• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Úc Lễ vừa nói ra những lời này, cả người Ninh Diệu đều không tốt.

Lồng ngực dán sát vào nhau với Úc Lễ, đều phảng phất bị mang theo một cỗ màu sắc mập mờ không giống nhau.

Úc Lễ một thân cơ bắp rắn chắc mà lưu loát, cứng rắn, cùng mềm mại không liên quan đến chút nào. Ninh Diệu và Úc Lễ dán sát, hốc mắt bắt đầu chuyển sang đỏ.

Úc Lễ nhăn mày: "Khóc cái gì, ngươi sợ ta?"

"Không phải, ngươi, chuôi kiếm của ngươi cộm đến ta đau quá à." Ninh Diệu ủy khuất nói.

Thanh kiếm này đi theo Úc Lễ nhiều năm, hậu kỳ có thể nói là trường kiếm của thần kiếm, được Úc Lễ đeo ở bên hông, hiện giờ cách quần áo ở trên thắt lưng Ninh Diệu, làm cho Ninh Diệu đau đớn.

Úc Lễ cau mày, Ninh Diệu bởi vì đau đớn mà tiếng hít vào nho nhỏ thở ra bên tai hắn, trước khi tiếng hít vào biến thành tiếng khóc nghẹn ngào, Úc Lễ trầm giọng nói: "Không được khóc."

Hắn đem bội kiếm cực ít rời khỏi người cởi xuống, tiện tay ném lên mặt bàn một bên, phát ra một tiếng keng.

Ninh Diệu không đau nữa, suy nghĩ của y rẽ một vòng, hỏi: "Kiếm có kiếm linh* không, ngươi quăng nó như vậy, nó có đau không?"

*kiếm linh: linh hồn kiếm

"Ngươi quản nó có kiếm linh hay không." Úc Lễ lạnh lùng nói, "Cho dù có, đồ chơi kia cũng ngã không chết. Ngươi nhàn nhã quan tâm đến nó như vậy?"

Suy nghĩ của Ninh Diệu lại quay trở lại, hồi tưởng lại hoàn cảnh khó khăn mà mình đang phải đối mặt, giải thích: "Ta không phải là rồng thật, tôi không có bản tính..."

Thanh âm Ninh Diệu trở nên nhỏ đi, nhỏ giọng nói một chữ kia.

"Vậy bây giờ phải làm sao bây giờ." Ninh Diệu tuyệt vọng hỏi, "Có phải chúng ta phải luôn gắn liền với nhau không?"

Úc Lễ rũ mắt nhìn về phía Ninh Diệu.

Người này chuyên chú nhìn hắn, trong con ngươi đen kịt chỉ phản chiếu bóng dáng một mình hắn, phảng phất như hắn nói cái gì, người này sẽ tin tưởng cái đó.

Úc Lễ đưa tay, nắm lấy cằm Ninh Diệu, nâng mặt Ninh Diệu lên, nhướng mày: "Nếu ta nói... Nếu không làm những động tác trên minh họa sẽ không thể tách ra thì sao?"

Ninh Diệu sửng sốt, tin dữ kinh trời này khiến y chậm rãi trợn tròn mắt, đôi môi đỏ mềm mím lại, thoạt nhìn lại muốn khóc.

Trước khi Ninh Diệu thật sự khóc thành tiếng, Úc Lễ lại mở miệng: "Ngươi thật sự tin."

Tay Úc Lễ nắm lấy mặt Ninh Diệu cũng không tự giác dùng lực: "Ngươi cùng người khác dán cùng một chỗ như vậy, cũng cái gì cũng không nghĩ như vậy, chờ người khác nói cho ngươi biết không biết là đáp án thật hay giả, sau đó lập tức tin tưởng, dựa theo người khác nói rồi làm?"

Ninh Diệu: "?"

Đã từ khi nào, người này thế mà còn nói dối lừa gạt hắn?

Sau khi phản ứng lại Úc Lễ m nói là giả, Ninh Diệu bắt đầu không phục phản bác: "Làm sao có thể được, nếu là cùng người khác, tôi nhất định sẽ hoài nghi hắn nói dối rồi. Bây giờ tin điều đó, không phải vì người nói điều này là ngươi à? Ngươi cũng sẽ không đối với ta có loại phương diện tâm tư không tốt."

Câu trả lời này, ngược lại ngoài dự liệu của Úc Lễ.

Ninh Diệu đối với phần tín nhiệm này với hắn không biết từ đâu mà đến, giống như chắc chắn giữa bọn họ sẽ không phát sinh quan hệ xuyên biên giới, y cũng sẽ không sinh ra hứng thú gì với hắn.

Úc Lễ hơi nheo mắt lại, cẩn thận đánh giá người bị hắn véo mặt.

Mặt thì quá trắng, màu da thi chu tắc quá trần, mặt mày thanh u* như tranh thủy mặc, đôi môi mềm mại hơn so với cánh hoa mới nở ra trong mưa, mặc kệ nhìn thế nào, đều là ngũ quan tốt nhất, mỹ mạo đỉnh cấp.

*thanh u: thanh thoát u buồn??????

Phần mỹ mạo này thật sự quá mức bức người, nhưng khí chất của Ninh Diệu cũng không hùng hổ dọa người, cứng rắn biến phần liệt dương* nóng rực này thành ánh nắng ấm áp mới mọc vào sáng sớm.

*liệt dương????(cái gì dẫy)

Cho nên, dụ dỗ vô số người đưa tay, tự cho là có thể không hao tổn gì mà độc chiếm mặt trời này.

Úc Lễ cả đời này đã gặp qua vô số người, đứng ở vị trí đỉnh cao nhất, tự nhiên có người có tướng mạo thượng giai muốn tiến về phía hắn, nhưng không có một người, ở dung mạo có thể so sánh được với người này mảy may.

"Ngươi cảm thấy ta sẽ không?" Úc Lễ chậm rãi nói.

"Ngươi đương nhiên sẽ không, ngươi chính là Úc Lễ nha." Ninh Diệu hợp tình hợp lý.

Úc Lễ chính là người duy nhất trên thế giới này sẽ không bị thể chất kỳ quái của y ảnh hưởng.

Đây đại khái, chính là thẳng nam trong truyền thuyết đi.

Ninh Diệu nói tiếp: "Ngươi là người muốn trở thành vương giả mạnh nhất, làm sao có thể ham vui vẻ trong khoảnh khắc này chứ!"

Y biết trong nguyên tác, nhiều mỹ nhân rành việc m này như vậy muốn quyến rũ Úc Lễ, không có ai có thể thành công. Ngay cả hậu kỳ, ở Ma giới trúng thuốc xuân không thuốc chữa, Úc Lễ cũng cứng rắn chống đỡ tới.

Có thể nói, Úc Lễ không hề có du͙ƈ vọиɠ ở phương diện đó. Phương thức ở chung của y và Úc Lễ chính trực như vậy, càng không có khả năng dẫn ra nội dung kỳ quái.

Úc Lễ rũ mắt xuống, một lúc lâu sau, hắn buông tay đang nắm mặt Ninh Diệu ra.

"Ngươi nói không sai, ta đích xác chưa từng trầm luân trong nhục dục."

Sức hấp dẫn không giải thích được đình chỉ tác dụng, Ninh Diệu buông lỏng trên người, phát hiện mình có thể dễ dàng tách ra khỏi Úc Lễ, hành động không còn bị giam cầm nữa.

- Cởi bỏ rồi! Ninh Diệu kinh hỉ, "Cũng đúng thiệt, loại trận pháp này sẽ không kéo dài quá lâu, bằng không vẫn duy trì cùng một tư thế, coi như thật sự là một đôi đạo lữ, thời gian dài như vậy cũng nên nghỉ ngơi."

Úc Lễ trên mặt vốn không có biểu tình gì, nghe được một câu này lại có chút quái dị.

Hắn muốn nói điều gì đó, cuối cùng hắn im lặng.

...... Thôi, tiểu thiếu gia này thật sự là cái gì cũng không hiểu.

Ninh Diệu tự giác rất hiểu, nắm giữ chân tướng sự việc, hăng hái lại bất mãn đi dạo một vòng trong phòng.

Không được, gian phòng này cũng quá nguy hiểm, chỉ có một gian phòng một giường không nói, vạn nhất trên giường còn có cơ quan gì, ngủ đến nửa đêm đem y bắn lên người Úc Lễ thì làm sao bây giờ?

Ngẫm lại hình ảnh mình đang ngủ say đè lên người Úc Lễ, Ninh Diệu nhất thời cảm thấy cả người không tốt.

Không, phải thay đổi địa điểm, phải thay đổi địa điểm!

Ninh Diệu hùng dũng oai vệ, tức giận đưa ra chỉ thị, muốn mang theo Úc Lễ đi tìm thành chủ.

Nhưng mà lúc này mới vừa mới ra khỏi cửa, giữa bầu trời tối đen, chợt xuất hiện một đạo quang mang.

Nó giống như một ngôi sao từ từ từ phía chân trời hạ cánh và thiên thạch hoàn toàn khác nhau. Cho dù chỉ là lần đầu tiên nhìn thấy, Ninh Diệu vẫn nhanh chóng nghĩ đến một thứ.

Thần tích.

Thần tích đã đến!

Ninh Diệu lúc này túm lấy Úc Lễ, Úc Lễ ngầm hiểu, mang theo Ninh Diệu cùng cất cánh, bay về phía nơi thần tích đáp xuống.

Bọn họ bay giữa không trung, tầm nhìn rộng lớn, Ninh Diệu nhìn xung quanh, quả nhiên nhìn thấy đám người Cầm Ma kia, còn có Yêu tộc cũng đồng loạt xông ra.

Khoảng cách thần tích hoàn toàn giáng xuống còn cần một khoảng thời gian ngắn, trong khoảng thời gian này, số lượng đối thủ càng ít, khả năng mình đạt được thần tích lại càng cao.

Nhưng mà tùy tiện động thủ, cũng sẽ có nguy cơ bọ ngựa bắt ve chim sẽ phía sau. Cho nên thời cơ động thủ này thành trọng yếu.

Ninh Diệu nhỏ giọng hỏi ý kiến của Úc Lễ: "Ngươi thấy thế nào?"

Úc Lễ chậm rãi nói, "Chờ thần tích đến rồi, đi qua lấy."

Nghe có vẻ hoàn toàn không phải là một mưu kế đủ tư cách, Ninh Diệu nghe sốt ruột, nhưng trong lúc nhất thời cũng nghĩ ra biện pháp tốt khác.

Thần tích tuy rằng rất trọng yếu, nhưng trọng yếu nhất khẳng định là tính mạng của bọn họ, vì một bảo bối mà đánh mất mạng, nhìn thế nào cũng không đáng.

- Đến lúc đó chúng ta gặp thời cơ làm việc!Ninh Diệu nhỏ giọng thì thầm với Úc Lễ.

Tu sĩ ở đây đều là đại năng, dù sao nhỏ giọng nói chuyện cũng có thể bị nghe thấy, tu sĩ giữa đó muốn nói nhỏ đều là truyền âm nhập mật. Úc Lễ cũng không nhắc nhở Ninh Diệu, chỉ im lặng dùng linh lực của mình bao lấy Ninh Diệu, ngăn cách sự dò xét từ bên ngoài.

Những người khác không thể nghe thấy bọn họ nói cái gì, chỉ nhìn thấy động tác thân mật của bọn họ, trong lòng không khỏi rùng mình.

Thần tích ở ngay trước mắt, một người một yêu này lại còn có tâm tư tâm tình nói yêu, thậm chí còn là cùng giẫm lên một thanh kiếm nói chuyện yêu đương, có thể thấy được căn bản không đem bọn họ để vào mắt!

Là có được thực lực kiểu gì, mới có thể không đem tất cả bọn họ để vào mắt?

Loại chuyện này không thể suy nghĩ kỹ, càng nghĩ càng làm cho da đầu người ta tê dại, so với cảnh tượng lúc trước lần đầu tiên nhìn thấy con rồng này còn làm cho người ta kinh hãi hơn.

Ai cũng không muốn dẫn đầu trực tiếp chống lại con rồng này, hiện giờ chỉ có thể cầu nguyện, bọn họ có thể đến nơi thần tích trước, cướp được thần tích rời đi.

Nghĩ như vậy, cầm ma và một đám tu sĩ thì phát hiện đối với bọn họ càng bất lợi một chuyện khác.

Phương hướng phi hành của thần tích, tựa hồ càng ngày càng lệch về phương hướng long tộc không biết chi tiết!

Thực lực sâu không lường được, vận khí cực tốt, tựa hồ rồng kia lấy được thần tích đã thành kết cục đã định.

Tất cả mọi người sinh ra một nhận thức chung —— chỉ cần con rồng này không ngã xuống trước, thần tích cuối cùng nhất định sẽ rơi vào tay Long tộc!

Sau khi vài tiếng truyền âm nhập mật trao đổi, đám người Cầm Ma nhanh chóng quyết định đem kế hoạch ban đầu gác lại, tạm thời liên thủ, trước tiên đi dò xét đáy long tộc này.

Nếu như thật sự mạnh như vậy, bọn họ liên thủ cũng không liều mạng, bọn họ sau này cũng có thể kịp thời điều chỉnh kế hoạch lần nữa.

Mắt thấy có người điều chỉnh phương hướng phi hành hướng về phía chỗ này của y, Ninh Diệu liền cảm thấy đại sự không ổn.

Y rõ ràng cái gì cũng chưa làm, những người này lại có thể quyết định đối phó y trước! Đáng ghét, những người này không thể tiến hành một hồi nội đấu trước sao?

Địch nhân càng ngày càng gần, Ninh Diệu vội vàng nâng cái giá lên, dùng thanh âm lạnh lùng nhất của mình nói: "Ồ, các vị đây là lựa chọn ta, làm đối thủ đầu tiên? Không sai, ta một khi động thủ, vậy cũng chỉ có một con đường chết, các ngươi có thể suy nghĩ rõ ràng."

Bóng dáng xông về phía y trong nháy mắt bị đình trệ. Ninh Diệu trên thực tế đã khẩn trương đến mức dựa vào người Úc Lễ, bề ngoài còn phải giả bộ cao thâm khó lường.

"Được rồi, nếu các ngươi nhất định phải rượu mời không uống muốn uống rượu phạt, vậy ta sẽ thành toàn các ngươi." Ninh Diệu vừa nói, vừa đưa một bàn tay sau lưng, túm lấy quần áo Úc Lễ, sau đó vươn ngón tay chỉ chỗ không có ai chặn ở bên kia.

Nắm bắt cơ hội chạy nhanh.

Đây là thông điệp Mà Ninh Diệu muốn truyền đạt cho Úc Lễ. Y tin tưởng với chỉ số thông minh của Úc Lễ, nhất định có thể hiểu được thứ u muốn nói.

Làm xong tất cả, Ninh Diệu hít sâu một hơi.

Y cũng không biết làm thế nào mới có thể thoát khỏi khốn cảnh này, nhưng y biết ưu thế của mình đại khái chỉ có một.

Gió thổi mạnh khắp nơi, Ninh Diệu khống chế gió, vén lên chiếc mũ che mặt mình.

Tia chớp vừa vặn sáng lên, chiếu sáng khuôn mặt tinh xảo đến cực hạn kia.

Vẻ mặt của những người đó là sự kinh ngạc trong dự liệu của Ninh Diệu, hiện tại chính là thời cơ tốt để chạy trốn!

Nhưng cơ hội tốt như vậy, kiếm dưới chân lại không nhúc nhích. Gió cũng ngừng, tấm màn che trên mũ che khuất Ninh Diệu.

Cả người Ninh Diệu đều không tốt, Úc Lễ làm sao có thể rớt dây xích vào thời khắc mấu chốt này! Đây vẫn là đại ma đầu tâm cơ thâm trầm kia sao?

Còn có ai có thể cứu y trong nước lửa không?

Chúng tu sĩ đã nhao nhao phục hồi tinh thần, lại một lần nữa bay tới thời điểm, đáy mắt đều mang theo chút cuồng nhiệt. Mà những yêu quái khoảng cách khá xa kia cũng nhanh chóng chạy về phía này.

Ninh Diệu nhanh chóng tiến hành suy nghĩ. Trước mắt nhìn bề ngoài, những Yêu tộc kia cùng một nhóm với y, bọn họ cùng tu sĩ Nhân tộc so sánh một, không hình thành lực uy hiếp gì.

Nếu... Nếu như lại một đợt người giống Yêu tộc dễ lừa gạt như vậy thì tốt rồi, như vậy y có lẽ có thể dựa vào ưu thế nhân số hình thành uy hiếp, binh không nhận máu đem những tu sĩ kia lừa đi.

Thế nhưng cái này làm sao có thể, nào có chuyện trùng hợp như vậy, y còn không bằng nghĩ một chút, làm sao để cho đám yêu quái kia cùng một đám tu sĩ này đánh nhau, sau đó y và Úc Lễ nhân cơ hội chuồn đi.

Nhớ tới Úc Lễ bỏ lỡ cơ hội y thật vất vả mới tạo ra được, không kịp chạy trốn, Ninh Diệu tức giận đưa tay sau bóp Úc Lễ.

"Ngươi chờ một chút, nhất định phải nắm lấy cơ hội chạy, biết không?" Ninh Diệu nhỏ giọng dặn dò.

Giọng nói Úc Lễ nhàn nhạt: "Có ta ở đây, ngươi sợ cái gì?"

Ninh Diệu thiếu chút nữa bị tức giận ngất xỉu, đã đến lúc này rồi, Úc Lễ vậy mà còn dám trang bức* giống gì. Bọn họ đối mặt chính là đại nhân vật nổi danh khắp Tu Chân Giới cơ!

*trang bức: là kiểu giả bộ mình nghèo mình yếu mình éo có gì nhưng thật ra mình không những có mà còn khủng bố hơn, kiểu như chủ tịch giả nghèo và cái kết đắng lòng.

Ninh Diệu đang định quay đầu lại mắng Úc Lễ hai câu, đột nhiên, ma lực màu đen đầy trời, che khuất ánh trăng, đem bóng tối chiếu xuống đất.

Đây là tràng diện Ninh Diệu chưa từng thấy qua, y cẩn thận duy trì tư thái thế ngoại cao nhân của mình, đã thấy đám tu sĩ bay tới hướng y lại dừng lại, trên mặt là đề phòng như lâm đại địch, bầu không khí trong nháy mắt ngưng trọng xuống.

Chuyện gì đang xảy ra ở đây vậy?

Ninh Diệu sờ không ra đầu óc, cuối cùng vẫn là Cầm Ma cười lạnh một tiếng, phá vỡ trầm mặc: "Ma đầu, các ngươi thế mà cũng tới. Ma giới tốt ngươi không đợi, dám chạy tới nơi này, chán sống à?"

Theo lời nói của Cầm Ma, sương đen đầy trời tụ lại, cuối cùng ngưng tụ thành hình mấy người.

Những người đó mặc áo choàng đen dài, không thể nhìn thấy rõ dung mạo.

Nam nhân đứng ở giữa cười nhạo: "Thời điểm này, làm thế nào ta có thể vắng mặt." Ngươi coi chúng ta là nơi nào bế tắc tin tức gì sao?"

Người áo đen đứng bên trái khinh thường nói: "Một đám ngụy quân tử, nói chuyện vẫn không thú vị như thế."

Ninh Diệu nghe bọn họ nói chuyện, dần dần hiểu được đã xảy ra chuyện gì.

Trong quyển sách này, thế gian tổng cộng chia làm ba tộc, Nhân tộc, Yêu tộc, Ma tộc.

Người của ba tộc rất ít lui tới, duy trì trạng thái tam túc đỉnh lập vi diệu.

Mà người của Ma tộc bởi vì thần bí nhất, thủ đoạn tàn nhẫn nhất, bị mọi người Tu Chân Giới kiêng kỵ.

Không nghĩ tới một thần tích, dĩ nhiên đem người ba tộc dẫn tới. Mà nhìn biểu hiện của bọn Cầm Ma, mấy Ma tộc này chỉ sợ thân phận cùng thực lực cũng không thấp.

Ninh Diệu hiện tại cả người đều chết lặng.

Thật là đại nhân hội tụ một chỗ, cái tên cá muối như y ngụy trang đại nhân đứng ở chỗ này, thật sự không hợp.

Cá muối có gì sai, cá muối cũng đã rất cố gắng, y hy vọng mình đang ngụy trang cá muối.

Ninh Diệu hai mắt vô thần nhìn đám Ma tộc kia, mà những Ma tộc kia tựa hồ cảm ứng được tầm mắt của y, tất cả đều quay đầu lại.

Ninh Diệu nhìn thấy tầm mắt mập mờ của bọn họ, còn có khóe môi nhếch lên nụ cười.

"Lúc này đây tới, ngược lại có vui ngoài ý muốn."

"Không nghĩ tới... Trong Tu Chân Giới không thú vị như vậy, còn có một tuyệt sắc như này."

Ma tộc thân hình quỷ dị, một giây trước còn đang ở cách xa trăm bước cùng tu sĩ đối đầu đám Ma tộc, một giây sau, đã xuất hiện ở trước người Ninh Diệu.

Ma tộc vốn vẫn ngủ thiếp đi, tính toán đợi đến khi thần tích đến gần, lại đột nhiên hiện thân cướp đoạt.

Hiện giờ làm rối loạn kế hoạch, tất cả đều là bởi vì một khuôn mặt làm cho bọn họ kinh hồng thoáng nhìn, muốn lập tức tiếp cận, nửa khắc* cũng không muốn chờ đợi nữa.

*nửa khắc:

Là ai đã thả một người đẹp như vậy? Chân của y không nên dùng để đi bộ, hẳn là dùng để câu ở trên thắt lưng người nào đó, quấn chặt lấy. Nếu như không có khí lực, cũng có thể treo ở khuỷu tay, thuận tiện bị nắm bắp chân, mặc cho người hôn bụng bắp chân trắng như tuyết.

Ma tộc không biết cái gì gọi là ẩn nhẫn và nhẫn nại, bọn họ chỉ biết, người muốn ôm vào trong ngực, lập tức sẽ ôm được.

Ninh Diệu bị bọn họ nhìn đến sởn tóc gáy, nhiều lần lui về phía sau, cả người hoàn toàn chôn vào trong lòng Úc Lễ đứng sau lưng y.

Trên vai nặng nề, là bàn tay Úc Lễ đặt trên vai y.

Ninh Diệu thật sự hoảng hốt, loại tình huống lớn này y thật sự chưa từng thấy qua, theo bản năng muốn tìm kiếm một chút an ủi và dựa dẫm.

Ninh Diệu vươn tay run rẩy của mình ra, cầm đầu ngón tay Úc Lễ đặt trên vai y.

Tay Úc Lễ ổn định trước sau như một, thon dài có lực, y có thể sờ được trên đầu ngón tay Úc Lễ một tầng chai kiếm mỏng manh, không hiểu sao mang đến cho y một loại cảm giác an tâm.

Bình tĩnh, y có thể, số người ở đây càng nhiều, càng có nhiều người muốn chiếm hữu y, càng thuận tiện cho y làm chuyện. Đợi đến khi hỗn chiến bắt đầu, nói không chừng y và Úc Lễ sẽ có cơ hội cướp được thần tích, sau đó chạy trốn.

Song bàn tay Úc Lễ hốt nhiên đặt trên vai Ninh Diệu cũng khiến mấy Ma tộc vây quanh Ninh Diệu muốn thị phi sửng sốt.

Là ai, lại dám đặt tay lên người mỹ nhân bọn họ nhìn trúng? Muốn chết, băm nát người này rồi cho chó ăn!

Lực chú ý của những Ma tộc này hoàn toàn đặt ở trên người Ninh Diệu, một chút ánh mắt cũng không đặt lên người người đứng sau y.

Hiện giờ tức giận đùng đùng nhìn qua, cũng là nhao nhao cả kinh.

... Nam nhân này, hình như có một chút quen thuộc.

... Giống như cùng khoảng thời gian trước đột nhiên xuất hiện, đem toàn bộ Ma giới bọn họ quấy đến nghiêng trời lệch đất, gϊếŧ đến Ma tôn mới nhậm chức máu chảy thành sông, dáng vẻ giống y như đúc kìa.

Ma tôn mới nhậm chức không biết từ đâu mà đến, chỉ biết tu vi thâm sâu khó lường, dễ dàng gϊếŧ chết Ma tôn tiền nhiệm, hơn nữa thuận tay đem tất cả những người không phục, muốn khiêu chiến hắn có kết quả y vậy.

Nói cách khác... Những người còn lại trong Ma giới hiện tại, đều bị Ma tôn mới nhậm chức đánh sợ.

Vì sao, vì sao Ma tôn mới lại ở đây? Còn cùng mỹ nhân này thoạt nhìn thân mật như thế, thậm chí nguyện ý thanh thần kiếm này bị mỹ nhân giẫm ở dưới chân.

Phải biết rằng, mị ma xinh đẹp nhất và có mị lực nhất trong Ma giới bọn họ, khi ý đồ giúp Ma tôn mới ôm kiếm, bị ma tôn lạnh lùng hạ cảnh cáo, nói nếu ngón tay nào của mị ma đụng phải kiếm, vậy sẽ chém đứt ngón tay nào.

Từ nay về sau, mọi người đều biết, đồ đạc của Ma tôn, người khác không được đụng chút xíu nào.

Như vậy, thân phận của mỹ nhân này chỉ có thể là... Ma hậu.

Bọn họ lại có thể đùa giỡn đến trên đầu Ma hậu!

Nhận thức này làm cho đám Ma tộc phảng phất bị Cửu Thiên Huyền Lôi trực tiếp bổ xuống đầu, đối với nỗi sợ hãi của Ma tôn mới nhậm chức, thủ đoạn tàn bạo của Ma Tôn, hết thảy, đều làm cho chuyện đùa giỡn Ma Hậu trở nên càng thêm đáng sợ, đáng sợ đến mức làm cho chân bọn họ mềm nhũn.

Vì thế, Ninh Diệu đã nhìn thấy đám ma tộc này sau khi thuấn di đến bên cạnh y, không nói một câu, bùm bùm quỳ xuống cho y.

Ninh Diệu: "???"

Ninh Diệu mờ mịt nhìn Ma tộc quỳ xuống cho y, lại nhìn Yêu tộc và tu sĩ Nhân tộc vẻ mặt mơ hồ giống như y, đột nhiên linh quang chợt lóe.

Mặc dù không biết những Ma tộc này đang làm gì, nhưng trước tiên lợi dụng rồi nói sau!

Ninh Diệu trở tay mà đứng, bày ra dáng vẻ cao nhân lánh đời, thản nhiên nói với các Ma tộc: "Các ngươi biết, mình sai chỗ nào chưa?"

Mấy Ma tộc kia quỳ giữa không trung, so với quỳ trên mặt đất chân chính còn khó chịu hơn, sợ tư thế của mình đặt sai, không chuẩn, chọc cho Ma tôn Ma hậu tức giận.

Bọn họ dập đầu giữa không trung: "Là chúng ta có mắt không thấy Thái Sơn, không biết ngài đang ở đây, không thể nhận ra ngài, xin vui lòng thả chúng ta một con ngựa!"

Lời này vừa nói ra, Ninh Diệu đã biết bọn họ nhận sai người, nhưng Ninh Diệu đương nhiên không thể nói ra chân tướng, mà là giả bộ sai thì sai.

"Rời đi đi, ta không thích quá nhiều người, ồn ào." Ninh Diệu thản nhiên nói.

Mấy Ma tộc kia chạy rất nhanh, sợ Ninh Diệu đổi ý, trong nháy mắt đã không thấy bóng dáng.

Ninh Diệu nhẹ nhàng hừ cười một tiếng, lại nhìn về phía mấy tu sĩ tộc kia.

- Như thế nào, các ngươi còn muốn đánh với ta sao?

Lúc này đây đây, các tu sĩ đồng loạt lui một bước.

Bọn họ vạn phần tiêu chuẩn hướng Ninh Diệu cúi đầu: "Quấy rầy tiền bối, vãn bối liền cáo từ."

Dứt lời, mấy đại lão nổi danh trên bảng xếp hạng, xoay người, lấy tư thế chuẩn ra roi thúc ngựa, dùng thủ đoạn chạy trốn lợi hại nhất của mình, cũng không quay đầu lại nhanh chóng rời khỏi nơi đáng sợ này.

Trăng: bộ này hơi chậm nhiệt xíu nhe, 90 chương không tính phiên ngoại thì tới gần nửa nửa mới nhận ra tình cảm nè

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK