• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trác Kỳ cảm thấy người xung quanh nhất định đều chê cười cô ta ở trong lòng, chê cười cô ta là người có lòng dạ hẹp hòi.

Cô ta cũng muốn tỏ vẻ bản thân rất rộng lượng, nhưng tình huống thực tế chính là cô ta không rộng lượng được.

Bạch Giới Tuệ đưa ra kết quả chẩn bệnh làm cô cực kỳ khó chịu, Pick ở bên cạnh châm ngòi thổi gió, hai người đều không có ý tốt.

Cô ta mất hết mặt mũi không nói, còn muốn cô ta cảm ơn Bạch Giới Tuệ?

Đó là tuyệt đối không có khả năng!

Cho dù nói cô ta bụng dạ hẹp hòi, cô ta cũng không giả vờ rộng lượng được, không cúi được cái đầu này.

“Cô khám cho tôi xong rồi chứ.” Trác Kỳ nghẹn một bụng tức giận, ngữ khí không tốt hỏi.

Bạch Giới Tuệ: “Không khác biệt lắm, vấn đề bệnh can khí tích tụ của cô khá lớn, tôi kiến nghị tốt nhất là cô có thể uống thuốc, tính tình và tính cách của cô khó có thể thay đổi trong chốc lát, nhưng có thể thông qua trung dược điều trị tình huống cơ thể của cô, cần tôi kê thuốc cho cô không?”

Trác Kỳ không nghĩ ngợi gì, từ chối ngay.

“Không cần, tôi không thích uống trung dược.” Cô ta nhấn mạnh: “Rất không thích!”

Cũng không biết là không thích trung dược Bạch Giới Tuệ kê cho cô ta, hay là bởi vì Bạch Giới Tuệ, cô ta không thích trung dược.

Bạch Giới Tuệ hiểu rõ gật đầu, tỏ vẻ bản thân đã biết.

Cảm xúc của Trác Kỳ phát ra với Bạch Giới Tuệ, thật giống như đánh quyền lên bông, căn bản Bạch Giới Tuệ không đáp lại bất cứ cảm xúc gì.

Từ đầu đến cuối, dường như đều là một mình Trác Kỳ đang phát tiết cảm xúc, sau đó cảm xúc này càng bùng nổ, kết quả nhận được làm cô ta càng tức hơn.

Sau khi nhận ra điểm này, Trác Kỳ có một loại cảm giác thất bại rất mạnh.

Bạch Giới Tuệ: “Được, cô có thể đứng dậy rồi.”

Trác Kỳ hít sâu mấy hơi, ánh mắt nhìn Bạch Giới Tuệ chằm chằm, sau khi thở ra một hơi nặng nề, mới đứng lên giống bị slow motion.

Mắt thấy Thi Nguyên Khiết lập tức có tinh thần, cô ta chuẩn bị đẩy Cam Bột lên trước bất cứ lúc nào.

Trác Kỳ lòng dạ hẹp hòi cô ta đã biết được, còn hẹp hòi hơn so với tưởng tượng của cô ta, Trác Kỳ nhất định còn ghi thù với cô ta.

Chẳng qua tinh lực của Trác Kỳ bây giờ chủ yếu đều ở trên người Bạch Giới Tuệ, chỉ cần động tác của cô ta nhanh, Trác Kỳ sẽ không kịp nhớ đến cô ta.

Nhưng Thi Nguyên Khiết đã coi thường Trác Kỳ, Trác Kỳ dường như sau khi đứng dậy ánh mắt đã nhắm đến Thi Nguyên Khiết.

“Nguyên Khiết, em kết thúc rồi, nên đến lượt chị khám bệnh.” Trác Kỳ không muốn cười giả tạo chút nào, ánh mắt trực tiếp nhìn Thi Nguyên Khiết chằm chằm.

Mặc kệ bản thân Trác Kỳ có chú ý đến hay không, dù sao cư dân mạng đã phát hiện, mỗi khi Trác Kỳ làm chuyện gì, phảng phất đều đang nghiệm chứng bản thân hẹp hòi.

[Ha ha ha ha, tâm tư báo thù của Trác Kỳ cũng quá rõ ràng đi, tất cả đều được viết trên mặt cô ta]

[Trác Kỳ không chỉ thích ghi thù còn ngu ngốc, chị gái trung y kê thuốc cũng không cần, ân oán tư nhân lớn mấy cũng không thể lấy thân thể trút giận đi]

[Cục cưng Nguyên nhà chúng tôi chỉ nhường cơ hội khám bệnh cho Trác Kỳ trước, làm sao lại đắc tội Trác Kỳ, Trác Kỳ thật sự không biết tốt xấu]

[Đừng nâng Thi Nguyên Khiết lên thế, cục cưng Nguyên nhà cô làm gì phải bạch liên hoa, người sáng suốt đều nhìn ra được, cô ta đẩy Trác Kỳ lên phía trước là có ý gì, cô ta chính là đẩy Trác Kỳ đi ra, tự mình trốn ra phía sau, tôi đoán cô ta nhất định là không dám để chị gái trung y bắt mạch]

[Cục cưng Nguyên vẫn luôn tùy tiện, tính cách giống con trai, trong lòng sẽ không quanh co lòng vòng như vậy, chỉ là không biết vì sao mọi người đều thích hiểu lầm cục cưng Nguyên của chúng tôi]

[Tính cách của Thi Nguyên Khiết thật sự tốt, mà có tiếng là Tam Nương liều mạng, không yêu đương chỉ làm sự nghiệp, sinh hoạt cá nhân vô cùng khoẻ mạnh, vì sao cô ấy lại sợ bắt mạch]

[Hướng Minh Húc trước đó không phải cũng nói bản thân chỉ chuyên chú làm sự nghiệp sao, kết quả vừa thấy sinh hoạt cá nhân, còn xuất sắc hơn tiểu thuyết]

[Bớt lấy Hướng Minh Húc so sánh với Thi Nguyên Khiết của chúng tôi, năng lực nghiệp vụ của anh ta kém như vậy toàn để tư bản nâng đỡ, không phải cùng đẳng cấp với cục cưng Nguyên nhà chúng tôi, cục cưng Nguyên nhà chúng tôi có thể gánh phim, từng được giải, tên đểu sụp phòng bớt đến ăn vạ]

[Thương cục cưng Nguyên, phim mới bị tên đểu liên lụy thì thôi, bây giờ còn bị lấy so sánh với tên đểu, cục cưng Nguyên nhà chúng tôi sạch sẽ, thanh thanh bạch bạch, căn bản không sợ để trung y bắt mạch]

[Ủng hộ! Cục cưng Nguyên nhà chúng tôi sạch sẽ thanh thanh bạch bạch!]

[Ồ wow, nếu fans các người nói như vậy, tôi lại càng chờ mong Thi Nguyên Khiết có thể bình yên vô sự kiên trì đến cuối hay không (ăn dưa)]

Thi Nguyên Khiết thoạt nhìn có thể thành thục hơn Trác Kỳ, cô ta trà trộn nhiều năm trong giới giải trí, tuyệt đối không có khả năng đen mặt trong trường hợp công khai.

Cho dù cô ta vô cùng không hài lòng với hành vi của Trác Kỳ.

Gương mặt của cô ta vẫn đầy ý cười trả lời: “Đến đây, nhìn em gấp gáp kìa, chị đang chuẩn bị đến đó đây.”

Thi Nguyên Khiết thoải mái hào phóng đi qua, càng thể hiện hành vi của Trác Kỳ hẹp hòi.

Nhưng tâm lý Trác Kỳ lúc này có một tia vui sướng hiếm có, có lẽ là tâm thái sung sướng khi người gặp hoạ, cô ta cũng không tin, lát nữa Thi Nguyên Khiết còn có thể cười.

Thi Nguyên Khiết không biết Trác Kỳ nghĩ gì, nhưng cô ta có thể đoán được đại khái, nhất định là muốn xem trò cười của chính mình.

Chẳng qua, chuyện có thể chế giễu hay không này, vẫn phải quyết định bởi đương sự được khám.

Cũng giống như Kha Văn, anh ta là một blogger ngàn vạn fans được chẩn đoán tiêu chảy, nói ra ngoài ít nhiều cũng hơi mất mặt.

Nhưng người ta không thể hiện ra khó coi, mà lựa chọn thoải mái hào phóng để Bạch Giới Tuệ trị liệu thi châm cho anh ta.

Nói đến Pick, thật ra cũng rất mất mặt, là trò cười rất lớn trong kiếp sống chức nghiệp của cậu ta.

Nhưng Pick trước hết vẫn phải trị liệt vết thương trên tay mình, nhất cử nhất động của cậu ta, cuối cùng làm người xem trò cười của cậu ta đều trở nên phấn chấn.

Bây giờ ở trong lòng mọi người, càng nhiều là sự chờ mong với cậu ta, chờ mong một ngày cậu ta quay về sân thi đấu chức nghiệp kia.

Từ chỗ Thi Nguyên Khiết đi đến chỗ thăm khám chỉ có thời gian mấy bước, Thi Nguyên Khiết xác định, chỉ cần bản thân đủ bình tĩnh, thì sẽ không thất thố.

Cô bình tĩnh ngồi trước mặt Bạch Giới Tuệ, đặt tay lên gối bắt mạch, hào phóng cười tự nhiên.

“Cô Tiểu Bạch, cô tùy tiện bắt mạch cho tôi, tôi sẽ không giận cô.”

Bạch Giới Tuệ cũng có chút mệt tim, bất đắc dĩ lắc đầu một chút: “Tức giận với tôi thật sự không cần thiết, cũng không phải tôi làm cơ thể các cô có chuyện, xét đến cùng vẫn là các cô không đủ quan tâm cơ thể của mình, lại không chịu đối mặt với tình huống cơ thể mình, thật ra mỗi người đều nên nhìn thẳng vào cơ thể của mình, hiểu rõ bất cứ bệnh gì đều không phải chuyện mất mặt.”

Cho dù là Mia hay là Trác Kỳ, biểu cảm giờ phút này đều hơi vi diệu.

Thi Nguyên Khiết sửng sốt một chút, lập tức nói tiếp: “Cô Tiểu Bạch nói rất đúng, cô có thể yên tâm, tính cách tôi tùy tiện, từ nhỏ người khác đều nói tôi giống tên nhóc con giả, chỉ cần cô đừng khám ra bệnh nan y gì cho tôi, nói chuyện lập tức phải cắt, tôi sẽ không sợ gì.”

Tính cách ngay thẳng của cô ta thật sự tương đối làm người thích, nhân viên công tác ngoài ống kính nghe xong đều buồn cười.

Bạch Giới Tuệ cũng cười theo, Thi Nguyên Khiết nói chuyện thật sự làm tâm tình của người khác thả lỏng hơn Trác Kỳ và Mia.

Thi Nguyên Khiết nói mấy câu, làm hình tượng của bản thân tăng lên, chẳng qua đều đạp lên đầu Trác Kỳ nâng cao hình tượng của bản thân.

Hành vi này của cô ta làm Trác Kỳ ở phía sau tức điên, vô ý thức mà phồng má, gắt gao nhìn cái ót của Thi Nguyên Khiết chằm chằm, không khác gì so với cá nóc.

Cư dân mạng trong phòng livestream nhìn thấy một màn như vậy mừng rỡ không chịu được, không thể không thừa nhận, cô Tiểu Bạch chẩn bệnh thật trâu bò.

Thi Nguyên Khiết vẫn có chút lo lắng, chẳng qua so sánh với Trác Kỳ vẫn kém xa, mà cô ta vẫn luôn ra vẻ nhẹ nhàng, khoé miệng vẫn luôn chứa ý cười nhợt nhạt.

Fans của cô ta trực tiếp hô thịnh thế mỹ nhan trong phòng livestream, muốn ôm ấp hôn hít với cô ta.

Sau khi Hướng Minh Húc rời đi, fans của Thi Nguyên Khiết không có đối thủ, chỉ cần có màn ảnh của Thi Nguyên Khiết, fans của cô dường như lập tức sẽ bá chiếm toàn bộ phòng livestream.

Nhìn thấy Bạch Giới Tuệ thu tay lại, Thi Nguyên Khiết lập tức cười xán lạn hơn, nhiệt tình hỏi: “Đã khám xong rồi sao?”

Bạch Giới Tuệ lắc đầu một chút, để cô ta thay đổi tay khác.

“Được.” Thi Nguyên Khiết cười tủm tỉm đổi tay.

Bạch Giới Tuệ: “Cô bị ướt nóng ở phía dưới, tà khí ướt nóng xâm nhập, biểu hiện cụ thể là tứ chi buồn ngủ, dạ dày ngắn, gần đây cô có khá nhiều mồ hôi đi?”

Thi Nguyên Khiết chớp chớp mắt thở dài: “Gần đây thời tiết quá nóng, ngồi im đều có thể toát mồ hôi, độ ấm của căn cứ đóng phim đã đến 40 độ, chúng tôi đóng phim còn phải mặc cổ trang rất dày, vừa quay là mất mười mấy tiếng đồng hồ, có thể không toát mồ hôi sao, mỗi ngày tôi phải ướt vài bộ quần áo.”

Cô ta nói đến chính là hiện trạng phần lớn của các diễn viên trong căn cứ quay phim, nhưng không phải hiện trạng của cô ta, cô ta là diễn viên chính, nhân vật trọng yếu của đoàn phim, đãi ngộ có thể hưởng thụ trên thực tế tốt hơn rất nhiều, giống như có quạt lạnh riêng, có người đẵ biệt dùng quạt lạnh điều hoà trong phòng đưa đến sân quay chụp cho cô ta, chỉ quạt cho cô ta.

Nhưng mấy câu nói ngắn ngủi này, lại có thể làm vô số fans đau lòng cho cô ta, song cũng là chứng cứ chuyên nghiệp quan trọng của Thi Nguyên Khiết.

Bạch Giới Tuệ: “Điều kiện bên ngoài là một nhân tố, quan trọng hơn là sự ướt nóng trong cơ thể cô, gan bàn chân dễ ra mồ hôi, khiến đại lượng vi khuẩn trong lòng bàn chân nảy sinh, do đó làm lòng bàn chân có mùi lạ, cô cần phải làm mát gan, loại bỏ ướt nóng.”

Lòng bàn chân có mùi lạ, đây không phải là nói Thi Nguyên Khiết bị thối chân sao?

“Nguyên Khiết thối chân à?” Trác Kỳ kinh ngạc lên tiếng, tâm tư vui sướng khi người gặp hoạ đừng quá rõ ràng.

Thi Nguyên Khiết không thể làm ra phản ứng trước, cho Trác Kỳ có cơ hội.

Nhưng cô ta rất nhanh đã hào phóng cười giải thích: “Chân chị là chân nhiều mồ hôi, vẫn luôn tương đối khá dễ toát mồ hôi, chẳng chị rất chăm rửa chân, cũng sẽ dùng ít phun sương loại bỏ mùi lạ dưới đế giày, tạm thời còn chưa có phiền não thối chân nào.”

Đầu tiên là cô ta hào phóng thừa nhận, sau đó lại giải thích cho bản thân, xử lý nguy cơ hình tượng rất tốt.

Lấy tình huống hiện tại, có mùi lạ ở chân hay không đều là cô ta tự định đoạt, dù sao cũng không có ai yêu cầu cô ta cởi giày ở hiện trường, mà ngửi xem chân có ta thực sự có thối hay không.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK