“Xin chào Lạc Lan, tôi trải qua mấy ngày tự hỏi, rốt cuộc nhận rõ nội tâm mình, tôi thích em, xin em đáp ứng làm bạn gái của tôi, tôi nghĩ chúng ta là một đôi thích hợp nhất.”Đây là trước khi cửa bị mở ra, Lợi Ngang chuẩn bị nói.
Trong thiết tưởng của cậu, cậu hắn là ưu nhã ổn trọng, hiển lộ ra một mặt tốt nhất.Nhưng của bị mở ra, hai mắt cậu đăm đăm mà nhìn người bên trong cánh cửa, nháy mắt quên hết lời khác, chỉ khô cằn mà bật ta một cái tên, "Bá......!Bá Đặc?!”Hắn không phải chỉ biết xuất hiện ở phế tích lâu đài cổ, xuất hiện ở trong ác mộng sao? Hắn là kẻ điên giả dối, là u linh quỷ quái, sao hắn lại ở chỗ này?Không đúng, hắn ở chỗ này, vậy đây đúng là thế giới hiện thực sao? Có phải kỳ thật cậu còn đắm chìm trong ác mộng, căn bản không thể chạy thoát không?! Cậu cho rằng hiện thực đều là giả?Vừa không cẩn thận nghĩ quá nhiều, Lợi Ngang cả người tái nhợt thất sắc, một trận trời đất quay cuồng, cậu lảo đảo dựa vào tường, nhìn chằm chằm Bá Đặc không nên xuất hiện ở chỗ này, nháy mắt mãnh nam rơi lệ, lẩm bẩm nói: "Tôi còn đang nằm mơ, tôi còn bị nguyền rủa...!Ô.”Bá Đặc đứng ở cửa, hắn đã vứt bỏ giày da của mình, đi một đôi dép lê bằng lông nhung mềm mại, trong tay cầm Coca.Hắn một chữ cũng chưa nói, dựa vào một khuôn mặt dọa người ta đến suýt chút hỏng mất."A......!Là cậu, ta quên tên của cậu, cậu tên gì?" Bá Đặc nhìn đủ rồi, đi một bước về phía trước đến trước mặt Lợi Ngang, duỗi tay tiếp nhận bỏ hoa hướng dương cậu ấy còn gắt gao nằm ở trong tay, tùy tay khảy một chút cánh hoa màu vàng kim, lộ ra một cái tươi cười xán lạn giống hoa hướng dương với cậu äy.Lợi Ngang cơ hồ không nghe rõ Bá Đặc đang nói cái gì, sau đó trước mắt cậu xuất hiện Tần Phi Thường bưng một chén trà.Lạc Lan! Lạc Lan cũng ở chỗ này!Nếu nói Bá Đặc đại biểu cho ác mộng, vậy Lạc Lan đại biểu cho hy vọng.
Nhìn thấy cô, Lợi Ngang cuối cùng bình tĩnh một ít, có thể thanh tỉnh mà đối diện tình trạng thần kỳ trước mắt này.“Lo.....!Lạc Lan, cậu, hắn, các người......!Sao hắn lại xuất hiện ở, nơi này?”Tần Phi Thường vừa thấy liền biết người trẻ tuổi này nghĩ quá nhiều, tự mình dọa chính mình rồi.
Cô nói thẳng: "Lợi Ngang, đây là thế giới hiện thực, hắn từ hòn đảo đó theo chúng ta rời đi, trước mắt ở chỗ tôi.”Lợi Ngang lộ ra biểu tình trời sập, biểu tình sợ hãi giống như thấy ma quỷ thoát khỏi tráp.Tần Phi Thường: "Không có việc gì, hắn ở đây một thời gian, cũng không hại người, anh không cần sợ hãi."Lời này, dù là từ trong miệng Tần Phi Thường nói ra, Lợi Ngang cũng không dám tin tưởng.Một phi nhân loại tàn nhẫn giết người mắt cũng không chớp cái nào lúc trước, xuất hiện ở thế giới hiện thực hoà bình, cái gì cũng không làm, lời này ai có thể tin? Mặc kệ để ai tới xem, đều sẽ cảm thấy không thể tưởng tượng.Bá Đặc nghe bọn họ nói chuyện với nhau, không chút để ý nhổ xuống một mảnh cánh hoa hướng dương, "Cậu là Lợi Ngang đúng không, vừa vặn, ta ở đây chán rồi."Hắn trên dưới đánh giá Lợi Ngang một chút, cười nói: "Ta liền đi nhà cậu ở vài ngày.”Lợi Ngang: "!!!"Cậu không muốn đáp ứng, nhưng không dám cự tuyệt, ai có thể cự tuyệt một kẻ điên như vậy, vạn nhất cậu mới vừa cự tuyệt, hắn liền một kiếm thọc chết cậu, vậy cậu còn có thể sống lại sao?Tại đây nháy mắt, Lợi Ngang bắt đầu hối hận tới tìm Lạc Lan, nếu cậu không tới, làm sao lại trêu chọc sát tinh này trở về? Cậu ở trong tuyệt vọng, theo bản năng đem ánh mắt xin giúp đỡ hướng sang một người khác đứng ở cạnh cửa.Cậu nghĩ, nếu lúc trước Bá Đặc không tới tìm bọn họ, mà là ở chỗ Lạc Lan, có thể thấy được hắn đổi với Lạc Lan cũng thực đặc thù, nói không chừng Lạc Lan có thể làm hắn thay đổi chủ ý.Nhưng cậu thất vọng rồi, Tần Phi Thường nghe thấy Bá Đặc nói muốn đi nhà cậu ở vài ngày, cũng không có phản ứng gì, chỉ nói: "Được, anh đi đi."Không chút do dự liền đấy hắn cho cậu.Bá Đặc cái gì cũng không mang, cầm bó hoa hướng dương, cùng Lợi Ngang xuống lầu.Lợi Ngang cứng đờ mà theo hắn đi xuống dưới lầu, Bá Đặc vẫn luôn mỉm cười bỗng nhiên quay đầu, khuôn mặt không có bất kì khuyết điểm gì bị hoa hướng dương xán lạn che một nửa, chỉ lộ ra một đôi mắt lành lạnh."Cầm hoa, ta đoán cậu định tỏ tình với cô ấy?”Bị dọa đến hoàn toàn quên mất việc này, Lợi Ngang: "....."Bá Đặc: "Thứ thuộc về ta, ta không thích người khác mơ ước."Hoa hướng dương vàng kim theo giọng hắn nói rơi xuống, trong chớp mắt suy tàn hư thối, chỉ lưu lại ở trong tay hắn bó hoa tro đen khô khốc, lại bị hắn tùy tay ném vào thùng rác ven đường.Lợi Ngang sắc mặt trắng bệch, cậu cũng không nhớ rõ mình làm thế nào, dưới cặp mắt nhìn chăm chú kia lên xe, lại đưa u linh đáng sợ này về nhà.Cửa bị đóng lại, Tần Phi Thường bừng chén trà đi đến trước ngăn tủ.
Cô vốn chuẩn bị ngâm trà uống, nhưng hiện tại, cô một mình ngồi ở bên bàn, mở một lọ rượu.Nhấp một ngụm rượu, cô dựa vào trên ghế, thả lỏng mà thở phào một hơi.Cô rốt cuộc hiểu ra, từ trước một người chị sinh con, vì sao vào lúc nhà trẻ khai giảng, đưa con gái đi học rồi, sẽ hưng phấn vui vẻ mà mời một đám bằng hữu đi đến nhà uống rượu chúc mừng.Cô lúc ấy nhận được tin tức khi đang làm việc, vạn phần khó hiểu với hành vi của chị ấy, còn không phải là nhà trẻ khai giảng sao, có cái gì mà chúc mừng?Không nghĩ tới, cách xa đã nhiều năm, cô ở thế giới xa lạ này, cảm nhận được tâm tình năm đó của chị mình.Thật tốt quá, tiểu công chúa rốt cuộc đi rồi!Tần Phi Thường dựa vào ghế, hồi ức một chút mấy chuyện phát sinh ở nhà mình mấy ngày này..
Danh Sách Chương: