát :

- Ma tổng quản, hãy dùng bổn môn kiếm pháp đối phó!

- Dạ!

Dứt lời, hoàng y lão giả đã cải biến ngay kiếm pháp. Mà kiếm pháp thay đổi này chính là kiếm pháp mà những sát thủ của Thuần Vu Khôn đã sử dụng.

Thế nhưng, các sát thủ đó mỗi người chỉ luyện ba chiêu nên tinh thuần và mãnh liệt, còn hoàng y lão giả lại mang trọn bộ kiếm pháp ra thi xuất liên miên không dừng. Nhìn thì rất là hùng tráng, nhưng thật ra uy lực lại kém thua rất nhiều so với các sát thủ.

Chu Quân Ngọc đã có kinh nghiệm giao thủ với các sát thủ đó. Vì vậy cho dù bộ Thiên Hạc kiếm pháp này vốn có công hiệu khắc chế đối với Linh Xà kiếm pháp mà Chu Quân Ngọc sử dụng, nhưng Quân Ngọc vẫn ung dung bình tĩnh ứng phó được.

Hơn nữa, do vì Quân Ngọc được Giả Nam Tinh cho dùng Thiên Niên Thạch Khuẩn và các loại linh dược hiếm thấy tăng cường bồi dưỡng, vì vậy nội gia chân lực gia cường, trong lớp thanh niên chỉ kém thua một mình Lữ Chính Anh mà thôi.

Hoàng y lão giả cũng không tầm thường, nhưng so về nội gia chân lực thì kém thua Chu Quân Ngọc, nên dù kiếm pháp có tác dụng khắc chế được đối phương cũng không chiếm được thế thượng phong.

Trong nháy mắt hai bên đã giao thủ sáu mươi chiêu.

Kiếm pháp của hoàng y lão giả càng lúc càng tinh thâm và dũng mạnh, nhưng Chu Quân Ngọc vẫn ung dung tự tại chống đỡ dễ dàng.

Đại công tử nhìn tình huống bất lợi, trong lúc đang nhíu mày tìm cách xử lý thì nhị công tử đã gằn giọng quát :

- Dừng lại!

Cơ hồ cùng lúc với tiếng dừng lại của nhị công tử, Chu Quân Ngọc cũng quát lớn một tiếng :

- Buông tay!

Chát một tiếng, trường kiếm trong tay hoàng y lão giả đã bị chấn văng đi cắm vào vách tường chỉ còn lòi ra chuôi kiếm.

Chu Quân Ngọc dùng mũi kiếm ấn vào ngực của hoàng y lão giả, cười sảng khoái nói :

- Ngươi tuy gian hoạt nhưng thấy ngươi chưa mạo phạm gì nặng, ta tha chết cho ngươi lần này.

Thu trường kiếm về, Chu Quân Ngọc nhìn đại công tử cười nhạt nói :

- Thiên Hạc kiếm pháp chẳng qua như thế mà thôi.

Sắc diện đại công tử trở nên trắng xanh, Chu Quân Ngọc gằn giọng nói tiếp :

- Gọi Thiên Hạc Tử ra đây, ta sẽ tha chết cho ngươi!

Đại công tử nghiêm diện nói :

- Ngươi có thể gọi danh xưng Thiên Hạc kiếm pháp, ngươi là gì của Giả Nam Tinh?

Chu Quân Ngọc hừ một tiếng nói :

- Ngươi không đáng hỏi!

Soạt một tiếng, đại công tử đã rút trường kiếm, cười nhạt nói :

- Phải giết nhà ngươi trước, rồi lão gia sẽ ra...

Chợt phía sau hoa sảnh vang lên tiếng thở dài :

- Tiểu tử thật yếu kém, ta ra đây!

Đại công tử hơi ngơ ngác :

- Phụ thân! Người quay về lúc nào vậy?

Tiếng nói sau hoa sảnh lại vang lên :

- Ta vừa về đây...

Tiếp theo tiếng nói một khôi y lão giả thân hình đẫm nước, tóc râu lốm đốm bạc, sắc diện hồng hào chậm rãi bước ra, cười nói với Giả Nam Tinh :

- Giả huynh càng lúc càng trẻ ra!

Giả Nam Tinh cười nói :

- Ta trẻ ra nhờ dị dung thuật mà thôi.

Tiếp đó đột nhiên ồ lên một tiếng nói :

- Các hạ quả thật đã hoàn tục rồi ư?

Khôi y lão giả vuốt râu cười nói :

- Phải! Làm đạo sĩ khổ lắm, mặc đạo bào trên người làm việc gì cũng chướng ngại cả nhất là không thân cận được nữ nhân, thật là một chuyện thống khổ vô cùng.

Giả Nam Tinh cười nói :

- Vì vậy các hạ bây giờ tự do tự tại, quả thật đã cải lão hoàn đồng...

Hai người này như bằng hữu lâu ngày mới gặp gỡ, chuyện nói không dứt.

Lúc này, Chu Quân Ngọc nhíu mày gằn giọng hỏi khôi y lão giả :

- Ngươi là Thiên Hạc Tử?

Khôi y lão giả gật đầu cười nói :

- Phải!

Chu Quân Ngọc hỏi tiếp :

- Vừa rồi tại sao thủ hạ của lão lại nói không có ai là Thiên Hạc Tử ở đây?

Khôi y lão giả cười nói :

- Điều này có nguyên nhân của nó, Thiên Hạc Tử là pháp hiệu kẻ xuất gia. Ta bây giờ họ Lãnh, tên Vô Tình. Nếu ngươi nói rõ muốn tìm Lãnh Vô Tình thì bọn họ tất sẽ tiếp đón đúng lễ.

- Hóa ra như vậy, thế mà ta lại cho là lão tránh né chứ?

Lãnh Vô Tình cười nói :

- A đầu ăn nói thật lợi hại! Ngươi là Chu Á Nam hay là Chu Quân Ngọc?

- Ngươi không cần phải quan tâm đến điều ấy.

Rồi Quân Ngọc quay sang Giả Nam Tinh hỏi :

- Sư phụ, kẻ đó vừa rồi xúc phạm Thất Sát lệnh, chúng ta có phải lập tức thi hành không?

Lúc này, Lãnh Vô Tình từ lời nói của Giả Nam Tinh đã biết đây là Chu Quân Ngọc, sau khi nghe vậy liền cười hỏi :

- Ngọc a đầu trở thành thủ hạ Chu Tứ Nương từ lúc nào vậy?

Chu Quân Ngọc lạnh lùng nói :

- Chính là hôm nay...

Giả Nam Tinh cắt lời nói :

- Ngọc nhi, chuyện đại công tử xúc phạm Thất Sát lệnh hãy đợi Chu lệnh chủ xuất hiện xử lý.

Chu Quân Ngọc nói :

- Nhưng bọn chúng đã giết quá nhiều người vô tội, lại làm trọng thương Thượng Quan tỷ tỷ, vì vậy ta cần phải trừng trị bọn chúng...

Lãnh Vô Tình cắt lời cười nói :

- Ngọc a đầu, ngươi đừng cho rằng ngươi từ khi nhập chốn giang hồ đến nay chưa hề bị vùi dập nên ngông cuồng ngạo mạn. Nếu ngươi giao thủ với đại nhi tử của ta thì ngươi sẽ hối hận đấy!

Chu Quân Ngọc hừ một tiếng nói :

- Ta không muốn nhiều lời với ngươi.

Dứt lời, liền đưa mắt nhìn trừng đại công tử, gằn giọng quát :

- Kẻ họ Lãnh kia, mau rút binh khí ra!

Đại công tử không nói gì, chỉ đưa mắt nhìn phụ thân của mình dò hỏi.

Lãnh Vô Tình gật đầu rồi cười nói với Chu Quân Ngọc :

- A đầu, chỉ cần ngươi giết được đại nhi tử đây của ta, ta không những không trừng phạt ngươi mà còn sẽ ngay lập tức rút lui ra khỏi chuyện rắc rối này, mãi mãi sẽ từ bỏ chốn giang hồ.

Tuy cười nói nhưng ngữ khí ngông cuồng, không những Chu Quân Ngọc biến sắc mà ngay Giả Nam Tinh cũng phải chau mày.

Chu Quân Ngọc cười nhạt với đại công tử :

- Ngươi còn đợi chờ gì nữa!

Đại công tử nhướng mày rút soạt trường kiếm ra.

Chu Quân Ngọc thét lớn :

- Tiếp chiêu!

Vút một tiếng, trường kiếm đã quét tới ngang hông đại công tử.

- Đại công tử chỉ cười nhạt, vung kiếm chống đỡ.

Chát một tiếng dữ dội, hai người đều bị chấn lui một bước lớn.

Đại công tử bật cười ha hả nói :

- A đầu, sao lại không thi xuất Linh Xà kiếm pháp của mình ra?

Dứt lời thì Chu Quân Ngọc đã soạt soạt soạt triển khai một đợt cuồng công như vũ bão.

Có lẽ qua một chiêu vừa rồi hai bên đều biết rõ đối phương không phải là hạng tầm thường, vì vậy trận ác đấu lúc này hai bên đều phát chiêu hết sức thận trọng. Thiên Hạc kiếm pháp của đại công tử cho dù đối với Linh Xà kiếm pháp có công năng khắc chế, nhưng do vì Chu Quân Ngọc đã có kinh nghiệm lâm địch và hiểu biết khá về Thiên Hạc kiếm pháp, lại thêm hai bên có công lực tương đương vì vậy tạm thời ở thế bình thủ.

Giả Nam Tinh, Lãnh Vô Tình mắt không rời đấu tràng, quan sát chăm chú hai người đang ác đấu, biểu hiện bên ngoài của Giả Nam Tinh và Lãnh Vô Tình rất là khoan thai điềm tĩnh nhưng trong lòng mỗi người đều có tâm sự riêng.

Lúc Chu Quân Ngọc và đại công tử đã đấu với nhau được năm mươi chiêu vẫn ở trong thế trận giằng co, Lãnh Vô Tình đột nhiên thở dài nói :

- Giả huynh, ta ganh tị với ngươi đó.

Giả Nam Tinh ngơ ngác :

- Ta có gì đáng để các hạ ganh tị chứ?

Lãnh Vô Tình nói :

- Tại vì các thiếu niên có căn cốt nhất, có tư chất nhất và có ngộ tính nhất ở thế gian đều bị ngươi thu phục cả.

- Nhưng ta thấy kiếm pháp của ngươi lại cao minh hơn ta.

- Cao minh hơn thì có lợi gì! Mọi chuyện xảy ra từ đêm qua tới nay đã chứng minh kẻ thất bại là ta.

Nhắc đến chuyện tối qua, Giả Nam Tinh không khỏi thừa cơ tiếp lấy vấn đề :

- Lãnh huynh! Ta chính vì chuyện đêm qua mà tới đây.

Lãnh Vô Tình cười nhạt nói :

- Ta biết! Nhưng không thể không nhắc huynh, ta là Lãnh Vô Tình không chỉ có hư danh.

- Huynh bịt mồm bịt miệng tại hạ đấy sao?

- Phải, chuyến đi này của huynh vốn dư mà thôi.

- Lãnh huynh, hai ta đều là người lớn tuổi cả, sao lại đục nước béo cò như vậy?

- Vậy thế còn huynh thì sao?

- Ta vì thanh lý môn hộ mới bất đắc dĩ.

- Lý tưởng ư? Lời hứa ư?

Giả Nam Tinh ngơ ngác :

- Ý này là thế nào?

Lãnh Vô Tình nghiêm mặt nói :

- Giả huynh, hai ta tuy xem là bạn cũ lâu năm, nhưng huynh lại không biết lai lịch quá khứ của ta. Hiện tại hai thanh niên này tạm thời vẫn còn chưa phân thắng bại, thừa lúc này mà thuật sơ qua.

Dứt lời, vẫn nghiêm mặt nói tiếp :

- Ta vốn là đệ tử tục gia của Võ Đang phái, do nhiều nguyên nhân mà ta bị Chưởng môn nhân trục xuất môn hộ...

- Lãnh huynh có thể nói rõ được không?

- Rất tiếc! Vì chuyện có liên quan đến danh dự của Võ Đang phái, cho dù ta chịu oan khuất nặng nề nhưng vẫn không muốn nói ra chuyện của bổn môn.

- Không ngờ Lãnh huynh lại là một vị quân tử không vong bản.

Lời này của Giả Nam Tinh không thể hiểu được là hạ người hay nâng người.

Nhưng Lãnh Vô Tình không để ý gì đến điều này, nói tiếp :

- Vì ta lúc đó chịu oan khuất nặng nề không cách gì giãi bày nên quyết tâm lập đại nguyện, lúc còn sống nhất định sẽ khai sáng ra một bộ kiếm pháp vượt trội thiên hạ. Khiến bản thân có thể ngẩng mặt dương mày danh chấn giang hồ.

- Tâm nguyện này huynh đã thực hiện được rồi.

- Chưa! Đến lúc này người biết Lãnh Vô Tình ta đây, e rằng chỉ có một người là Giả huynh!

- Điều này dễ thôi, ta có thể thừa nhận thất bại trước mặt mọi người, rồi thông qua mối quan hệ với Thất Sát lệnh Chu lệnh chủ sẽ lập tức quảng bá tuyên dương ngươi, chỉ cần Lãnh huynh có thể...

- Chỉ cần ta rút lui khỏi cái mớ rắc rối này phải không?

- Phải!

- Giả huynh, suy nghĩ cho tại hạ rất chu đáo, nhưng hảo ý này của huynh ta tâm lãnh mà thôi.

- Tại sao?

- Tại vì ta đã vỗ ngực với Thuần Vu Khôn đem toàn lực trợ giúp y, mối quan hệ trọng yếu này ta làm sao có thể dứt bỏ được!

- Nói vậy giữa hai ta là thế khó lưỡng toàn.

- Đây là chuyện không cách gì được.

Dứt lời, Lãnh Vô Tình nghiêm mặt nói :

- Giả huynh, hôm nay là mồng một năm mới, bọn ta cũng xem như là bằng hữu cũ, chuyện không vui hay không thể giải quyết được đều tạm gác sang một bên, hai thanh niên kia cũng không cần phải đánh nhau nữa. Bọn ta sẽ say với nhau một bữa, qua ngày hôm nay bọn ta sẽ lại một phen sinh tử với nhau.

Đột nhiên từ bên ngoài cửa bỗng xuất hiện Thuần Vu Khôn, y gằn giọng quát :

- Không! Lão gia, cơ hội tốt như thế này chúng ta sao lại bỏ qua?

Đi theo phía sau Thuần Vu Khôn còn có một sư đệ của y, một vị khôi y lão ni và một vị bạch bào lão tăng.

Tình hình biến chuyển đột ngột, khiến cho lão giang hồ công lực kỳ cao như Giả Nam Tinh cũng phải giật mình lo lắng trong lòng.

Tại vì lúc này bọn họ chỉ có hai sư đồ, Chu Quân Ngọc đối phó với đại công tử bất phân cao thấp, bây giờ lại thêm bọn ba người Thuần Vu Khôn thì rõ ràng là thân đơn thế cô.

Thế nhưng cho dù trong lòng lo lắng, nhưng vẻ ngoài vẫn tỏ ra điềm tĩnh tự tại nói :

- Không sai, bỏ qua cơ hội này thì sau này sẽ không còn có cơ hội nào nữa.

Thuần Vu Khôn quay đầu về phía sư đệ của y quát :

- Sư đệ, mau hiệp trợ đại công tử giết chết a đầu đó đi!

Trong mấy đồ đệ của Hô Diên Kỳ, ngoại trừ Thuần Vu Khôn tài nghệ tỏ ra vượt trội còn có Hô Diên Bách Văn, kẻ đã bị Chu Á Nam chặt đứt tay trái. Lúc này kẻ mà Thuần Vu Khôn dẫn lại có họ là Võ tên là Duy Dương, trong số đồ đệ của Hô Diên Kỳ thì y xếp hàng thứ hai, võ công kém nhất.

Võ Duy Dương thét lớn một tiếng, rút soạt trường kiếm ra.

Trong lúc Chu Quân Ngọc đang bất phân thắng bại với đại công tử, nếu lại thêm một cao thủ như Võ Duy Dương thì hậu quả thật khó lường.

Vì vậy Giả Nam Tinh vẻ ngoài vẫn an nhiên tự tại xem như không có vấn đề gì, nhưng trong lòng đã có sự tính toán ứng phó với tình huống xấu nhất.

Nhưng trong khi Võ Duy Dương đã rút kiếm sẵn sàng lao vào trận đấu, cùng Lãnh đại công tử hiệp kích Chu Quân Ngọc thì Lãnh Vô Tình đột nhiên quát lớn :

- Dừng tay!

Võ Duy Dương đúng lúc hãm thế xông tới thì Chu Quân Ngọc, Lãnh đại công tử cũng vung một hư chiêu rồi phi thân thoái lui ra sau.

Thuần Vu Khôn dường như cảm thấy quá bất ngờ, nhìn chằm chằm Lãnh Vô Tình nhíu mày ngạc nhiên hỏi :

- Lão gia có ý gì vậy?

Lãnh Vô Tình lạnh lùng nói :

- Chẳng có ý gì khác cả, lão phu không muốn có kẻ ngang ngược trước mặt lão phu.

Thuần Vu Khôn gượng cười nói :

- Không phải tại hạ dám tỏ ra ngang ngược trước mặt lão gia, mà là tận dụng cơ hội nhất thời tùng quyền!

- Thuần Vu bảo chủ cho rằng không có Bảo chủ thì lão phu đây không giữ nổi hai sư đồ bọn họ ư!

- Lão gia tất nhiên làm được như vậy, nhưng lão gia vừa rồi vốn không có ý cầm giữ bọn họ lại!

- Bằng hữu cũ bọn ta mới có thể hiểu nhau mà thôi!

Thuần Vu Khôn như chợt hiểu điều gì. Ồ một tiếng nói :

- Ta hiểu ra rồi...

Giả Nam Tinh chen lời nói :

- Không đổ máu mà khuất phục được người tất là thượng sách. Nhưng ngươi tưởng sư đồ lão phu chịu thúc thủ cho ngươi bắt hay sao?

Lãnh Vô Tình cười nói :

- Thuần Vu bảo chủ, qua lời giải thích của bằng hữu cũ của ta ngươi chắc đã hiểu rõ hoàn toàn rồi chứ?

Thuần Vu Khôn gượng cười nói :

- Ta vẫn không hiểu. Chẳng lẽ lão gia có kế sách không đổ máu mà khất phục được người hay sao?

Giả Nam Tinh giành lời nói :

- Với ta tất nhiên không thể hạ độc trong thức ăn, mà chỉ có thể kéo dài thời gian đề tiện âm thầm điều động cao thủ đến thật đông mà thôi.

Lãnh Vô Tình mỉm cười gật đầu nói :

- Không sai, mọi chuyện Giả huynh đã nói rõ cả rồi thì ta cũng thẳng thắn nói trắng ra, ta cũng chẳng có cẩm nang diệu kế gì cả. Chỉ là muốn dùng số đông cao thủ với xa luân chiến pháp làm tiêu hao sinh lực các vị để giảm bớt thương vong của phe ta.

Giả Nam Tinh cười hỏi :

- Lão bằng hữu, nhân thủ của huynh vẫn còn chưa điều đến đủ?

Giả Nam Tinh lúc này rất trầm tĩnh, điều này bất giác khiến cho Lãnh Vô Tình cảm thấy khó hiểu ngạc nhiên hỏi :

- Ý này là thế nào?

- Chẳng có ý gì đặc biệt cả ta chỉ muốn nói, nếu các sát thủ của huynh chưa điều đến đủ thì sư đồ bọn ta vẫn còn có thể chờ đợi được, tránh cho các vị thua mà không phục.

- Cho dù Giả huynh nói thế nào, kế hoạch của ta vẫn không đổi.

Dứt lời, Lãnh Vô Tình liền quay đầu lại gọi :

- Người đâu... đem tiệc rượu lên đây!

- Dạ...

Một tiếng dạ vang lên, một đoàn hồng y nữ lang xinh đẹp mỗi người bưng một khay lần lượt đi vào, mỗi người đặt rượu và thức ăn trong khay xuống, mau chóng tạo thành một tiệc rượu vô cùng thịnh soạn.

Giả Nam Tinh kéo tay Chu Quân Ngọc ngồi ngay vào đầu bàn, rồi như tự nói :

- Giả Nam Tinh ta đây là quý khách đến chúc mừng năm mới Thiên Hạc Tử, cũng là sư tổ của Thuần Vu Khôn, đồ nhi ngươi theo ta ngồi ở đầu bàn, chắc chắn không có ai dám phản đối đâu...

Nghe Giả Nam Tinh nói vậy, Lãnh Vô Tình và Thuần Vu Khôn chỉ gượng cười, phân tả hữu ngồi theo. Khôi y lão ni vào bạch bào lão tăng đành phải ngồi ở cuối bàn.

- Giả Nam Tinh nâng ly rượu lên, mỉm cười và nói :

Giả Nam Tinh mượn hoa tiến Phật, kính Lãnh huynh và Thuần Vu bảo chủ cùng ni cô, hòa thượng một ly, kính chúc chư vị niên niên như ý, tuế tuế bình an. Lát nữa sẽ gây khó khăn được cho Giả Nam Tinh này...

Nói xong liền ngửa cổ, nốc cạn ly rượu.

Chu Quân Ngọc nhíu mày nói :

- Sư phụ, phòng người vẫn hơn, bọn chúng ta không thể không đề phòng bọn họ hạ độc trong rượu!

Giả Nam Tinh cười nói :

- Ngốc ạ, trúng độc chết tóm lại cũng toàn thây, không dễ chịu hơn là bị người ta bắn tên xuyên ngực mà chết hay sao?

Lãnh Vô Tình cũng cạn ly rượu nói :

- Giả huynh, ta không thể không phục sự bình tĩnh của huynh.

Lúc này một mỹ nữ tuyệt trần đang châm rượu cho Giả Nam Tinh, Giả Nam Tinh mỉm cười nói :

- Ta lại thèm khát diễm phúc vô cùng của ngươi.

Chu Quân Ngọc nhíu mày, không hề đụng qua ly đũa.

Giả Nam Tinh quay đầu cười nói :

- A đầu, sư phụ dẫn ngươi đến nơi long đàm hổ huyệt này tất phải có bản lĩnh hàng long phục hổ mà dẫn ngươi bình an thoát đi. Vì vậy người cứ an tâm ăn uống cho thoải mái rồi hẵn hay.

Lãnh Vô Tình cười nói :

- Đúng! Chuyện sau này thì đợi sau hẵn hay, lúc này bọn ta hãy uống rượu thoải mái.

Rồi đưa ly lên, mỉm cười nói :

- Thuần Vu bảo chủ, Võ lão đệ, nhị vị đại sư, nào bọn ta hãy cùng kính tửu sư đồ Giả đại hiệp.

Mọi người cạn ly xong, Giả Nam Tinh liền nhíu mày nhìn Thuần Vu Khôn mỉm cười nói :

- Đồ tôn, vị hòa thượng rượu thịt và ni cô xinh đẹp đây từ đâu tới vậy?

Bạch bào lão tăng ăn thịt uống rượu, gọi y là hòa thượng rượu thịt thì không quá đáng. Nhưng khôi y lão ni lớn tuổi như vậy lại bị gọi là ni cô xinh đẹp thì không tránh khỏi đùa cợt xúc phạm. Hơn nữa, Thuần Vu Khôn lại bị gọi là đồ tôn nên đã khiến cho ba người này biến sắc. Chu Quân Ngọc không khỏi bật cười.

Thuần Vu Khôn nén giận trong lòng, cười nhạt nói :

- Huynh cứ ăn nói như vậy, ta e rằng không kéo dài nổi cái mạng sống của mình đâu!

Giả Nam Tinh cười nói :

- Ngươi nói không sai chút nào cả, quả thật ta sống đến bây giờ đã đào luyện ra một lũ đồ đệ sát sư, một bọn đồ tôn vong tổ làm vẩn đục hỗn loạn giang hồ, xem ra ta phải chết mới phải!

Lãnh Vô Tình cười nói :

- Giả huynh đừng dẻo mồm, bọn ta hãy nói chuyện chính đi!

Giả Nam Tinh thản nhiên nốc cạn ly rượu rồi nói :

- Ta không hiểu nổi, giữa bọn ta lúc này có gì để nói nữa?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK