“Thác, anh thấy bộ này thế nào, rất đẹp phải không?” Cung Như Tuyết so đồ trên người nam nhân rất lâu, nghĩ đến lúc anh mặc nó vào mà không khỏi cười tươi như hoa, nhưng ánh mắt của cô lại hơi trầm xuống một chút nhìn bộ đồ trong tay, đây chỉ là bộ thứ nhất mà thôi, về sau toàn bộ quần áo của anh sẽ do cô mua, cô muốn xóa bỏ sạch sẽ dấu vết người kia còn lưu lại.
Cô không thích anh mặc quần áo cô ta mua, không chịu nổi căn phòng cô ngủ có mùi hương của cô ta. Tuy rằng đã thay đổi toàn bộ đồ đạc nơi đó, nhưng mỗi khi nhìn đến ngăn tủ quần áo kia cô lại cảm thấy khó chịu cực kì. Đúng vậy, cô là kẻ thứ ba, nhưng rất nhanh thôi, cô sẽ trở thành vợ của anh, tuy rằng hiện tại anh vẫn chưa hề có ý muốn lấy cô.
Thiếu đi một người tên là Hướng Thanh Lam, quan hệ của bọn họ chuyển từ mờ ám sang quang minh chính đại, nhưng là, anh vẫn đối xử với cô y như vậy, không tiến triển thêm một chút gì. Anh vẫn rất chiều cô, nhưng với cô vẫn chưa hề đủ.
Cô muốn nhiều hơn nữa, càng nhiều càng nhiều mới được.
Nhưng anh lại ngày càng khó hiểu, nghĩ đến đây ánh mắt cô có vài phần thâm trầm.
“Này cô, gói bộ đồ này lại cho tôi.” Cung Như Tuyết xoay người, che dấu toàn bộ ẩn ý trong ánh mắt, sau đó cười ôn nhu với Tô Triết Thác như một người vợ nhu mì.
“Thác, chúng mình mua nó được không, nhất định anh mặc vào sẽ rất đẹp.”
Hiện tại cô đã chăm sóc anh như một người vợ thật sự, mà cô cũng sẽ mau chóng thay thế được vị trí của người kia, trở thành cô gái đứng bên cạnh anh, không phải là bồ nhí của anh.
“Em xem làm thế nào thì cứ làm.” Ánh mắt nam nhân hơi ngưng lại, rõ ràng không có nhiều hứng thú với việc này.
Tô Triết Thác nhìn chằm chằm bộ quần áo đang so trên người mình, đáy mắt lạnh lùng đi vài phần, anh không thích những việc như thế này, hơn nữa quần áo của anh cũng quá nhiều, với anh mà nói thêm một bộ hay thiếu một bộ cũng không có gì khác nhau, chỉ là nếu cô muốn như vậy, thì tùy cô.
Cung Như Tuyết nở nụ cười, xoay người lại bắt đầu chọn quần áo. Mấy cô gái bán hàng hâm mộ nhìn cặp tuấn nam mỹ nữ này, thỉnh thoảng lại ân cần giới thiệu mấy mẫu mã mới nhất, tất nhiên rồi, liếc mắt một cái cũng có thể nhìn ra đây là hai con dê béo, cho nên nhất định phải phục vụ bọn họ cho tốt, nhổ được càng nhiều lông lại càng hay.
Bởi vì, bộ lông này là làm bằng vàng.
Hướng Thanh Lam chọn vài bộ quần áo, đều là hàng đã qua tay, không đắt nên tất nhiên cũng không đẹp được, nhưng cô cũng chỉ đủ tiền mua mấy thứ này. Xoay người, vừa nhấc ánh mắt lên đã nhìn đến hai người đứng cách đó không xa. Cô vội vàng lấy tay che miệng, cắn chặt môi, thật lâu mới cảm thấy có chút đau đớn, ôm chặt mấy bộ quần áo trong lòng không ngừng run rẩy.
Tựa như lá úa giữa trời thu, nháy mắt sẽ rơi rụng.
Không thể nghĩ được sẽ gặp lại nhau trong hoàn cảnh này, cô cười chua sót lắc lắc đầu, không có giọng nói sẽ không cần che miệng lại, cô đâu còn khả năng phát ra tiếng kinh hô gì.
Buông tay xuống, cô thất thần nhìn hai người phía trước, quả nhiên là tuấn nam mỹ nữ, nam nhân chăm chú nhìn cô gái, mà cô gái lại đang ôn nhu so quần áo ở trên người anh.
Thật sự, rất đẹp đôi.