Tôi sửng sốt thanh minh: Không đâu, ai cũng có lúc túng thiếu mà, gặp nhau là có duyên rồi, coi như em giúp anh, anh không cần bận tâm cũng chẳng cần trả lại em đâu.
Anh ta liền tươi cười: Nếu em thật lòng nghĩ thế thì để tôi đưa em về nhà.
Hãi hùng, tôi chối đây đẩy: Không cần thật đâu ạ! Sẽ chả có gì xảy ra đâu ạ!
Anh ta cương quyết: Không được, tôi phải tận mắt trông thấy atm của mình về nhà bình yên.