Hạt giống màu vàng nhạt vốn dĩ khô quắt lúc này thoáng chốc trở nên căng mọng như vừa được hút no nước, cực kỳ trơn bóng, nếu nhìn kỹ thậm chí còn có thể thấy được bảo quang lưu chuyển, đủ thấy bất phàm.
Từ Tử Thanh quan sát, thở phào nhẹ nhõm nghĩ: Cuối cùng cũng cứu sống.
Chỉ là hạt giống này tuy đã khôi phục linh tính, nhưng sinh cơ vẫn còn chưa đủ, hắn còn cần phải ôn dưỡng tốt một thời gian nữa mới có thể tiến hành bước tiếp theo.
Không quá chần chờ, Từ Tử Thanh cắt đứt đầu ngón tay, nhỏ một giọt máu lên hạt giống. Hạt giống màu vàng nhạt lập tức hấp thụ giọt máu tươi kia, bóng dáng chợt lóe đã chui vào vết thương ở đầu ngón tay.
Từ Tử Thanh cảm giác được có dị vật chui vào kinh mạch của mình, ngay sau đó từ trong kinh thủ thiếu dương tam tiêu* truyền ra một cảm giác căng trướng, là hạt giống đã bám vào trong đó.
(Mami: Mấy cô thấy tui nên để chú thích ở đây hay là đặt ở cuối chương thì tốt hơn, góp ý kiến cho tui để tui quyết định nha!)
*Kinh thủ thiếu dương tam tiêu: Đường kinh khởi điểm tại góc móng tay ngón đeo nhẫn huyệt Quan xung,chạy qua xương bàn tay thứ 3 và 4 mặt sau tay đến cổ tay,tiếp tục chạy giữa xương trụ và xương quay đi lên,chạy qua khuỷu tay và mặt sau cánh tay lên vai,qua đỉnh cao xương bả vai thì đường kinh bắt chéo ra sau kinh Đởm chạy xuống rãnh trên xương đòn chạy sâu vào trong ngực đi vào tâm bào,từ đó chạy xuống dưới thông qua cơ hoành đến bụng,liên kết với thượng,trung,hạ tiêu của tam tiêu. Từ ngực đi ra một nhánh chạy lên trên tới hố lõm dưới xương đòn chạy ra mặt sau cổ lên đầu, men theo bờ sau tai đến ngoài lông mày huyệt Ti trúc không.Ở vị trí sau tai phân ra 1 nhánh đi vào trong tai rồi vòng ra trước tai qua trước huyệt Thượng quan vòng xuống góc hàm dưới từ đó đi ra tới đuôi mắt huyệt Đồng tử liêu để liên kết với kinh Đởm tại đó.
Từ giờ hắn sẽ lấy mộc khí của kinh mạch này ôn dưỡng nó, như vậy đợi khi sinh cơ khôi phục nó sẽ càng ăn ý với hắn hơn, đến lúc đó muốn thu phục rồi trồng vào đan điền cũng càng thêm dễ dàng.
Thấy lần đầu đã thành công, Từ Tử Thanh lặp lại cách này đem hơn 30 hạt giống khác ngoại trừ Kim Huyết Thảo đều tiến hành ôn dưỡng.
Trải qua mấy canh giờ sau, mười hai kinh mạch chính cùng với mười hai kinh phụ, cộng thêm kỳ kinh bát mạch của hắn đều được đặt vào một hạt giống.
Chỉ duy hạt giống Kim Huyết Thảo là được Từ Tử Thanh bao bọc trong huyết nhục bên vai trái, chăm sóc càng thêm cẩn thận.
Từ nay về sau chỉ cần đợi những hạt giống này khôi phục sinh cơ, hắn liền có thể vận dụng《 Vạn Mộc Chủng Tâm Đại Pháp 》,từ trong ký ức truyền thừa của những hạt giống này biết được tác dụng của chúng, sau đó lại phân phối gây giống một cách hợp lý.
Bận rộn xong xuôi, Từ Tử Thanh thả lỏng gánh nặng trong lòng, lúc này mới phát giác trước mắt có hơi biến thành màu đen, vô cùng mỏi mệt. Hắn lại cúi đầu nhìn, linh thạch trung phẩm mới lấy ra dùng đã tiêu hao gần sạch, do trước đó hắn vẫn luôn không ngừng rút ra linh khí để vận chuyển công pháp, lại thêm việc mỗi hạt giống đều phải cùng hắn liên kết bằng máu, dù cho không sánh bằng tinh huyết nhưng cũng rất hao phí, khó trách hắn sẽ mệt mỏi như vậy.
Từ Tử Thanh chống tay xuống đất muốn đứng dậy. Không ngờ đầu hắn lại một trận choáng váng, hai chân cảm thấy tê dại —— loại cảm giác này, từ khi tu hành tới nay trừ những lúc gặp nguy hiểm thì hắn đã rất ít khi gặp phải.
Chuyện này thật đúng là ngoài dự đoán......
Tiêu hao tinh lực rất khác với tiêu hao chân nguyên, đợi Từ Tử Thanh phát hiện thì đã muộn, hiện giờ hắn cảm thấy cực kỳ mệt, muốn cử động một ngón tay cũng không được.
Từ Tử Thanh cười khổ trong lòng, lúc này mới ngẩng đầu nhìn về phía Vân Liệt, thần sắc cũng có chút bất đắc dĩ: "Sư huynh, sợ là cần nhờ huynh đỡ đệ một phen."
Vân Liệt không nhiều nói gì nhiều, thân hình thoáng cái đã tới trước mặt hắn, giơ tay đem hắn kéo lên.
Từ Tử Thanh thở dài: "Nếu sư huynh thấy không phiền, còn phải nhờ huynh đưa đệ về phòng."
Vân Liệt tất nhiên không ngại, y hơi dừng một chút liền đem sư đệ ôm ngang lên, đặt trên vai, sau đó cứ vậy đem hắn khiêng vào.
Từ Tử Thanh bị Vân Liệt khiêng trên vai, da mặt đều muốn hồng thấu.
Hắn đã trưởng thành đến từng này tuổi, vậy mà nhất thời không chú ý tự làm mình mệt đến nông nỗi này, ngược lại còn phải nhờ sư huynh bế hắn đi, đúng là quẫn bách xấu hổ không thôi.
Cũng may trong viện không có người ngoài, Vân Liệt đi cũng rất nhanh, chỉ qua mấy cái hô hấp, Từ Tử Thanh đã được đưa về tới phòng, an an ổn ổn mà nằm lên giường.
Liền nghe Vân Liệt nói: "Đệ quá mức tiêu hao tâm thần, uống thứ này vào."
Từ Tử Thanh giương mắt, thấy sư huynh đưa tới một cái bình nhỏ liền duỗi tay tiếp nhận, mở ra nhìn thử, lập tức cảm giác thấy thần thanh khí sảng, cảm giác khô kiệt vì lúc nãy tiêu hao quá kịch liệt trong chớp mắt cũng tiêu tán không ít.
Hắn ngẫm nghĩ liền nhận ra, nếu đoán không sai thì vật này hẳn là "Dưỡng thần đan", là thứ bổ sung thần hồn khi tinh khí thần tiêu hao quá mức.
Từ Tử Thanh liền không do dự uống đan dược này vào, trong phút chốc, một cảm giác cực kỳ tươi mát lan ra khắp người, đem sự mỏi mệt kia quét đi hơn phân nửa, đồng thời, đầu óc hắn lại càng mơ màng hơn vài phần.
Lúc này Vân Liệt lại mở lời: "Nếu đã uống thuốc, liền ngủ một giấc đi."
Từ Tử Thanh mơ mơ màng màng, ẩn ẩn cũng hiểu được.
Người tu hành như bọn họ, ngày thường chỉ cần đả tọa vận công là được, hoàn toàn không cần đi ngủ giống như phàm nhân. Chỉ là nếu tâm thần mỏi mệt như hắn cũng sẽ tránh không thoát Thiên Đạo chi lý, cần phải nghỉ ngơi. Mà đan dược hắn đã uống vào cũng sẽ điều dưỡng thần hồn trong lúc hắn ngủ say.
Một giấc không mộng mị, Từ Tử Thanh cũng không biết ngủ bao lâu, chỉ cảm thấy cả người thoải mái, tất cả cảm giác vô lực đều tiêu tán, đầu óc cũng khoan khoái hơn nhiều, bất đồng với cảm giác không thể động đậy như có tảng đá lớn đè lên trước kia.
Sau khi tỉnh lại, trước mắt hắn vẫn là một mảnh tối tăm, có lẽ bây giờ đã là hoàng hôn.
Từ Tử Thanh vội vàng đứng dậy, phát giác sư huynh cũng không ở bên cạnh, hơi ngẫm nghĩ, bước xuống giường trực tiếp đi ra khỏi phòng.
Quả nhiên, trong viện có một vị kiếm tu thân mặc bạch y vẫn đang yên lặng ngồi đoan chính chỗ đó, trước mặt y có một loại lực lượng rất cường liệt, vô hình vô ảnh, tựa hồ đang không ngừng mài giũa, khí thế cũng từng chút một tăng lên.
Sau đó, Từ Tử Thanh liền ngừng bước.
Hắn không muốn tiến lên quấy rầy sư huynh tôi luyện Kiếm Ý, nhưng Vân Liệt lại vào lúc này tỉnh lại: "Thân thể còn trở ngại không?"
Sắc mặt Từ Tử Thanh lập tức thả lỏng, cười nói: "Đệ không sao, các nơi trên người đều không quá đáng ngại."
Vân Liệt nhận được đáp án, lại tiếp tục mài giũa Kiếm Ý trước mặt.
Từ Tử Thanh lại nói: "Đệ đã ngủ mấy canh giờ, không thể cứ ở đây quấy rầy sư huynh nữa, đệ trở về trước."
Đúng là sư huynh đệ bọn họ tình nghĩa thâm hậu, bất quá nếu trong Thiên Thành Vương phủ đã có nơi ở riêng, thì không lý nào rõ ràng thân mình đã hồi phục như cũ mà trời tối còn nán lại nơi ở của sư huynh.
Vân Liệt thần sắc bất động, chỉ đáp: "Sau khi trở về còn cần đả tọa điều tức, củng cố căn cơ."
Từ Tử Thanh tự nhiên đáp ứng "Vâng", mới mang theo chút rầu rĩ nâng bước rời đi.
Sân viện của hai người cách xa nhau không xa, chỉ là ở giữa có một con đường nhỏ, mà bên cạnh con đường lại có một mảnh rừng trúc, cũng là giống loài cực quý, linh khí dư thừa, mộc khí phát ra cũng rất dễ chịu.
Từ Tử Thanh bước lên con đường này, đi thật chậm rãi, một đường ngửi được hương trúc, tâm tình cũng sảng khoái hơn.
Cuối rừng trúc chính là một căn tiểu viện, cảnh trí rất thanh u, do chủ nhân không thích tôi tớ hầu hạ, nên chỉ cần chủ nhân đi vắng, bên trong liền không có một bóng người.
Từ Tử Thanh đi tới cửa, vừa đẩy cửa ra, trong lòng bỗng nhiên khẽ động.
Viện tử này hình như có chút không đúng.
Tuy không thấy một người nào cũng không ngửi được khí vị gì, nhưng trong lòng hắn lại lần nữa xuất hiện một loại cảm giác hoảng hốt rất mờ ảo.
Không chần chờ quá lâu, Từ Tử Thanh đi vào, trước tiên đem cửa viện đóng lại, sau đó cũng không biết nghĩ cái gì, cư nhiên bày ra cấm chế mạnh nhất mà hắn có khả năng bố trí hiện giờ.
Tiếp theo, hắn liền quan sát khắp nơi.
Thần thức di động mọi ngóc ngách, cẩn thận tìm kiếm, mỗi một miếng gạch, mái ngói đều chưa từng để sót, mỗi một nơi cảm thấy khả nghi cũng đều dừng lại lâu hơn.
Cuối cùng, thần thức Từ Tử Thanh dừng lại bên cạnh một bụi cây thấp bé hồi lâu.
Nhưng dù bị hắn nhìn chằm chằm, chỗ kia vẫn không hề có phản ứng.
Thật lâu sau, Từ Tử Thanh mới thở dài, nói: "Các hạ còn chưa chịu xuất hiện sao? Nếu đã vậy, ta đành phải đi thông báo với Vương gia."
Lại qua một lát, người nọ còn không chịu ra, Từ Tử Thanh liền muốn xoay người đi ra ngoài.
Ngay lúc này, một giọng nói cực kỳ quái dị mới truyền ra: "Ngươi không biết ta tu vi thế nào, lại dám tiết lộ hành tung của ta, quả thật là lớn gan."
Từ Tử Thanh nghe thấy, trong lòng cả kinh.
Đây không phải người ở trong đại hội đấu giá cạnh tranh Thiên Quỷ Kỳ với Quỷ Linh Môn sao? Vì sao tên này lại trốn trong viện của hắn...... Hắn ý niệm vừa chuyển, lại nghĩ, nói không chừng là vì tránh né người của Quỷ Linh Môn, nhưng nếu đã có năng lực lẻn vào Thiên Thành Vương phủ, vì sao không dứt khoát chạy thật xa, vậy chẳng phải càng có lợi hơn sao!
Người nọ không biết Từ Tử Thanh trong chớp mắt kia đã suy nghĩ rất nhiều, nhưng thấy hắn cũng không kêu lên, liền nhẹ giọng nở nụ cười: "Ngươi thật ra lại khá thông minh, không kêu gào lung tung."
Tuy lời vẫn chưa nói hết, nhưng ý uy hiếp diệt khẩu trong đó lại mười phần rõ ràng.
Từ Tử Thanh thật sự không nghĩ tới việc gọi người, vì hắn vẫn không sinh ra địch ý, từ đáy lòng cảm thấy thập phần kỳ quái. Ma tu bậc này hắn không thể quen biết được, nguyên bản hắn càng phải cẩn thận mới đúng......
Chỉ là đã liên tục mấy lần cảm giác được sự quen thuộc phát ra từ trên thân người này, lần này Từ Tử Thanh gặp được cũng không muốn lại bỏ lỡ. Hắn chìm vào suy nghĩ, nhất định muốn nghĩ ra được ngọn nguồn của nó.
Sau khi ở trong lòng đem ký ức lật qua vô số lần, Từ Tử Thanh cuối cùng vẫn phải mở miệng hỏi: "Ngươi đến tột cùng là ai?"
Người nọ cười nhạo: "Hỏi càng nhiều, chết càng nhanh, ngươi tốt nhất vẫn là đừng hỏi gì cả."
Nhưng chính là nhờ một tiếng cười nhạo này, lại làm trong đầu người đối diện linh quang chợt lóe.
Từ Tử Thanh kinh ngạc nói: "Ngươi là Nam Tranh huynh?"
Chỉ nghe người nọ "Di" một tiếng, hư không một trận vặn vẹo, phía sau bụi cây thấp bé kia liền chậm rãi hiện ra một bóng người.
Người này trùm kín áo đen, da thịt toàn thân không lộ ra ngoài nửa phần, mà lúc này trên mặt đất bên cạnh lại chảy xuôi một tầng gì đó trong suốt như dòng nước, nói vậy thứ này chính là áo choàng ẩn thân.
Mà người này hiện ra thân hình, mặc dù Từ Tử Thanh không nhìn thấy tướng mạo của hắn, nhưng vẫn nhẹ thở ra: "Quả nhiên là Nam Tranh huynh, chỉ là tu vi của ngươi ......"
Tuy trước kia vị Nam Tranh Nhã này một thân khí độ bất phàm, khiến hắn có cảm giác rất gần gũi, nhưng khí tức toàn thân lại không cường đại bằng người áo đen lúc này. Người áo đen cho dù đã đem khí cơ thu liễm xuống cực thấp, nhưng cảm giác do uy áp ẩn ẩn tràn ra lại tuyệt đối không thể bị người bỏ qua.
Đây là một loại cảm giác yếu kém về cảnh giới, là áp lực đơn thuần của cường giả đối với kẻ yếu.
Người áo đen hơi quay đầu lại, nhìn Từ Tử Thanh một hồi lâu, mới nói: "Ta thật ra lại coi thường ngươi rồi, không đoán được ngươi vậy mà có thể nhận ra."
Từ Tử Thanh biết rõ tu vi của hắn cường đại, nhưng trước sau vẫn không sinh ra tâm sợ hãi: "Lâu ngày không gặp, Nam Tranh huynh tiến cảnh nhanh chóng, thật khiến tại hạ tự thấy xấu hổ."
Cũng như Từ Tử Thanh tựa hồ không có phòng bị gì, người áo đen hình như cũng không có ý định diệt khẩu, ngược lại có chút ý vị muốn trò chuyện: "Nếu muốn ôn chuyện thì bây giờ còn chưa được, ngươi lại làm cho mộc khí nơi này nồng đậm hơn, giúp ta che giấu một chút."
Từ Tử Thanh cười cười, cũng không từ chối, lúc này hắn tinh lực rất tốt, liền vung tay đánh ra vô số hạt giống, chính là do Tùy Mộc hắn trước kia trồng trong đan điền kết ra, một khi phân tán ra liền lập tức mọc rễ nảy mầm, phát triển thành một mảnh rừng xanh um tươi tốt, trong chớp mắt đem toàn bộ sân viện bao bọc lại. Bất quá hắn tốt xấu vẫn nhớ rõ sư huynh muốn hắn củng cố căn cơ, nên cũng không tùy tiện vận dụng chân nguyên bản thân, chỉ gieo xuống hạt giống, lại lấy ra vô số linh thạch bày thành Tụ Linh Trận cung cấp cho số cây rừng này sinh trưởng, xúc tiến ra càng nhiều mộc khí.
Sau đó hắn liền đi về phía trước vài bước, ngồi đối diện người áo đen, cười nói: "Nam Tranh huynh, hiện giờ đã không ngại, ngươi và ta có thể ôn chuyện được chưa?"
Danh Sách Chương: