Thành nhũ mẫu sợ Thời Vũ, hết lần này đến lần khác cứ nhìn chằm chằm hắn. Nhưng vì hắn đã cứu bà và nữ lang nên bà không nói gì. Thích Ánh Trúc lại vì thân là nữ nhi, cũng vì Thành nhũ mẫu nhìn chằm chằm nên không dám nhìn Thời Vũ.
Thời Vũ trông không giống như trước. Khi trước chỉ cần có cơ hội là hắn cúi người trước mặt nàng làm nàng đỏ mặt. Nhưng giờ hắn lại thong thả bước đi. Thích Ánh Trúc cúi đầu nhìn cỏ dưới chân, trong lòng cảm thấy có chút hụt hẫng.
Đợi chủ tớ hai người tiến vào sân, Thời Vũ đem gạo và mì để vào phòng bếp. Khi hắn đi ra, trên lông mi còn dính một chút sương màu xám trắng khiến Thích Ánh Trúc càng nhìn hắn kĩ hơn.
Thời Vũ cũng cảm nhận được có thứ gì đó trên lông mi của mình. Nhưng thay vì dụi mắt, hắn thổi lên. Đang chơi thì chợt nhận thấy có người đang nhìn mình chằm chằm, lập tức nghiêng đầu nhìn.
Trong mắt Thích Ánh Trúc hiện ra ý cười, vẻ mặt Thành nhũ mẫu rất khó diễn tả. Một lúc lâu sau, Thành nhũ mẫu nói: “Thời … Thiếu hiệp, ngươi không đi sao?”
Thời Vũ hơi giật mình.
Hắn không nhìn bà mà nhìn Thích Ánh Trúc, than thở nói: “Ta giúp nàng xách đồ một quãng đường dài như vậy. Giờ về đến nơi rồi liền muốn đuổi ta đi?”
Thích Ánh Trúc nắm lấy tay áo Thành nhũ mẫu kéo kéo, nói nhỏ: “Chuyện này thật không phải phép. Nhũ mẫu để Thời Vũ ở lại dùng bữa đi.”
——Nàng vẫn còn nhiều nghi vấn muốn hỏi Thời Vũ.
Thời Vũ nghe nàng nói vậy, quay lưng lại với Thành nhũ mẫu, làm vẻ mặt trêu chọc. Hắn nhẹ nhõm ngẩng mặt lên, lại phồng má thổi những thứ trên mi.
Hắn thổi cho vui nhưng Thích Ánh Trúc nhìn liền cảm thấy khó hiểu.
Thích Ánh Trúc kêu nhũ mẫu đi nấu ăn, nói với Thời Vũ: “Đừng thổi nữa, tro sẽ bay vào mắt của ngươi mất. Đến đây ta lấy khăn ướt lau cho.”
Nhũ mẫu: “Nữ lang!”
Bà sợ hãi khi thấy công phu lợi hại của hồng y thiếu niên. Trong nháy mắt từ trong sân phóng tới bên cạnh nữ lang. Nhũ mẫu chăm chú nhìn, thấy rằng nữ lang vẫn bình thường, không sợ hãi đứng trước hắn.
Thời Vũ cười với Thích Ánh Trúc, nói: “Đi thôi.”
—— Mặc kệ lão bà tử!
Thích Ánh Trúc nhạy cảm liếc nhìn Thời Vũ một cái, hắn quay đầu đi. Nàng cảm thấy Thời Vũ ghét nhũ mẫu, không muốn nói chuyện với bà.
Biểu hiện của hắn quá rõ ràng khiến Thích Ánh Trúc lo lắng. Nhưng nàng không biết rằng Thời Vũ “nhân từ” mới không nói chuyện với nhũ mẫu.
Nếu hắn làm theo ý mình, hẳn là sẽ giết luôn.
Nhưng hôm nay, hắn thực sự đã tha cho vài sinh mạng.
Thời Vũ kìm nén kỳ vọng, nhớ kỹ sứ mệnh giết người của mình mới không thúc giục Thích Ánh Trúc nhanh vào nhà.
Nhưng khi nghĩ đến mùi thơm trong phòng nàng, hắn có chút chờ mong lộ rõ trong ánh mắt. Trái tim Thích Ánh Trúc loạn nhịp, mặt đỏ bừng.
Nàng ngượng ngùng nghĩ: Hắn có thể đừng nhìn nàng bằng ánh mắt như vậy không? Nhũ mẫu vẫn còn ở đó!
Thành nhũ mẫu thấy không thể ngăn cản đôi bạn trẻ, chỉ có thể nói: “Nữ lang, đừng đóng cửa”.
Thích Ánh Trúc sửng sốt trong giây lát, nhìn nhũ mẫu. Nàng vốn thông minh, ngay lập tức hiểu được ý nhũ mẫu.
Thích Ánh Trúc mờ mịt một hồi, không ngờ có ngày mình bị người dặn dò như vậy. Nhất thời hai má nóng bừng, hành vi không còn bình thường được nữa.
Nàng dỗi nói: “Nhũ mẫu, không phải như người nghĩ đâu! Con, con giúp Thời Vũ lấy khăn lau mặt.”
Thích Ánh Trúc quay người vào phòng, bước đi vội vã. Thời Vũ đi theo, nhưng trước khi vào phòng, hắn quay lại nhìn Thành nhũ mẫu.
Đôi mắt đen của chàng thiếu niên rõ ràng rung động khiến Thành nhũ mẫu hoảng sợ.
Thành nhũ mẫu buột miệng: “Nữ lang!”
Thích Ánh Trúc quay đầu lại, Thời Vũ ngoan ngoãn đi theo chớp chớp lông mi. Nàng nghĩ Thành nhũ mẫu vẫn còn lo lắng nên nàng kìm nén sự xấu hổ, nhấn mạnh một lần nữa: “Nhũ mẫu,không sao đâu.”
Làm sao Thành nhũ mẫu có thể yên tâm được?
Bà đang trơ mắt nhìn dê vào miệng cọp. Bà cắn răng muốn nói, mở miệng liền phát hiện mình nói không ra tiếng. Thành nhũ mẫu nhìn Thời Vũ, hắn cụp mắt nhướn mi, nhìn bà nở một nụ cười.
Hắn trong mắt Thích Ánh Trúc là ngoan ngoãn, nhưng trong mắt Thành nhũ mẫu chính là có ý đồ đáng chết.
Nhưng Thành nhũ mẫu rất sợ hãi cách hắn thể hiện. Bà đấu tranh một lúc, tự thuyết phục bản thân rằng hắn là kẻ lừa đảo nên sẽ không làm tổn thương nữ lang.
Miễn là bà nhanh chóng nấu xong rồi đuổi hắn đi … Nhưng hôm nay đuổi hắn đi, mai hắn trở lại thì phải làm sao?
Bên kia nhũ mẫu buồn, bên này Thích Ánh Trúc đang vắt khăn ướt.
Nàng nghe thấy tiếng động phía sau, nói: “Thời Vũ, giữa thanh thiên bạch nhật, ngươi không thể đi vào khuê phòng của ta.
Thiếu niên nói: “Ta không có vào nha.”
Hắn thu tay đang định mở rèm, ngoan ngoãn ngồi xuống ghế bên ngoài, nhìn chằm chằm bóng lưng Thích Ánh Trúc. Thời Vũ hơi nhíu mày, lại lo về kế hoạch ám sát. Thích Ánh Trúc quay đầu lại, nhìn thấy hắn đang nâng má chống cằm trên bàn không chớp mắt.
Thích Ánh Trúc đỏ mặt đi tới, đứng trước mặt khiến hắn phải ngửa mặt lên. Nàng dùng khăn tay nhẹ nhàng lau tro màu xám trên lông mi của hắn. Khi nàng chuẩn bị rời đi, Thời Vũ vươn tay giữ nàng lại: “Lau chỗ khác đi.”
Bị hắn cầm tay, Thích Ánh Trúc run lên, thì thào: “Ở đâu?”
Thiếu niên ngẩng đầu lên, ngón tay chỉ vào mặt. Hắn không mở mắt, khóe môi hơi hếch lên, nước da tái nhợt. Thiếu niên môi hồi răng trắng tay chỉ lên mặt khiến Thích Ánh Trúc nhìn đến ngây ra.
Thời Vũ trộm mở một mắt rồi to mắt nhìn nàng. Hai người nhìn nhau, bầu không khí vốn đã không bình thường lại càng trở nên kỳ quái. Thích Ánh Trúc nghĩ đến lời dặn của Thành nhũ mẫu. Nàng thuận tay ném chiếc khăn đi, quay lưng về phía hắn: “Không lau.”
Khi nàng chuẩn bị rời đi, Thời Vũ nắm tay nàng. Hai người cùng nhau cúi hai bàn tay nắm lấy nhau.
Thích Ánh Trúc nhìn hắn, lòng nàng như gợn sóng mang theo nhiều mong đợi. Thời Vũ nhìn nơi hắn đang nắm tay nàng rồi lại nhìn nàng.
Thích Ánh Trúc thì thào, “… Nắm lấy ta làm gì?”
Thời Vũ nghĩ về những gì Kim Quang Ngự đã nói với mình: “Ta chỉ muốn ôm nàng ấy, luôn muốn nói chuyện với nàng ấy thật nhiều. Nhưng ta không biết phải nói gì khi ở cạnh nàng… Mối quan hệ này sẽ hủy hoại một sát thủ. Sát thủ mà không thể cầm dao giết người, khác gì phế vật? Ngươi có thể tưởng tượng được rằng có một ngày nào đó ngươi không thể giơ dao lên với ai đó không? “
Kim Quang Ngự cười khổ: “Ta chỉ muốn tìm nàng ấy, hỏi nàng tại sao. Ta hận đến muốn giết nàng … nhưng ta thậm chí không thể nhấc tay nổi.
“Chỉ là không nắm được cũng không buông bỏ được … Ngươi hiểu không?”
Trong phòng yên tĩnh, ánh sáng ban ngày chiếu vào thật mỏng manh. Thời Vũ ngồi trên ghế, ánh mắt lóe lên một chút khó hiểu, cũng có chút sợ hãi.
Hắn biết hắn chưa đến trình độ đó, nhưng hắn bắt đầu cảm thấy rằng trở thành một con quái vật cũng tốt. Nhưng không có tình cảm cũng không phải chuyện tốt.
Trước khi Thích Ánh Trúc có thể nhìn rõ, Thời Vũ đã nhanh chóng rút tay về phía sau. Nàng khó hiểu trước hành động bịt tai trộm chuông của hắn.
Nhưng cuối cùng hắn cũng buông tay, Thích Ánh Trúc cũng thở phào nhẹ nhõm. Nàng đang định rời đi thì Thời Vũ lại vươn tay ra nắm lấy cổ tay nàng.
Thời Vũ nghĩ: Mình nhất định phải giết nàng ấy!
Không thể để lâu hơn nữa!
Hắn biết Ương Ương yếu đuối, hắn không muốn Ương Ương đau khổ. Hắn sẽ dùng thủ pháp nhanh nhất bóp cổ nàng, để nàng từ từ tắt thở trong vòng tay hắn.
Thời Vũ nắm lấy tay Thích Ánh Trúc, cố gắng kéo nàng lại. Thích Ánh Trúc thì thầm: “Thời Vũ, tay áo của ngươi bị rách.”
Thời Vũ sững sờ cúi đầu, ngón tay mảnh khảnh vuốt ống tay áo màu đen đang lộn xộn.
Thích Ánh Trúc cúi đầu nhìn, tiếc cho bộ y phục không phải màu đen có lẽ là duy nhất của hắn, tay áo đã bị rách mất rồi. Nàng lại gần, nhìn thấy chiếc khuy áo.
Chạm tay vào nàng liền cảm nhận được chất vải khá thô. Thích Ánh Trúc nghĩ, Thời Vũ hẳn là nghèo, cơm không có ăn, thậm chí còn không có y phục đẹp.
Đúng, hắn là một đứa trẻ mồ côi, lưu lạc ở giang hồ từ khi còn nhỏ. Ăn không đủ no mặc không đủ ấm nên mới gầy như vậy.
Hắn đáng thương hơn mình nhiều.
Thích Ánh Trúc ngẩng mặt lên, nói với Thời Vũ: “Ta may vá không tốt … nhưng có thể thử. Cũng tốt hơn là không có y phục mặc, phải không?”
Thích Ánh Trúc buông tay ra, phấn khích lạ lùng. Nàng đi tìm hộp để kim chỉ mà nhũ mẫu thường dùng.
Thời Vũ đưa tay ra một lúc, nàng rời đi cũng không hề ngăn lại. Hắn bối rối nhìn bàn tay mình một lúc. Thích Ánh Trúc cầm một hộp may vá quay lại.
Hai má nàng ửng đỏ vì xấu hổ và háo hức.
Nàng lại nhấn mạnh: “Ta không biết may vá. Ngươi có sợ không?”
Thời Vũ: “…”
Ánh mắt thiếu nữ của Thích Ánh Trúc rất ít khi lộ ra. Vì vậy, khi nàng nhìn hắn với đôi mắt ấy, Thời Vũ chỉ cảm thấy, cảm thấy … ở đâu đó không thoải mái. Hắn cúi đầu lẩm bẩm: “…Tùy ý nàng.”
Thích Ánh Trúc mỉm cười như thể trong lòng đã biết hắn sẽ không từ chối mình. Nàng cẩn thận lấy kim ra, kiên nhẫn quấn chỉ rồi nắm lấy tay áo hắn.
Thời Vũ cứng người, để nàng tùy ý quấn quanh tay áo hắn. Khi nhìn nàng, hắn không ngừng nghĩ đến đôi mắt đau đớn của Kim Quang Ngự bên đống lửa đêm đó.
Thời Vũ cau mày mở ra vấn đề đầu tiên trong sự nghiệp sát thủ của mình. Vấn đề này lẽ ra hắn đã phải gặp phải khi giết người lần đầu tiên——
Hắn không làm được, nhưng hắn phải làm.
Nếu đây là lần đầu tiên giết người, nếu hắn có tình cảm như người thường, sau khi giết người thì phải đấu tranh với bản thân, vậy hắn sẽ không sợ.
Tuy nhiên Thời Vũ chưa bao giờ phải đấu tranh, hắn đã giết quá nhiều người, cũng biết rằng sau khi một người chết đi, thì sẽ không thể nói chuyện và đi chơi với hắn nữa…
Khi con người ta chết đi, họ sẽ không mở mắt ra nữa.
Thích Ánh Trúc ngẩng đầu: “Xong rồi.”
Nàng nắm lấy tay áo hắn, bắt gặp ánh mắt hắn cúi xuống. Thời Vũ nhìn nàng, ánh mắt khác hẳn bình thường. Lần đầu tiên hắn nhìn nàng nghiêm túc như vậy, không rời mắt, bất động trong giây lát.
Hơi thở đan xen nhẹ nhàng.
Thích Ánh trúc hoảng sợ giật ngón tay, cúi đầu nhìn bông hoa xấu xí thêu trên ống tay áo. Nàng mím môi không né tránh mà ngẩng đầu nhìn hắn, trong mắt lóe lên sự lưu luyến và ấm áp của mùa xuân.
Thích Ánh Trúc: “Thời Vũ.”
Thời Vũ không nói, hắn vẫn ngồi thẳng và cứng người. Hắn sợ hành động của hắn sẽ mang lại hậu quả không mong muốn. Hắn không hiểu cảm giác hối hận … nhưng hắn đã thấy những người khác trải qua.
Hắn biết tất cả mọi thứ, nhưng đồng thời hắn cũng không biết gì cả.
Thích Ánh Trúc nhẹ giọng nói: “Thời Vũ, ngươi … lần này trở về, ngươi không có gì để nói … với ta sao?”
Thời Vũ nhìn chằm chằm mắt nàng, hắn thấy được nàng đang bối rối chờ đợi. Có vẻ như hắn nên nói gì đó … Thời Vũ mở miệng trả lời theo bản năng: “… Có.”
Ánh mắt Thích Ánh Trúc hơi sáng lên.
Nàng ngượng ngùng hỏi: “Ngươi muốn nói gì?”
Thời Vũ bối rối.
Hắn ngồi thẳng hơn, ngây người nhìn nàng. Trong lòng thầm toát mồ hôi, tim lại quặn thắt. Cảm giác kỳ lạ này khiến hắn hoảng sợ muốn bỏ trốn. Nhưng tính cách cứng rắn khiến hắn theo bản năng không muốn trốn tránh.
Thời Vũ mở miệng, lại ngậm miệng lạ.
Hắn mở miệng, lại ngậm miệng.
Thích Ánh Trúc ngẩn ra: “Thời Vũ?”
Thời Vũ cúi đầu, những ngón tay bấu chặt vào đầu gối. Hắn đột nhiên nhìn lên nói: “Ta muốn nói … Điều ta muốn nói là … khi nào thì nàng trả tiền cho ta?”
Thích Ánh Trúc ngẩn người một lúc.
Thời Vũ dường như đã nhẹ nhõm hơn rất nhiều, ngay lập tức nhắc nhở nàng: “Trước khi đi, ta đã đưa cho nàng tiền khám bệnh và tiền đại phu. Bà già đó không nói với nàng sao? Khi nào nàng sẽ trả lại tiền cho ta?”
Thích Ánh Trúc ngây người nhìn hắn.
Đây là lần đầu tiên nàng biết nàng nợ bạc hắn, vừa cảm thấy có lỗi lại mất mát. Thích Ánh Trúc cúi đầu: “… Đợi lát nữa ta sẽ trả lại.”
Lần này nàng quay lưng, nói: “Ta, ta sẽ hỏi lại nhũ mẫu.”
Nàng đang rời đi, nhưng Thời Vũ lại đưa tay ra, nắm lấy cổ tay nàng. Thích Ánh Trúc quay đầu lại nhìn hắn chất vấn. Thời Vũ nhìn nàng chằm chằm đột ngột nói: “Ta ghét nàng!”
—— Ghét nàng đã khiến hắn phải lo trước lo sau.
Thích Ánh Trúc ngẩn ra, tự hỏi oán khí của hắn từ đâu mà tới. Khi Thời Vũ đột nhiên đứng dậy, Thích Ánh Trúc sợ hãi lùi về sau. Thời Vũ vòng tay qua người ôm lấy nàng, sau đó cúi xuống môi nàng. Môi Thích Ánh Trúc bị đau cứ như có con rắn nhỏ tới khi dễ nàng.
Hơi thở nóng rực, hai má lại đỏ bừng.
Giọng nói vội vã của nhũ mẫu phát ra từ hướng bếp lò: “Cơm xong rồi, cơm xong rồi! Ăn cơm thôi!”
Thời Vũ đẩy Thích Ánh Trúc vào tường. Nhũ mẫu kê bàn đá ở ngoài sân cách vách vội vàng chuẩn bị bữa ăn tiễn ôn thần này đi.
Khi bà đang ở ngoài sợ tên ôn thần này thì cách một bức tường, hắn đang cúi đầu hôn Thích Ánh Trúc.
Cùng nàng va chạm đến mức gương mặt nàng đỏ như máu.
Mà mỗi lần nàng mở miệng lại đổi lấy một dòng máu chảy mạnh hơn như muốn vỡ ra. Thời Vũ ấn cổ tay nàng vào tường khẽ kêu một tiếng. Thích Ánh Trúc tuy lòng đầy hoản loạn nhưng lại bị hắn k1ch thích đến trầm mê.
Ngón tay nàng run run, tóc dán vào môi. Tim đập mạnh mẽ, sợ hãi và khao khát.
Tiếng nước sôi trong viện, hoa lá rơi xào xạc. Tiếng nhũ mẫu vừa đi vừa gọi. Đủ thứ âm thanh hòa quyện vào nhau, không biết là âm thanh của vạn vật, hay là tiếng lòng lớn hơn. Một con bướm vỗ cánh, thăm dò ở cửa sổ rồi bay vào nhà …
Thời Vũ cuối cùng cũng ngẩng đầu áp mặt vào người nàng, hơi thở hỗn loạn.
Thời Vũ nhìn nàng, ánh mắt ngấn lệ, hắn lặp lại: “Ta hận nàng!”
Nói xong, xiềng xích mà Thích Ánh Trúc phải chịu đột nhiên biến mất. Cũng như hắn đột nhiên phát điên, nhanh chóng rời đi.
Thành nhũ mẫu đang dọn chén bát trong sân bỗng cảm thấy một luồng gió. Bà nhìn lên đúng lúc thấy được bóng lưng của Thời Vũ trên mái nhà nhảy đi.
Dựa vào tường, Thích Ánh Trúc chậm rãi ngã ngồi xuống đất, ôm lấy đầu gối. Trái tim nàng đập thật mạnh và không có dấu hiệu chậm lại khiến và nàng lo lắng. Gục mặt vào đầu gối, nàng dường như vẫn có thể cảm nhận được nhiệt độ của Thời Vũ giữa môi.
Thích Ánh Trúc lo lắng: Chuyện gì đã xảy ra với hắn? Rõ ràng là vẫn tốt mà …. Tại sao lại nói “ghét nàng”? Định nghĩa của hắn về sự căm ghét khác với của nàng phải không?