"Tôi còn cho rằng anh muốn kêu tôi đi giết người."
Ngồi trong thư phòng nghe Giang Hàn mặt mũi lạnh tanh nói một câu như vậy, ngụm trà Cố Tiếu An đang ngậm trong miệng xém tí nữa phun ra ngoài.
Hắn đem văn kiện trong tay đưa cho Giang Hàn, "Tôi không có kêu cậu đi giết người, nhưng dù sao chuyện này cũng có tính nguy hiểm nhất định. Nếu làm tốt, sau này cậu sẽ có hậu đài cực kì vững chắc, còn nếu làm không tốt, rất có thể sẽ mất mạng."
Giang Hàn thầm thở phào một hơi, cầm văn kiện lên xem qua, sau đó nhìn Cố Tiếu An gật đầu, biểu thị đồng ý.
Mà lúc này Lương Thiệu cùng Dung Trạm đang ngồi trong phòng khách, bầu không khí lúng túng cùng cực.
Lương Thiệu nhiệt tình tiến lại gần Dung Trạm, xun xoe tự giới thiệu "Trạm ca, em là Lương Thiệu."
"Ừm. Dung Trạm." Dung Trạm nhìn hắn một cái, lại quay đầu tiếp tục xem ti vi.
Lương Thiệu xấu hổ gãi gãi sau đầu, không ngờ người mà Cố thiếu thích lại lạnh lùng khó gần như vậy. Hai người này bình thường rốt cuộc ở bên nhau như thế nào? Mặc dù hắn sớm đã biết tính cách này của Dung Trạm, nhưng khi thực sự đối mặt vẫn thấy có chút...bối rối.
Đã qua rất lâu, Giang Hàn vẫn chưa từ thư phòng đi ra. Lương Thiệu ở trên sô pha đứng ngồi không yên, lo lắng Cố Tiếu An trong đó sẽ làm ra chuyện gì bất lợi với Giang Hàn.
Dung Trạm cuối cùng đem ánh mắt rời khỏi ti vi lần nữa, nhìn Lương Thiệu ở trên ghế cọ qua cọ lại đến sắp bắn ra tia lửa, y không mặn không nhạt nói một câu "Cậu ta không sao."
Câu nói nhàn nhạt vô cảm lại như một liều an thần khiến Lương Thiệu đang bất an nhấp nhổm không yên cũng xem như an tĩnh lại một chút.
Lương Thiệu hồ nghi nhìn Dung Trạm mặt không cảm xúc tiếp tục xem ti vi, âm thầm đánh giá góc nghiêng nhu hòa của y, đúng lúc này thư phòng trên lầu bật mở phát ra tiếng "cạnh", Lương Thiệu cơ hồ muốn nhảy khỏi ghế.
Hắn vội ngước lên, thấy Giang Hàn cùng Cố Tiếu An đi xuống. Lương Thiệu nhìn ra trên mặt Giang Hàn mang theo vài phần ý cười, trái tim lúc này mới yên ổn lại.
Đã rất khuya rồi. Dung Trạm sau khi tiễn hai người Giang Hàn với Lương Thiệu liền vội vàng đi tắm.
Cố Tiếu An lẽo đẽo theo đuôi y. Khi bước đến cửa phòng tắm Dung Trạm đột ngột dừng lại, Cố Tiếu An suýt thì tông phải y.
Dung Trạm quay đầu hỏi "Anh theo em làm gì?""
"Tắm." Cố Tiếu An lộ vẻ không vui.
"Anh trước?" Dung Trạm đứng dịch sang một bên cho hắn có đường đi.
Cố Tiếu An cười trộm ghé sát gần y, "Cùng nhau."
Ánh mắt Dung Trạm liếc nhìn nụ cười tà trên mặt Cố Tiếu An, lại quét qua hạ bộ của hắn, quả nhiên đang cương.
Dung Trạm bất lực đỡ trán, "Không phải anh cứ như thế này từ trước lúc ăn đến giờ đấy chứ?"
Cố Tiếu An đột nhiên phô ra biểu tình đứng đắn, nghiêm túc trả lời "Không phải. Lúc thấy em giống như vợ hiền đứng trước cửa tiễn bọn họ, anh mới cứng."
"Anh không đi làm MB có phải hơi lãng phí không?" Ánh mắt sắc bén của Dung Trạm lại quét qua hạ thân hắn một cái.
Cố Tiếu An kiêu ngạo ưỡn ngực, người anh em nửa thân dưới lại lớn thêm ba vòng, tự cao tự đại đáp "Lãng phí tinh dịch."
"Cút ra ngoài."
Cuối cùng, bồn tắm lớn vẫn là hai người cùng nhau chen chúc.
"Vậy, hai người đó là người yêu?" Dung Trạm nỗ lực nắm chặt thành bồn muốn ngồi vững, Cố Tiếu An ngồi phía sau cẩn thận kì lưng cho y.
"Không biết là loại quan hệ nào, nhưng xem ra, có lẽ là người yêu thật." Cố Tiếu An thỏa mãn nuốt nước miếng, cầm lấy vòi hoa sen lên thử độ ấm của nước, sau đó nhẹ nhàng phun lên người Dung Trạm.
"Vậy sau này hai người họ phải làm sao?"
"Sau này? Em cảm thấy hai người họ yêu nhau như vậy, sau này còn muốn làm mấy việc nguy hiểm như thế này sao?" Cố Tiếu An hỏi ngược lại. Hắn tiện tay cầm lấy khăn lông bên cạnh lên giúp Dung Trạm lau tóc.
Dung Trạm không nhúc nhích để cho Cố Tiếu An phục vụ mình.
......
Thời gian chậm rãi trôi đi, chớp mắt đã đến mùa xuân. Bộ phim của Dung Trạm sau khi được công chiếu liền bị Vệ Thanh cầm mang đi bình bầu, một tháng qua đi cuối cùng cũng có tin về.
Không ngoài dự đoán, Dung Trạm nằm trong danh sách được đề cử cho giải nam diễn viên xuất sắc nhất của giải Kim Ưng. Cố Tiêu An sẽ đặc biệt chuẩn bị cho lễ trao giải ngày hôm đó, hắn biết giải thưởng này có ý nghĩa rất quan trọng đối với Dung Trạm.
Hắn không muốn vào thời khắc quan trọng này của Dung Trạm lại xảy ra bất kì sai sót nào.
Một chiếc xe SUV thu hút ánh nhìn dừng ngay trước cổng nơi trao giải, Dung Trạm từ trên xe bước xuống. Hôm nay y mặc một bộ tây trang màu bạc, thời thượng đẹp mắt. Bỏ xuống phong cách ăn mặc đã cũ trước kia, hôm nay Dung Trạm ăn mặc cực kì phù hợp với tuổi của mình, vừa tràn trề sức sống vừa trầm ổn đạm nhiên.
Một người ưu nhã bước lên thảm đỏ, dưới ánh đèn và ánh sáng máy ảnh chớp nháy liên tục. Dung Trạm cười nhẹ chào hỏi các phóng viên, sau đó chậm rãi đi vào đại sảng tổ chức tiệc tối.
Cố Tiếu An kéo cửa sổ xe lên lái xe vào bãi đỗ, sau đó từ cửa sau đi tới hậu trường của buổi tiệc.
Dung Trạm một mình ngồi trên ghế, bên cạnh là một nữ minh tinh mới nổi, một bên khác lại là đạo diễn của <Người qua đường>.
Vị nữ minh tinh kia rất thích Dung Trạm, không ngừng ghé sát vào y khơi gợi đề tài trò chuyện. Giải Kim Ưng được xem là giải thưởng có lực ảnh hưởng nhất trong nước. Đêm trao giải hội tụ rất nhiều ngôi sao nổi tiếng, có người nói đùa đêm nay gần như một nửa giới giải trí đều tập trung về đây luôn rồi.
Dung Trạm vốn dĩ không phải người thích nói chuyện phiếm. Lúc trước cũng có không ít người lân la đến gợi chuyện nhưng tự biết khó mà lui.
Còn vị nữ minh tinh kế bên này, giống như xem không hiểu sắc mặt khó coi của Dung Trạm, liên tục nói không ngừng nghỉ, nhiệt tình đến mức khiến người ta khó lòng tiếp thu.
Lễ trao giải cuối cùng cũng bắt đầu. Đầu tiên một nhóm nhạc tiểu thịt tươi mới nổi trong nước sẽ lên trình diễn một ca khúc thịnh hành gần đây, kéo không khí của buổi lễ lên cao.
Rốt cục nữ minh tinh kế bên cũng không nói chuyện nữa, chuyên tâm nhìn biểu diễn trên đài, kích động không thôi.
Dung Trạm vô ý liếc nữ minh tinh một cái, lại nhìn nhóm ca sĩ đang dốc sức biểu diễn trên đài, cuối cùng tầm nhìn rơi trở về điện thoại trong tay.
Nam nữ MC đang thao thao bất tuyệt trên sân khấu, Dung Trạm lại cảm thấy có chút nhàm chán cúi đầu nghĩ vẩn vơ. Cố Tiếu An có biết hôm nay là đêm trao giải không? Hắn đang xem truyền hình trực tiếp sao? Không rõ tại sao, ngay lúc này y nhớ hắn vô cùng.
Chưa bao giờ có cảm giác nhớ nhung một người đến thế.
Mà điện thoại trong tay giống như cảm ứng được tâm trạng của y, đột nhiên vang lên âm báo tin nhắn. Dung Trạm vô thức mở ra xem, là tin nhắn Cố Tiếu An gửi tới: Nghiêm túc chút coi.
Dung Trạm nghi hoặc nhìn quanh bốn phía nhưng không thấy bóng dáng hắn ở đâu, lại cau mày nhìn vào điện thoại.
Nhanh chóng gõ vào khung chat mấy chữ, sau đó bấm gửi.
Cố Tiếu An đang ngồi trong một góc cực kì ít thu hút xem điện thoại, nhìn thấy mấy chữ Dung Trạm gửi tới khóe môi hắn vô thức câu lên một nụ cười.
"Cười khó coi như vậy." Phong Tu Văn cũng với tư cách là nhà đầu tư ngồi ở ghế cạnh hắn, cười lạnh châm chọc.
Cố Tiếu An lạnh nhạt liếc hắn một cái, gõ nhanh mấy chữ gửi đi: Sau khi kết thúc đợi anh.
Gửi xong lại quay sang Phong Tu Văn nói "Tôi tưởng Phong đại thiếu gia trước giờ không ăn khói lửa nhân gian, sao lại đến nơi này."
"Dung Trạm rất hợp khẩu vị của tôi." Phong Tu Văn không để ý Cố Tiếu An, chỉ đẩy đẩy kính trên sống mũi. Hắn liếc nhìn Cố Tiếu An khẽ nhướn mày, mang theo ý khiêu khích.
"Cậu dám động vào người của tôi?" Cố Tiếu An tức khắc xù lông, lại ý thức được đây là hiện trường buổi lễ trao giải, hắn đành nhỏ tiếng xuống, sắc mặt không tốt mà nhìn chằm chằm Phong Tu Văn.
Đột nhiên Phong Tu Văn bật ra một nụ cười thập phần đẹp mắt, cố ý dán lại gần Cố Tiếu An, ở bên tai hắn khiêu khích "Tôi còn nhớ trước đây có kẻ cực kì tự đại nói, là người của cậu, cướp cũng không cướp được. Hiện tại còn nhớ chứ?"
"Ha, tất nhiên. Vốn dĩ đã là người của tôi, cả đời này đều là người của tôi."
"Chưa chắc." Phong Tu Văn hừ lạnh một tiếng, bước qua Cố Tiếu An đi về phía cánh gà.
Không ngoài mong đợi của mọi người, giải nam diễn viên xuất sắc nhất thuộc về Dung Trạm. Khi Dung Trạm lên đài nhận giải, trong lòng y hơi chột dạ, không biết giải thưởng này là thực sự do khả năng diễn xuất của y dành về, hay là do Cố Tiếu An âm thầm tác động.
Âm thầm tác động cũng được, tự mình dành lấy cũng thế, thời khắc này cầm giải thưởng trong tay, đối với y mà nói dường như cũng không quan trọng như vậy nữa.
Sau khi lần lượt cùng hai MC ôm chúc mừng, y đứng trước bục phát biểu, khẽ nuốt nước miếng, sau đó cất giọng nói "Hôm nay có thể đạt được giải thưởng này, tôi rất kích động. Suốt quãng đường trưởng thành này có các bạn bên cạnh, tôi quả thực may mắn vô cùng. Tại đây tôi cũng đặc biệt muốn gửi lời cảm ơn đến một người..." Ánh mắt Dung Trạm sâu xa nhìn ống kính, dưới đáy mắt bao hàm thiên ngôn vạn ngữ.
"Đó chính là người đại diện của tôi. Cảm ơn cô ấy đã luôn bên cạnh bồi dưỡng tôi suốt thời gian qua. Sau này tôi sẽ càng cố gắng hơn nữa, nhất định sẽ không có lỗi với giải thưởng này."
Vừa quay người chuẩn bị đi xuống, Dung Trạm hơi ngây người.
Một thân ảnh quen thuộc ngồi trong một góc ít chú ý, ánh mắt sáng rực nhìn lên sân khấu. Trong lòng y thầm vui vẻ, Cố Tiếu An đây là muốn tạo bất ngờ cho mình sao?
Lễ trao giải cuối cùng cũng kết thúc, rất nhanh y liền nhận được điện thoại của Cố Tiếu An, nói đang đợi mình ở cửa sau.
Khi Dung Trạm tới cửa sau, thấy một chiếc xe cao cấp đang đi tới phía mình. Y cảnh giác nhìn xung quanh, sau đó nhanh chóng đi đến cạnh xe mở cửa ngồi vào trong.
Đến khi sực tỉnh lại thì thấy chủ nhân của chiếc xe lại không phải Cố Tiếu An mà là Phong đại thiếu gia Phong Tu Văn mà mình từng có duyên gặp mặt hai lần.
Dung Trạm lúc này mới ý thức được mình đã làm ra chuyện ngu xuẩn như thế nào.
"Xin lỗi, tôi lên nhầm xe." Đang tính mở cửa xe đi xuống, Phong Tu Văn đã khởi động xe đi khỏi cửa sau.
"Cậu còn nợ tiền tôi." Phong Tu Văn vừa lái xe vừa nói.
"Anh vẫn chưa đi kết toán?" Dung Trạm nghi hoặc nhìn hắn.
"Tôi chờ cậu đem tới." Phong Tu Văn cười.
"Đợi một lát, tôi đang có việc, phải xuống xe." Dung Trạm nhớ ra Cố Tiếu An nói đợi mình ở cửa sau.
Phong Tu Văn chỉ nói một câu "Phía sau có chó săn.", sau đó liền rẽ xe vào một con ngõ dễ ẩn thân.