• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: thauyn22

Vân Niệm đi theo bên cạnh Chu Dật Phong, thời điểm đi vào nhà hàng, Chu Hành Nghiên lập tức ngẩng đầu lên nhìn, xác nhận Vân Niệm cũng không bị Chu Dật Phong làm khó, cảm xúc vẫn luôn căng thẳng mới dần dần thả lỏng.

Nửa giờ trước vệ sĩ của Chu Dật Phong cầm một bức ảnh tìm đến, trên ảnh chụp, Vân Niệm cùng Chu Dật Phong cùng ngồi cạnh nhau dưới gốc cây ở cổng nghĩa trang, Chu Dật Phong quay đầu đi, dường như đang nói chuyện với Vân Niệm. Mà Vân Niệm thì nhíu chặt mày.

Vệ sĩ nói Vân Niệm và Chu Dật Phong đã rời đi trước, bảo anh qua tìm Vân Niệm.

Vân Niệm trẻ người non dạ tâm tư đơn giản, mà Chu Dật Phong trong miệng ba anh chính là một người không từ thủ đoạn người, Chu Hành Nghiên không nghĩ nhiều liền tìm đến, thậm chí nghi ngờ Chu Dật Phong đã làm gì đó với Vân Niệm.

Cho đến bây giờ, anh mới ý thức được mình bị lừa.

Anh không ngờ đến, Chu Dật Phong vì để mình xuất hiện, lại dùng đến phương thức lừa dối kép như vậy, nên mới nói không hổ là nhân vật huyền thoại thống trị giới thương nghiệp Trăn Thành hơn nửa thế kỷ.

Vân Niệm vừa thấy anh, liền cau mày, đôi môi mềm hơi giật giật, chuẩn bị nói gì đó, nghĩ nghĩ, lại nuốt lại vào bụng.

Chu Dật Phong ở một bên vỗ vỗ đỉnh đầu cậu, nói: "Đói bụng à, muốn ăn gì, tự mình gọi."

Vân Niệm không biết vì sao, chính là có chút tức giận, đi ngang qua người Chu Hành Nghiên, yên lặng trừng mắt liếc anh một cái, sau đó vòng đến nơi xa Chu Hành Nghiên nhất ngồi xuống.

Chu Hành Nghiên không chờ cậu ngồi vững, đứng lên, nói: "Chúng ta trở về đi, bữa cơm này chúng ta ăn không nổi."

Vân tiểu thiếu gia căn bản không hiểu ẩn ý bóng gió của câu nói, quay đầu xem xét nhà hàng, nghĩ thầm cái gì mà ăn không nổi? Ngẩng đầu vô tội nhìn Chu Hành Nghiên: "Nhưng tôi đói bụng."

Hôm nay đúng thật cậu đã lăn lộn bên ngoài rất lâu, Chu Hành Nghiên nhất thời không đành lòng, lại lần nữa ngồi trở lại, nhìn thật sâu vào Chu Dật Phong.

Chu Dật Phong thu hết phản ứng của hai người vào trong mắt, chủ động giải thích với Vân Niệm: "Là ta lợi dụng cháu lừa y lại đây."

Vân Niệm dừng tay đang lướt menu, "Hả?"

Chu Dật Phong cười cười, "Nếu không dù có thế nào y cũng không chịu một mình đến gặp người ông nội này."

Vân Niệm "ồ" một tiếng, tiếp tục chọn món trong thực đơn, lại tranh thủ liếc trộm một cái, tức giận trong lòng đều tiêu tan, thậm chí còn có chút áy náy, vừa mới rồi còn hiểu lầm Chu Hành Nghiên không nói tiếng nào bỏ cậu lại đi cùng người khác rồi.

Nhưng cẩn thận ngẫm nghĩ, Chu Hành Nghiên là đi gặp ông nội mình, dù cho có bỏ cậu lại rồi rời đi trước, cũng rất bình thường. Giống như cậu gặp được Vân Mạnh Tề và Diệp Phỉ Vân, cũng không thèm quan tâm đến người khác như thế.

Vì thế Vân Niệm càng thêm mất bình tĩnh, ngồi yên ngoan ngoãn chờ ăn cơm.

Chu Hành Nghiên vừa thấy cậu như vậy, đành phải cam chịu mà ngồi xuống, nhưng khi đối mặt Chu Dật Phong, biểu cảm không mấy hiền lành.

Rõ ràng ba người có quan hệ rất gần nhau, trên bàn cơm lại im ắng, không khí như bị đóng băng không thể tan chảy.

Chỉ có Vân tiểu thiếu gia, hôm nay ăn uống đặc biệt ngon, vùi đầu ra sức mà nhai nuốt đồ ăn trong miệng, hai má phồng phồng, giống như chú hamster đang cố tích trữ thức ăn lần cuối trước khi đợt giá lạnh ập đến.

Cậu một bên tự đút mình ăn cơm, một bên lơ đãng ngẩng đầu nhìn hai người còn lại, mơ hồ không rõ mà nghi hoặc: "Hai người không đói bụng sao?"

Chu Dật Phong đẩy phần bánh cua trước mặt mình đến trước mặt cậu, nói: "Nơi này cháu nhỏ nhất, cơ thể đang phát triển, ăn nhiều một chút."

Khi nói lời này, ông bỗng nhiên rất giống một ông nội bình thường với gương mặt hiền từ, đang cố dỗ đứa cháu trai ít chịu về nhà ăn nhiều một chút.

Chu Hành Nghiên hơi ngước mắt, nhìn ông một cái. Lần trước đã có cảm giác này, thoạt nhìn ông trong già hơn rất nhiều, trong ấn tượng của Chu Hành Nghiên ông có vẻ già và mệt mõi hơn ở cùng độ tuổi này.

Nhưng đã nhiều năm trôi qua kể từ khi hai người gặp lại nhau, có lẽ đây chỉ là dấu vết bình thường năm tháng lưu lại, ai rồi cũng có ngày soi gương rồi bỗng phát hiện chính mình già đi.

Chu Dật Phong nhìn sang, có chút cứng đờ, ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt vài giây, một lát sau, khóe miệng nhếch lên, như đang cười, nói: "A Nghiên cũng ăn đi. Cháu thích ta gọi cháu như vậy không, lần đó nghe được ba cháu cũng gọi cháu như vậy."

Ông bỗng nói nhiều lên, nhưng Chu Hành Nghiên vẫn không lên tiếng.

Một bữa cơm này, một câu khuyên anh trở về cùng mình Chu Dật Phong cũng không nói, dường như không tiếc tất cả tự mình ra trận lừa hai người lại đây, thật sự chỉ vì muốn cùng anh ăn một bữa cơm trưa.

Vân Niệm cuối cùng cũng không ăn nổi nữa, cái bụng tròn căng phồng, yên lặng đứng lên, đi qua đi lại trong dãy ghế, chắp tay sau lưng như ông cụ non dường như mới học được điệu bộ ấy từ Chu Dật Phong.

Chu Dật Phong xem đến buồn cười, nói: "Bảo tài xế đưa cháu đi quanh khu vực này một vòng, cho tiêu cơm."

Vân Niệm cảm thấy vừa hay, cậu chính là không biết mở miệng thế nào với Chu Dật Phong.

Vân tiểu thiếu gia vui vẻ nhảy nhót, Chu Hành Nghiên lại nhìn ra tính toán của Chu Dật Phong, cuối cùng cũng bỏ lại người khác, cùng với dáng vẻ cao cao tại thượng kia.

Tài xế nhận tin tiến vào, muốn đưa Vân Niệm đi.

Vân Niệm vui mừng định rời đi, tài xế nhìn thấy thiếu niên xinh đẹp như ngọc này cười hoạt bát như vậy, cũng theo bản năng mà cười theo.

Ánh mắt Chu Hành Nghiên lướt qua Chu Dật Phong, nhìn chằm chằm tài xế nói: "Chăm sóc em ấy cho tốt."

Tài xế cảm giác được từ trong ánh mắt ấy một loại khí tức lạnh lùng trang nghiêm như Chu Dật Phong, điều duy nhất khiếm khuyết chính là sự  tích lũy của năm tháng. Nụ cười tươi trên mặt hắn bỗng nhiên cứng đờ, bình tĩnh lại nghiêm túc gật đầu: "Đã biết, Hành Nghiên thiếu gia."

Chu Hành Nghiên không thích bị người bên cạnh Chu Dật Phong gọi như vậy, nhưng tài xế đã vui vẻ dẫn Vân Niệm đi mất.

Tài xế thường làm việc ở đây cho Chu Dật Phong, quen thuộc nơi này hơn Vân Niệm, dẫn Vân Niệm đến quảng trường náo nhiệt nhất, hắn nghĩ những đứa trẻ đều thích nơi náo nhiệt.

Vân Niệm cũng không ngoại lệ.

Một giờ sau Chu Hành Nghiên gọi điện đến hỏi Vân Niệm, nghe thấy hắn trong điện thoại ấp úng nói: "Thằng bé nói rất nhanh sẽ quay lại, kết quả một mình chạy lung tung, hiện tại tôi không thấy cậu ấy."

Anh mắt Chu Hành Nghiên lập tức thay đổi, nhìn về phía Chu Dật Phong mang theo một tia phẫn nộ, "Đây là ông nói, làm việc đáng tin cậy sao?"

Vừa rồi hai người còn chưa đạt được thỏa thuận, Chu Hành Nghiên căn bản không muốn nghe thêm bất kỳ lời chê bai ba mình từ trong miệng ông nữa, để ông lại, chạy đến nơi Vân Niệm mất tích.

Quảng trường vẫn giống trong quá khứ, không có ai để ý đến một người xa lạ đã biến mất, tài xế thấy Chu Dật Phong cũng cùng đến, cảm thấy đã gặp rắc rối lớn, không ngừng xin lỗi Chu Dật Phong.

Chu Dật Phong nhìn về hướng Chu Hành Nghiên chạy đi, vẻ mặt bình tĩnh sửa lại lời hắn: "Cậu không cần phải xin lỗi ta, hiện tại người lo lắng sốt ruột cũng không phải ta."

Tài xế nhìn lại ông, lau cái trán đầy mồ hôi lạnh: "Chủ tịch, có phải tôi đã gây ra chuyện lớn rồi không?"

Chu Dật Phong dựa vào ghế xe sắc mặt như thường, híp mắt nhìn về phía quảng trường, "Ta không cảm thấy, là y quá mức khẩn trương."

Tài xế trong lúc nhất thời cũng không hiểu, hai ông cháu đối mặt với chuyện này, phản ứng ngược nhau như trời với đất.

Chu Hành Nghiên bay nhanh trên quảng trường xác nhận từng người đi đường có ngoại hình tương tự, không có ai trong số họ là Vân Niệm, Vân Niệm không có thói quen mang theo điện thoại bên người, đến bây giờ điện thoại vẫn còn nằm trong túi anh, ngày thường không cảm thấy thói quen này có gì không tốt, hiện tại đập vào mặt là cảm giác bất lực như mò kim đáy bể.

Mà Chu Dật Phong không chỉ tự mình cùng đến đây, còn mang theo tất cả thuộc hạ của mình, phân bố khắp khu vực xung quanh quảng trường, đội tìm kiếm rầm rộ tản ra tứ hướng.

Dù vậy, Chu Hành Nghiên vẫn cứ cảm thấy bất an.

Điện thoại đúng lúc còn nhận được tin nhắn hỏi thăm của Vân Mạnh Tề, hỏi anh Vân Niệm có đang bên cạnh anh không, anh không biết trả lời thế nào, ấn tắt màn hình.

Ngay khi đang định báo cảnh sát,  tầm mắt chợt xuất hiện một hình bóng vô cùng quen thuộc, anh ngẩng đầu nhìn lại, đối diện, thiếu niên gầy yếu đơn bạc dưới ánh mặt trời trắng sáng gần như trong suốt, giống như một cơn gió thổi tan mây mù, vòng qua đài phun nước ở trung tâm quảng trường, chậm rãi đi về phía cậu, trên tay còn cầm một quả bóng bay, liếc mắt nhìn thấy anh, tươi cười trên mặt ngưng lại, trong ánh mắt toát ra vẻ khó hiểu.

Chu Hành Nghiên cũng phát hiện ra cậu, sợ chớp mắt sẽ không thấy đâu, vượt lên vài bước, nắm lấy cổ tay cậu, quả bóng bay lơ lửng trên đỉnh đầu cũng rung chuyển trong không trung.

"Sao cậu lại ngồi ở đây?"

"Sao anh lại chạy đến đây?"

Hai người đồng thời hỏi.

Vân Niệm gỡ năm ngón tay anh ra, nói: "Anh siết tôi chặt như vậy, đau quá."

Chu Hành Nghiên từ cơn hoảng sợ bình tĩnh trở lại, dần dần khôi phục lại dáng vẻ trấn định thường ngày, âm thanh lại càng thêm nghiêm túc: "Lần sau không được chạy lung tung một mình."

Nói xong, có chút không yên lòng mà buông cổ tay Vân Niệm ra.

Vân Niệm khó hiểu: "Tôi không có chạy lung tung, tôi đã nói với tài xế, đi dạo ở đây, nửa giờ nữa sẽ về lại xe." Cậu chỉ vào chiếc đồng hồ treo tường khổng lồ phía trên quảng trường, đếm đếm thời gian, xác nhận nói: "Vừa vặn là nửa giờ."

Chu Hành Nghiên nhất thời cứng họng, không biết có nên tự trách mình chuyện bé xé ra to hay không, anh và cấp dưới Chu Dật Phonng đã vì tìm người mà ầm ĩ tới mức làm cho đại đa số người trên quãng trường đều chú ý tới.

Anh cất điện thoại lại cho Vân Niệm, nói: "Chúng ta trở về đi. Về sau nhớ mang theo điện thoại bên mình."

Vân Niệm nhét điện thoại lại vào tay anh, ghét bỏ nói: "Nó cứ đổ chuông hoài, phiền lắm." Lại nói: "Chúng ta đi tạm biệt ông nội anh."

Chu Hành Nghiên biết cậu đã phát hiện ra xe của Chu Dật Phong, cũng không ngăn cản cậu tiến đến, chỉ là hơi nhíu mày trước xưng hô của cậu.

Đi đến trước xe Chu Dật Phong, Vân Niệm còn chưa mở miệng, ông lão đã cười lạnh một tiếng, buồn bã nói: "Đây là tìm được người rồi? Không có thiếu tay thiếu chân đi?"

Lời này là nói với Chu Hành Nghiên, Vân Niệm lại xắn tay áo mình lên đến cổ tay, duỗi thẳng cánh tay, trước mặt ông lão mở ra mười ngón tay mảnh dẻ, linh hoạt bắt không khí vài cái, cũng giải thích nói: "Ông xem, đều rất tốt."

Ánh mắt Chu Dật Phong quét qua khuôn mặt cậu, cười nhẹ hỏi: "Chơi có vui không?"

Vân Niệm gật gật đầu, trong tay còn ôm quả bóng bay, "Đương nhiên rất vui."

Ngay sau đó, trong mắt hiện lên sự chần chờ, dường như nhịn không nổi nữa, che lại ngực mình, tiếc nuối nói: "Nhưng hiện tại cháu có chút không thoải mái."

Chu Hành Nghiên hô hấp cứng lại, xoay đầu nhìn cậu, gương mặt kia đột nhiên không còn giọt máu, mày cau chặt, chịu đựng sự khó chịu bất thình lình.

Anh đoạt lấy quả bóng bay trong tay Vân Niệm, chuẩn bị muốn cõng cậu rời đi, Chu Dật Phong ở trên xe nói: "Ta có một tòa nhà ở gần đây, bây giờ bác sĩ vội chạy tới thì sẽ vừa kịp lúc."

Vân Niệm cả người nhũn ra, được Chu Hành Nghiên đỡ eo, mơ hồ nghe được có người đang nói cái gì "Bác sĩ",  vội vàng lắc đầu nguầy nguậy, nắm chặt cổ áo Chu Hành Nghiên nói, "Không cần bác sĩ, không thể gặp bác sĩ, cháu nghỉ ngơi một chút sẽ tốt thôi."

Nếu bây giờ vào bệnh viện, cậu nghi ngờ mình sẽ không ra được, cho dù có ra viện được, Vân Mạnh Tề và Diệp Phỉ Vân cũng sẽ không cho cậu ra. Cậu cảm thấy mình vẫn có thể kiên trì thêm chút nữa.

Chu Hành Nghiên thấy cậu cực kỳ giống một bé cố chấp sợ thầy giấu bệnh, bỏ qua chống cự của cậu, đem cậu bế lên xe Chu Dật Phong.

Chu Dật Phong lần này không gạt người, tòa nhà chỉ một con đường, chỉ hơn mười phút đã đến, bác sĩ Chu gia sớm đã nhận được tin, đang chờ ở nơi đó.

Sau khi Vân Niệm vào nhà Chu Dật Phong, không bao lâu liền tỉnh lại, ngoại trừ sắc mặt có chút tiều tụy, thoạt nhìn vẫn như ngày thường, dựa vào vai Chu Hành Nghiên, đánh giá hoàn cảnh hiện tại của mình, phòng khách cực kỳ rộng rãi, nội thất bằng gỗ cổ xưa, trên bình phong được thêu Bách Hạc Quần Tùng, tuy rằng còn chưa biết chính xác đây là nơi nào, nhưng có thể xác định nơi này không phải bệnh viện.

Tranh Bách Hạc Quần Tùng hay còn gọi là tranh tùng hạc hay tranh bách hạc độc tùng là bức tranh phong thủy được nhiều gia chủ yêu thích và lựa chọn. Không chỉ đẹp về hình thức mẫu mã, bức tranh còn mang nhiều tầng ý nghĩa tốt đẹp, đem đến tài lộc, thịnh vượng cho gia chủ. Bách Hạc Quần Tùng là sự kết hợp hài hòa giữa Cây Tùng và Chim Hạc. Theo phong thủy, Tùng hạc diên niên là biểu tượng mạnh mẽ cho sức mạnh tràn đầy, trường thọ vô biên. Điều đó tượng trưng cho may mắn, bình an và những điều tốt đẹp.

Ảnh minh họa lấy từ nguồn trên ảnh!



Chu Hành Nghiên phát hiện người trong ngực tỉnh lại, chủ động giải thích: "Chúng ta đang ở nhà ống ấy, chờ cậu tốt hơn một chút, chúng ta liền rời đi."

Vân Niệm bò dậy, phớt lờ lời khuyên của anh, đi loanh quanh trong phòng, đánh giá xung quanh.

Chu Hành Nghiên khi bước vào đã nhận ra, Chu Dật Phong xây một lâm viên yên tĩnh ở trung tâm thành phố tấc đất tấc vàng, mỗi một thiết kế đều tinh tế vừa phải, ngay cả bức bình phong cũng rất có lai lịch, sự xa hoa phung phí đã vượt ngoài sức tưởng tượng của anh.

Tuy nhiên Vân Niệm lại cảm thấy đặc biệt hứng thú với nơi này, chỉ chốc lát sau, đã bước ra cửa.

Chu Hành Nghiên lập tức đi theo.

Dọc đường đi không gặp được ai, nhưng cũng không thể thoát ra, nơi nơi đều là những hành lang tương tự nhau, nước chảy, núi đá, giống như rơi vào một tòa mê cung thật lớn.

Tòa nhà này so với tưởng tượng của Chu Hành Nghiên rộng lớn hơn nhiều.

Vân Niệm theo tiếng nước vẫn luôn đi về phía trước, cuối cùng ở một khúc quanh nhìn thấy Chu Dật Phong đứng trên cầu đá cho cá ăn.

Rõ ràng là mùa đông, nhưng những chú cá vẫn sống động bơi lội trong nước, theo động tác rải thức ăn của Chu Dật Phong, tất cả đều tụ lại cùng nhau, tranh nhau giành lấy thức ăn cho cá.

Vân Niệm xem đến nóng lòng muốn thử.

Chu Dật Phong cũng phát hiện hai người đã đến, xoay người, giọng nói nhàn hạ hỏi: "Cháu có muốn đến cho chúng ăn không?"

Vân Niệm nhận túi thức ăn, đi lên cầu, vị trí rải thức ăn thay đổi, vì thế cậu đi đến nơi nào, đám kia cá liền bơi theo đến nơi đó.

Chu Hành Nghiên đành phải ở một bên nhìn.

Trạng thái hiện tại của Vân Niệm có chút suy yếu, cho cá ăn một lúc đã mệt chịu không nổi.

Chu Hành Nghiên ôm cậu theo đường cũ quay về, nửa đường gặp được quản gia của Chu Dật Phong, nhìn thấy trên mặt quản gia chợt lóe lên một tia kinh ngạc.

Quản gia đến đưa hai người đến căn phòng vừa được thu dọn xong, biết thân phận Chu Hành Nghiên, lại không nghĩ rằng những tin tức nghe được đều là sự thật, cháu trai lưu lạc bên ngoài của lão tiên sinh không chịu quay về Chu gia, lại vì cái cụp mi rũ mắt của đứa trẻ bệnh tật, mà cúi đầu khom lưng.

Chu Hành Nghiên làm lơ vẻ mặt kinh ngạc của hắn, cẩn thận ôm thiếu niên trong lòng ngực, xác nhận lại: "Phòng cậu ấy, thảm có đủ dày không?"

Quản gia sửng sốt một chút, lắc lắc đầu, sau khi định thần lại, lại vội vàng gật đầu: "Đủ dày, đủ dày, lập tức cho ngườ đi đổi lại chúng."

Chu Hành Nghiên chưa kịp nói gì, nhìn đối phương rời đi, trong lòng cảm thấy nơi này của Chu Dật Phong thật sự không tốt.

Vân Niệm cần nghỉ ngơi, kế hoạch du lịch trước đây không thể không tạm dừng, đêm nay hai người chỉ có thể ở lại chỗ Chu Dật Phong.

Ngày hôm sau, bác sĩ lại tận tình đến xác nhận tình trạng cơ thể Vân Niệm, nói là vẫn còn cần tĩnh dưỡng.

Chu Hành Nghiên nhìn sắc mặt Vân Niệm, tin tưởng bác sĩ Chu Dật Phong gọi đến không nói dối.

Sau đó mấy ngày, Vân Niệm vẫn luôn ở lại nơi này. Chu Dật Phong như cố ý dụ dỗ Vân Niệm ở lại, không ngừng nhận được những thứ mới mẻ trong ngôi nhà to rộng, hdỗ cho Vân Niệm càng không muốn rời đi.

Có một ngày buổi sáng  đáng thức Vân Niệm dậy, lại muốn ông dẫn cậu đi xem cá sấu mới được nuôi trong hồ.

Sáng Chu Hành Nghiên đi đến phòng Vân Niệm, không tìm được người, ra tới vừa thấy, một già một trẻ bám vào lan can, cùng nhau cười ha hả mà nhìn con quái vật khổng lồ bơi trong nước.

Con cá sấu kia trồi lên khỏi mặt nước, thò lỗ mũi ra thở, hai người cùng phát ra tiếng cười một cách khó hiểu.

Chu Hành Nghiên cảm thấy một màn quỷ dị nói không nên lời, tiến lên một bước, ôm Vân Niệm ra xa lan can hơn một ít.

Vân Niệm xem cá sấu cả buổi sáng, buổi trưa lại được nếm bánh kem và điểm tâm, sau khi Chu Dật Phong biết cậu thích ăn đồ ngọt, đầu bếp điểm tâm chuyên nghiệp trước đây lại được mời trở về.

Vân Niệm ngồi trên sô pha ăn bánh kem, Chu Dật Phong cũng ngồi xuống bên cạnh, Chu Hành Nghiên cố ý mở miệng nhắc nhở: "Chúng ta đã ra ngoài một tuần, nên về rồi Vân Niệm."

Vân Niệm không chút để ý gật đầu, không biết có nghe vào hay không.

Chu Dật Phong lại giả vờ thản nhiên nói: "Cháu thật sự muốn đổi sang họ Vân?"

Chu Hành Nghiên không để ý đến những câu hỏi khó hiểu này, cẩn thận nhìn chằm chằm Vân Niệm không cho cậu ăn quá nhiều.

Chu Dật Phong nhìn bức tranh trên tường, vẫn như đang nói chuyện phiếm nhưng lại kín đáo thở dài: "Không nghĩ rằng cháu vẫn là người trọng tình trọng nghĩa."

Chu Hành Nghiên đương nhiên có thể nghe ra được lời nói châm chọc mỉa mai của đối phương, cười lạnh "Trọng tình nghĩa không tốt sao, những gì cháu nợ cháu sẽ tự mình trả, người khác nợ cháu, cháu cũng sẽ tự mình lấy về."

Vân Niệm tuy rằng ở đây, nhưng lỗ tai đã tự động lọc đi cuộc đối thoại vòng vo này, chuyên tâm ăn miếng bánh kem mềm xốp ngon miệng trước mặt.

Chính là vì cậu tâm tư đơn giản, nên hai người nói chuyện cũng không cố tình né tránh.

Chu Dật Phong biết Chu Hành Nghiên ám chỉ điều gì, thở dài: "Những thứ đồ kia của ba cháu, đều là những thứ tầm thường, mất rồi thì cứ mất đi."

Ông thật sự cảm thấy công ty khoa học kỹ thuật mà ba Chu Hành Nghiên thành lập sau khi trốn khỏi nhà không hề đáng giá, đứng trước mặt tập đoàn Chu thị do một tay ông gây dựng, bất cứ thứ gì đều có vẻ bé nhỏ không đáng kể.

Chu Hành Nghiên nghe không lọt lời này, đó là tâm huyết lúc còn sống của ba mẹ anh, không khác gì một đứa con ruột bị kẻ xấu bắt cóc, Chu Dật Phong nói ra những lời này nhẹ nhàng như vậy, nếu nếu đã mất vẫn còn linh hồn, giờ phút này có thể nói là đau nát lòng.

Chu Dật Phong thấy sắc mặt anh thay đổi, ánh mắt chớp chớp một chút, không nhắc lại sự kiện đó nữa, nói tiếp: "Cùng ta trở về, mới là sự khởi đầu chân chính của cuộc đời chá."

Chu Hành Nghiên không mở miệng, Vân Niệm buông đồ ăn ngon trong tay, ngẩng đầu nhìn ánh mắt uy nghiêm của ông lão, có chút không vui: "Anh ấy là người của cháu, anh ấy phải cùng cháu trở về."

Chu Hành Nghiên trầm mặc.

Tựa hồ không nghĩ tới Vân Niệm sẽ bỗng nhiên lên tiếng, Chu Dật Phong hơi giật mình, tạm dừng một lát, mặt không đổi sắc mà nói: "Vì sao y nhất định phải trở về với cháu, nếu cháu không rời khỏi y, cháu ở cùng với y, cùng ta trở về, không phải cũng giống nhau sao?"

Vân Niệm chậm rãi chớp chớp đôi mắt trong suốt, có vẻ như vẫn chưa hiểu logic trong lời nói của đối phương  trong khoảng thời gian ngắn.

Chu Dật Phong nhận bánh quy vừa mới nướng trong phòng bếp từ tay quản gia, đặt trước mặt cậu, nói: "Không phải cháu rất thích nơi này sao?"

Ánh mắt Vân Niệm chậm rãi di chuyển theo động tác tay của ông, theo bản năng liếm liếm môi, ánh mắt sáng ngời, ngực hơi phập phồng, như thật sự bị dụ dỗ thành công.

Chu Hành Nghiên cảm giác không ổn, nhẹ nhàng hô một tiếng: "Vân Niệm?"

Giây tiếp theo Vân Niệm bỗng nhiên cười rộ lên, nghiêng đầu nhìn Chu Dật Phong trên sofa, hỏi ông: "Lão gia gia, sao ông còn ngốc hơn cả cháu vậy?"

Chu Dật Phong cùng Chu Hành Nghiên đồng thời sửng sốt, Chu Hành Nghiên tuy rằng ngầm chỉ trích Chu Dật Phong, nhưng không bao giờ nói lời lẽ thiếu tế nhị như thế.

Chu Dật Phong nhướng mày, "Sao ta lại ngốc?"

Vân Niệm nói: "Cháu có ba mẹ, ba cháu còn mỗi ngày đều chờ cháu trở về, cho dù thích nơi này của ông, cháu cũng không thể đi theo ông nha."


Cậu bất đắc dĩ lắc đầu thở dài, tiếp theo nhìn về phía Chu Hành Nghiên, bất mãn vặn lại: "Hơn nữa ai nói cháu không thể rời khỏi anh ấy? Nếu anh ấy thật sự muốn cùng ông trở về, cháu cũng không còn cách nào, dù sao ông cũng là ông nội anh ấy, cũng như việc mặc kệ cháu có đi đến đâu cũng sẽ quay về bên ba mẹ mình, anh ấy cũng có thể sẽ quay về bên ông thôi."

Chu Dật Phong cười nói: "Cháu nói có lý, xem ra cháu quả thực thông minh hơn ta."

Lời này, Chu Dật Phong nghe cực kỳ thoải mái, thậm chí bỗng nhiên hiểu được Chu Hành Nghiên vì sao lại một mực hết lòng với một con ma ốm như vậy, nói gì nghe nấy. Một đứa trẻ xin đẹp hiểu chuyện ăn nói khéo léo, nếu không có ba mẹ, ông thật muốn đóng gói cậu mang về. (ai rồi cũng muốn đóng gói em bé)

Chu Hành Nghiên có chút buồn bực, nhưng Vân Niệm thật sự cái gì cũng không hiểu, nếu muốn trách trước tiên phải trách anh không nói rõ với cậu về quan hệ giữa anh và Chu Dật Phong.

Vân Niệm nhìn nhìn Chu Hành Nghiên cau chặt mày, tuy rằng không hiểu, nhưng vẫn nói thật: "Nhưng vấn đề hiện tại là, anh ấy dường như rất không muốn cùng ông quay về."

Nụ cười trên khóe môi Chu Dật Phong cứng đờ lại.

Chu Hành Nghiên rất hài lòng, vuốt vuốt sợi tóc của mình, giúp cậu lau đi vụn bánh dính trên khóe môi, nói: "Hôm nay nghỉ ngơi sớm một chút, sáng mai trở về."

Thái độ của anh rõ ràng như vậy, Chu Dật Phong cũng không thể đem người trói chặt, dựa vào ghế nhắm mắt dưỡng thần, không thèm nhìn cảnh hai người về phòng.

(Truyện chỉ đăng ở một trang duy nhất là Watt.pad! Tất cả các trang khác đều là ăn cắp. by thauyn22 on Watt.pad)

Sáng sớm hôm sau, chú Trần lái xe đến đón người, nhìn hai người bước ra khỏi địa bàn của Chu Dật Phong, thực sự có chút kinh ngạc.

Trước khi xuất phát đã thú nhận trước với Vân Mạnh Tề, nói Vân Niệm mấy ngày nay bị bệnh trở lại, ở nhà một người bạn dưỡng bệnh, nhưng không nói đây là nhà của Chu Dật Phong chủ tịch tập đoàn Chu thị, lại nhìn Chu Hành Nghiên, vẫn dõi theo từng bước chân, tận tâm tận lực bế vị tiểu thiếu gia ngủ nướng buổi sáng lên xe, không bởi vì sau lưng là tòa nhà họ Chu, mà thay đổi thái độ thường ngày.

Ông nhìn về hướng cửa, không trông thấy bóng dáng Chu Dật Phong đâu, nhất thời có chút không yên tâm, nhỏ giọng hỏi Chu Hành Nghiên: "Chu lão tiên sinh có phải bị tiểu tổ tông nhà chúng ta chọc giận rồi không?"

Cẩn thận ngẫm lại, Vân tiểu thiếu gia rất có khả năng làm ra chuyện này.

Vân Mạnh Tề ngày hôm qua hơn nửa đêm bò dậy trải thêm mấy lớp nệm mềm trên xe, sợ Vân Niệm đường xa ngồi không thoải mái, Vân Niệm ngã vào ghế xe mềm như bông, nửa mơ nửa tỉnh, nghe được lời này, mơ mơ màng màng nói: "Chu gia gia còn cho tôi xem cá sấu ."

Chú Trần trừng lớn hai mắt, đe dọa, không sai là đe dọa!

Hắn có chút oán giận liếc nhìn Chu Hành Nghiên từ trong gương chiếu hậu, nghĩ thầm tốt xấu đến Chu gia làm khách, Chu Hành Nghiên là chủ nhân cũng không che chở chút nào, để mặc lão tiên sinh hù dọa đứa trẻ, ai mà chưa từng nghe qua thủ đoạn những năm gần đây của Chu Dật Phong.

Chu Hành Nghiên từ trong gương đối diện ánh mắt oán giận kia, có chút khó hiểu, cúi đầu ém cánh tay lạnh như băng của Vân Niệm vào trong chăn.

Vân Niệm ôm lấy cánh tay anh, nói: "Lần sau tôi còn muốn xem."

Chu Hành Nghiên tận tình khuyên bảo: "Quá nguy hiểm, không được xem."

Vân Niệm bỗng nhiên trở nên đặc biệt ủy khuất, buông tay anh ra, xoay người chôn mặt vào chăn đầu, không nhúc nhích.

Chu Hành Nghiên cho rằng cậu đã ngủ, lại nghe thấy âm thanh nức nở trầm thấp truyền đến, hoang mang không kịp trở tay.

Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng như tuyết lộ ra đôi mắt nhắm nghiền, đọng nước mắt, nhìn qua không biết có bao nhiêu khổ sở, Chu Hành Nghiên nhẹ nhàng đẩy đẩy, cậu không phản ứng, âm thanh nức nở lại dần dần ngưng lại.

Sắp về đến nhà, Vân Niệm cau mày tỉnh lại.

Chu Hành Nghiên hỏi cậu có phải rất không thoải mái không.

Vân Niệm nói: "Tôi mơ một giấc mơ, mơ thấy anh đã chết, tôi khóc."

Chu Hành Nghiên nhớ đến dáng vẻ nửa đường cậu mắt nhắm nhưng khóc thút tha thút thít, trong lòng có điểm muốn cười, lúc ấy còn tưởng rằng có chuyện gì lớn.

Vân Niệm nhìn nhìn anh, phảng phất vẫn còn dư vị của cơn ác mộng, lắc đầu nói: "Thật là kỳ lạ."

Chu Hành Nghiên không biết có nên an ủi cậu vì giấc mơ này hay không, đành nói một câu sáo rỗng: "Trong mơ sẽ trái ngược với hiện thực."

Vân Niệm gật gật đầu, nhìn qua thực ngoan.

Chỉ chốc lát sau, Vân Mạnh Tề đã gọi điện đến, hỏi Vân Niệm có phải đã về đến nhà không, Vân Niệm "Dạ" một tiếng, không muốn nói nhiều.

Tuy rằng không nghĩ nhanh như vậy đã phải quay về, nhưng cậu đã đồng ý Vân Mạnh Tề và Diệp Phỉ Vân, sẽ nhanh chóng về nhà.

Lại nói, cậu cũng khá mong nhớ ba mẹ, dù Vân Mạnh Tề không nói, cậu cũng sẽ quay về trước ngày sinh nhật, cùng bọn họ vượt qua tuổi 16 này.

Nhưng giọng nói Vân Mạnh Tề trong điện thoại nghe ra khá nghiêm túc, không giống giọng điệu hoan nghênh cậu trở về, Vân Niệm tò mò hỏi: "Đã có chuyện gì sao?"

Vân Mạnh Tề hỏi cậu: "Con ngoan, con nói cho ba ba, có phải con đánh nhau với bạn học ở trường không?"

Vân Niệm bối rối "Không có a." Ngay sau đó nghĩ đến một chuyện, lại sửa miệng: "Suýt chút nữa."

Trong điện thoại truyền đến âm thanh ồn ào bên phía Vân Mạnh Tề, có những người khác đang nói chuyện, nghe rất không tốt.

Vân Mạnh Tề sốt ruột nói: "Tạm thời không nói cái này, con nghe ba ba, cùng anh tìm một nơi chờ trước, chờ ba và mẹ con đuổi những người này đi trước, sau đó hai con hãy trở về trở về."

Vân Niệm túm túm tay áo Chu Hành Nghiên, nhỏ giọng hỏi: "Có phải chuyện chúng ta đánh nhau đã bị phát hiện rồi không?"

Vừa rồi Chu Hành Nghiên nghe thấy âm thanh trong điện thoại, đã sớm đoán được, đã cách một thời gian, không nghĩ tới Cung Cự bỗng nhiên có dũng khí trực tiếp tìm đến Vân gia.

"Thật không biết xấu hổ!" Vân Niệm tức giận mắng, siết chặt nắm tay.

Chu Hành Nghiên nói với chú Trần: "Chú dẫn em ấy đến nơi khác trước, cháu về Vân gia trước."

Vân Niệm lập tức phản đối anh, nắm đấm vung lên không trung không hề có chút lực công kích nào, cứ như thế nắm đấm bị đánh vào không khí ngày hôm đó đã được đấm ra, "Rõ ràng là hắn ức hiếp anh trước, còn dám đến nhà tôi cố cáo!" Quay đầu ra lệnh cho tài xế: "Chú Trần, chúng ta trực tiếp về nhà."

Chu Hành Nghiên cảm thấy đến lúc đó ầm ĩ lên, sẽ làm phiền đến bé ma ốm này, nhưng nếu cương quyết không cho cậu về nhà, chỉ sợ chớp mắt liền sẽ nổi giận.

Vân tiểu thiếu gia sau khi quyết định, nhanh chóng bắt đầu tự nghĩ biện pháp đối phó, nói với Chu Hành Nghiên: "Chờ khi về nhà, nanh giả vờ ngất xỉu đi, sau đó tôi và ba mẹ sẽ tố cáo, nói rằng do hắn ức hiếp anh, anh vừa thấy bọn họ đến đã bị dọa xỉu."

Chu Hành Nghiên vẻ mặt phức tạp nhìn chằm chằm cậu.

Chú Trần thúc ở phía trước cười ra tiếng, cố ý trêu chọc: "Thì ra Tiểu Chu dễ bị dọa sợ như vậy."

Sở dĩ chú Trần còn có thể thoải mái trêu chọc như vậy, là bởi vì mọi người đều biết Vân Mạnh Tề cùng Diệp Phỉ Vân đôi vợ chồng này không có khả năng làm theo ý đồ của Vân Niệm, mà Vân Niệm thoạt nhìn đã chuẩn bị sẵn sàng bảo vệ Chu Hành Nghiên. Tuy rằng phương thức bảo vệ này...... có chút quái.

Vân Niệm không để ý tới lời ngắt ngang của chú Trần, trịnh trọng nhìn Chu Hành Nghiên, nói: "Anh đừng quên lời tôi nói nha."

Chu Hành Nghiên không tỏ ý kiến gì.

Xe ngừng ở cổng lớn Vân gia, mẹ Trương nhìn thấy Vân Niệm từ trên xe xuống, ngoài ý muốn nói: "Sao cháu lại trở về? Vân tổng không phải nói đã gọi cho cháu kêu cháu và tiểu Chu trốn trước rồi sao?"

Vân Niệm nghênh ngang đi vào, trực tiếp chạm mặt gia đình Cung Cự trong phòng khách.

Sau khi thấy rõ mặt Cung Cự không nhịn được bật cười, đã lâu như vậy rồi, xung quanh đôi mắt hắn vẫn còn một vòng lớn màu xanh nhạt, giống kiểu trang điểm mắt gấu trúc được vẽ giả tronng một bộ phim hài.

Lòng tự trọng yếu ớt của Cung Cự bị nụ cười này kích thích, nhảy dựng lên mắng to: "Tao đã như vậy mày còn cười? Lương tâm đâu hả!"

Vân Niệm ôm bụng càng cười lớn hơn.

Vì như thế, Vân Mạnh Tề và Diệp Phỉ Vân trong lòng không chắc, nghi ngờ việc này thật sự do Vân Niệm không nói lý, đánh bạn học đến thảm như vậy.

Vân Mạnh Tề hắng giọng, cảnh cáo cậu: "Vân Niệm, phải có lễ phép."

Vân Niệm thoáng ngừng ý cười, kéo kéo nhẹ vạt áo Chu Hành Nghiên vạt áo, nhắc nhở kế hoạch mà hai người bọn họ đã vạch ra trên đường.

Cậu còn cố ý mang Chu Hành Nghiên đến bên cạnh ghế , để giúp Chu Hành Nghiên "té xỉu" sẽ nhẹ nhàng hơn.

Chỉ là kéo áo vài lần, Chu Hành Nghiên đều không chút động đậy.

Diệp Phỉ Vân thấy cậu đã chuyện tới trước mắt còn ở nơi này động tay động chân, vừa gấp lại vừa tức, kéo cậu về phía mình, tay có hơi dùng sức, Vân Niệm lại không phòng bị, lảo đảo một chút.

Chu Hành Nghiên vội vàng ôm lấy người, nhìn Diệp Phỉ Vân, chủ động nói: "Người là cháu đánh, Vân Niệm chỉ là đi ngang qua."

Vân Mạnh Tề và Diệp Phỉ Vân, còn có mẹ Trương, đều kinh ngạc nhìn về phía anh, Chu Hành Nghiên luôn luôn cho người ta cảm giác tính tình rất tốt, đối mặt với dáng vẻ ngang ngược kiêu ngạo của Vân tiểu thiếu gia, ai cũng không thể kiên nhẫn đến vậy. Bọn họ trước nay đều không nghĩ đến, có một ngày Chu Hành Nghiên sẽ đánh nhau với người khác.

Bọn họ tình nguyện tin Chu Hành Nghiên là bị Vân Niệm ép buộc.

Cung Cự mát lòng mát dạ xoay người nói với ba mẹ mình: "Ba mẹ xem, con đã nói không phải vấn đề của con, con là người bị hại!"

Hai phụ huynh vừa nghe, bắt đầu bao che cho con, nói với Vân Mạnh Tề và Diệp Phỉ Vân: "Vân tổng Diệp tổng, đứa nhỏ này do các người quản đúng không, hiện tại con trẻ gây chuyện, người lớn ít nhất phải dạy dỗ nó!"

"Bọn trẻ chỉ là đùa giỡn với nhau, đánh người không vả mặt đạo lý này đều không hiểu sao, nhìn xem con trai chúng tôi bị đánh thành thế nào."

Hai nhà đều làm trong lĩnh vực kinh doanh, ngày thường còn có chút cạnh tranh, nói chuyện như vung đao múa kiếm.

Vân Mạnh Tề nghe bọn họ nói không ngừng như nả súng, có chút choáng, duỗi tay ngăn lại: "Chờ một chút chờ một chút, đừng vội, trước tiên để đứa nhỏ nói hết, sau đó sẽ xem xử lý như thế nào, hai vị thấy sao?"

Lửa giận trong lòng Vân Niệm đã sớm bùng nổ, trên mặt hiện ra sắc đỏ không bình thường, cao giọng mắng: "Cung Cự, mày sao lại không biết xấu hổ như thế, sao mày không nói là mày ngay từ đầu dẫn người đến bắt nạt anh ấy trước!"

Cung Cự chột dạ chớp mắt, lại kiên cường lên, chỉ vào mặt mình, thô giọng cãi lại: "Vậy cũng không thể đánh tao chứ, có chuyện không thể nói đàng hoàng sao, hai người tụi mày chính làcấu kết với nhau làm việc xấu, mày nói tao làm sao có thể bắt nạt nó hả? Hai cái kẻ lừa đảo!"

Vân Niệm nói chính là lời nói thật, lại bị nói là kẻ nói dối, tức giận đến mức mặt càng đỏ, muốn nhào qua tẩn hắn giống Chu Hành Nghiên, bị Vân Mạnh Tề kịp thời chặn ngang ôm lấy, dỗ dành: "Con ngoan, đừng kích động đừng kích động. Ba ba tin con."

Máu nóng Vân Niệm dâng lên, cảm giác trước mắt đều trở nên xám xịt, có chút nhìn không rõ, bị bịt kín một tầng sương mù ẩm ướt, trong lòng ngực Vân Mạnh Tề ủy khuất mà khóc nức nở: "Con không có gạt người, Cung Cự còn cố ý lấy tin tức xảy ra với cha mẹ anh traiđể mỉa mai anh ấy, đây không phải là bắt nạt sao, vì sao không thể đánh hắn......"

Trong lúc nhất thời mọi người trong phòng đều im lặng.

Cung Cự chột dạ cúi đầu, mặt ba mẹ Cung Cự lúc xanh lúc đỏ, bọn họ nhìn về phía Chu Hành Nghiên, mới mơ hồ phát hiện cậu trai này không giống người Vân gia, bỗng nhiên nhớ tới trong một buổi tiệc rượu từng vô tình nghe được Diệp Phỉ Vân mang về một đứa trẻ đã mất cả cha lẫn mẹ.

Chu Hành Nghiên nhìn chằm chằm hình bóng nhỏ bé yếu ớt trong lòng Vân Mạnh Tề, trong lòng dâng lên cảm xúc khó tả.

Nói thật, anh vẫn luôn cho rằng Vân Niệm không biết gì về lai lịch cụ thể của mình, bởi vì tiểu thiếu gia này sức khỏe không đủ, luôn sống cuộc sống của mình một cách lơ đãng, không có khả năng sẽ tìm hiểu những điều không ai chủ động đề cập đến, cũng bởi vì ốm yếu, bị mọi người dung túng thành cái tính tùy hứng bướng bỉnh, nhưng mặc dù là thời điểm tức giận, từ trước đến nay cũng chưa bao giờ nhắc đến ba mẹ anh trước mặt anh.

Anh cho rằng Vân Niệm căn bản cái gì cũng đều không hiểu.

Trong phòng bỗng nhiên vang lên tiếng kinh hô của Vân Mạnh Tề: "Bảo bảo, con ngoan? Vân Niệm!? Con đừng ngủ bảo bảo!"

Diệp Phỉ Vân cả người run lên, lảo đảo xiêu vẹo tiến lên, cùng chồng xem xét tình huống của con trai, sau đó hoang mang  kêu lên: "Mẹ Trương, mau, mau gọi điện thoại!"

Mẹ Trương dường như đã trairi qua tình huống này nhiều lần trong Vân gia, tuy cũng có chút hoảng loạn, nhưng so Vân Mạnh Tề hay Diệp Phỉ Vân đối mặt với con ruột xảy ra chuyện vẫn bình tĩnh hơn, bấm số gọi khẩn cấp đến văn phòng bác sĩ Triệu thông báo tình huống.

Thấy tình hình này, gia đình Cung Cự sớm đã im như ve sầu mùa đông, hối hận vì hôm nay tìm tới cửa hùng hổ doạ người. Diệp Phỉ Vân và Vân Mạnh Tề có đứa con thân thể yếu đuối hoàn toàn không chịu nổi đả kích, bọn họ đã sớm biết, nhưng hôm nay vẫn bị bọn họ cố tình làm phát bệnh, điều này dù tốt hay xấu, sau này trong giới ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy, sao có thể làm người.

Thất thần giống bọn họ, còn có một Chu Hành Nghiên.

Chu Hành Nghiên ngơ ngẩn đứng ở nơi đó, bởi vì tất cả đều phát sinh đến quá nhanh, mới đầu, anh thậm chí còn hoang đường mà cho rằng Vân Niệm là theo kế hoạch trên xe, thay thế anh giả vờ bất tỉnh.

Nhưng mà mọi người trong Vân gia, ngoại trừ anh, đều như đã tập luyện qua vô số lần giống nhau, sau khi trải qua hoảng loạn ban đầu, từng người bắt đầu làm chuyện nên làm, mẹ Trương đi gọi điện thoại, Diệp Phỉ Vân đi mở cửa sổ thông gió, Vân Mạnh Tề tự mình lấy máy bơm oxi cho Vân Niệm, chú Trần lái xe đến tận cửa......

Giờ phút này anh ý thức được mình vẫn là một người ngoài cuộc, vẫn chưa hòa nhập vào cuộc sống hằng ngày của Vân Niệm, thậm chí còn không thể hiểu rõ mọi thứ về Vân Niệm như chính mình đã nghĩ.

Vân tiểu thiếu gia bắt bẻ lại tùy hứng, sau khi tỉnh lại biết được một màn này, liệu có còn nhớ trách cứ anh không, trách anh đến bây giờ vẫn chưa học được cách chăm sóc người khác.

Chương này 7k chữ lận mấy bà đọc đã chưa???? Lời đầu tiên muốn nói là tên tiêu đề t hông biết dịch, nên để nguyên tiếng Trung luôn, nôm na là " nhập V canh ba" nhưng không có nghĩa nên t nghĩ là sai rồi, ai biết chỉ giùm t nha. Thứ hai là có lúc t ghi ba mẹ lúc lại ghi cha mẹ, không sai nghĩa nhưng có thể làm bạn đọc khó chịu, tôi sẽ chú ý hơn, tại ngoài đời t gọi là cha nên quen miệng rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK