Lúc đấy anh đang ở trong bếp gọt trái cây, vừa nghe tiếng chuông cửa liền cảm thấy có chuyện không lành, chỉ là anh đã chậm một bước rồi, cánh cửa ấy đã được Ninh Hinh tưởng rằng ba mẹ mình tới mà ngây ngốc mở ra, anh vẫn không thể quên được cái dáng vẻ ấy của Ninh Hinh lúc mở cửa.
Bảo bối của anh chính là ngây người chết đứng ở trước cửa, cô gái tự tin đứng trước hội trường trăm người diễn thuyết hôm nào nay đã không còn nữa rồi.
Đứng trước mặt anh lúc ấy chỉ là một thiếu nữ thanh xuân mang theo chấp niệm dành cho thần tượng của mình mà thôi.
"Chị dâu xin chào" đúng, câu nói ấy chính là do Nhất Bác nói ra, bên cạnh chính là Lão Tiêu dùng ánh mắt đồng cảm nhìn anh.
Tử Văn liền biết bản thân mình không ổn rồi, liền nhanh chóng vòng tay qua ôm lấy Ninh Hinh, cắn răng cắn lợi mà giới thiệu với cô về tên tiểu quỷ trước mặt: "Bảo bối, đây là em họ anh Vương Nhất Bác, còn đây là người yêu của em ấy Tiêu Chiến, mọi người mau vào trong ngồi"Vương Nhất Bác cùng Lão Tiêu chính là rất thoải mái theo lời mời của anh mà tiến vào trong, còn bảo bối của anh chính là kéo anh vào phòng, vốn dĩ anh nghĩ rằng cô ấy sẽ tra hỏi anh một trận, chỉ là không ngờ cô ấy đứng trước gương xoay một vòng, quay lại nhìn anh có chút muốn khóc, bảo rằng có phải nhìn cô ấy rất ngốc không, anh còn chưa kịp trả lời lại thì liền bị cô ấy đẩy ra ngoài tiếp khách.
Ninh Hinh thay một chiếc váy đơn giản, tóc đen cũng được búi lại gọn gàng, tai thỏ trên đầu cũng đã gỡ xuống, kìm nén kích động trong lòng, quay về trạng thái tự tin ngời ngời mà bước ra ngoài phòng khách.
Couple mình theo đuổi bốn năm nay là thật, người sống đều đang ngồi ở trước mặt mình, còn gọi mình là chị dâu, chuyện này có chút hoang đường rồi.
Quan hệ của bọn họ chính là càng ngày càng thân thiết, mỗi lần Nhất Bác cùng Lão Tiêu quay về Bắc Kinh anh cùng Ninh Hinh cũng không cần nấu cơm nữa, sau giờ làm trực tiếp xuống dưới ăn cơm là được rồi, rảnh rỗi sẽ cùng ra ngoài đi dạo, cứ như vậy liền trở thành thói quen không tách rời của mọi người.
.
Danh Sách Chương: