Môi không nhếch, chẳng màng lụa đẹp
Mắt không xem, bảo dẹp hoa mây
Thiên - Thương bỗng chốc lung lay
Quân sư nói muốn một cây quạt thần.
_____________________
Hôm nay Trịnh Khinh Ái mặc váy xanh, dáng váy Nghiên Tịch vốn là yểu điệu thướt tha, đôi khi lại có cảm giác quá đỗi phất phơ, diêm dúa. Bạch Vân nheo mắt nhìn Thiên nữ đang từ từ dùng bữa ở phía đối diện, đột nhiên có cảm giác hôm nay là một ngày đặc biệt.
Lá rụng trong vườn đã được dọn sạch, trà được pha sẵn từ sớm, thức ăn nhiều hơn mấy phần, Thất Tinh chẳng thấy đâu.
Đặc biệt nhất, Trịnh Khinh Ái thức sớm!
Bình thường Thiên nữ lúc nào cũng lười biếng ngủ đến gần trưa mới dậy, mấy lúc bị Bạch Vân gọi dậy thì lại ngáp ngắn ngáp dài than vãn trời còn sớm mà.
"Hôm nay là ngày đặc biệt gì sao?" Nàng buột miệng hỏi.
Trịnh Khinh Ái ngẩng đầu lên, mỉm cười đáp lại.
"Cũng không tính là ngày đặc biệt gì, chỉ là tí nữa khách sẽ đến thăm, nên chuẩn bị sẵn thôi."
Bạch Vân còn chưa kịp ngạc nhiên, từ trên bầu trời, một bóng thuyền lướt qua, Bạch Vân không phải lần đầu nhìn thấy pháp khí phi hành, nhưng cũng bị độ xa hoa của nó làm cho chói mắt. Nhìn Thiên nữ gõ nhẹ bàn, nàng cũng biết ý mà ngồi xuống. Chốc lát sau, khi con thuyền đã biến mất trong bầu trời, tiếng gõ cửa chậm rãi vang lên.
Nàng đến mở cửa thay cho Trịnh Khinh Ái, bên ngoài là một thiếu niên nhỏ tuổi, cao chỉ mới tới eo của Bạch Vân, nàng hơi ngơ ngác một chút, nhưng rồi cũng đứng sang bên, để cậu ta tiến vào trong.
"Kính chúc Thiên nữ tuổi mới nhiều sức khỏe." Thiếu niên vừa bước vào đã cúi đầu trước Trịnh Khinh Ái.
Bạch Vân "..." Tuổi mới?
"Năm ngoái Nhân Sinh đường các người cũng chúc như vậy. Không có gì mới mẻ sao?" Nàng ta cười hỏi. Dừng một chút, nàng ta hỏi tiếp.
"Thế... đường chủ các người đâu rồi?"
"Bỏ trốn rồi ạ." Thiếu niên nọ đáp lại.
"Chẳng phải Nhân Sinh đường trước nay tự hào mình có khả năng bói toán xem vận mệnh, nhìn trời đoán tương lai sao? Ngay cả một con chim sẻ cũng không bắt lại được?"
"Kính mong Thiên nữ đừng nói ngài ấy như thế."
Bạch Vân nghe hai người nói qua nói lại một hồi, cuối cùng chọn cách ngồi xuống bên cạnh Trịnh Khinh Ái, nhìn chằm chằm vào nàng ta.
Thiên nữ bị nàng nhìn nên chột dạ, nhưng vẫn điềm tĩnh gõ quạt lên bàn, cười hỏi thiếu niên nọ.
"Vậy Nhân Sinh đường mang quà quý gì đến đây?"
"Vẫn như thông lệ cũ, chúng tôi tặng ngài một quẻ bói."
"Ta muốn hai quẻ." Trịnh Khinh Ái chìa hai ngón tay.
Thiếu niên nọ lắc đầu, dáng vẻ như một ông lão đã 80 tuổi. Bạch Vân chống cằm, nàng muốn chờ xem Trịnh Khinh Ái sẽ làm gì với người này.
"Thiên nữ, quà sinh nhật không trả giá được đâu."
Trịnh Khinh Ái yên lặng đôi chút, cuối cùng miễn cưỡng gật đầu.
"Ta đang có ý định rời khỏi rừng Bạch Dương, đi du ngoạn đó đây. Ta muốn xem thử quãng đường sắp tới có thuận lợi không."
Thiếu niên nọ nghe nàng nói, chậm rãi lấy ra giấy mực, Bạch Vân khó hiểu nhìn hắn pha mực, rồi lại khó hiểu nhìn Trịnh Khinh Ái bình tĩnh cầm nghiên mực đã được pha sẵn, đổ lên trang giấy trắng. Mực loang thành từng dòng nguệch ngoạc, ấy thế mà thiếu niên kia lại nhìn ra huyền cơ từ bên trong, nhẹ nhàng giải thích.
"Vết mực đậm màu, nhưng lại có chỗ nông chỗ cạn, một ít tràn ra bên ngoài. Có thể chuyến đi lần này sẽ giúp hai người đạt được một thứ gì đó, dù là đó không phải mục đích ban đầu."
Bạch Vân gật gù, yên lặng nghe tiếp. Thế nhưng người kia chỉ xem tới đây, không nói thêm gì nữa.
"Hết rồi sao...?" Nàng buột miệng.
"Hết rồi." Thiếu niên đáp lại.
Bạch Vân ghé người sang phía Trịnh Khinh Ái, nhẹ giọng thì thầm vào tai nàng ta.
"Nàng có chắc mình không bị lừa chứ?"
Thiên nữ che quạt, khẽ tiếng đáp lại.
"Nhân Sinh đường tuy quái gở, nhưng trước giờ xem chưa bao giờ sai đâu."
"Tôi nghe được đấy." Thiếu niên hắng giọng. Trịnh Khinh Ái vờ như không nghe, phất tay ra vẻ tiễn khách, người nọ thấy nhiệm vụ của mình đã xong nên cũng chẳng muốn nán lại lâu. Cậu ta chỉ quay đầu nhìn sang Bạch Vân một hồi, cuối cùng cúi đầu bái biệt, quay người trở về thuyền.
Bạch Vân ngẩng đầu nhìn con thuyền nọ một lần nữa xuất hiện trên bầu trời, rồi dần biến mất giữa những tầng mây, bỗng thở dài.
"Vậy... Nàng định rời Bạch Trung gia viên sao?"
Trịnh Khinh Ái quay đầu sang, đối diện với ánh nhìn của Bạch Vân. Nàng từng tự hỏi nhiều lần, vì sao khi đã bị vạch trần việc giả mù, Thiên nữ vẫn không tháo vải bịt mắt xuống? Là vì nàng ta thích như vậy? Hay vì lý do đáng sợ gì khác?
"Không, Bạch Vân." Trịnh Khinh Ái nhẹ nhàng đáp lại. "Có một con phượng hoàng đang chờ ngày tung cánh."
Nói đoạn, nàng ta vươn tay về trước, nhẹ nhàng chạm lên chóp mũi Bạch Vân.
"Mà ta thì muốn thấy nàng bay."
Bạch Vân mím môi, nàng đột ngột đứng dậy. Trong lúc Trịnh Khinh Ái vẫn chưa kịp định hình thì Bạch Vân đã bế xốc nàng ta lên, sau đó lập tức dùng khinh công phóng đi.
Thiên nữ có vẻ bị bất ngờ trước hành động của nàng, bàn tay cũng vô thức bám chặt lấy vai của Bạch Vân.
"Trịnh Khinh Ái."
"Trịnh Khinh Ái."
"Trịnh Khinh Ái, nàng nhắm mắt sao?"
"... ta không."
Bạch Vân xoay người, đạp lên một ngọn cây, sau đó lần nữa lao người tới trước. Cho đến khi đã đến được một thân cây cổ thụ quen thuộc, Bạch Vân mới quyết định dừng chân ở cành cây.
"Nàng sợ độ cao sao?" Nàng buột miệng hỏi. Trịnh Khinh Ái vẫn im lặng không đáp, mãi đến một lúc lâu sau, nàng ta mới cất lời.
"Đây là.. quà sinh nhật... Bạch Vân tặng ta sao?"
Giọng nói run rẩy, khóe môi mím chặt, muốn yếu đuối bao nhiêu thì yếu đuối bấy nhiêu.
Chắc chắn là sợ độ cao rồi. Bạch Vân khẳng định.
Nàng cẩn thận đặt Trịnh Khinh Ái xuống, cứ tưởng nàng ta sẽ hoảng sợ khi ở trên cành cây cao, ấy thế mà Trịnh Khinh Ái chỉ nhẹ nhàng ngồi xuống, sau đó ngẩng đầu nhìn nàng.
Thế là có sợ hay không? Bạch Vân khó hiểu, nhưng vẫn ngồi xuống bên cạnh nàng ta.
"Khi ta còn ở sư môn, sư tôn thường xuyên phải ra ngoài, gửi ta cho sư thúc chăm nom." Thiên nữ nói khẽ. "Sư thúc không thích ta, thường xuyên mắng ta là đại họa."
"Lâu dần, ta cũng tin rằng mình là đại họa."
"Trịnh Khinh Ái, nàng không..."
"Nếu không phải là đại họa, thì tại sao những người thân thuộc của ta cứ thế ra đi?"
"..."
"Sư thúc là người tu tiên, có một lần hắn dụ ta lên phi kiếm, để ta bay mấy vòng bầu trời." Im lặng một chút, Trịnh Khinh Ái thở ra một hơi dài, thừa nhận.
"Ta nghĩ là ta sợ không tự chủ được khi ở trên cao, hơn là sợ độ cao."
Gió nhẹ nhàng thổi, dáng váy nghiên tịch của Trịnh Khinh Ái nổi bật trước từng cành cây bạch dương đã khô cằn vì vào đông. Bạch Vân vẫn còn muốn nói gì đó, nhưng rốt cuộc không biết phải mở lời thế nào.
Chợt, một bông tuyết bé nhỏ rơi xuống, chạm đến mu bàn tay nàng. Kéo theo sau đó là những bông tuyết khác, tuyết rơi điểm xuyết lên những cành cây khô từng khóm hoa nhỏ, nhuốm màu tóc đen tuyền của Trịnh Khinh Ái bằng cánh hoa trắng mỏng mảnh.
"Cuối lập đông rồi, Bạch Vân vẫn chưa nghĩ ra sẽ nói gì với ta sao?" Thiên nữ cười hỏi.
"Trịnh Khinh Ái, tôi không phải phượng hoàng, tôi cũng chưa bao giờ muốn bay khỏi đây."
Người nọ hơi nghiêng đầu.
"Thế sao?"
"Đã từng." Bạch Vân đuối lý. "Nhưng giờ thì hết rồi."
Thiên nữ khẽ cười, nàng ta tiếp lời.
"Nhưng nếu không đi, thì có nhiều thứ bỏ lỡ lắm đấy. Năm sau có đại hội võ lâm mà đúng không?"
"Bạch Vân chẳng lẽ chưa bao giờ nghĩ đến việc xem thế giới ngoài kia biến chuyển thế nào, để rồi nghĩ cách đối phó sao?"
Không phải Bạch Vân chưa từng nghĩ đến, một khi minh chủ mới xuất hiện, rất có thể nhiều môn phái trong giang hồ sẽ thay đổi. Chưa kể Hán Đế suy đồi, rất có thể sẽ e dè việc này. Mà người biết tận dụng thời cơ cũng có thể tìm kiếm anh tài để hạ bệ triều đình.
Chỉ ở chốn rừng thiêng nước độc thế này cũng chẳng phải là cách hay. Bạch Vân đã từng nghĩ vậy, nhưng vẫn chần chừ không dám nói ra.
"Mảnh vải trắng này có phải thần khí gì đó của nàng không? Sao lúc nào cũng nhìn rõ lòng người vậy?" Bạch Vân nói đùa, nàng vờ tiến sát lại, như thể muốn dò xét. Thế nhưng Trịnh Khinh Ái cũng chẳng lùi ra.
Trong phút chốc, khuôn mặt người đối diện gần ngay trước mắt. Bạch Vân bối rối muốn nghiêng đầu đi, nhưng Trịnh Khinh Ái lại giữ lấy vai nàng.
"Bạch Vân muốn chạm thử không?"
Giai nhân đang ở ngay trước mắt, Bạch Vân có là Đức Trân Sam chuyển thế cũng chẳng khước từ nỗi. Thế nhưng trước khi có bất kỳ chuyện gì có thể nảy sinh giữa cả hai, một luồng yêu lực từ đâu quét tới, khiến cho đám yêu thú bên dưới hoảng sợ bỏ chạy, làm náo loạn cả một góc rừng.
"Đại ca ơi nguy quá, dường như Thiên nữ đang tức giận... Ơ, Thiên nữ cũng ở đây à, kính chào ngài, kính chào ngài."
Bạch Vân, Trịnh Khinh Ái "..."
"Đám yêu thú của Bạch Mặc Tử không muốn sống nữa rồi đúng không?" Trịnh Khinh Ái phẩy quạt, cười hỏi.
Lũ yêu thú nghe thấy người kia dám gọi thẳng tên của yêu vương thì sợ hãi không thôi, vội vàng bỏ trốn đi mất.
Bạch Vân vội vàng quay đầu đi, lúc rảnh rỗi ở bên ngoài, nàng thường hay nhỏ to nói xấu Trịnh Khinh Ái với đám yêu thú, mục đích là để mượn oai hùm dọa khỉ thôi, ai ngờ bọn này nhớ dai như vậy, còn không biết giữ mồm giữ miệng nữa chứ.
"Hay chúng ta đi thử xem ma thú bên kia là gì được không? Tôi cũng muốn thử xem võ công của mình tiến bộ đến đâu rồi."
Trịnh Khinh Ái có vẻ cũng không muốn đôi co thêm, nàng ta chậm rãi nhón chân, nhẹ nhàng dùng khinh công bay đến hướng phát ra yêu lực. Không để Thiên nữ chờ lâu, Bạch Vân cũng nhanh chóng đuổi theo nàng ta.
Nơi vừa phát ra yêu lực lại là một mảnh đất hoang vắng, lá vàng phủ khắp. Một chút tăm hơi của yêu thú cũng không có.
Thứ duy nhất lạ kỳ ở đây, hẳn là trên đất có một giỏ trái cây.
"Trịnh Khinh Ái." Bạch Vân khẽ gọi.
"Ta đây."
"Nàng nói rừng bạch dương là của nàng, vậy giỏ trái cây này nằm trong rừng, nó cũng được tính là của nàng đúng không?"
"..."
"Chúng ta lấy nó về nhé?"
"... được."
Danh Sách Chương: