• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đổng Phong đang chuẩn bị phá cửa mà vào vừa nghe đến lời này, động tác trên chân liền ngừng lại, một người tuỳ tiện kêu hắn lăn vào, hắn liền lăn vào sao, vậy hắn cũng quá mất mặt!

Trong phòng, Mạnh Phất chỉ chỉ mũ có rèm mình vừa đưa cho Lý Việt: "Ngài mang lên trước đi."

"Hả?" Lý Việt nhìn về hướng nàng, hắn thật sự không muốn mang cái thứ nhảm nhí như vậy, đặc biệt là cái cô nương bên cạnh Tạ Văn Chiêu cũng đội mũ có rèm, nếu hiện tại hắn cũng mang lên giống cô nương kia, thật cảm giác mình giống như không duyên cớ mất đi phẩm giá.

Mạnh Phất khuyên: "Bọn họ hẳn là biết chúng ta đúng không."

Không nói đến Đổng Phong, hiện tại Tạ Văn Chiêu còn đứng ở bên ngoài, để hắn nhìn thấy phu nhân của mình lén lút gặp gỡ đương triều Thánh Thượng ở chỗ này, thật không còn gì để nói. Nếu việc này lan truyền ra ngoài, chung quy cũng không tốt đối với thanh danh hai người bọn họ, không suy xét đến văn võ bá quan nghĩ như thế nào, cũng hoặc nhiều hoặc ít để ý đến cảm nhận đám mèo chó trong Ngự Hoa Viên chứ.

Lý Việt phản ứng lại mình đã không còn là chính mình, hắn rất nghẹn khuất mà mang mũ có rèm lên.

Bên ngoài Đổng Phong cảm thấy mình nói như thế nào cũng là bá vương đế đô, không thể tùy ý người khác nắm mũi đi như vậy, hắn cười ha ha một tiếng, buông chân, hướng vào trong phòng hỏi: "Bảo ta lăn đi vào? Ngươi có biết thân phận của tiểu gia ta không?"

Lý Việt cảm thấy nắm tay mình có chút ngứa, lúc nãy khi ở chùa Bạch Mã, hắn đã không có thể đánh một quyền này ra, hiện tại nếu đánh vào trên cái đầu lừa của Đổng Phong hẳn cũng giống nhau. Hắn trầm giọng nói: "Ta đếm ba tiếng, lại không lăn tới đây, ngươi liền lăn đi Bắc cương đi."

Đổng Phong chau mày, đối phương nói lời này có thể thấy là rõ ràng biết thân phận mình, nhưng nếu đã biết rõ rồi thì vì sao còn dám vô lý như thế? Trong kinh này còn có vị nữ tử nào có thể có năng lực đưa hắn  đi Bắc cương, tính cách còn táo bạo như thế, Đổng Phong nghiêm túc nghĩ nghĩ, cảm thấy cũng chỉ có nương hắn thôi.

Mà nương hắn lúc này khẳng định đang ở trong phủ chơi bài chín nút với cha hắn cùng đám tiểu thiếp, sao có thể xuất hiện ở chỗ này? Hơn nữa giọng của nương hắn sao hắn có thể nghe mà không biết chứ?

Không chờ Đổng Phong suy nghĩ cẩn thận mấy vấn đề này, Lý Việt trong phòng đã bắt đầu đếm ngược, ba hai một, ba tiếng đếm đếm đến dứt khoát lưu loát, mà thân thể Đổng Phong càng nhanh nhẹn hơn so với đầu óc hắn, một tiếng "một" mới vừa rời khỏi miệng Lý Việt, hắn liền đẩy cửa đi vào, nếu hai bên trái phải hắn có gương, hắn sẽ phát hiện biểu cảm của hắn lúc này lộ ra vài phần sợ hãi.

Không biết vì cái gì, Đổng Phong cứ cảm thấy hiện tại mọi chuyện xảy ra có chút quen thuộc, hình như trong quá khứ, tại một thời điểm nào đó, cũng từng xảy ra chuyện tương tự, chỉ là nhất thời hắn nhớ không ra.

Trong lòng hắn mạc danh có chút chột dạ, hắn tự trấn an mình, lấy thân phận của hắn, cái đế đô này ngoại trừ đương kim Thánh Thượng, ai dám xử trí hắn chứ, hắn sợ cái gì? Hắn túng cái gì?

Sao khi cổ vũ cho chính mình xong, Đổng Phong ngẩng đầu ưỡn ngực, quyết định phải cho vị cô nương ăn nói mạnh miệng này biết thế nào là khiếp sợ, Đổng Phong hắn vẫn là người rất có bản lĩnh.

Hắn đã nghĩ xong lát nữa nên buông lời hung ác như thế nào, kết quả vừa nhấc đầu nhìn thấy Mạnh Phất mặt không có biểu tình gì ngồi ở phía trước mặt hắn, Đổng Phong trực tiếp trợn tròn mắt, chân cũng mềm, trong nháy mắt thậm chí bắt đầu hoài nghi có phải mình xuất hiện ảo giác hay không, hắn kêu lên: "Bệ bệ bệ bệ bệ......"

Giờ khắc này đại não Đổng Phong cuối cùng cũng rõ ràng hơn một chút, chả trách vừa rồi mình vừa nghe được mấy chữ ba hai một liền ngoan ngoãn vào cửa, đây còn không phải là khi ở Bắc cương bị bệ hạ dạy dỗ thành thói quen hay sao!

Lý Việt có chút ghét bỏ mà nhìn Đổng Phong, cái tên này khi nào lại có thêm tật nói lắp vậy, hắn nói: "Câm miệng."

Đổng Phong nhanh chóng ngậm miệng lại, nhưng mà ngay sau đó hắn liền phản ứng lại, không đúng rồi, người mở miệng nói chuyện căn bản không phải bệ hạ bọn họ nha? Cô nương này là ai của bệ hạ vậy? Bệ hạ không mở miệng mà nàng ta dám mở miệng, hắn cẩn thận quan sát biểu tình của bệ hạ một chút, phát hiện bệ hạ hình như không hề để ý.

Mạnh Phất nhìn lướt qua bọn công tử sau lưng Đổng Phong, nhàn nhạt nói: "Các ngươi cũng đều vào đi."

Cả đám công tử như mèo con bị bóp lấy da cổ nhấc lên, muốn ngoan ngoãn bao nhiêu liền có bấy nhiêu, thành thật từ ngoài cửa đi vào.

Tạ Văn Chiêu không nghĩ tới lại gặp được đương triều bệ hạ ở chỗ này, sớm biết như thế, bất luận thế nào hắn đều sẽ không lên lầu, nhưng mà hiện nói gì cũng đã muộn, mặc kệ bệ hạ có chú ý hay nhận ra hắn hay không, hắn đều không thể lén lút tránh đi, hắn chỉ có thể dẫn theo Mạnh Du cùng đi vào.

"Đóng cửa lại." Mạnh Phất nói.

Đổng Phong dạ một tiếng, ngoan ngoãn xoay người đi đóng cửa, lúc này trên mặt hắn tìm không ra nửa điểm kiêu ngạo nào.

Tiểu nhị và chưởng quầy bị nhốt ở ngoài cửa bị tình huống xoay ngược bất thình lình này doạ cho chấn kinh, vị bên trong mới là gia nha, không biết rốt cuộc là thân phận gì, nhưng có thể làm cả đám công tử cả ngày kiêu ngạo ương ngạnh này ngoan ngoãn như thế, may mắn vừa rồi thái độ bọn họ còn tính không quá đáng.

Mạnh Du cũng đang suy đoán thân phận nam tử trong phòng, nhờ trên đầu nàng ta đang mang mũ có rèm, có thể lén lút đánh giá đối phương vài lần, nam nhân này thoạt nhìn hơn hai mươi tuổi, mắt tinh mày kiếm, mũi cao thẳng, tướng mạo anh tuấn, so với Tạ Văn Chiêu càng có khí khái nam tử.

Tạ Văn Chiêu cùng Đổng Phong đã được xem như rất có thân phận ở đế đô, có thể làm cho hai người bọn họ lộ ra biểu tình cung kính như thế, Mạnh Du cũng có chút suy đoán được thân phận người nam nhân này.

Quả nhiên, Đổng Phong vừa khoá cánh cửa lại xong, liền xoay người quỳ xuống trước mặt người nam nhân này, những người khác thấy vậy cũng sôi nổi quỳ xuống, bọn họ trăm miệng một lời nói: "Vi thần bái kiến Hoàng Thượng."

Trong lòng Mạnh Du đột nhiên trào ra một cơn xúc động muốn khiến cho vị đế vương này chú ý mình, nhưng nàng ta không phải ngốc tử, thường nghe người ta nói, vị bệ hạ này tính tình không được tốt, nàng ta tùy tiện hành sự, sợ là sẽ đưa tới tai họa, Mạnh Du cân nhắc mãi, vẫn theo Tạ Văn Chiêu cùng nhau quỳ xuống, đồng thời không tiếng động kéo giãn khoảng cách với Tạ Văn Chiêu.

Mạnh Phất rũ mắt nhìn những người quỳ trên mặt đất này, đây là lần thứ hai sau khi trao đổi thân thể cùng Lý Việt, nàng nhìn thấy Tạ Văn Chiêu. Một lần trước nhìn thấy hắn là trên cung yến, bởi vì bận tâm đến bệ hạ đang lẫn trong khách khứa nên nàng miễn lễ không để mọi người quỳ. Nhưng lần này, Tạ Văn Chiêu lại đang quỳ gối trước mặt nàng.

Mạnh Phất nói không rõ cảm thụ trong lòng chính mình, nàng không cảm thấy để Tạ Văn Chiêu quỳ gối trước mặt mình có cái gì không ổn, cũng không có vui sướng báo thù gì, chỉ...... Phảng phất chỉ là một chuyện  bình thường.

Nàng muốn cho bọn họ đứng lên, nhưng Lý Việt ở đối diện làm một thủ thế cho nàng, Mạnh Phất thu lời đến bên miệng trở về, nàng không rõ Lý Việt muốn làm gì, nhưng hiện tại bất luận vị bệ hạ này muốn làm cái gì, nàng đều phải ngồi ở chỗ này chống lưng cho hắn.

Tay phải Lý Việt dừng ở trên bàn, khớp ngón giữa nhẹ nhàng gõ hai cái, sau đó mở miệng nói: "Đổng Phong? Ta nghe nói khi ngươi từ quan, bảo là mình không kham được việc lớn, phải đi về cố gắng học tập thêm nữa, học hỏi kinh nghiệm, ngươi chính là học tập như vậy, rèn luyện như vậy?"

Đổng Phong cúi đầu không dám nói lời nào.

Lý Việt không để ý hắn, tiếp tục nói: "Ta thật đúng là mở rộng kiến thức rồi, hoá ra rèn luyện trong miệng ngươi chính là mang theo một đám anh em tốt cả ngày rêu rao khắp nơi, thật là không tồi ha, lần tới lại có chuyện tốt như vậy, không bằng dẫn theo ta cùng đi?"

Nghe lời này của Lý Việt, Đổng Phong chỉ hận không thể nhanh chóng tìm một cái khe đất chui vào, những huynh đệ phía sau hắn thì cả đám càng vùi đầu sâu xuống.

Trong lòng Đổng Phong vô cùng buồn bực, cô nương này rốt cuộc là ai vậy? Vì sao bệ hạ còn chưa mở miệng mà nàng ta dám nói trước? Càng quan trọng là, sao nàng ta lại có thể âm dương quái khí giống hệt bệ hạ vậy?

Nhưng trước mắt vẫn phải qua được cái cửa của bệ hạ đã, nếu đến bây giờ mà bệ hạ còn chưa mở miệng, vậy khẳng định là bệ hạ tán đồng với vị cô nương này. Đổng Phong ở Bắc cương đi theo Lý Việt nhiều năm như vậy, hoặc nhiều hoặc ít vẫn là có thể đoán được tâm tư Lý Việt, hắn thành thành thật thật nhận tội: "Vi thần có tội."

Tạ Văn Chiêu cảm thấy buồn cười, vừa rồi khi ở đại sảnh đường dưới lầu, Đổng Phong còn một bộ lão tử trâu bò nhất, nhưng mới chưa qua một chén trà, hắn liền thành bộ dáng này.

Nhưng ngay sau đó Tạ Văn Chiêu liền cười không nổi, hắn nghe cái cô nương kia kêu hắn: "Tuyên Bình Hầu?"

Kỳ thật Tạ Văn Chiêu có cảm thấy thanh âm này có chút quen tai, nhưng nhất thời không xác định được, hắn chưa từng nghe nói Hoàng Thượng gần đây có thân cận với cô nương nhà ai, nhưng mặc kệ là ai, đều không phải người hắn có thể dễ dàng đắc tội, Tạ Văn Chiêu đáp: "Đúng là tại hạ."

Lý Việt tò mò hỏi: "Cô nương bên cạnh ngươi là cô nương nhà ai?"

Nhà hắn đã có ba di nương, còn đi ra bên ngoài ong bướm, thực không biết xấu hổ.

Tạ Văn Chiêu theo bản năng nghiêng đầu nhìn Mạnh Du liếc mắt một cái, Lý Việt nói: "Ta nhớ rõ ngươi đã thành thân đúng không, đây là phu nhân ngươi?"

Tạ Văn Chiêu không biết nên trả lời như thế nào, nữ tử bên người hắn nếu là ai khác thì còn may, cho dù bệ hạ biết, cũng bất quá lại gắn cho mình thêm một cọc phong lưu, nhưng mà nàng ấy là Mạnh Du, không phải người khác, là người hắn mấy năm nay vẫn luôn đặt ở đầu quả tim, việc này nếu lan truyền đi ra ngoài, chỉ sợ có tổn hại với danh tiết của nàng ấy, Tạ Văn Chiêu sao nỡ để cho người trong lòng chịu một chút ủy khuất nào.

Hắn đang suy tư xem có câu trả lời nào đẹp cả đôi đàng, thì Mạnh Du bên cạnh đã chủ động duỗi tay kéo mũ có rèm của mình xuống dưới, yểu điệu dập đầu  với Mạnh Phất trước mặt một cái, nhẹ giọng nói: "Dân nữ Mạnh Du bái kiến bệ hạ."

Mạnh Phất ừ một tiếng, Lý Việt lặp lại tên nàng ta: "Mạnh Du?"

Vậy mà cũng là họ Mạnh.

Mạnh Du bổ sung nói: "Gia phụ là Mạnh Nhạn Hành, thưa bệ hạ."

"Mạnh Nhạn Hành." Lý Việt lập tức quay đầu nhìn về phía Mạnh Phất, nếu hắn nhớ không lầm, hình như phụ thân Mạnh Phất cũng là tên này đi, cô nương mà Tạ Văn Chiêu dẫn theo bên cạnh thế mà lại là tỷ muội của Mạnh Phất, thế này cũng không khỏi quá trùng hợp rồi.

Mạnh Phất giơ tay xoa xoa huyệt Thái Dương mình, theo lý thuyết, thân thể vị bệ hạ này rất khoẻ mạnh, trong tình huống bình thường, Mạnh Phất sẽ không cảm thấy đau đầu, nhưng cố tình có một số thời điểm, bệ hà này luôn là một bộ xem náo nhiệt không chê lớn chuyện.

"Thực sự thú vị ha," Lý Việt cười một tiếng, nhìn Tạ Văn Chiêu nói, "Tuyên Bình Hầu, ta nhớ rõ ngươi cưới  nữ nhi của Mạnh gia, chính là vị Mạnh Du Mạnh cô nương này sao?"

Tạ Văn Chiêu bị Lý Việt hỏi đến mặt đỏ tai hồng, không biết nên trả lời như thế nào.

Mạnh Du lập tức giải thích: "Tuyên Bình Hầu muốn mua cho gia tỷ một cây đàn làm lễ vật, dân nữ chỉ là ra giúp Tuyên Bình Hầu tham mưu một chút, việc này gia tỷ hẳn rõ ràng."

Gia tỷ rõ ràng? Rõ ràng cái rắm á!

Vị tiểu cô nương này một chút cũng không thành thật, Lý Việt thật muốn vạch mũ có rèm của mình ra ngay tại chỗ, cho bọn hắn cái kinh hỉ.

Cũng may Lý Việt vẫn còn chút lý trí.

"Như vậy sao," hắn sách một tiếng, cảm khái nói, "Xem ra là ta suy nghĩ nhiều, gần nhất xem thoại bản nhiều quá, nhìn thấy một nam nhân đã thành thân lại đơn độc dẫn theo một cô nương ra ngoài, cứ luôn cảm thấy có ẩn tình gì đó, là tư tưởng ta không đủ thuần khiết, là ta không đúng."

Mạnh Du cảm thấy cô nương này nói chuyện thật sự khó nghe, từ đó cũng có thể nhìn ra được, nếu tính tình bệ hạ thật sự không tốt, sao có thể để một nữ nhân như vậy bên cạnh?

Lý Việt còn muốn cảm thán một phen, Mạnh Phất cảm thấy nếu còn để làm vị bệ hạ này tự do phát huy, nói không chừng hắn thật sự có thể kéo mũ có rèm của hắn xuống luôn, liền ra tiếng nói: "Được rồi, các ngươi đều lui xuống đi."

Đổng Phong vừa nghe lời này giống như được đại xá, hắn cho rằng hôm nay vừa vặn bị bệ hạ bắt được, không chết cũng bị lột một tầng da, không nghĩ tới bệ hạ dễ dàng buông tha bọn họ như vậy, cám ơn trời đất, còn không mau chạy ở đây làm gì.

Lý Việt đương nhiên là không muốn buông tha bọn họ như vậy, nhưng bởi vì Mạnh Phất đã mở miệng, hắn rốt cuộc không thể tiếp tục truy cứu tiếp.

Ra khỏi Vân Hề Lâu, Mạnh Du nhìn Tạ Văn Chiêu nói: "Thật không nghĩ tới lại gặp được đương kim Thánh Thượng ở chỗ này."

Tạ Văn Chiêu gật gật đầu, thất thần mà trả lời nàng ta: "Ừm."

Mạnh Du quay đầu nhìn hắn hỏi: "Thánh Thượng sao lại ở Vân Hề Lâu chứ? Cô nương đi cùng Thánh Thượng kia là ai vậy?"

"Không biết."

Thái độ Tạ Văn Chiêu có chút có lệ, Mạnh Du lại dường như không phát hiện, tiếp tục nói: "Ta thường nghe người ta nói, tính tình bệ hạ không được tốt, hôm nay xem ra, đồn đãi cũng không thể tin được."

"Bệ hạ không phải ta có thể tùy ý nghị luận." Tạ Văn Chiêu nói.

Mạnh Du liền không nói nữa, nàng ta cứ cảm thấy hôm nay ở Vân Hề Lâu, ánh mắt Hoàng Thượng nhìn nàng ta không giống như nhìn người khác.

Tuổi nàng ta không còn nhỏ, đã sớm tới lúc nên xuất giá, mấy năm trước vì có thể gả cho vị tiền Thái Tử điện hạ ôn nhu như ngọc kia, nàng ta không thiếu tính kế đủ đường, cuối cùng kết quả lại không quá như ý. Sau này tuổi đã lớn, Mạnh gia cũng không còn huy hoàng như trước, những người nàng ta từng chướng mắt hiện tại lại chướng mắt nàng ta, Mạnh Du cũng không thể chịu đựng nếu phải gả cho những gia đình bình dân, cho nên hôn sự nàng ta vẫn luôn kéo dài tới hiện tại, nhưng cuộc gặp gỡ hôm nay ở Vân Hề Lâu thật ra lại cho nàng ta nhìn thấy được một tia hy vọng mới.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK