Editor: Tieen
"Đi nhanh." Giọng của Tô Mộc trở nên lạnh lẽo.
"Gâu gâu gâu..." Bổn Husky đi liền, bổn Husky đi đào tinh hạch ngay, có rất ít Husky nghe lời giống như bổn Husky vậy, cho nên cô phải đối xử tốt với bổn Husky.
Husky khẽ hừ hừ, ngạo kiều ngẩng đầu đi về phía con hổ biến dị.
Nhảy một cái, đã nhảy lên xác con hổ biến dị, đột nhiên giẫm vài cái.
A ha ha ha... Cho ngươi đắc ý nè, cho ngươi hung dữ với bổn Husky, bây giờ không phải cũng bị bổn Husky giẫm đạp dưới chân à.
Trên xe, Tư Khế nhìn bộ dáng kiêu ngạo kia của Husky, mở miệng: "Chủ nhân cưng chiều sủng vật như vậy, cũng không phải chủ nhân tốt."
Chu Tử Nghiên: "..."
Không, đó chỉ là Husky diễn quá nhiều mà thôi.
Nhảy nhót trong chốc lát, Husky cảm nhận được ánh mắt của Tô Mộc, lập tức ngừng nhảy.
"Gào!" Đồng tử hổ biến dị đột nhiên mở to, gầm nhẹ một tiếng, vô cùng hung ác.
"Oẳng oẳng ~" Husky bị dọa sợ, muốn chạy trốn về phía lòng ngực Tô Mộc.
Tô Mộc nhìn thân ảnh khổng lồ của nó bay lại đây, huyệt thái dương giật giật.
Nó cho rằng thân hình nó vẫn giống như trước mạt thế sao?
Bình tĩnh dời bước chân, trực tiếp để Husky tung bay trên không trung.
Husky bị quăng ngã trở thành chó gặm bùn.
Quỳ rạp trên mặt đất, ôm chân trước, khẽ rên "ẳng ẳng ử ử ử...".
Bổn Husky muốn chết, bổn Husky muốn chết, bổn Husky không muốn chết...
Tô Mộc nghiêng đầu, nhìn về phía hổ biến dị đang không cam lòng nhắm mắt lại, không còn nhúc nhích.
Hiển nhiên vừa mới bị Husky đánh đến 'hồi quang phản chiếu'.
Tô Mộc dùng mũi chân đá Husky: "Ba phút nữa không nhìn thấy đồ vật, con hổ kia chính là kết cục của mi."
Nó nhát gan quá mức, thật hoài nghi sao nó có thể sống ở mạt thế lâu như vậy.
"Gâu gâu gâu..." Con hổ biến dị hổ kia còn chưa chết, cô muốn bổn Husky đi qua, chính là hại bổn Husky.
Ngẫm lại lời Tô Mộc nói, Husky vẫn xoay người, chậm rãi hướng về phía con hổ bị lộn ngược.
Bổn Husky ủy khuất, nhưng bổn Husky không nói, đi thì đi.
Trong lúc di chuyển, còn lấy đá trên mặt đất ném qua không ngừng.
Tô Mộc mí mắt giật giật, nhắm mắt làm ngơ xoay người trở lại xe.
"Anh sao lại ở chỗ này." Giọng điệu của Tô Mộc đặc biệt lạnh, nhìn Tư Khế ngồi ở vị trí điều khiển, bởi vì trận chiến đấu này, sắc mặt cô có chút trắng bệch mang theo cảnh giác.
"Chị gái xinh đẹp, tên của chị thật dễ nghe, Tô Mộc, Tô Mộc, Mộc Mộc, Mộc Mộc, chỉ có em mới có thể gọi chị như vậy." Hiển nhiên là nhân cách ngây thơ đáng yêu.
"Tôi cự tuyệt." Tuy rằng chỉ tiếp xúc qua một lần, nhưng Tô Mộc có thể phân biệt ba nhân cách của hắn, đối diện với một đôi mắt thanh triệt, vẫn không chút mềm lòng như cũ.
Chu Tử Nghiên phía sau: !?
Vị tiểu ca ca đẹp trai này, sao đột nhiên giống như thay đổi thành người khác vậy, thật nghĩ không ra hắn còn biết làm nũng.
Quả nhiên là sức mạnh của tình yêu, khiến một người đàn ông thân sĩ soái khí biến thành tiểu công chúa.
"Mộc Mộc, chị là, là bạn gái của em, em muốn gọi là Mộc Mộc, chị có thể gọi em là Khế Khế." Hắn mang theo mong chờ nhìn Tô Mộc.
"Xuống xe." Tô Mộc lạnh lùng nói.
"Em không xuống, trừ khi chị gọi em là Khế Khế." Tư Khế làm nũng, chớp mắt to, vô cùng đáng yêu.
...
Hai người giằng co, không ai làm gì được đối phương.
☆☆☆☆☆
11/4/2022