• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khi đến hiện trường vụ việc, từ xa đã nhìn thấy hai chiếc xe dừng ở giữa đường, đầu xe vẫn còn sáng đèn, Dương Dương che ô đứng ở ven đường, dáng vẻ giống như đang đợi có xe chạy qua. Trời đã khuya, mưa như trút nước, ở ngã tư chỉ có mấy ngọn đèn đường, ở dưới màn mưa ánh đèn trông càng mờ ảo. Dung Bái dừng xe lại, hắn còn chưa mở cửa xe thì Dương Dương đã cầm ô chạy đến, nhìn thấy hắn thì túm chặt tay hắn, '' Dung Bái, vợ của tôi...'' Mới vừa mở miệng, nước mắt như sắp trào ra.


Dung Bái không có thời gian dỗ dành anh, hắn kéo Dương Dương quay lại chỗ tai nạn, nhìn qua cửa sổ xe, vợ của Dương Dương đang ngồi cạnh ghế lái, tay bấu chặt đầu gối, trông rất đau đớn. Hắn nhìn xung quanh một lần nữa, may là tai nạn chỉ gây hại cho xe chứ người không bị thương. Hắn nhìn thấy chiếc xe vừa bị Dương Dương tông từ phía sau, mặc kệ bị dính mưa, vội vàng chạy tới gõ cửa kính xe người kia, ''Chào anh, vợ của bạn tôi sắp sinh, xe của cậu ấy để ở đây, tôi đưa bọn họ đến bệnh viện, anh gọi cho cảnh sát giao thông đi.'' Hắn nói lớn tiếng, gần như phải hét lên, hạt mưa không ngừng xối lên người hắn, nhiều đến mức hắn không mở mắt ra được.


Lái xe lập tức đồng ý, Dung Bái lại chạy về phía Dương Dương, lấy ô của anh rồi mở cửa ghế lái phụ, dứt khoát ra lệnh, ''Ôm vợ của cậu ra!'' Dương Dương gật đầu lia lịa, kéo áo lau nước mắt, cúi người xuống ôm vợ từ trong xe ra. Dung Bái giúp bọn họ che ô và đưa vào trong xe, còn cả người mình thì dính nước mưa. Trên đường tới bệnh viện, hắn luôn đặt cảnh giác ở mức cao nhất, cần gạt nước không ngừng chuyển động trên kính chắn gió, mưa lớn khiến tầm nhìn bị hạn chế rất nhiều. Cơn mưa vô cùng kỳ lạ, lớn đến mức như muốn bao phủ toàn bộ thế giới vậy.


Đến cuối cùng vẫn đưa người vào phòng sinh an toàn. Dung Bái đứng ở cửa phòng sinh thở phào nhẹ nhõm. Hắn đưa tay vuốt mái tóc ướt đẫm, nhận ra cả người mình đều dính nước, nước nhỏ tí tách xuống sàn gạch, bên chân đã chảy thành vũng nhỏ. Hắn định quay về thay quần áo rồi lại tới chờ cùng Dương Dương, thế nhưng trong nháy mắt khi hắn xoay người, ánh mắt liếc lên chiếc đèn trên phòng sinh. Mọi việc xảy ra quá đột ngột, giống như trúng tiếng sét, ba chữ ''đang phẫu thuật'' trên đèn xanh mang lại cảm giác gì đó, trong đầu hắn chợt co rút đau đớn, tưởng chừng như bị điện giật, câu nói không biết từ đâu bay tới, nhẹ nhàng rơi vào tai hắn, ''Thiếu gia, con của chúng ta sắp chào đời rồi.'' Câu nói làm cho mọi động tác của hắn ngừng lại, sững sờ nghe giọng nói của người kia, nói rằng đứa trẻ sắp sinh, vừa nhẹ nhàng vừa yếu ớt.


Khi đó hắn đang ở nước ngoài thì nhận được điện thoại của người kia. Trong cuộc điện thoại duy nhất đó, người kia nói với hắn đứa trẻ sắp sinh rồi. Dung Bái trợn tròn mắt, không còn dáng vẻ ngời ngời mà lộ ra khuôn mặt u tối. Hắn giống hệt một pho tượng sáp, đứng im trước cửa phòng sinh. Hắn nghe thấy tiếng Dương Dương liên tục cầu mong vợ bình an, thậm chí khi nhìn vào phòng sinh, trong não không khống chế được bắt đầu tưởng tượng, khi người kia ở trong phòng sinh sinh con cho hắn, ngày hôm đó như thế nào?


Người kia nằm một mình trong bệnh viện, không ai làm bạn, không ai quan tâm, cũng không có ai cầm tay nói đừng sợ, có tôi đây rồi. Hôm nay hắn mặc kệ mưa gió đưa vợ của bạn đến bệnh viện, nhưng khi người kia dùng cả tính mạng sinh con cho hắn thì hắn đang làm gì? Hắn ở nước ngoài ăn chơi, hắn lên giường với người khác, thậm chí còn nghĩ tới việc bắt người kia phá thai, hắn muốn giết anh và đứa con của anh, đứa trẻ, người kia cùng đứa trẻ...Mỗi hơi thở của Dung Bái đều trở nên nặng nề, giống như có ai đó đang bóp chặt cổ họng của hắn, mặt hắn tái nhợt cắt không còn giọt máu, đầu gối không thể giữ nổi cơ thể nữa, đông cứng lại, khuỵu xuống trên mặt đất. Hắn còn tư cách gì gặp lại người kia đây? Đầu hắn lóe lên một suy nghĩ, hắn từng đối xử với người kia như vậy, người kia có hận hắn không? Có căm thù hắn không?


Cuộc trò chuyện ngắn ngủi ngày hôm đó lại vang bên tai, hơi thở mỏng manh của người kia như ở ngay bên tai hắn. Trong điện thoại, người kia không kêu ca rằng mình rất đau, cũng không nói mình đang sợ hãi, thế nhưng hắn biết người kia sẽ khóc. Lúc nói chuyện vẫn dịu dàng căn dặn hắn phải giữ gìn sức khỏe, người kia chắc chắn đang thầm lặng rơi nước mắt. Người kia yêu hắn sâu đậm như vậy. Dung Bái gục đầu xuống, mấy sợi tóc rơi trước trán, hắn không nói lời nào, khuôn mặt cũng không có lộ ra biểu cảm gì, chỉ có nước mắt từ từ rơi xuống, rơi xuống đất rồi tan ra. Những giọt nước trong suốt chảy từ đôi mắt màu nâu của hắn ẩn chứa đau buồn khôn cùng.


Ha, người kia cũng từng đau đớn rồi khóc như hắn...


Dung Bái ngất xỉu trên hành lang bệnh viện. Khi y tá trực ban nhìn thấy thì hắn đang cuộn tròn cơ thể, hai tay nắm chặt trước ngực, tư thế tràn đầy phòng bị, giống một con dã thú đang gặp nguy hiểm. Giọt nước mắt trên khóe mắt cũng ngừng chảy. Khoảng mười giờ sáng hôm sau hắn mới tỉnh lại trong phòng bệnh, mẹ hắn ngồi ở bên cạnh, giúp hắn đắp lại chăn, trong mắt là nỗi buồn khó diễn tả. Hắn chống người, hơi ngồi dậy trên giường, cả ngày không nói chuyện, cũng không ăn uống gì. Hắn chưa bao giờ cảm thấy mệt mỏi như thế, chẳng còn sức nói câu gì, thậm chí còn không muốn hỏi.


Bà Dung không chịu đựng được, bà cảm thấy đau lòng thay cho con trai, bà đứng bên giường dùng cánh tay ôm lấy hắn, nhẹ vuốt tóc hắn bằng tình thương của một người mẹ, ''Con trai, con có chuyện gì thì nói với mẹ, đừng giấu ở trong lòng, con như vậy làm mẹ buồn lắm biết không?'' Lời còn chưa nói xong bà đã khóc, tiếng khóc ngậm ngùi khiến người nghe cũng phải cảm động.


Dung Bái dựa vào lòng mẹ, ngón tay nghịch góc chăn, thật ra hắn không muốn mẹ mình lo lắng, thế nhưng không thể mở lời an ủi mẹ. Hắn không biết phải nói thế nào, cũng biết bản thân nói không tốt. Sự quan tâm che chở của mẹ càng làm hắn nặng nề hơn. Hắn chỉ ngất đi một lúc mà mẹ hắn đã buồn như thế, thì nếu mẹ của người kia còn sống, chắc chắn sẽ đau lòng lắm khi thấy con trai bị đối xử như vậy. Người kia cũng thật đáng thương, không cha không mẹ, ai sẽ đau lòng vì anh đây? Không phải, là do hắn ngu ngốc đến mức đến bây giờ mới biết đau. Cho nên không sao, hắn có thể tiếp tục đau như vậy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK