Cố Duẫn Tu cũng không rõ vì sao bản thân lại muốn đến gặp Giang Lam Tuyết, chỉ biết trong lòng hắn luôn có một thanh âm kêu gào hắn phải đến gặp nàng, hắn cứ vậy mà đi. Cố Duẫn Tu giục ngựa phi như bay ở trên đường mòn, trong đầu chỉ có một ý niệm, hắn muốn gặp Giang Lam Tuyết, còn những chuyện khác, hắn không quan tâm.
Từ Ngân Châu đến huyện Thanh Sơn khoảng bảy tám chục dặm nhưng Cố Duẫn Tu chỉ dùng hơn hai canh giờ liền đến nơi.
Đến khi dừng lại ở thành trung huyện Thanh Sơn, Cố Duẫn Tu mới hoàn hồn, hắn đang ở đâu vậy? Hắn muốn đến nơi này để làm gì?
Thế tử gia, Cố Duẫn Tu hắn mà cũng có ngày không một xu dính túi, không còn cách nào khác đành phải đem miếng ngọc mang theo bên người đến hiệu cầm đồ mới có tiền thuê khách điếm. Hiện tại Cố Duẫn Tu đã bình tĩnh lại, hắn không thể cứ như thế mà xông đến Vi gia tìm người, đến lúc đó chỉ sợ nàng sẽ hận chết hắn. Nghĩ tới nghĩ lui, Thế tử gia quyết định viết một phong thư cho Giang Lam Tuyết, gọi nàng ra ngoài gặp hắn.
Trên thư Cố Duẫn Tu chỉ viết năm chữ: Ô, Khách điếm Minh Nguyệt.
Cố Duẫn Tu tin tưởng, chỉ cần Giang Lam Tuyết nhìn đến dòng này, nhất định nàng sẽ hiểu ngay ý của hắn.
Cố Duẫn Tu cho tiểu nhị một lượng bạc để hắn đi truyền tin. Cố Duẫn Tu còn căn dặn hắn nhất định phải đem thư đưa đến tận tay nha đầu Vân Thi kia. Nhưng lại không ngờ, tiểu nhị lại biết Vi Vĩnh Xương, hắn vì muốn lấy lòng Vi Vĩnh Xương, liền đem thư đưa cho Vi Vĩnh Xương. Tiểu nhị kia vốn là kẻ nhạy bén, tuy bên ngoài bì thư Cố Duẫn Tu đề tên Giang Tam nhưng tiểu nhị vẫn nhìn ra được, thư này nhất định là muốn gửi cho một vị tiểu thư trong phủ. Phủ Huyện thừa đại nhân cách khách điếm gần đến như vậy, hắn vì sao lại không đích thân đến đó, còn muốn gửi thư?
"Thư này là ai kêu ngươi đưa tới?" Vi Vĩnh Xương hỏi tiểu nhị.
"Là của một vị khách nhân đang trú tại khách điếm của chúng ta". Tiểu nhị nói.
"Là nam nhân sao?" Vi Vĩnh Xương lại hỏi.
Tiểu nhị gật gật đầu: "Đúng vậy".
"Ta đã biết, lần này cảm ơn ngươi".
"Tam công tử, người này hiện tại vẫn còn ở khách điếm Minh Nguyệt chúng ta, ngài có muốn ta dẫn hắn đến đây không......" Tiểu nhị lấy lòng nói.
Vi Vĩnh Xương nhìn hai chữ Giang Tam đề trên bì thư, trong lòng có cảm giác như có một cỗ chua xót đang trào ra.
"Không cần, ngươi chỉ cần chú ý đến hắn nhiều hơn là được". Vi Vĩnh Xương nói.
Vi Vĩnh Xương nghĩ hắn vẫn là nên lén lút đến tìm Giang Lam Tuyết, tự tay đem thư đến cho nàng.
Giang Lam Tuyết vừa thấy chữ trên phong thư liền thay đổi sắc mặt, hay cho Cố Duẫn Tu!
"Biểu muội, ngươi làm sao vậy?" Vi Vĩnh Xương thấy sắc mặt nàng không tốt vội hỏi, trong lòng lại càng thêm tò mò về người viết thư kia.
Giang Lam Tuyết thấy chính nàng đang thất thố vội hỏi: "Ta không có việc gì. Biểu ca, thư này rốt cuộc là từ đâu đưa tới?"
Vi Vĩnh Xương chần chờ một chút: "Ta nhặt được ở cửa".
Giang Lam Tuyết nhìn một lần liền biết Vi Vĩnh Xương đang nói dối. Vi Vĩnh Xương cũng có chút chột dạ. Biểu muội vừa thấy thư của người này sắc mặt liền thay đổi, cũng không biết người này rốt cuộc là ai.
Giang Lam Tuyết cũng không hỏi thêm gì khác, chỉ cảm ơn hắn sau đó quay trở về phòng. Vi Vĩnh Xương đứng ở cửa, trong lòng buồn bã mất mát. Hay là hắn đi tìm gặp người kia trước xem là ai, chỉ là nếu biểu muội phát hiện hắn làm như vậy có khi lại tức giận hắn.
Vi Vĩnh Xương phiền muộn chuẩn bị rời đi, lại cửa phòng lại mở ra, Vi Vĩnh Xương vội quay đầu lại.
Giang Lam Tuyết vừa nhìn đến năm chữ kia lập tức minh bạch.
"Biểu ca, huynh theo ta đến khách điếm Minh Nguyệt đi". Giang Lam Tuyết tiến lên hai bước nhỏ giọng nói.
"A...... Nga......Rốt cuộc là có chuyện gì sao?" Vi Vĩnh Xương ấp úng.
"Ta có một vị bằng hữu ở Ngân Châu thành hôm nay vừa đến đây, ta muốn đi gặp hắn một chút".
"Được, chúng ta cùng đi". Vi Vĩnh Xương đáp ứng, biểu muội đã muốn dẫn hắn theo cùng, hắn đương nhiên là cao hứng.
"Vậy biểu ca chờ ta một chút. Ta đi đổi nam trang, chúng ta lén lút đi ra ngoài, đừng nên khiến mọi người quá chú ý". Giang Lam Tuyết nói.
Vi Vĩnh Xương đương nhiên là nhất nhất nghe theo nàng.
Vi phủ rộng lớn như vậy, việc hai người cải trang lén lút ra ngoài đương nhiên không thể không ai biết. Chẳng qua người trong nhà đều nghĩ hai người là đang muốn bỏ lại các huynh đệ tỷ muội khác ở nhà, muốn một không gian riêng cho hai người. Do đó cứ mắt nhắm mắt mở, vờ như không hay biết.
Khách điếm Minh Nguyệt cách Vi gia rất gần, suốt quãng đường đến đó cả hai đều không nói lời nào. Vi Vĩnh Xương có thể cảm giác được tâm tình biểu muội hình như không tốt lắm. Khí tức quanh nàng lạnh như băng, cùng bộ dáng ngày thường cách xa một trời một vực.
Đến khách điếm Minh Nguyệt, Giang Lam Tuyết không đợi Vi Vĩnh Xương hỏi chuyện, đã đến tìm chưởng quầy: "Ta tìm một vị khách nhân họ Cố, hắn đang ở phòng nào?"
"Khách quan xin đợi ở đây một lát, ta sẽ cho người lên báo một tiếng". Chưởng quầy ngay sau đó liền cho một tiểu nhị lên lầu tìm Cố Duẫn Tu.
Cố Duẫn Tu vừa nghe nói có người tìm, không đợi tiểu nhị đi xuống trước, chính hắn đã từ trong phòng chạy ra ngoài.
Giang Lam Tuyết nhìn Cố Duẫn Tu từ trên lầu chạy xuống, như một cơn gió vụt đến trước mắt nàng, bộ dáng hắn giống như thể gấp đến mức không thể chờ nổi muốn gặp nàng.
Vi Vĩnh Xương theo bản năng bước lên một bước đem Giang Lam Tuyết chắn ở phía sau.
Cố Duẫn Tu lúc này mới chú ý tới Giang Lam Tuyết không phải đến một mình.
Giang Lam Tuyết đương nhiên biết rõ tật xấu của hắn, sợ bọn họ phát sinh tranh chấp, liền đem Vi Vĩnh Xương kéo sang bên cạnh: "Biểu ca, ta có một vài việc cần nói cùng hắn, huynh trước hãy nán ở đây chờ ta".
Vi Vĩnh Xương thấy Giang Lam Tuyết muốn đơn độc gặp Cố Duẫn Tu, trong lòng bỗng nhiên có cảm giác bất an: "Như vậy sao được!"
Giang Lam Tuyết đem Vi Vĩnh Xương kéo đến một bên, nhỏ giọng: "Biểu ca còn không biết hắn là ai sao?"
Vi Vĩnh Xương thoáng liếc nhìn Cố Duẫn Tu, người này toàn thân quý khí, khí vũ bất phàm: "Không lẽ hắn là......"
"Hắn chính là Trấn Viễn Hầu thế tử. Ta lúc trước có nhờ hắn làm một việc, là việc rất quan trọng, hắn là vì việc này mà tới".
Vi Vĩnh Xương lại nhìn Cố Duẫn Tu lần nữa, Cố Duẫn Tu cũng đang xem bọn họ, vẻ mặt không vui.
"Hóa ra là hắn......" Vi Vĩnh Xương có chút do dự, hắn đương nhiên không muốn đắc tội đến vị thế tử gia này, chỉ là hắn không thể xem nhẹ an nguy của biểu muội.
Giang Lam Tuyết cười cười: "Biểu ca, huynh yên tâm, hắn sẽ không làm gì ta đâu. Nếu hắn thật sự muốn làm gì ta, có là ai cũng không thể ngăn được, không phải sao?"
Vi Vĩnh Xương trầm mặc, hắn không muốn biểu muội cùng thế tử cứ thế đơn độc ở chung.
"Biểu ca, hiện tại ban ngày ban mặt. Nếu hắn dám lại gần ta trong vòng ba thước, ta liền kêu lên, huynh nghe được hãy đến, có được không?"
Giang Lam Tuyết cũng đã nói đến như thế, Vi Vĩnh Xương chỉ có thể đồng ý.
Giang Lam Tuyết hướng Vi Vĩnh Xương cười cười: "Biểu ca, huynh chờ ta, ta sẽ nhanh chóng đi xuống".
Vi Vĩnh Xương gật gật đầu, thấy trên đầu Giang Lam Tuyết cài ngọc trâm, ma xui quỷ khiến mà giúp nàng chỉnh lại. Giang Lam Tuyết cũng mặc hắn, cười cười quay đầu đi về phía Cố Duẫn Tu.
Cố Duẫn Tu nhìn thấy một màn kia, sắc mặt đã sớm xanh mét, cả người toát ra khí lạnh.
Giang Lam Tuyết còn lâu mới thèm để ý đến hắn, nhàn nhạt nói: "Đi thôi".
Cố Duẫn Tu hừ một tiếng, nhấc chân đi đến phòng bao trên lầu.
Đến trước cửa phòng, Cố Duẫn Tu mở cửa để Giang Lam Tuyết đi vào trước. Giang Lam Tuyết vừa vào cửa, liền nghe tiếng Cố Duẫn Tu cài chốt cửa, còn cố ý tạo ra tiếng động đặc biệt lớn.
Giang Lam Tuyết mặc kệ hắn, trực tiếp ngồi xuống ở bên cạnh bàn. Trong bụng nàng vẫn còn không ít oán hận đối với hắn a, nếu không phải muốn biết chuyện Ô gia, nàng không cần phải đến gặp hắn. Cố Duẫn Tu đúng là một tên giảo hoạt!
"Ta bây giờ muốn gặp Giang tam cô nương một lần cũng thật không dễ a". Giọng điệu Cố Duẫn Tu âm dương quái khí.
"Nam nữ khác biệt, vốn là không nên gặp". Giang Lam Tuyết lạnh lùng mà trả lời.
"Biểu ca kia của ngươi không phải cũng là nam nhân sao?" Cố Duẫn Tu hừ lạnh một tiếng nói.
"Ngươi cũng nói hắn là biểu ca của ta, đương nhiên làm sao có thể so sánh cùng người khác". Giang Lam Tuyết liếc hắn một cái. Cố Duẫn Tu cảm thấy "người khác" từ miệng Giang Tam là ám chỉ đến mỗi mình hắn. Ngẫm lại cũng đúng, Hứa Thính Tùng là nam nhân, nàng và hắn còn cùng nhau ăn cơm; Lục Trường Thanh là nam nhân, nàng bái hắn làm thầy, ngày ngày ở cùng một chỗ; Mai Hoán Chi là nam nhân, bọn họ lại cùng nhau lên núi; biểu ca nàng là nam nhân, có thể thay nàng chỉnh trâm cài...... Chỉ có mỗi hắn, vừa gặp mặt nàng liền bày vẻ mặt khó coi! Cố Duẫn Tu nghĩ như vậy trong lòng bỗng hụt hẫng. Tốt xấu gì thì bọn họ đã có một đời làm phu thê.
Cố Duẫn Tu ngồi vào chỗ đối diện nàng: "Nhìn dáng vẻ ngươi liền biết đồ ăn ở Vi gia không tồi, ngươi béo ra sao?".
Giang Lam Tuyết trừng hắn một cái: "Ít nói những lời nhảm nhí này đi! Người thợ rèn họ Ô kia, ngươi đã tìm được rồi sao?"
"Ngươi vì sao lại không đến chỗ Lục Trường Thanh học nghệ nữa?" Cố Duẫn Tu không trả lời câu hỏi của nàng.
"Còn không phải là phúc Thế tử gia ban tặng cho sao". Giang Lam Tuyết oán hận.
"Còn có thể đổ lỗi cho ta sao?! Ngày mai nếu ở Đông Hải có một con thuyền bị chìm chắc cũng sẽ đổ lỗi lên đầu ta a". Cố Duẫn Tu hừ một tiếng.
"Được rồi, biểu ca ta còn đang đợi ta. Ngươi mau nói nhanh lên! Tìm ta làm gì? Người họ Ô kia nếu đã tìm được rồi, ngươi phải dùng cho tốt". Giang Lam Tuyết nói.
"Có phải hay không bởi vì ta lần trước đến gặp ngươi, bị tổ phụ ngươi nhìn ra?" Cố Duẫn Tu tiếp tục lờ đi câu hỏi của nàng.
"Cố Duẫn Tu!" Giang Lam Tuyết có chút phát hỏa.
"Chậc, hung dữ như vậy". Cố Duẫn Tu phát hiện hắn có điểm thích khiến cho Giang Lam Tuyết phát hỏa, đặc biệt thích nàng hung dữ mà gào tên hắn. Hắn đại khái là có bệnh.
"Nói mau!". Giang Lam Tuyết lại rống lên một tiếng.
"Trước đó vài ngày, ta mỗi ngày đều mơ thấy ngươi......" Cố Duẫn Tu ngoảnh mặt làm ngơ tiếng rống giận của nàng.
"Ngươi rốt cuộc là muốn thế nào?" Giang Lam Tuyết thật sự đã tức giận.
"Ngươi bình tĩnh nghe ta nói xong không được sao!" Cố Duẫn Tu vốn dĩ nghĩ hắn cả đời sẽ không cần lại dây dưa cùng Giang Lam Tuyết, đem chuyện thợ rèn họ Ô kia nói xong liền tiêu sái mà rời đi, nhưng vừa gặp Giang Lam Tuyết, hắn liền nhịn không được.
"Nói nói nói, một lần nói xong! Sau đó chúng ta đường ai nấy đi, cả đời không cần qua lại với nhau!" Giang Lam Tuyết cả giận.
"Thật vô tình, tốt xấu gì cũng làm phu thê cả một đời. Ngươi biết không, ở trong mộng ta thế mà lại cùng ngươi vượt qua cả một đời. Trước đó vài hôm, ta chỉ cần nhắm mắt lại liền sẽ nhìn thấy ngươi, làm ta sợ tới mức ngay cả ngủ cũng không dám ngủ". Cố Duẫn Tu cười nhẹ.
"Vậy mà người còn dám tới gặp ta! Ngươi không phải là nên cẩn thận hơn sao!" Giang Lam Tuyết tức giận.
"Thực xin lỗi". Cố Duẫn Tu nghiêm túc nhìn thẳng Giang Lam Tuyết.
Giang Lam Tuyết sửng sốt một chút, người này là phát bệnh sao, đang yên đang lành lại đến đây xin lỗi nàng. Giang Lam Tuyết cười lạnh: "Thế tử gia có phải hay không đầu óc gần đây trở nên hồ đồ".
"Không phải! Đầu óc ta lúc này thật sự thanh tỉnh. Thời điểm không thanh tỉnh chính là lúc ta liên tục mơ thấy người, khi thức dậy ta liền thanh tỉnh". Cố Duẫn Tu cười nói.
"Chuyện quỷ quái gì vậy!" Giang Lam Tuyết trừng hắn.
"Nói thật, thật sự rất xin lỗi. Ta đã suy nghĩ về rất nhiều chuyện, ngay cả những sai lầm của ta khi xưa, ta cũng đều đã nghĩ tới. Kiếp trước là ta hồ đồ làm ra nhiều chuyện quá đáng, nhưng trong mộng ta lại thấy đầu óc rất tỉnh táo, ngươi nói có kỳ quái hay không". Cố Duẫn Tu đạo.
Giang Lam Tuyết không muốn nghe Cố Duẫn Tu nói chuyện ma quỷ: "Ngươi nếu là thật cảm thấy có lỗi với ta thì hãy mau nói chính sự. Sau đó không bao giờ tìm gặp ta, ta liền tha thứ ngươi".
"Những chuyện hỗn trướng mà ta đã làm ở kiếp trước... Có phải ngươi đã ghi nhớ trong lòng cả đời, đến tận bây giờ vẫn chưa quên được? Cho nên ngươi mới chán ghét ta". Cố Duẫn Tu lại nói.
"Ngươi đủ chưa?! Ai lại muốn nhớ đến những chuyện tồi tệ như vậy chứ! Ngươi không nói, ta đi". Giang Lam Tuyết đứng dậy muốn đi.
"Ngồi xuống ngồi xuống, ta nói ta nói". Cố Duẫn Tu sợ làm cho Giang Lam Tuyết tức giận bỏ đi, vội vàng nói.
"Nếu như ngươi muốn tiếp tục nói đến những thứ vô nghĩa như vậy, ta sẽ đi ngay lập tức". Giang Lam Tuyết cảnh cáo Cố Duẫn Tu.
"Hảo hảo hảo, không nói không nói. Người họ Ô kia ta tìm được rồi, nhưng vấn đề là, bọn họ không biết rèn Lãnh giáp". Cố Duẫn Tu đạo.
"Như thế nào lại như vậy?! Chẳng lẽ là ngươi tìm lầm?"
"Sẽ không, họ Ô không phải là dòng họ quá phổ biến. Ta nghĩ là lúc này Lãnh giáp còn chưa có xuất hiện?"
Giang Lam Tuyết thở dài: "Này ta cũng không rõ. Cũng không ai biết cụ thể thời gian nó xuất hiện, chỉ biết lần đầu tiên được nhìn thấy là ở trên người binh tướng Tây Lăng".
"Ta chỉ là muốn hỏi một chút xem ngươi còn có manh mối gì khác không".
Giang Lam Tuyết lắc đầu: "Cái khác ta không biết, ta cũng là ngẫu nhiên nghe nói đến, bất quá nếu người đã tìm được rồi, liền không cần lo lắng".
Cố Duẫn Tu cũng gật gật đầu cũng chuyển sang vấn đề khác: "Ngươi vì sao không trở lại Ngân Châu, là muốn tránh mặt ta sao?"
"Lại nữa". Giang Lam Tuyết đứng dậy muốn đi.
"Được được được, ta không nói nữa, không nói nữa, ngươi khoan hẳn đi". Cố Duẫn Tu để gặp được Giang Lam Tuyết không dễ dàng gì, trong lòng có chút luyến tiếc không nỡ để nàng đi.
Giang Lam Tuyết trước nay chưa từng thấy qua dáng vẻ này Cố Duẫn Tu, cơn giận trong lòng có chút vơi đi: Ngươi rốt cuộc cũng có ngày hôm nay! Bất quá hắn vì sao lại cứ quấn lấy nàng như vậy, còn xin lỗi nàng, chẳng lẽ hắn thật sự nhận ra hắn sai rồi. Nếu vậy thì ngày mai mặt trời hẳn là mọc từ hướng Tây.
Giang Lam Tuyết nhìn chằm chằm hắn, Cố Duẫn Tu cũng đang chăm chú nhìn nàng. Giang Lam Tuyết thở dài: "Cố Duẫn Tu, không phải là ta muốn tránh mặt ngươi mà là gia đình ta sợ ngươi".
Cố Duẫn Tu trầm mặc một lúc sau mới nói: "Không phải ngươi muốn trốn ta là được".
"Vậy ngươi cũng đừng khiến ta khó xử, hiện tại ta ngay cả nhà cũng không được về".
"Chuyện lúc trước, ta thừa nhận là do ta suy xét không chu toàn". Cố Duẫn Tu thở dài.
Thấy Cố Duẫn Tu còn biết phân rõ phải trái, Giang Lam Tuyết cũng ôn tồn hơn: "Ngươi còn có chuyện gì nữa không? Nếu không còn gì nữa, ta thật sự phải đi rồi! Biểu ca còn đang chờ ta ở dưới lầu".
Nghe đến hai chữ biểu ca, Cố Duẫn Tu sắc mặt khẽ biến, kết quả vẫn không thể nhịn được: "Nhà ngươi có phải là muốn để ngươi đính hôn cùng hắn?"
Giang Lam Tuyết cũng không giấu hắn: "Phải".
Cố Duẫn Tu nghe được câu trả lời của nàng, một cổ tức giận không biết từ đâu xông thẳng lên đỉnh đầu, buột miệng thốt ra: "Không được!"
Giang Lam Tuyết kinh ngạc nhìn Cố Duẫn Tu: "Việc này thì có liên quan gì đến Thế tử gia ngài?"
"Ta...... Này......" Trong đầu Cố Duẫn Tu bỗng trống rỗng, không biết nên đáp lại thế nào, chỉ có thể bướng bỉnh: "Ta không cho phép!"
"Cố Duẫn Tu, ngươi đừng ngang ngược như vậy!" Giang Lam Tuyết lạnh mặt, "Nếu ta không gả cho biểu ca, cũng sẽ phải gả cho người khác! Dù ta có gả cho ai đi nữa thì chuyện này cũng không liên quan đến ngươi! Giống như chuyện ngươi muốn cưới ai thì cũng không liên quan đến ta!"
Cố Duẫn Tu sắc mặt trắng bệch, hàm răng cắn chặt phía sau bờ môi mỏng, thân mình run nhè nhẹ: "Ta không cho phép..."
Giang Lam Tuyết cười lạnh, nàng không nghĩ thời điểm nàng phải dùng sát chiêu với Cố Duẫn Tu lại đến sớm như vậy, cười khanh khách: "Như thế nào, Thế tử gia không cho phép ta gả cho người khác, chẳng lẽ muốn ta lại gả cho ngươi sao?! Thế tử gia ngài là rốt cuộc nhớ ra kiếp trước ủy khuất ta nên muốn dùng kiếp này để bồi thường ta?"
Mọi chuyện vẫn là biến thành như vậy!
Cố Duẫn Tu tuy biết Giang Lam Tuyết nói như vậy là muốn khiến hắn tức giận nhưng vẫn không kiềm nén được cảm xúc.
Giang Lam Tuyết thấy Cố Duẫn Tu im lặng, cho rằng sát chiêu này có tác dụng, ai ngờ lại nghe hắn nói: "Phải".
Giang Lam Tuyết ngây ngẩn cả người: "Ngươi đang nói nhảm cái gì vậy?"
"Nàng hãy gả cho ta! Ta sẽ dùng cả kiếp này hảo hảo bồi thường nàng". Cố Duẫn Tu nghiêm nghị.
Quả nhiên đầu óc hắn đã trở nên hồ đồ, chuyện như vậy mà cũng có thể nói ra được.
"Ta vẫn là nên giúp ngươi tìm một đại phu". Giang Lam Tuyết xoay người muốn đi.
Cố Duẫn Tu làm sao có thể để nàng đi, kéo mạnh cánh tay của nàng: "Ta không có bệnh! Ta là nghiêm túc! Nàng đừng gả cho người khác".
Giang Lam Tuyết cố gắng thoát khỏi tay hắn nhưng sức lực của nữ nhân làm sao có thể so với nam nhân: "Buông ra!"
"Ta không buông!" Cố Duẫn Tu nắm chặt lấy cánh tay nàng. Hắn sợ chỉ cần hắn thả lỏng một chút, nàng sẽ bỏ chạy khỏi hắn. Hắn không muốn nàng gả cho người khác. Hắn có thể cảm giác được trong lòng nàng vị biểu ca này khác hẳn với những nam nhân khác như Hứa Thính Tùng, Mai Hoán Chi.
"Cố Duẫn Tu!" Giang Lam Tuyết phẫn nộ trừng mắt nhìn Cố Duẫn Tu, người này trước nay vẫn không hề thay đổi, chưa bao giờ quan tâm đến suy nghĩ của người khác! Đừng nói hắn sống qua hai đời có thể học được, có đến ba đời cũng không! Hắn đường đường là Thế tử gia, hắn sinh ra số phận đã định sẵn là chúng tinh phủng nguyệt*, cho nên hắn không cần suy nghĩ vì người khác.
*chúng tinh phủng nguyệt: trăng sáng được ngàn sao vây quanh - nói đến người cao quý, luôn được người khác tôn sùng, chú ý đến.
"Nàng không được gả cho người khác!" Cố Duẫn Tu nhìn chằm chằm nàng. Hắn không muốn nàng gả cho người khác, cũng không thể lý giải nguyên nhân vì sao hắn lại không muốn. Hắn không cần biết nguyên nhân, hắn không muốn, nàng liền không thể gả cho người khác.
"Dựa vào cái gì?!" Cánh tay Giang Lam Tuyết bị Cố Duẫn Tu siết đến đau nhói, nước mắt đảo quanh hốc mắt.
"Dựa vào việc ta muốn cưới nàng!" Cố Duẫn Tu gằn giọng.
"Cố Duẫn Tu, ngươi có phải phát điên rồi hay không?" Nước mắt Giang Lam Tuyết cuối cùng cũng rơi xuống, "Lúc ngươi không muốn cưới ta, ngươi bỏ chạy đến quân doanh, hiện tại ngươi muốn cưới, liền lại tới đây dây dưa với ta?! Ta trong lòng ngươi rốt cuộc là cái gì?!"
Cố Duẫn Tu thấy nước mắt của Giang Lam Tuyết liền lập tức luống cuống. Hắn chưa từng nhìn thấy nàng rơi nước mắt như vậy bao giờ, nhiều nhất nàng chỉ là lạnh lùng mà đối xử với hắn, tuyệt sẽ không khóc.
"Lúc trước là ta khốn khiếp, hiện tại ta là thật sự muốn cưới nàng. Mấy ngày nay ta vẫn luôn suy nghĩ, ta vì sao mỗi ngày đều mơ thấy những chuyện khốn khiếp mà ta làm ở kiếp trước. Cuối cùng ta cũng đã hiểu rõ, đó là ông trời muốn chỉ hướng cho ta". Giọng Cố Duẫn Tu ôn nhu.
Giang Lam Tuyết không muốn nhìn hắn: "Ta mặc kệ hôm nay ngươi vì sao phát điên. Ta sẽ không gả cho ngươi! Ngươi nếu thật thấy áy náy với ta, vậy hãy tôn trọng lựa chọn của ta. Đây mới là sự bồi thường lớn nhất ta cần, chứ không phải là ở đây miễn cưỡng ta gả cho ngươi!"
"Nhưng nàng là chọn gả cho biểu ca nàng!". Bàn tay hắn lại siết chặt thêm.
"Ta vì sao không thể chọn gả cho biểu ca? Hắn cái gì cũng đều tốt hơn ngươi! Gia thế trong sạch, đơn giản, phẩm mạo xuất chúng, bác học đa tài, lại toàn tâm toàn ý đối tốt với ta! Ta có ngốc mới không chọn hắn?" Giang Lam Tuyết nghiến răng, "Ngươi trừ bỏ thân phận, địa vị cùng với vẻ ngoài thì còn có cái gì tốt? Ngươi... Bá đạo! Ích kỷ! Vô năng! Ngang ngược, không nói lý lẽ!"
Hóa ra trong lòng Giang Lam Tuyết hắn là người như vậy. Nếu vậy nàng quả thật không nên gả cho người như hắn. Cố Duẫn Tu buông lỏng bàn tay.
Giang Lam Tuyết lại không lập tức rời đi, nàng không muốn để biểu ca biết nàng khóc. Nàng chưa bao giờ là người thích khóc, nhưng hôm nay Cố Duẫn Tu thật sự rất quá đáng. Hắn đã làm hại nàng mất đi cơ hội làm đệ tử của Lục tiên sinh, còn muốn làm cho nàng dẫm lên vết xe đổ, là thấy nàng chưa đủ ủy khuất hay sao?!
Cố Duẫn Tu thấy mình đã buông tay nhưng Giang Lam Tuyết vẫn không ngừng khóc, trong lòng càng thêm luống cuống.
"Thực xin lỗi......" Cố Duẫn Tu muốn đưa tay thay nàng lau nước mắt lại bị Giang Lam Tuyết né tránh.
Cố Duẫn Tu thở dài: "Thật sự không thể cho ta cơ hội bồi thường nàng sao?"
Giang Lam Tuyết dùng tay áo lau nước mắt: "Cố Duẫn Tu, Thế tử gia, hôn nhân không phải bồi thường! Ngươi thậm chí còn không biết ta muốn cái gì, kể cả khi biết được ngươi cũng không bồi thường được. Ngươi cho rằng cưới ta về chính là bồi thường cho ta? Ngươi cho rằng ta thích làm cái gì cáo mệnh Hầu phu nhân kia sao? Không cần lại tự cho là đúng!"
"Vậy nàng rốt cuộc muốn cái gì?" Cố Duẫn Tu hỏi.
"Ta muốn phu thê cầm sắt hòa minh, hiểu nhau bên nhau, nhất sinh nhất thế nhất song nhân. Ta muốn gia thế trong sạch đơn giản, người nhà hòa thuận, vui sướng tự tại mà cùng nhau qua cả đời. Ta không cần cùng một đống nữ nhân chia sẻ phu quân, cũng không muốn bị giam cầm ở chốn Hầu môn nhà cao cửa rộng cả đời!" Mắt Giang Lam Tuyết lóe lên một tia sáng.
Cố Duẫn Tu nhìn Giang Lam Tuyết, trầm mặt, xoay người đem khăn tay nhúng ướt rồi đưa cho nàng: "Nàng mau lau mặt đi".
Thấy Giang Lam Tuyết không muốn nhận, Cố Duẫn Tu lại nói: " Gia sống qua hai đời vẫn là lần đầu tiên nhúng khăn ướt cho người khác lau mặt. Nàng hãy cho gia chút mặt mũi được không? Vừa rồi là ta hồ đồ, nàng đừng thương tâm, gia không thể thấy nữ nhân khóc a".
Giang Lam Tuyết do dự mà tiếp nhận khăn của hắn, người này trở mặt thật nhanh.
Cố Duẫn Tu mở cửa phòng ra rồi quay lại nói: "Nàng nói rất đúng, nàng đúng thật không nên gả cho loại người bá đạo, vô năng, ích kỷ, ngang ngược, không biết lý lẽ, tự cho là đúng. Nàng ở đây nghỉ ngơi thêm một chút rồi đi".
Vẫn là tự tôn của hắn bị tổn thương rồi, Giang Lam Tuyết thầm nghĩ.
Cố Duẫn Tu lại nói: "Ta trước kia từng hỏi nàng, chúng ta vì sao đến cuối cùng lại thành ra thế này, hiện tại ta đã hiểu, tất cả đều là do ta làm sai. Là ta đối với nàng vẫn luôn có thành kiến, là ta bỏ qua nàng. Ta cho rằng nàng chỉ là muốn làm Hầu phu nhân, lại không nghĩ đến nàng là muốn trở thành một thê tử tốt của ta".
Lời bộc bạch bất thình lình này của hắn làm Giang Lam Tuyết có chút ngoài ý muốn, người này hôm nay làm sao vậy, cứ liên tục nhận sai. Nàng im lặng nghe Cố Duẫn Tu nói tiếp: "Thời điểm nàng cười với ta, ta cứ thế làm lơ nàng. Chờ đến thời điểm ta muốn thấy nàng cười, nàng lại chỉ biết cười lạnh. Nếu gả cho ta sẽ chỉ làm cho nàng khóc hoặc cười lạnh, vậy nàng vẫn là nên gả cho người có thể khiến cho nàng luôn mỉm cười".
Giang Lam Tuyết nắm chặt chiếc khăn trong tay, có cảm giác không thể tin được những lời này có thể thốt ra từ miệng của loại người như Cố Duẫn Tu. Nhìn dáng vẻ này của hắn, có lẽ là hắn thật sự nhớ lại chuyện ở kiếp trước. Sau vài thập niên sinh hoạt ngông cuồng, hỗn loạn, hắn cuối cùng đã nhớ lại những chuyện khi bọn họ mới thành thân. Hắn nói không sai, những chuyện đó nàng đã nhớ cả đời, đến đời này vẫn còn nhớ rất rõ.
Giang Lam Tuyết yên lặng mở cửa rời đi, Cố Duẫn Tu cũng không có đuổi theo. Giang Lam Tuyết biết, sau này Cố Duẫn Tu là sẽ không đến dây dưa với nàng nữa. Đi đến chỗ bậc thang, Giang Lam Tuyết mới phát hiện nàng vẫn luôn nắm chặt chiếc khăn kia trong tay. Tơ lụa trắng thượng phẩm, bên trên lại thêu tường vân màu xanh ngọc, đây là khăn tay của Cố Duẫn Tu. Giang Lam Tuyết quay đầu nhìn lại, ngẫm lại vẫn là không trả lại khăn cho hắn, chỉ đem khăn nhét vào trong tay áo, khóe miệng cong cong đi về phía biểu ca.
Vi Vĩnh Xương chờ ở dưới lầu đến sốt ruột, hận không thể vọt vào đem biểu muội đoạt lại, lúc này nhìn thấy biểu muội đi xuống, vội xông đến: "Không có việc gì chứ?"
Giang Lam Tuyết cười cười: "Có thể có chuyện gì chứ?! Chúng ta đi thôi. Lần trước biểu ca mua bánh gạo nếp ăn rất ngon, chúng ta đi kiếm cái gì lấp đầy bụng được không?"
Vi Vĩnh Xương quan sát thấy thần sắc nàng như thường, trong lòng mới yên tâm: "Được, chúng ta hiện tại liền đi. Muội còn muốn ăn cái gì, chúng ta cùng nhau mua".
Giang Lam Tuyết lại nhìn Vi Vĩnh Xương cười cười, Vi Vĩnh Xương thấy biểu muội vẫn luôn cười với hắn mới buông xuống lo lắng.
Cố Duẫn Tu đứng cạnh cửa sổ nhìn xuống dưới lầu, thấy bọn họ nói nói cười cười, càng lúc càng đi xa, bóng lưng hai người kề sát vào nhau......
"Bá đạo, vô năng, ích kỷ, ngang ngược vô lý, tự cho là đúng......" Cố Duẫn Tu tự mình lại yên lặng nhẩm lại một lần. Hắn như thế nào có thể là loại người này chứ, phải rồi, lần trước nàng còn mắng hắn là một phế vật.
"Kiếp trước vì sao nàng lại không nói gì? Nàng vì sao ngay cả khóc cũng không khóc? Lại còn lạnh lùng mà đuổi ta đi, tại sao ngay cả kiên trì cười với ta một lần nàng cũng không cười?" Cố Duẫn Tu nhìn bóng dáng Giang Lam Tuyết, trong lòng trống rỗng khó chịu.