Sau khi hai bên ký vào giấy sinh tử, tiếng chuông vàng liền vang lên liên tiếp mười hai tiếng, trong ngoài đều có thể nghe thấy.
Bên ngoài sòng bạc có một khán đài, hồng y nữ lang đứng trước đài nói: "Đặt cược vào luận võ ở đấu pháp đài, mua định rời tay, không cần chờ đợi."
Tiếng chuông vàng vang lên không bao lâu liền có người lần lượt tiến vào, lầu trên các dưới nhất thời náo nhiệt cả lên.
Theo quy củ của sòng bạc, phàm là có người đấu pháp tranh tài thì đều có sòng bạc làm nhà cái, mở đánh cược.
Cố Phù Du và Dư Đông Thăng là trận khai trương đầu tiên, tương đối vắng vẻ.
Khi chợ náo nhiệt nhất sẽ bắt đầu với cảnh dòng người đông đúc chen chúc nhau, người trên khán đài chen chúc nhau, không có một chỗ trống.
Sau khi ký vào giấy sinh tử, hai bên bắt đầu chuẩn bị.
Cố Phù Du nhìn mái tóc dài của Chung Mị Sơ, đưa tay chống mặt trầm ngâm không thôi.
Chung Mị Sơ nói: "Làm sao vậy?"
"Chung sư tỷ, vì cuộc tranh tài sau đó, tóc và tay áo của tỷ cũng nên buộc lên đi."
Liền dễ hoạt động.
Chung Mị Sơ sờ sờ tóc đen ở đầu vai: "Tóc liền thôi, tại sao phải buộc tay áo?"
Cố Phù Du lục trong túi trữ vật lấy ra một sợi dây, bởi vì nghe Chung Mị Sơ hỏi như vậy, biết nàng sẽ không dùng dây, vì thế cầm lấy sợi dây muốn tiến lên giúp nàng.
Chung Mị Sơ không biết nội tình, thấy nàng đi về phía mình liền lui về phía sau một bước.
Cố Phù Du cười nói: "Sư tỷ, tỷ đừng có trốn, ta buộc tay áo cho tỷ."
Chung Mị Sơ không trốn nữa.
Cố Phù Du: "Tỷ mở tay ra."
Chung Mị Sơ: "..."
Một lúc lâu sau, Chung Mị Sơ theo lời mở ra.
Cố Phù Du vén hai ống tay áo của nàng lên trên, để lộ ra một đoạn cẳng tay nhỏ, phấn chồng ngọc thể, không hoàn toàn là mảnh khảnh, chỉ vì luyện kiếm quanh năm nên da thịt săn chắc, cánh tay nhỏ đường nét ưu mỹ.
Cố Phù Du im lặng nhìn nàng một lúc, từ đáy lòng khen ngợi: "Đẹp, quả nhiên là Chung sư tỷ, bạch ngọc không chút tì vết, chỗ nào cũng đẹp."
Sau khi buộc chắc sợi dây cho nàng, Cố Phù Du chạy tới nhìn thoáng qua tỉ lệ đặt cược của mình, nàng đối đầu với Dư Đông Thăng, Dư Đông Thăng thua một ăn một, nàng thua một ăn mười.
Khi trở về Dư Đông Thăng đã xuống đài, chuông vàng lại lần nữa vang lên.
Cố Phù Du hít sâu một hơi, lấy ra hai tấm bùa chú, một tấm bùa chú đưa cho Chung Mị Sơ, lại dùng kiếm thai cắt lòng bàn tay, nhỏ một giọt máu lên tấm bùa trong tay mình.
Khi nhìn Chung Mị Sơ, Chung Mị Sơ dùng ngón cái rạch một cái vào ngón giữa, trên ngón tay liền có một vết thương như một đạo tơ hồng, rỉ máu, nàng lấy máu bôi lên trên bùa chú.
Sau đó hai người trao đổi bùa chú trong tay, Cố Phù Du cầm bùa chú có chứa máu tươi của Chung Mị Sơ, dán vào ngực, Chung Mị Sơ cầm bùa chú chứa máu tươi của Cố Phù Du, thu ở trên eo.
Chung Mị Sơ khẽ gọi một tiếng: "Canh Thần."
Kiếm quang lóe lên, Chung Mị Sơ cầm chuôi kiếm, đưa kiếm cho Cố Phù Du.
Cố Phù Du tiếp ở trong tay.
Thanh Phong ba thước, có thể nặng bao nhiêu.
Sau khi Cố Phù Du nhận lấy, cảm thấy trong tay giống như bị một ngọn núi lớn ép xuống, nặng hơn ngàn cân.
Nàng cầm chuôi kiếm, dùng hết sức lực, mặt đều đỏ lên nhưng cũng không cầm Canh Thần lên được.
Vũ khí của ngoại tu có linh tính, ngoại trừ chủ nhân, những người khác muốn cầm lấy vũ khí, trừ khi tu vi phải cao hơn chủ nhân của nó.
Cố Phù Du nói: "Canh Thần tốt, Canh Thần ngoan, tiếp theo chúng ta cần phải hòa thuận với nhau! Ngươi! Không! Cần! Quậy! Tỳ! Khí!"
Cố Phù Du nói một chữ kéo một chữ, chính là cũng không có kéo được nó.
Chung Mị Sơ lạnh lùng kêu một tiếng: "Canh Thần."
Trường kiếm bỗng giống như giật mình, đột nhiên bay lên, linh quang quanh quẩn đem thân hình lớn hơn mấy lần, thân kiếm xoay một cái, mang theo Cố Phù Du từ trên khán đài bay xuống.
Chung Mị Sơ theo sát mũi chân một điểm, ngự phong mà xuống, hai người một kiếm đáp xuống trên đấu pháp đài.
Chuông vàng vang lên ba lần, trước rào ở lầu bốn tụ tập không ít khán giả, hồng y nữ lang đứng ở trên lầu cao nhất, nàng cao giọng nói: "Hai bên đấu pháp cho đến khi một bên chịu thua, hoặc một bên không còn khả năng chiến đấu, bắt đầu phân thắng bại."
Tiếng nói của hồng y nữ lang vừa dứt, trên khán đài vang lên một mảnh tiếng hò hét cổ vũ.
Dư Dông Thăng gõ khô mộc trượng ở trên đất một cái, linh quang trên đấu pháp đài phân tán.
Cố Phù Du cầm kiếm chống đỡ, dáng dấp mười phần, nói với Chung Mị Sơ: "Chờ một chút đấu võ ta không bảo vệ được ngươi, để không bị lan đến, ngươi đứng ở bên cạnh đấu pháp đài đi."
Chung Mị Sơ quả thật làm như lời nói, lùi đến bên cạnh đấu pháp đài.
Dư Đông Thăng nhìn qua hai người, ánh mắt có chút hỗn loạn, cuối cùng dừng ở trên người Cố Phù Du, hừ lạnh một tiếng: "Kiếm tu? Nếu như không lại gần ta được, kiếm tu thì lại như thế nào."
Tiếng nói vừa dứt, dây leo từ trong linh quang quay cuồng mà ra, bự như thùng gỗ, dây leo linh hoạt giống như có sinh mệnh, từng cái giống như một con trăn khổng lồ nuốt chửng bầu trời.
Vạn Dược Các trồng các loại linh thực, luyện chế đan dược, người bên trong phần lớn đương nhiên là thủy mộc hỏa linh căn, Dư Đông Thăng này chính là thủy mộc song linh căn.
Đối mặt với Cố Phù Du hắn vẫn chưa trực tiếp dùng linh lực áp chế, ngược lại cẩn thận kéo dài khoảng cách, bảo vệ quanh thân, sẵn sàng đón quân địch.
Đối với Chung Mị Sơ hắn thế nhưng không có quản nhiều.
Cố Phù Du cầm Canh Thần, chặt đứt từng cái dây leo đột kích, kiếm thế liên miên, dứt khoát lưu loát.
Người khác nhìn thoáng qua đây, cũng cho rằng nàng là kiếm tu, tu vi không thấp.
Lại đâu biết rằng, không phải người điều khiển kiếm, mà là kiếm điều khiển người.
Cố Phù Du chẳng qua là bài ra tư thế, chân chính điều khiển Canh Thần, cống hiến linh lực chính là Chung Mị Sơ.
Cố Phù Du đã bị linh lực của hai vị Kim Đan kỳ vô ý thức tỏa ra ép đến run chân, một trận buồn nôn muốn ói.
Nhưng Dư Đông Thăng đã cắn câu, dù có khó chịu cũng phải nổ lực kiên trì, không thể để lộ sơ hở trước khi Chung Mị Sơ ra tay.
Dư Đông Thăng tuy là Kim Đan hậu kỳ, hắn kiêu ngạo về năng lực của mình, nhưng cũng không quá tự phụ, ban đầu hắn chỉ là cẩn thận thăm dò.
Ngoại tu tu luyện khó khăn hơn so với nội tu, thế gian có đạo lý tích lũy lâu dài, tu vi ngang nhau ngoại tu liền phải mạnh hơn nội tu.
Nếu tu vi không chênh lệch quá nhiều, nội tu luôn luôn kiêng kỵ tranh tài với ngoại tu.
Bởi vậy Dư Đông Thăng để lại hậu chiêu, cũng không muốn vừa bắt đầu liền dùng toàn lực đánh nhau, mà cũng chính bởi vì như thế, vừa đúng như mong muốn của Cố Phù Du.
Chung Mị Sơ đã vòng từ chỗ của Cố Phù Du đến bên cạnh đấu pháp đài phía Dư Đông Thăng bên kia.
Dư Đông Thăng nhìn thấy nhưng thờ ơ không động, không để nàng vào trong mắt, chỉ dùng khô mộc trượng triệu ra linh thú của mình.
Đó là một rắn đốm hoa độc, rắn bò từ trong triệu hoán trận ra, chỉ hơi ngẩng đầu liền có thể cao hơn Chung Mị Sơ.
Con rắn đốm hoa độc này đã Tích Cốc sơ kỳ, dùng để đối phó với Cố Phù Du dư sức nhưng nó gặp phải chính là Chung Mị Sơ.
Rắn độc mới bò ra ngoài thì lộ ra răng nanh, xà mục sắc nhọn, ngẩng cao đầu, ngay khi đến trước mặt Chung Mị Sơ, lập tức dán xuống mặt đất.
Người xem trên khán đầu lầu cao nhất nhìn đến kỳ quái, hỏi: "Dư sư phụ này tại sao cẩn thận như vậy với một tu sĩ Luyện Khí kỳ, nhưng lại không để tu sĩ Kim Đan kỳ sau lưng vào trong mắt, đây là đạo lý gì?"
"Còn có linh thú kia dù sao cũng là Tích Cốc kỳ, tại sao phản kháng đều không phản kháng một chút nào, tùy ý cho tu sĩ Kim Đan kỳ kia tiếp cận phía sau chủ nhân?"
"Đánh giả thi đấu sao?"
Bưu lão bản phẩy quạt hương bồ cười nói: "Không đến mức đó, ta thấy tình hình kia, ồ...!Ngược lại giống như là trúng —— Ếch ngồi đáy giếng."
Hồng y nữ lang nói: "Bưu lão bản kiến thức rộng rãi."
Bưu lão bản vuốt cằm: "Chính là không hiểu tại sao linh thú của Dư sư phụ không có chút phản kháng nào."
Hồng y nữ lang nhìn thân ảnh trên đấu pháp đài, khẽ mỉm cười, vẫn chưa nói chuyện.
Trên đấu pháp đài, Dư Đông Thăng liên tục thăm dò, Cố Phù Du trước sau chỉ phòng thủ, không tiến công, mà càng đánh càng rụt rè, hơi thở càng rối loạn, bước đi mất trật tự.
Dư Đông Thăng rốt cuộc cảm thấy không đúng, sử dụng một nửa linh lực của mình, điều khiển dây leo quất tới, sức mạnh quá lớn làm Cố Phù Du cảm giác được cổ tay tê rần, không có nắm chặt Canh Thần, Canh Thần bay về một hướng.
Dây leo quấn lấy eo của Cố Phù Du, Cố Phù Du nhất thời không thể thở nổi.
Dư Đông Thăng như vừa tỉnh lại giữa giấc chiêm bao, sắc mặt biến sắc nói: "Ếch ngồi đáy giếng!"
Hắn bất giác cũng bị trò vặt này lừa gạt.
Cái gọi là ếch ngồi đáy giếng, là làm cho đối phương sinh ra cản trở trong nhận thức.
Dư Đông Thăng có thể nhìn ra tu vi của hai người Cố Phù Du và Chung Mị Sơ, nhưng sau khi trúng ếch ngồi đáy giếng, nhận thức của hắn bị lẫn lộn, trong đầu chỉ nhớ hai người này một người Kim Đan, một người Luyện Khí, nhưng không thể nhận ra rõ ràng người nào là Kim Đan, người nào là Luyện Khí.
Khi mở màn Cố Phù Du nói một câu, nhìn giống như là nói với Chung Mị Sơ, kỳ thật là nói cho Dư Đông Thăng nghe.
Cố Phù Du để Chung Mị Sơ đứng ở phía sau, một tư thế bảo vệ nàng.
Dư Đông Thăng bị ảnh hưởng bởi ếch ngồi đáy giếng, suy nghĩ trở nên cứng nhắc, từ trong lời nói của Cố Phù Du có được tin tức chính là Cố Phù Du mạnh hơn Chung Mị Sơ, bị Cố Phù Du cố tình dẫn dắt định hướng suy nghĩ, một cách tự nhiên cho rằng Cố Phù Du là Kim Đan kỳ, Chung Mị Sơ là Luyện Khí kỳ.
Pháp thuật ếch ngồi đáy giếng kia giấu ở trong bùa chú, Cố Phù Du và Chung Mị Sơ đã trao đổi bùa chú lây nhiễm hơi thở của mình trước khi bước lên trên đài.
Loại bùa chú này chứa đựng pháp thuật, bùa chú có thể mạnh bao nhiêu thì phải xem người luyện chế bùa chú có tu vi cao bao nhiêu.
Tu vi như Cố Phù Du luyện ra ếch ngồi đáy giếng, đương nhiên không thể so với những đại năng, có thể lấy giả đánh tráo.
Tu vi giữa nàng và Dư Đông Thăng chênh lệch quá lớn, bùa chú này dùng để làm Dư Đông Thăng bối rối, là thử thách không thể nào chịu được.
Chỉ cần lại gần Dư Đông Thăng, hắn lập tức có thể phát hiện ra, cũng hoặc là hắn ngay từ lúc bắt đầu liền dùng linh lực tạo áp lực, Cố Phù Du cũng sẽ lập tức lộ ra dấu vết.
Nhưng Cố Phù Du biết, người có địa vị của Vạn Dược Các phân làm năm loại, phân biệt bằng vật khảm vào vòng tay huyết đằng đeo trên tay, từ cao xuống thấp, ngọc, kim, ngân, đồng, được khảm bốn loại này chính là người có địa vị, không có vòng tay đều là học đồ cùng thuộc hạ.
Dư Đông Thăng mang vòng tay huyết đằng khảm ngân, dưới trướng phải có mấy chục tên học đồ thuộc hạ, địa vị không thấp, lại là thủy mộc song linh căn, Kim Đan hậu kỳ, chính là đắc ý vô cùng.
Nếu kiêu ngạo về thân phận của mình, sau đó biết hai nàng có thêm một Luyện Khí kỳ, hắn cũng sẽ không thiệt tình so đo, cũng sẽ không quá để Luyện Khí kỳ này vào trong mắt.
Mà hắn làm việc ở Vạn Dược Các, chăm sóc linh thực, không thể thêm một phần nước, thêm một phần ánh nắng, luyện chế đan dược, lửa không thể mạnh một chút, phân lượng của dược liệu cũng không thể thiếu một chút, những thứ đó đều là công việc cẩn thận, tất nhiên phải là một người cẩn thận.
Vì là một người cẩn thận, lúc tranh tài có khả năng nhất chính là lựa chọn thận trọng từng bước mà không phải bất thình lình tiến mạnh.
Đúng như Cố Phù Du nghĩ.
Dư Đông Thăng bởi vì phát hiện một người trong đó là kiếm tu, lập tức kéo dài khoảng cách, bày ra rào chắn, cẩn thận thăm dò.
Vừa không có lại gần hai người, lại không ngay từ lúc bắt đầu dùng toàn lực.
Thế cho nên ếch ngồi đáy giếng do Cố Phù Du luyện ra ở trước mặt hắn yếu đuối không thể tả, đụng vào liền nát, nhưng hắn chính là bỏ lỡ thời cơ phá vỡ kế hoạch của Cố Phù Du, miễn cưỡng bị mê hoặc hai mắt.
Trong lúc đó, Dư Đông Thăng phàm là thái độ khác thường một nước, tính toán của Cố Phù Du đều phải thành phế thải.
Nhưng hắn không có.
Ếch ngồi đáy giếng của Cố Phù Du chỉ chịu đựng trong thời gian một chén trà, rốt cuộc bản lĩnh của nàng quá nhỏ, bị Dư Đông Thăng phát hiện ra manh mối, nhưng như vậy cũng đã đủ rồi.
Chung Mị Sơ đã vòng ra phía sau Dư Đông Thăng, linh thú kia không dám nhúc nhích.
Chung Mị Sơ vừa động linh lực, dây leo lập tức mất đi lượng nước, nhanh chóng khô héo.
Khi Canh Thần trong tay Cố Phù Du bị đánh bay ra ngoài thì thân kiếm xoay tròn một vòng, trở lại trên tay Chung Mị Sơ.
Chung Mị Sơ nắm chặt chuôi kiếm, ra như điện lóe, nhanh chóng công tới.
Dư Đông Thăng vung khô mộc trượng lên, toàn thân bộc phát linh lực.
Cố Phù Du không chịu nổi uy thế cỡ này, phun ra một ngụm máu tươi, hai tai cũng chảy máu, mặc dù toàn thân dán đầy bùa chú phòng ngự, nàng vẫn là cảm thấy lục phủ ngũ tạng cũng bị nghiền thành bọt máu.
Chung Mị Sơ dư quang chú ý đến nàng, thấy thế lập tức tay trái ngự phong, khởi động một đạo hàng rào bảo vệ quanh thân Cố Phù Du, để ngăn lúc nàng và Dư Đông Thắng còn chưa phân thắng bại, Cố Phù Du liền trước không thể chịu được nữa mà bị trọng thương.
Chung Mị Sơ tay phải cầm kiếm, bước ra một bước, băng hoa dưới chân tràn ra, băng lập tức lan tràn, đóng băng những dây leo đè xu0'ng như sóng dữ kia thành băng trong chớp mắt.
Trường kiếm một chém, lớp băng phá tan, nàng lao về phía trước.
Vốn dĩ nàng và Dư Đông Thăng chỉ cách nhau vài bước, nhưng sau khi một tầng dây leo này bị phá vỡ Chung Mị Sơ đã tới trước mặt Dư Đông Thăng.
Mặc dù pháp thuật do tu sĩ Kim Đan kỳ đã sắp khai triển ra, nhưng kiếm pháp của tu sĩ Kim Đan kỳ càng nhanh chóng mạch lạc.
Mặc dù tu vi của Chung Mị Sơ kém Dư Đông Thăng một tiểu giai, nhưng nếu đã đến gần, nàng cùng Dư Đông Thăng tranh tài chính là thắng thua một nửa.
Huống chi hiện tại Dư Đông Thăng đã mất đi tiên cơ, lại bị ếch ngồi đáy giếng nhiễu loạn tinh thần, toàn bộ thể xác và tinh thần còn chưa có hoàn toàn khôi phục lại như cũ.
Một kiếm này của Chung Mị Sơ, hắn không thể né được.
Chung Mị Sơ đặt kiếm ở trên cổ Dư Đông Thăng, bởi vì một kích vừa rồi dùng toàn lực cho nên hơi thở hổn hển.
Dư Đông Thăng nhìn nàng chăm chú, hỏi: "Ngươi là nội ngoại song tu?"
Chung Mị Sơ còn chưa trả lời, hắn lắc đầu cười khổ hai tiếng, nói: "Ta thua, ta chịu thua."
Tiếng chuông vàng trên khán đài lại vang lên một lần, hồng y nữ lang nói: "Thắng bại đã rõ."
Trên khán đài một mảnh reo hò, la ó không ngớt.
Cố Phù Du bất ngờ thắng được, không biết hại bao nhiêu người bồi tiền đặt cược.
Chung Mị Sơ lui lại một bước, thi lễ với Dư Đông Thăng một cái, sau đó lập tức chạy tới chỗ của Cố Phù Du.
Cố Phù Du bị linh lực của hai người ép đến choáng váng, vừa mới tỉnh táo liền nhìn thấy Chung Mị Sơ đang lay nàng.
Chung Mị Sơ thấy nàng tỉnh rồi, hai mắt hơi sáng, mặt mày nở ra, vẻ mặt sáng ngời, nói: "Cố Phù Du, chúng ta thắng rồi."
Nàng chưa từng liều chết đấu pháp với người như vậy.
Thắng được cuộc tranh tài với người cùng tu vi, sẽ cảm thấy vui sướng, thắng được người tu vi còn cao hơn mình một giai, không chỉ có vui sướng mà còn là thỏa mãn.
Nàng cho rằng lòng mình như giếng cổ, không dậy nổi sóng, nhưng lúc này, nàng vẫn có thể cảm nhận được nhịp đập dồn dập trong lồ ng ngực, hơi thở không đều cùng với toàn thân thoải mái.
Cố Phù Du lại nhìn thấy nàng cười một lần nữa, lần này không giống như lần trước, lần đó quá trầm lắng dịu dàng, lần này lại là khí phách hiên ngang của thiếu niên, cười như thế này quá long lanh quá chói mắt.
Cố Phù Du cho rằng mình còn chưa có tỉnh táo, lại nằm xuống: "Ta khả năng còn chưa tỉnh ngủ.".
Danh Sách Chương: