• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Chương 24

“Thiên Thụ, em đi đâu vậy? Anh luôn… đợi em ở đây.”

Hạ Thiên Thụ nhìn người đàn ông trước mặt.

Nho nhã, thanh lịch. Đeo cặp kính gọng vàng, tuy đã có phần già dặn, từng trải hơn xưa, nhưng so với anh ta thời trẻ thì lại có thêm nét chín chắn, chững chạc.

Thiên Thụ đứng trước mặt anh ta, nhìn gương mặt có phần mệt mỏi của anh ta, ánh mắt hơi di chuyển.

Tiểu Mạc vẫn đứng cạnh Thiên Thụ, nhìn họ mặt đối mặt, bất giác ra dấu tay hỏi Thiên Thụ là có quen hay không.

Thiên Thụ gật đầu.

Tiểu Mạc thân thiện chìa tay ra với Đàm Thiên Ân, nhưng anh ta ngẩn người mà không có chút phản ứng nào.

Đàm Thiên Ân nhìn chàng trai trẻ đi cùng Thiên Thụ, không bắt tay lại.

Tiểu Mạc hơi ngượng ngùng.

Thiên Thụ nhìn Đàm Thiên Ân rồi vỗ vai Tiểu Mạc. “Em đi trước đi, nhà chị ở ngay gần đây rồi, cảm ơn em đã đưa chị về.”

Tiểu Mạc rụt tay lại, đưa đôi mắt trong veo nhìn cô, sau đó gật đầu, quay người bỏ đi.

Ở đó chỉ còn lại Đàm Thiên Ân và Thiên Thụ.

Kỳ quặc là, Đàm Thiên Ân nhìn theo bóng dáng Tiểu Mạc rời đi, vẻ mặt có phần không vui vẻ lắm.

“Cậu ta câm à?”, anh hỏi Thiên Thụ.

Câu nói này khiến Thiên Thụ có vẻ bực bội. “Cậu ấy không nghe được không nói được, không phải là câm gì hết!”

Đàm Thiên Ân không ngờ Thiên Thụ lại có phản ứng như vậy, anh ta ngớ người ra.

Thiên Thụ thấy vẻ mặt quái lạ của anh ta, cũng cảm thấy mình quá xúc động, bất giác mím môi lại.

Ánh mắt Đàm Thiên Ân luôn di chuyển trên gương mặt cô, như thể không muốn bỏ qua bất cứ cảm xúc nào, sau đó buồn rầu nói trong bóng tối, “Thiên Thụ à, anh biết em sống không hạnh phúc. Hôm đó trong văn phòng của Viên Dã, anh cảm nhận được có một vấn đề rất lớn giữa em và anh ta. Hôm nay còn nhìn thấy em và cậu bé trẻ như thế ở cạnh nhau… Quan hệ hai người có phải rất tệ không? Anh nghe nói em và Viên Dã chuẩn bị ly hôn?”

Thiên Thụ đảo mắt, không muốn trả lời.

Đàm Thiên Ân nhìn vẻ mặt của cô, thở dài nhè nhẹ. “Thiên Thụ à, anh biết trong lòng em rất oán hận anh. Ra nước ngoài ba năm nay, anh cũng chưa từng vui vẻ. Anh luôn muốn nói chuyện với em, nên vội đến nhà em tìm em, nhưng em lại không có ở đó. Anh đợi em ở đây, luôn… đợi em trở về.”

Anh ta chậm rãi nói, giọng bình thản mà thâm tình, như những ngày tháng trước kia khi họ còn ở bên nhau.

Nhưng câu nói này lại khiến Thiên Thụ thấy chua xót, tê dại, có một cảm giác không tên đang dâng lên.

Câu này, rõ ràng là câu mà cô từng nói trong cuộc hẹn đêm Giáng Sinh. Anh ta bảo nhất định sẽ ngồi tàu hỏa về thăm cô, nhất định sẽ cùng cô đón một đêm Giáng Sinh tuyệt đẹp, thế là trong đêm mùa đông lạnh lẽo, cô đã hào hứng chạy đến ga tàu đứng đợi anh ta, từng chuyến từng chuyến tiếp nối, từng chuyến đến nơi, từng đoàn người lũ lượt về nhà… Nhưng không có anh ta. Thế là cô cứ ngốc nghếch, ngô nghê một mình đứng đợi… Đợi đến khi bà bác đứng gác ở cổng ra vào cũng đóng cửa nghỉ ngơi, đợi đến khi tay chân cô tê dại, toàn thân lạnh cóng…

Cô lao ra ngoài ga, tìm một bốt điện thoại công cộng, đút thẻ vào để gọi cho anh ta, đầu bên kia vẳng đến tiếng nhạc vui vẻ, có cả tiếng người ồn ào và giọng đáp lại rất hưng phấn của anh ta. “Ồ, Thiên Thụ à! Khoa bọn anh tổ chức một buổi vũ hội đêm Giáng Sinh, em biết anh là cốt cán trong khoa mà, đương nhiên không đi đâu được, anh có gọi điện cho dì báo là anh không về được, dì không nói em biết sao?”

“Thiên Ân, làm gì thế? Mau đến đây nhảy một bài với bọn mình đi!”, trong ống nghe vẳng đến giọng nữ nũng nụi và tiếng nhạc dồn dập.

“Anh cúp máy trước đây, Thiên Thụ, nghỉ đông về sẽ gặp nhau nhé!”

Cạch tút tút tút…

Điện thoại thế là cúp, cô cầm ống nghe lạnh ngắt, chỉ thấy cả trái tim mình cũng lạnh băng.

“Thiên Ân, em vẫn luôn… đợi anh trở về.”

Cô chậm rãi, thì thầm, nói vào ống nghe điện thoại mà bên kia đã cúp tự bao giờ.

Không muốn để nước mắt rơi xuống, cố gắng ngẩng cao đầu, nhưng lại phát hiện tuyết đã rơi dày đặc từ lâu… Những bông hoa tuyết ẩm ướt tan trên gương mặt cô, biến thành nước mắt lạnh băng…

Thiên Thụ cắn môi, hít thở một hơi.

Sau đó quay phắt lại, toét miệng cười với Đàm Thiên Ân. “Này, anh Đàm đẹp trai, nếu anh muốn bù đắp tội lỗi trước kia khi bắt tôi đợi anh ấy à, thì chí ít cũng phải chuyên nghiệp một chút chứ? Bây giờ không phải mùa đông nhưng ít nhất anh phải thuê đội cứu hỏa làm mưa giả, cho máy thổi gió thổi ra mưa bão, lại thêm thuốc nhỏ mắt để giả làm nước mắt chứ, vẻ mặt này của anh thực sự không làm tôi cảm động tí nào! Còn nữa, anh nói anh luôn ở đây đợi tôi… Lẽ nào cả ba ngày nay anh luôn ngồi trong góc này đợi à? Ba ngày nay anh không ăn cơm? Ba ngày không tắm rửa? Ba ngày không… hử hử?”

Bạn Hạ tỏ vẻ kinh ngạc, rồi nhảy bật ra, sau đó dùng tay bịt mũi.

“Ba ngày không ăn cơm cũng không gục ngã, anh nhất định là siêu nhân, ba ngày không tắm, tốt thôi, tôi cũng có thể tha thứ cho việc anh bốc mùi, nhưng ba ngày không hử hử?! Anh là siêu nhân trong siêu nhân, là chiến đấu cơ của siêu nhân! Bạn à, ba ngày không thải độc là một chuyện rất nguy hiểm đó!”

Đàm Thiên Ân suýt thì ngất xỉu.

Thiên Thụ cười rạng rỡ. “Được, làm người tốt thì được báo đáp, tôi sẽ chỉ anh nhé, đi năm trăm mét phía trước, rẽ trái một trăm mét rồi lại rẽ phải ba mươi mét, sau đó rẽ trái hai mươi centimet sẽ có một nhà hử hử rất sang, bên đó thu phí hợp lý, mà phục vụ thì miễn chê, nếu không ngại thì anh mau đi đi!”

Thiên Thụ lương thiện chuẩn bị tư thế sẵn sàng vọt đi.

Đàm Thiên Ân vội chụp lấy cánh tay cô.

“Thiên Thụ, em đừng đi!”

“Tôi phải đi!” Thiên Thụ không quay đầu lại. “Người ta đã chỉ anh chỗ thải độc rồi, sao không chịu buông tôi ra?”

“Thiên Thụ! Ngừng ngay suy nghĩ vớ vẩn của em lại, chúng ta nói chuyện đã!”, Thiên Ân nắm chặt cánh tay cô, dù thế nào cũng không buông.

Thiên Thụ vùng vẫy. “Tôi không muốn nói! Có gì mà nói…”

“Đương nhiên phải nói! Anh biết bảy năm em đối với anh…”

“Á! Người ngoài hành tinh!”, Thiên Thụ bỗng chỉ tay.

Đàm Thiên Ân lập tức ngớ người.

Thiên Thụ giãy ra, liền co giò bỏ chạy.

Đàm Thiên Ân nhảy tới nhéo mạnh tay cô.

Thiên Thụ lần này bị đau rồi.

Đàm Thiên Ân giận giữ quát, “Hạ Thiên Thụ, em người lớn một chút đi!”

“Anh mới phải người lớn đó!”, Thiên Thụ bỗng quay người lại, hét lên với Đàm Thiên Ân như sư tử Hà Đông đang gầm. “Còn định nói gì? Còn có gì mà nói?! Anh cưới vợ còn tôi cũng lấy chồng, chúng ta nói cái gì? Nếu anh thật lòng muốn nói chuyện với tôi, thì từ bốn năm trước đã nói rồi, còn đợi gì ngày hôm nay? Anh muốn nói gì? Nói rằng anh hối hận vì trước kia đá tôi, hay là nói rằng bây giờ chúng ta cùng hồng hạnh vượt tường, làm một cuộc ngoại tình? Đàm Thiên Ân, anh muốn tôi nói cái gì? Nói cái gì mà nói? Anh bị điên hả?”

Đàm Thiên Ân nghe Thiên Thụ gầm lên, vẻ mặt hoàn toàn cứng đờ.

Hạ Thiên Thụ yêu anh ta bảy năm, xưa nay đều ngoan ngoãn nghe lời anh ta, cái gì cũng tuân theo, phàm là lời anh ta nói thì cô chưa từng phản đối; chỉ cần anh ta muốn cô làm chuyện gì thì cô sẽ làm rất chỉn chu. Cô giống như mẩu giấy note của anh ta, dù bất cứ chuyện gì cũng có thể ghi nhớ, lúc anh ta cần thì tiện tay cầm lấy; lúc anh ta không cần thì bỏ quên cô ở đâu đó. Nhưng có ngày bỗng phát hiện ra tờ giấy note đó không còn, đi rồi, lấy chồng rồi… Giấy note của anh ta đã trở thành của người khác.

Trái tim anh ta có một cảm giác thật khó tả.

“Thiên Thụ à”, Đàm Thiên Ân thở dài, “Anh biết anh có lỗi với em, trước kia em yêu anh rất sâu đậm…”

“A, không nghe không nghe”, Thiên Thụ đưa tay bịt tai.

Cô thật sự không muốn nghe.

Cô sợ nghe thấy thì sẽ rơi nước mắt.

Ai bảo những cô nàng ngốc nghếch thì không biết tổn thương? Ai nói những cô gái ngô nghê thì không có chuyện đau lòng? Chỉ là họ đã giấu tâm sự vào nơi sâu kín nhất, giữ chặt, cho dù đêm đầu tiên khóc đến mắt sưng húp trong chăn, thì ngày hôm sau tỉnh dậy, tuyệt đối cũng sẽ không để ai phát hiện ra chút gì. Có lẽ kiểu mâu thuẫn này rất mệt mỏi, nhưng cuộc đời vốn dĩ ngắn ngủi khổ đau, hà tất phải thêm gánh nặng cho người khác? Không ai có thể gánh vác nỗi đau thay cô, không ai có thể bảo vệ cho nỗi đau của cô.

Cô phải sống thật vui vẻ, cô phải cố gắng sống vì những người yêu thương cô.

Thế nên đừng nói với cô những chuyện xưa cũ, đau lòng một lần rồi chưa đủ sao?

Thấy Đàm Thiên Ân không định buông ra, Thiên Thụ chớp mắt, “Thực ra tôi có một bí mật muốn nói với anh. Tôi ấy à, không phải Hạ Thiên Thụ. Tôi là người ngoài hành tinh, tôi xuyên không đến đây đấy. Anh là ai tôi không nhớ nữa, nên xin anh tự trọng, tiên sinh à.”

“Thiên Thụ, em đừng nghịch nữa!”, Đàm Thiên Ân có vẻ giận dữ, “Đừng viện những cái cớ nực cười chỉ có trong tiểu thuyết của em ra để che giấu anh, thế gian này làm gì có chuyện xuyên không! Cứ xem như em là cô bé Maika, được chưa?”

“Ừ, không sai, sao Maika đang gọi tôi về, bye bye tiên sinh.” Thiên Thụ quay lưng đi.

Đàm Thiên Ân đã đến giới hạn. “Hạ Thiên Thụ! Em thà ở cạnh cái tên mặt búng ra sữa bị câm kia, chứ cũng không muốn nghe anh nói câu nào hay sao?”

Bước chân Thiên Thụ khựng lại.

Toàn thân cô căng cứng.

Mười giây sau, Hạ Thiên Thụ nổi giận quát Đàm Thiên Ân, “Tiểu Mạc không phải người câm! Cậu ấy chỉ mất thính lực! Hơn nữa cậu ấy không phải tên mặt búng ra sữa, tôi cũng không muốn nghe anh nói những chuyện cũ nữa; còn nữa Đàm tiên sinh, phiền anh hiểu rõ, cho dù tôi ngoại tình thì cũng thà ở cạnh Tiểu Mạc còn hơn phải gương vỡ lại lành với anh!”

Đàm Thiên Ân đờ người.

Thiên Thụ hét xong, bỗng cảm thấy cơn giận tích tụ trong bao năm cuối cùng đã phát hết tiết.

Tuy có chút cảm thương, dường như tuổi trẻ bỏ ra thật sự đã tiêu tan thành mây khói, nhưng… nhưng… nhưng cái gì mà nhưng! Cứ để nó tiêu tan đi, lẽ nào cô còn định băn khoăn day dứt vì nó cả đời sao?!

Thiên Thụ đang định vỗ tay hoan hô!

Bỗng, cô cảm thấy sau tai mình chợt tê tê, mát mát.

Gần như bất giác quay lại.

Bỗng nhìn thấy một chiếc xe màu đen, dừng ngay sau lưng cô.

Cửa xe có tiếng động, một bóng dáng cao lớn màu đen từ trên xe bước xuống. Khí chất cao quý, vẻ mặt lạnh lùng, ánh mắt sắc nhọn, áp đảo người khác.

Thiên Thụ bỗng hít một hơi khí lạnh.

Không không không không… không phải chứ? Boss… Boss tiên sinh đã về về về… về rồi sao? Mà lại đúng vào lúc này? Khi cô đang định hoan hô, tuyên bố sẽ ngoại tình với Tiểu Mạc?

Bỗng có cảm giác lông toàn thân dựng đứng lên trong tích tắc.

Chuyện kinh dị hơn còn ở phía sau, khi Boss viên bước xuống xe, cửa bên kia cũng vang lên, một mỹ nữ mảnh mai cao ráo, cho dù đêm thu lạnh lẽo vẫn mặc váy lụa không tay màu xanh đen, ngoài khoác chiếc áo da cáo trắng muốt, bước xuống xe từ phía bên kia.

Nhìn thấy Hạ Thiên Thụ và Đàm Thiên Ân, trên gương mặt trang điểm tinh tế tỉ mỉ của mỹ nữ, xuất hiện một nụ cười tuyệt đẹp.


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK