Hai tiếng sau cô đã tỉnh dậy. Cô có mặt ở văn phòng lúc bảy giờ ba mươi. Cô muốn gặp Melissa trước khi bất kỳ ai ở trong văn phòng tới. Cô gột sạch vẻ mệt mỏi trên gương mặt, uống hai tách cà phê đậm đặc và sấy khô tóc. Cô tràn trề năng lượng cho một ngày mới; máu chảy rần rật trong huyết quản của cô. Cô đã ngồi ở bàn làm việc khi Melissa với chiếc túi đắt tiền vắt vẻo trên vai mở khóa phòng của bà. Khi sếp của cô vừa ngồi xuống, cô nhận thấy bà tỏ vẻ ngạc nhiên khi thấy không chỉ có mình bà trong văn phòng.
Ellie uống hết tách cà phê. Cô bước nhanh vào phòng vệ sinh nữ và soi gương để chắc chắn rằng cô hoàn toàn sạch sẽ. Cô vận một chiếc áo khoác trắng với chiếc quần âu đẹp nhất mà cô có và đi giày cao gót. Cô trông như một đứa con gái mới lớn, như những đứa bạn cô vẫn hay nói đùa.
‘Melissa?’
‘Ellie.’ Giọng bà lộ vẻ ngạc nhiên pha chút khiển trách.
Ellie lờ đi như không nhận ra. ‘Tôi có thể nói chuyện với bà một chút không?’
Melissa nhìn đồng hồ. ‘Nhanh thôi nhé. Tôi cần nói chuyện với phòng tin Trung Quốc trong vòng năm phút nữa.’
Ellie ngồi xuống đối diện bà. Văn phòng mới của Melissa hầu như chưa có đồ đạc gì ngoại trừ một vài hồ sơ tài liệu bà cần tham khảo trong ngày hôm đó và một bức hình của cô con gái để trên bàn. ‘Về bài phóng sự của tôi.’
‘Cô không định nói là cô không thể làm được nó đấy chứ.’
‘Đúng, tôi định nói thế.’
Cô đang châm dầu vào lửa, khi ngày hôm nay đúng là ngày tâm trạng sếp cô có vẻ không được tốt lắm. ‘Ellie này, đó không phải là điều tôi muốn nghe. Trước mắt chúng ta là một tuần bận rộn nhất và cô đã có cả mấy tuần trước đó để viết cho xong bài phóng sự. Cô không thể đến gặp tôi vào phút cuối như thế này và-’
‘Melissa - làm ơn nghe tôi nói. Tôi đã tìm ra người đàn ông đó.’
‘Và?’ Melissa nhướn mày.
‘Ông ấy làm ở đây. Chúng ta không thể dùng những bức thư đó vì ông ấy đang làm cho tòa soạn của chúng ta.’
Người lao công đẩy chiếc máy hút bụi đi ngang qua cửa phòng Melissa, tiếng kêu ro ro của nó nhấn chìm cuộc hội thoại giữa hai người.
‘Tôi không hiểu,’ Melissa lên tiếng khi tiếng máy hút bụi đã nhỏ dần.
‘Người viết những bức thư tình đó tên là Anthony O’Hare.’
Vẻ mặt Melissa hoàn toàn không biểu lộ điều gì. Ellie thấy xấu hổ khi nhận ra rằng ngay cả trưởng ban biên tập chuyên mục phóng sự cũng không biết ông là ai.
‘Trưởng phòng thư viện. Ông ấy làm việc ở dưới tầng hầm. Đúng hơn là đã từng làm ở đó.’
‘Người có mái tóc hoa râm ấy hả?’
‘Đúng vậy.’
‘Ồ.’ Bà ngạc nhiên tới mức gần như quên mất chuyện phiền lòng với Ellie vừa nãy. ‘Chà,’ bà nói sau một hồi im lặng. ‘Ai có thể ngờ chứ?’
‘Tôi biết.’
Cả hai tiếp tục rơi vào im lặng trong đồng cảm tới khi Melissa, sực nhớ ra việc cần làm, sắp xếp lại chồng giấy tờ trên bàn. ‘Một câu chuyện quả thật bất ngờ, nhưng Ellie, chuyện đó không giúp chúng ta vượt qua được vấn đề khó khăn nhất bây giờ. Rằng chúng ta cần phải có một chủ đề để viết, rằng chúng cần được mang đi in tối nay, một phóng sự hai-nghìn-từ đủ để lấp đầy trang chuyên mục.’
‘Không,’ Ellie nói. ‘Không có.’
‘Không phải câu chuyện của cô về ngôn ngữ tình yêu. Tôi không định dùng lại những mẩu chuyện-’
‘Không,’ Ellie ngắt lời bà. ‘Tôi đã viết xong. Hai nghìn từ. Đây. Nếu bà nghĩ nó cần được sắp xếp lại ý cho hợp lý hơn thì cho tôi biết. Giờ liệu tôi có thể chạy ra ngoài khoảng một tiếng không?’
Cô làm bà bối rối. Cô đưa bà bài viết cô vừa in ra, dõi theo Melissa khi bà đọc lướt, mắt bà long lanh, hệt như mỗi khi bà đọc được những điều làm bà thú vị. ‘Gì cơ? Tất nhiên là được. Gì cũng được. Miễn làm sao cô về kịp dự hội thảo.’
Ellie thèm khát hít thở không khí ngoài trời khi cô thoát ra khỏi tòa nhà văn phòng. Tay cô dường như không thể cử động theo ý muốn khi cô cố đi cho vững trên đôi giày cao gót.
Cô gửi thư điện tử cho anh tối qua và anh đồng ý ngay không một chút do dự. Đó không phải là chỗ hẹn hò ưa thích của anh; của anh là phải những nhà hàng kín đáo, sang trọng với thức ăn ngon. Còn cái quán ăn Giorgio nằm đối diện tòa soạn tờ Nation bên kia đường chỉ có khoai tây chiên, trứng và thịt xông khói không nhãn mác với giá chỉ 2,99 bảng.
Anh đã ngồi đợi cô ở bàn khi cô tới, một chỗ khá kỳ cục chen lẫn giữa những công nhân xây dựng. Anh mặc một chiếc áo khoác hiệu Paul Smith và một chiếc áo sơ mi nhạt màu mềm mại. ‘Anh xin lỗi,’ anh cất tiếng khi cô còn chưa kịp ngồi xuống. ‘Anh rất xin lỗi. Cô ấy lấy được điện thoại của anh. Anh đã tưởng anh đánh mất nó ở đâu. Cô ấy đọc được một vài thư điện tử anh chưa kịp xóa và thấy tên em… và sau đó…’
‘Cô ấy đã làm rất tốt công việc của một nhà báo.’
Anh dường như lơ đễnh nghĩ điều gì đó, anh vẫy người hầu bàn tới và gọi thêm một ly cà phê. Tâm trí anh rõ ràng đang trôi dạt đi chỗ khác. ‘Đúng. Đúng, anh cũng nghĩ vậy.’
Cô ngồi xuống và ngắm người đàn ông ngồi đối diện, người đã không biết bao lần hiện diện trong những giấc mơ ban đêm của cô. Làn da rám nắng của anh không giấu nổi quầng thâm dưới mắt. Cô tự hỏi điều gì đã xảy ra đêm hôm qua.
‘Ellie, anh nghĩ chúng ta nên tránh xa nhau một thời gian. Chỉ vài tháng thôi.’
‘Không.’
‘Gì cơ?’
‘Thế đấy, John.’
Anh không ngạc nhiên như cô nghĩ.
Anh cân nhắc những lời cô vừa nói trước khi trả lời. ‘Em muốn… ý em là em muốn kết thúc mối quan hệ giữa hai chúng ta?’
‘Ồ, hãy nhìn thẳng vào vấn đề, chúng ta không phải những người tình tuyệt vời đúng không?’ Mặc dù đã chuẩn bị sẵn tinh thần, cô thất vọng khi thấy anh không có ý định phản đối điều cô định làm.
‘Anh thực sự quan tâm tới em, Ellie.’
‘Nhưng chưa đủ. Anh không quan tâm tới tôi, tới cuộc sống của tôi. Cuộc sống của chúng ta. Tôi nghĩ anh không biết một chút gì về tôi cả.’
‘Anh biết tất cả những thứ anh cần-’
‘Tên con thú cưng đầu tiên tôi nuôi là gì?’
‘Gì cơ?’
‘Alf. Alf là tên con hamster tôi nuôi. Tôi lớn lên ở đâu?’
‘Anh không hiểu vì sao em hỏi anh thế?’
‘Ngoài việc làm tình ra, anh có bao giờ quan tâm tới những chuyện khác của tôi không?’
Anh nhìn quanh. Những công nhân xây dựng ngồi ở chiếc bàn sau lưng họ bỗng im phăng phắc.
‘Ai là bạn trai đầu tiên của tôi? Món ăn yêu thích đầu tiên của tôi là gì?’
‘Chuyện này thật ngớ ngẩn.’ Anh bặm môi theo cái cách cô chưa bao giờ nhìn thấy ở anh.
‘Đúng vậy. Anh không hề quan tâm gì tới tôi, ngoại trừ việc tôi cởi quần áo nhanh như thế nào.’
‘Đó là những gì em nghĩ ư?’
‘Đã bao giờ anh quan tâm tới cảm giác của tôi chưa? Những gì tôi đã trải qua?’
Anh vung tay một cách giận dữ. ‘Lạy Chúa, Ellie, đừng tự giày vò mình như thể cô là một nạn nhân vậy. Đừng nói như thể tôi là kẻ dụ dỗ bỉ ổi,’ anh nói. ‘Đã bao giờ cô cho tôi biết cảm giác của cô chưa? Đã bao giờ cô nói với tôi là cô không muốn chuyện này chưa? Cô luôn thể hiện là cô là một mẫu người phụ nữ hiện đại. Có thể làm tình bất kỳ lúc nào có nhu cầu. Sự nghiệp được đặt lên hàng đầu. Cô thật là…’ anh lúng túng tìm từ thích hợp ‘… khó hiểu.’
Những điều anh vừa nói làm cô tổn thương. ‘Tôi chỉ đang cố bảo vệ tôi thôi.’
‘Còn tôi buộc phải tự hiểu những suy nghĩ đó của cô? Có bao nhiêu phần trăm sự thật trong đó?’ Anh có vẻ sốc thực sự.
‘Tôi chỉ muốn được sống cùng anh.’
‘Nhưng cô còn muốn hơn thế nữa - một mối quan hệ.’
‘Đúng vậy.’
Anh săm soi nhìn cô, như thể đây là lần đầu tiên anh gặp cô. ‘Cô hy vọng tôi sẽ bỏ vợ ư?’
‘Tất nhiên. Cuối cùng tôi cũng muốn thế. Tôi sợ nếu tôi nói cho anh cảm giác thực sự của tôi - anh sẽ bỏ tôi.’
Sau lưng họ, những người công nhân bắt đầu xì xào to nhỏ. Cô có thể cảm nhận, bằng vào những cái liếc trộm về phía cô, rằng câu chuyện của cô và anh đang là đề tài đàm tiếu của họ.
Anh đưa tay vò mái tóc hung đỏ. ‘Ellie,’ anh nói, ‘Anh xin lỗi. Nếu anh biết em không thể chấp nhận chuyện này, anh đã không bao giờ để mọi chuyện đi quá xa như thế này.’
Và sự thật đã được phơi bày. Cái sự thật cô đã tự huyễn hoặc mình cả năm qua.
‘Chỉ thế thôi, phải không?’ Cô đứng dậy. Cô đã sống trong một thế giới mà giờ đây cô bước ra khỏi thế giới đó để lại sau lưng một đống gạch vụn tan nát. Cô vẫn đứng thẳng. Không có máu đổ. ‘Anh và tôi,’ cô nói. ‘Thật nực cười, chúng ta đều là những người có công ăn việc làm đàng hoàng, vậy mà chưa bao giờ chúng ta tâm sự với nhau bất kỳ điều gì.’
Cô đứng bên ngoài quán cà phê, cảm giác những cơn gió lạnh lùa qua da, mùi của thành phố tràn ngập trong hơi thở của cô và cô rút điện thoại di động ra. Cô gửi đi một câu hỏi và không đợi trả lời, cô băng ngang qua đường. Cô không một lần ngoái lại.
Melissa đi ngang qua cô ở sảnh văn phòng, tiếng giày cao gót gõ đều đặn trên sàn đá hoa cương bóng loáng. Bà vừa đi vừa nói chuyện với một biên tập viên, thấy cô đi qua bà ngừng nói chuyện. Bà gật đầu về phía cô, mái tóc bồng bềnh trên vai. ‘Tôi thích bài viết đó.’
Ellie thở phào.
‘Đúng. Tôi rất thích nó. Trang nhất, số báo Chủ nhật thay vì thứ Hai. Phát huy nhé.’ Rồi bà bước vào thang máy, trở lại câu chuyện đang nói dở, cửa thang máy đóng lại trước mặt cô.
Thư viện không có ai. Cô đẩy cánh cửa xoay, đằng sau đó chỉ còn vài kệ để sách dính đầy bụi. Không còn các số báo định kỳ, các tạp chí, những bộ sách nhàu nát của Hansard. Cô lắng nghe tiếng nước chảy lộp độp từ đường ống hơi lắp trên trần nhà, rồi cô trèo qua quầy và để lại túi xách trên sàn nhà.
Căn phòng đầu tiên, nơi trước đây lưu giữ những bản lưu được đóng bìa cứng có giá trị hàng thế kỷ của các số báo Nation, giờ cũng hoàn toàn trống vắng trừ hai thùng các-tông để ở góc phòng. Trông căn phòng giống như một cái hang bí ẩn. Bước chân của cô vang vọng trên nền gạch khi cô đi về phía trung tâm của tòa nhà.
Phòng biên tập từ A đến âm cũng trống vắng, chỉ còn lại một vài dụng cụ đóng sách. Những chiếc cửa sổ, cách sàn nhà khoảng gần hai mét, cũng phủ đầy bụi và những hạt bụi đó bay vòng vòng trong không khí khi cô bước vào. Mặc dù không còn tờ báo nào được lưu trữ ở đây, không khí vẫn thấm đẫm mùi đặc trưng của những tờ báo cũ. Cô nghĩ, một cách thích thú, rằng dường như cô vẫn nghe thấy rất rõ tiếng vọng của từng câu chuyện ngày xưa và của hàng trăm ngàn giọng nói dội về. Cuộc sống tiếp diễn, mất mát và xoay vòng theo Số phận. Ẩn giấu dưới những tập hồ sơ là những câu chuyện cả ngàn đời sau không ai biết. Cô tự hỏi liệu còn chàng trai Anthony và cô gái Jennifer nào nữa bị vùi lấp dưới những trang giấy kia không, cuộc sống của họ vẫn đang đợi những câu chuyện tình cờ. Một chiếc ghế xoay nệm bông có dán chữ ‘Lưu trữ kỹ thuật số’ để ở góc phòng, cô đi về phía đó, ngồi lên quay một vòng rồi lại một vòng ngược lại.
Cô bỗng cảm thấy mệt mỏi vô cùng, như thể những viên thuốc bổ cô dùng cách đây vài giờ đã không còn hiệu nghiệm. Cô mệt nhọc ngồi xuống trong sự oi bức và lặng lẽ của tòa nhà, và lần đầu tiên cô có thể nhớ được, cô ngồi bất động. Mọi thứ xung quanh cô cũng bất động. Cô thở ra một hơi dài.
Cô không biết mình đã ngồi thế trong bao lâu tới khi cô nghe thấy tiếng động ở cửa.
Anthony O’Hare đang cầm chiếc túi của cô. ‘Của cô hả?’
Cô đứng thẳng dậy, mất phương hướng và cảm thấy hơi chút chóng mặt. Trong một khoảnh khắc cô không biết mình đang ở đâu. ‘Lạy Chúa. Xin lỗi.’ Cô dụi mắt.
‘Cô không tìm thêm được gì ở đây đâu,’ ông nói, đưa túi cho cô. Ông nhận ra đôi mắt ngái ngủ, bộ dạng lúi xùi của cô. ‘Tất cả đã đưa về tòa nhà mới rồi. Tôi chỉ quay lại để lấy mấy thứ pha trà. Và chiếc ghế kia.’
‘Vâng… thật dễ chịu. Tới mức cháu không thể rời đi… Ồ, mấy giờ rồi ạ?’
‘Mười một giờ kém mười lăm.’
‘Cuộc họp lúc mười một giờ. Cháu ổn rồi. Họp lúc mười một giờ.’ Cô lắp bắp, nhìn xung quanh. Rồi cô nhớ ra vì sao cô tới đây. Cô cố lục lại những suy nghĩ của mình, nhưng cô không biết phải nói như thế nào với người đàn ông này những điều cô cần phải nói. Cô lén nhìn ông, và thấy đằng sau mái tóc hoa râm và cặp mắt đau khổ kia là một người khác. Cô nhìn thấy người ấy qua những lời nói của ông.
Cô cầm chiếc túi lên. ‘Ừm… Rory có ở đây không ạ?’
Rory sẽ biết. Rory sẽ biết phải làm gì.
Nụ cười của ông ẩn giấu một sự xin lỗi, về một điều cả hai đều biết. ‘Tôi e rằng cậu ấy không tới văn phòng hôm nay. Có lẽ cậu ấy ngồi nhà chuẩn bị đồ đạc.’
‘Chuẩn bị đồ đạc?’
‘Cho chuyến đi sắp tới? Cô cũng biết là cậu ấy sắp đi xa?’
‘Cháu hy vọng là anh ấy không đi. Chưa đi.’ Cô thò tay vào túi áo và lấy ra một tờ giấy. ‘Cháu không biết… bác có địa chỉ nhà anh ấy không?’
‘Nếu cô không ngại bước tiếp vào khu vực hiện tại vẫn là văn phòng làm việc của tôi, tôi sẽ tìm cho cô, nhưng tôi không nghĩ cậu ấy chỉ đi có một hay hai tuần.’
Khi ông quay đi, hơi thở của cô như bị nghẹn lại nơi cổ họng. ‘Thực ra, bác O’Hare, không phải cháu muốn gặp Rory.’
‘Ồ?’ Cô nhận ra ông ngạc nhiên thế nào trước cách cô gọi tên ông. Cô lấy từ trong túi ra một tập tài liệu và đưa cho ông. ‘Cháu tìm thấy những thứ này của bác. Một vài tuần trước đây. Lẽ ra cháu đã đưa bác sớm hơn nhưng cháu… cháu không biết chúng là của bác cho tới tận tối hôm qua.’ Cô nhìn theo khi ông mở những lá thư ra xem. Mặt ông thay đổi khi ông nhận ra những dòng chữ viết tay của mình.
‘Cô tìm được chúng ở đâu vậy?’ ông hỏi.
‘Ở đây,’ cô ngập ngừng, không biết những thông tin cô tiết lộ ra sẽ ảnh hưởng tới ông thế nào.
‘Ở đây?’
‘Bị chôn kín. Trong thư viện của bác.’
Ông liếc nhìn xung quanh, như thể những kệ sách trống rỗng kia có thể là nhân chứng cho những gì cô vừa nói.
‘Cháu xin lỗi. Cháu biết đây là… những giấy tờ riêng tư.’
‘Sao cô biết chúng là của tôi?’
‘Đó là một câu chuyện dài.’ Tim cô đập nhanh dần. ‘Nhưng bác cần biết điều này. Jennifer Stirling đã rời chồng bà ngay hôm bà gặp bác vào năm 1964. Bà tìm tới đây, tới tòa soạn báo này, và họ bảo bà là bác đã đi Châu Phi.’
Ông đứng bất động. Mỗi bộ phận trên cơ thể ông căng cứng như thể tập trung nghe cô nói. Ông gần như run rẩy, và nghe rất chăm chú.
‘Bà đã cố gắng tìm bác. Bà muốn nói với bác rằng bà đã… bà đã tự do.’ Cô hơi chút hoảng sợ trước những hiệu ứng mà thông tin này có thể tác động lên Anthony. Mặt ông biến sắc. Ông ngồi xuống ghế, hơi thở nặng nhọc. Nhưng giờ thì cô không thể dừng lại.
‘Tất cả những cái này…’ ông cất tiếng, vẻ mặt đầy bối rối, khác hẳn với niềm vui không thể che đậy của Jennifer khi cô phát hiện ra bí mật này ‘… là từ rất lâu rồi.’
‘Cháu vẫn chưa nói hết.’ Cô nói. ‘Cháu xin phép.’
Ông chờ đợi.
‘Đây chỉ là những bản sao của các bức thư. Vì những bản gốc cháu phải trả lại cho chủ nhân của nó. Cháu phải trả lại chúng.’ Cô đưa ông số hòm thư bưu điện, tay cô run run, có thể do cô quá hồi hộp, cũng có thể do cô quá phấn khích. Cô vừa nhận được tin nhắn trả lời hai phút trước khi cô đi xuống thư viện:
Không ông ấy không lấy vợ. Sao cô hỏi thế?
‘Cháu không biết cuộc sống hiện tại của bác như thế nào. Cháu không biết có phải cháu đang xâm phạm nghiêm trọng đời tư của bác không. Có lẽ cháu vừa phạm một sai lầm khủng khiếp nhất. Nhưng đây là địa chỉ, bác O’Hare,’ cô nói. Ông cầm lấy từ tay cô. ‘Đây là địa chỉ bác có thể gửi thư.’
Có người đã từng nói với em rằng viết thư là một việc làm mạo hiểm vì bạn không thể lúc nào cũng đảm bảo những lời lẽ của bạn sẽ được người nhận đọc theo đúng tinh thần chúng được viết ra. Vì vậy em sẽ nói thẳng. Em xin lỗi. Thành thật xin lỗi. Hãy tha thứ cho em. Nếu có bất kỳ cách nào em có thể làm để khiến anh thay đổi cách nghĩ về em, hãy cho em biết.
Thư một người đàn bà gửi cho người đàn ông.