"Câm miệng, nhỏ giọng một chút! Cậu muốn la lên cho tất cả mọi người đều biết sao?" Tống An Cửu che mặt kéo Thẩm Hoán trốn đến một chỗ không có ai.
Trong lúc đang muốn nói chuyện tử tế lại phát hiện khuôn mặt Thẩm Hoán đỏ cả lên.
Tống An Cửu cũng buông tay đang kéo cậu ta, thay vào đó lại cho cậu một cái tát "Khuôn mặt cậu đỏ cái rắm á!"
"Ai bảo cậu đột nhiên ăn mặc như vậy..." Thẩm Hoán lúng túng lén lút giương mắt nhìn cô, lần đâu tiên nắm tay cô lại không ngờ mềm mại và nhỏ nhắn đến như vậy. Từ khi biết cô đến giờ, cậu cũng chưa từng nhìn thấy cô ăn mặc như con gái giống như lúc này. Từ trước đến nay, cậu vẫn xem cô như anh em, thậm chí cả một thời gian lâu dài cậu hầu như quên luôn giới tính của cô.
"Điện nhiều cuộc cho tôi như vậy là có chuyện gì?"
"Cậu còn nói vậy? Không nói một tiếng lại biến mất nhiều ngày như vậy, cậu có biết tôi lo lắng cho cậu nhiều đến thế nào hay không? Tôi còn tưởng rằng cậu đã xảy ra chuyện gì rồi. Không đúng, cậu... khẳng định là đã xảy ra chuyện gì rồi, nếu không sao tự nhiên cậu lại biến thành ra như thế này?" Thẩm Hoán với bộ mặt chắc chắn nói.
"Cửu Ca này, rốt cuộc cậu bị cái gì kích thích, cậu cũng đừng nên nghĩ không ra."
"Sao lại nhiều chuyện như vậy? Hiện tại là tôi đang hỏi cậu."
Thẩm Hoán ngượng ngùng nói: "Cũng không chuyện gì, ngày đó cậu không đến, bọn người Hứa Tư Thông kêu gào mấy ngày, thấy không ai có phản ứng cũng liền yên tĩnh lại. Thật ra cũng không có chuyện gì, chỉ là vì không liên lạc được với cậu nên tôi lo lắng."
Trong nhất thời, Tống An Cửu không biết nên nói như thế nào, cuối cùng lại mở miệng nói: "Cậu có thuốc lá không?"
"Sao?"
"Thuốc lá!"
"Há, à, có!" Thẩm Hoán móc ra điếu thuốc và đốt cho cô, lại do dự nói "Hay là thôi đi."
Không biết vì sao cậu luôn có cảm giác phá phong cảnh.
Tống An Cửu lườm cậu một cái "Mới mấy ngày không gặp mà cậu làm sao cứ dông dài như vậy?"
Thẩm Hoán bĩu môi, tôi lề mề? Cậu còn đột nhiên biến thành con gái!
"Vậy rốt cuộc là có chuyện gì? Chuyện Tiết Hạo kia cuối cùng giải quyết như thế nào? Lẽ nào người nhà cậu lấy đây là điều kiện ép cậu phải đọc sách?"
Tống An Cửu hít sâu một hơi nói: "Cậu nghĩ quá nhiều."
"Vậy xảy ra chuyện gì?" Thẩm Hoán dừng lại trong chốc lát, thử dò xét nói: "Vì đàn ông?"
Ngón tay Tống An Cửu đang cầm điếu thuốc run lên.
"Quả nhiên là vậy." Thẩm Hoán làm ra dáng vẻ đã rõ ràng mọi chuyện, lại hỏi tiếp: "Vì Phó Cảnh Hi sao?"
Tống An Cửu nhìn cậu ta một chút "Nói đúng một phần ba."
"Hả? Một phần ba là đúng chỗ nào?"
Tống An Cửu cũng không có ý trả lời cậu.
Ý của một phần ba không phải là trong ba chữ thì cậu đã nói đúng một chữ sao?
Thẩm Hoán đã sớm nhận định mình không nói sai "Không phải tôi chê bai cậu nhưng nếu cậu mặc như thế sớm một chút thì Phó Cảnh Hi đã không phải khổ sở ròng rã trong năm năm qua. Mà đó là kỹ thuật trang điểm sao? Tôi thấy giống cải trang hơn."
"Cậu thật nông cạn, chỉ trông mặt mà bắt hình dong. Cảnh Hi sẽ không để ý đến hình dáng tôi ra sao cả. Huống chi chúng tôi chỉ là bạn bè. Nếu cậu lại nói bậy, tôi sẽ không ngần ngại đánh cậu chết ngay tại chỗ."
Thẩm Hoán cũng xoa hai bên lỗ tai nói: "À, chỉ là bạn bè sao? Tôi đã nghe câu nói này rất nhiều lần đến nỗi lỗ tai tôi đều đã chai sạn. Cậu đó, không sợ trời không sợ đất, chỉ có sợ một mình Phó Cảnh Hi. Cả ngày cậu bịt tai trộm chuông(5) rất thú vị sao?"
(5)Ý là tự dối mình chứ không thể dối người khác được.
Bịt tai trộm chuông
Có một tên trộm đến nhà người họ Phạm, nhưng khi đến nơi thì mọi thứ trong nhà đều đã dọn đi cả, không có gì để lấy, chỉ còn lại một cái chuông lớn trong sân. Tên trộm nghĩ: Cái chuông này có thể bán kiếm được chút tiền, thế là hắn nhấc lên thử nhưng nó quá nặng, không cách nào chuyển đi nổi.
Hắn suy tính: Nếu đập vỡ cái chuông ra từng mảnh thì có thể đem về được, thế là hắn tìm một cái búa gõ nhẹ một cái, nhưng âm thanh lại vang đi rất xa. “Chết rồi! nếu bị hàng xóm nghe được thì làm sao đây?”
Nghĩ thế, hắn liền bịt hai tai mình rồi nện vào chuông. Người dân xung quanh nghe thấy tiếng chuông đổ xô vây bắt tên trộm.
Tên trộm cho rằng mình không nghe thấy tiếng chuông thì người khác cũng không nghe thấy. Hắn tự dối được mình, nhưng có thể dối được người khác chăng!
Ongbachau.vn (sưu tầm)
Nói xong, theo thói quen cậu dường như muốn nói gì nữa nhưng cuối cùng vẫn thu hồi lại gãi đầu nói: "Đi thôi! Đi uống rượu thôi!"
"Ban ngày mà uống rượu gì?"
"Vậy thì đi đua xe, lúc này nhất định phải rửa sạch nhục nhã."
"Không đi."
"Vậy cậu muốn làm gì?"
"Đi học."
"..."
Mãi đến tận khi Tống An Cửu đã đi thật xa, Thẩm Hoán mới tỉnh lại chạy đuổi theo cô phía sau "Cửu ca à, cậu đừng như vậy. Chỉ là một người đàn ông mà thôi, cũng không cần làm tới mức độ này chứ? Không phải chính cậu nói Phó Cảnh Hi sẽ không để ý đến những chuyện này hay sao? Nếu anh ta thật lòng yêu thích cậu thì cũng nên yêu thích cả dáng vẻ vốn có của cậu mới đúng chứ."
"Còn trẻ không cố gắng học tập thì cũng giống như đang tự xử án treo cho chính mình. Nếu muốn tốt cho tôi thì đừng ngăn cản con đường học tập của tôi." Tống An Cửu suy nghĩ một chút vẫn quyết định nói ra để cậu ta không hiểu lầm mình như thế mãi được. Còn sự thật thế nào thì cô cũng chẳng muốn giải thích, mà dù có giải thích thì cô cũng sẽ không giải thích rõ ràng được.
Thẩm Hoán choáng váng, Tống An Cửu giống như "Nhân sinh đắc ý cần tận hoan, mạc khiến kim tôn đối không nguyệt(6)"
Trích từ bài thơ “Thương tiến tửu” của Lý Bạch
(6)Nhân sinh đắc ý tu tận hoan,
Mạc sử kim tôn không đối nguyệt!
Dịch nghĩa:
Trời sinh ra ta có tài thì ắt sẽ được dùng
Ngàn vàng tiêu sạch hết rồi sẽ có trở lại