Mục lục
Dụ Dỗ Tiểu Hồ Ly
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Tiểu Hắc đang muốn nhảy đến trên xà nhà đuổi theo đánh con vẹt, lại nghe hắn kêu thảm một tiếng, từ trên xà nhà nhảy xuống té trên mặt đất, trong miệng kêu lên đứt quãng: "Cứu, cứu…… Cứu mạng!"

" Tiểu Hắc ngươi đang ở đây làm gì?!" giọng nói của Vân Khởi từ sau lưng truyền đến, tiểu Hắc trong lòng rùng mình, thầm kêu một tiếng nguy hiểm thật! May mắn bọn họ đã thông đồng trước, nếu không thấy cảnh tượng này ai cũng sẽ cho rằng hắn thừa dịp Bạch Bạch không ở đấy, đi vào khiến lam vẹt rơi trên mặt đất!

Tiểu Hắc hung hăng trừng mắt liếc nhìn lam vẹt trên mặt đất, không nói một lời xoay người nhảy ra hướng ngoài cửa sổ, thân ảnh màu đen đảo mắt biến mất trong bụi hoa.

Vân Khởi đi vào gian phòng, cẩn thận nâng lam vẹt lên thả lại trên mặt bàn, quan tâm mà hỏi thăm:" Ngươi có khỏe không?"

Lam vẹt vô lực gật đầu, đứt quãng nói:" Không, không liên quan tiểu Hắc…… Chuyện, ta là…… Là ác mộng, rơi, rớt xuống, đi." Những lời hắn nói sau này trong thời điểm ánh mắt mơ hồ, một bộ dáng kinh hồn chưa dứt.

Vân Khởi trong nội tâm thầm than, nếu như không phải Bạch Bạch vừa mới dùng thuật nhìn tình hình tiểu Hắc bên này, đổi lại ai cũng sẽ hiểu lầm tiểu Hắc khi dễ lam vẹt, mà lam vẹt ăn nhờ ở đậu, mềm yếu không dám cáo trạng, thậm chí còn chủ động che lấp thay tiểu Hắc.

Cái con lam vẹt này thực sự diễn trò!

Chẳng qua nói đến diễn trò, Vân Khởi cũng không kém, ôn hòa an ủi lam vẹt một phen, cũng lần nữa nói nếu như tiểu Hắc lại khi dễ, hắn nhất định phải lớn mật nói với những người khác, lại xin lỗi vài câu thay tiểu Hắc, lúc này mới rời khỏi gian phòng Bạch Bạch.

Tiểu Hắc chạy đến chỗ ở của Vân Khởi, Bạch Bạch đã ngưng làm phép một hồi, hắn vừa thấy Vân Hư đã tới, lập tức chỉ cao ngón tay lên trời, thầm nghĩ: Ngươi nghĩ oan uổng cho ta rồi, hiện tại biết rõ sai rồi chứ. Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL

Vân Hư cũng là người quang minh lỗi lạc, gặp mặt liền nói xin lỗi tiểu Hắc, lại nói: "Vẹt rõ ràng bị thương lợi hại, vì sao hành động lại linh hoạt như thế?"

" Hắn rất có thể là bị pháp thuật nào đó thao túng làm con rối." Vân Khởi đi tới vừa vặn nghe thấy Vân Hư nghi vấn

" Nhị sư huynh từ trước nói qua, thuật điều khiển động vật đến trình độ nhất định, chỉ cần là vật còn sống đều có thể khống chế tự nhiên. Lam vẹt chính là bị người thao túng đến Thanh Lương Quan làm gian tế có đúng không?" Bạch Bạch lập tức nhớ tới lời Vân Khởi đã dạy gì đó trước kia.

Vân Khởi mỉm cười gật đầu nói:" Đúng!"

" Chúng ta phải nghĩ biện pháp bắt được người khống chế phía sau!" Vân Hư nghĩ đến chuyện mình bị người lừa gạt thiếu chút nữa hiểu lầm tiểu Hắc, đối với người phía sau màn độc thủ này càng thống hận.

" Trước mắt quan trọng là chúng ta tu luyện chăm chỉ, đồng thời bảo vệ sư phụ trong lúc bế quan không bị quấy rầy, chỉ cần nhất cử nhất động của lam vẹt trong khống chế của chúng ta, tạm thời không cần đối với nó làm gì." Vân Khởi tuy không biết là người nào có ý đồ gây bất lợi đối với Thanh Lương Quan, nhưng dám ra tay với bọn họ, chỉ sợ thực lực sẽ không quá yếu, giờ phút này Thanh Lương Quan không nên sinh loạn, cho nên cũng không ý định chủ động xuất kích.

Tiểu Hắc tự động xin đi giết giặc nói:" Yên tâm đi, ta nhất định sẽ quan sát nó sít sao, hơn nữa hiện tại nó cho rằng đã thành công hãm hại ta, sẽ không che dấu cái gì ở trước mặt ta."

Vân Khởi duỗi tay sờ sờ tiểu Hắc, nói:" Vậy vất vả tiểu Hắc ngươi."

Tiểu Hắc ngẩng đầu ưỡn ngực, vô cùng đắc ý.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK