• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Edit: Tris
Beta: Nhược Lam
______________________________
Sau khi tan học, sân trường Tam Trung trở nên rộn ràng.

Trên hành lang bên ngoài cao nhị ban bảy có hai cô gái đang sóng vai nhau tựa bên cửa sổ, sau lưng họ bầu trời trong như thuỷ tinh đã nhá nhem tối.

"Dược Dược, được nghỉ tận 11 ngày, cậu có kế hoạch gì? Nhà mình chuẩn bị đi leo núi, cậu đi cùng không?"
"..."
Đợi nửa ngày không được đáp lại, Tôn Tiểu Ngữ quay sang nhìn Thời Dược thì thấy cô dường như đang nhìn vào bên trong lớp học mà ngơ ngẩn cả người liền gọi
"Dược Dược?"
Cô ấy cũng nhìn theo ánh mắt của Thời Dược xem thử đang nhìn cái gì.

Giữa phòng học ban bảy, nam sinh mặc áo đồng phục mùa hè trắng phau đang bình tĩnh cùng thầy chủ nhiệm Tần Phong nói cái gì đó.

"Gì cơ?"
Ba hồn bảy vía của Thời Dược như mới được gọi về, "Tiểu Ngữ cậu mới gọi mình sao?"
"Mình còn tưởng rằng cậu bị ma nhập nữa đấy, hóa ra là nhìn nam thần của mình rồi ngẩn người...!Chậc, hai người cả ngày cùng ăn cùng ở cùng đi cùng về, nhìn nhau chưa đủ lâu à?"
Thời Dược cười khổ
"Cậu đừng trêu mình...!Cậu vừa mới hỏi gì thế?"
"Mình hỏi cậu kế hoạch được nghỉ 11 ngày, cậu có muốn cùng nhà mình đi leo núi không? Từ lần trước cậu sang nhà mình rồi để lại ấn tượng rất tốt với mẹ mình, đáng yêu ngoan ngoãn khiến mẹ mình rất thích liền suốt ngày kêu mình thường xuyên dẫn cậu về nhà chơi."
"Có thể mình có kế hoạch khác rồi." Thời Dược tiếc nuối nói.

"Nhà cậu cũng đi du lịch sao?"
"..."
Thời Dược xoắn xuýt vài giây, "Cũng gần như thế."
Tôn Tiểu Ngữ cạn lời nhìn cô, "Cái gì gọi là gần như thế?"
Thời Dược không vội vã trả lời, cô ngẩng đầu liếc mắt nhìn trong phòng học rồi mới nói
"Kỳ tập huấn thi đua của Thích Thần không phải sắp bắt đầu rồi sao? Sáng mai mình muốn cùng cha mẹ đưa anh ấy đi đến chỗ tập huấn.

Quan Tuệ tiểu thư nhà mình nói muốn ở gần chỗ đó nghỉ ngơi hai ngày, tiện thể xem anh ấy có thể thích ứng được với hoàn cảnh không rồi mới về."
Tôn Tiểu Ngữ "...???"
Tôn Tiểu Ngữ nói
"Thích Thần của chúng ta cũng không phải đứa bé 7, 8 tuổi, sao lại không thích ứng được hoàn cảnh? Mà kể cả anh ấy không thích ứng được thật thì còn có thể quay về nhà sao? Hơn nữa, không phải là trường học thống nhất tuyến xe đưa đón rồi sao? Làm sao bố mẹ cậu còn muốn đích thân tiễn anh ấy đi chỗ tập luyện vậy?"
Thời Dược nói
"Trước đó trường học vừa thông báo đi tập huấn thi đua là cha mẹ mình đã nằng nặc đòi đưa anh ấy đi rồi, bằng không thì họ không yên tâm."
"..."
Tôn Tiểu Ngữ trầm mặc vài giây "Mình thấy cha mẹ cậu còn thương yêu Thích Thần nhiều hơn cậu." cô ấy đưa tay vỗ vỗ vai Thời Dược, "Cậu thật sự là quá đáng thương."
Thời Dược do dự nói
"Thật ra mình cũng thấy anh ấy một thân một mình đi theo xe nhà trường không yên tâm chút nào."
Tôn Tiểu Ngữ
"...!Dược Dược à, cậu như thế là đang biến thành kẻ cuồng anh trai đúng không?"

Vừa nói cô ấy vừa lắc đầu ngao ngán nhìn vào giữa phòng học, thấy Thích Thần và thầy chủ nhiệm lớp Tần Phong đã nói chuyện xong, thầy giáo đã đi ra ngoài.

Vừa đối diện với gương mặt lạnh lùng thanh tú của Thích Thần, Tôn Tiểu Ngữ chưa đến một giây đã tước vũ khí đầu hàng.

Cô ấy mạnh mẽ quay đầu lại, biểu cảm nghiêm túc, giọng điệu chân thành nói
"Có một người anh trai như thế thì thành kẻ cuồng anh trai cũng xứng đáng! Cậu nói đúng, thật sự không thể để anh ấy đi một mình được, mình ủng hộ cậu.

Thích Thần nhan sắc quá rung động lòng người, ở chỗ tập huấn cậu nhớ phải bảo vệ Thích Thần thoát khỏi ma trảo của mấy nữ sinh có ý định tiếp cận Thích Thần biết chưa, một chút xíu cơ hội cho các cô ấy cũng không được!"
Lúc nói đến câu sau thì Tôn Tiểu Ngữ đã chạy ra xa nửa mét rồi, cô ấy cực kì biết thân biết phận vì mấy lần trước cô theo hai anh em họ về, đi hết cả đường đều bị ánh mắt lạnh lùng của Thích Thần làm cho cứng cứng đơ người.

Từ đó về sau cô rất ngoan ngoãn không quấy rầy bọn họ.

Thời điểm bóng dáng Tôn Tiểu Ngữ biến mất ở đầu cầu thang thì Thích Thần cũng đã đến trước mặt Thời Dược.

Cô có chút lúng túng nhìn hắn.

Thích Thần tuyệt đối đã nghe thấy những lời dặn dò đầy yêu thương ân cần khi nãy của Tôn Tiểu Ngữ.

Cô đảo mắt xung quanh cố gắng tìm cách đánh lạc hướng hắn giả vờ như chưa có gì xảy ra.

"Thầy chủ nhiệm đồng ý cho anh không cần đi theo xe nhà trường sao?"
"Ân."
Thích Thần lên tiếng, thuận tay vươn lấy cặp sách của Thời Dược, "Đi thôi, về nhà."
Trước vẻ bình thản như không có gì của Thích Thần, Thời Dược muốn nói gì đó nhưng lại không có cách nào mở miệng được.

Hai giây sau cô mới chủ động cất bước đuổi theo.

Thời Dược và Thích Thần đã cùng nhau đến trường, cùng nhau tan học không biết bao nhiêu lần, cô sớm đã quen với ánh mắt của người khác nhìn chằm chằm cả quá trình được nam thần "đưa đón".

Có điều, trên con đường đi ra cổng trường hôm nay Thời Dược hiếm khi yên lặng như vậy, cô cũng không trò chuyện với Thích Thần như mọi ngày.

Ra ngoài cổng trường thì tài xế đã tới, hai người ngồi vào ghế sau.

Sau khi xe đi được một đoạn thì không khí yên tĩnh ở trong xe mới bị phá vỡ.

Thích Thần cau mày mở khóa cặp ra lục lọi sau đó lấy ra được cái điện thoại đang rung ầm ầm.

Thời Dược ngồi bên cạnh không giấu nổi tò mò liếc mắt sang chỗ hắn.

Cô thấy hắn chỉ nhìn lướt qua màn hình điện thoại thôi mà lông mày đã nhăn nhó lại, hắn dường như ngay lập tức chặn luôn số điện thoại đó rồi chuyển về chế độ yên lặng xong mới ném điện thoại vào trong cặp.

Thời Dược nhìn mà không hiểu, "Anh? Điện thoại của ai vậy?"

"..."
Thích Thần kéo khóa cặp sách, ánh mắt khẽ lay động, "Không có gì, gọi nhầm số thôi."
"Ồ..."
Thời Dược nửa tin nửa ngờ gật đầu.

Mặc dù trong lòng cô cảm thấy có chút kì lạ nhưng cũng không nghĩ nhiều mà quyết định phá vỡ luôn không khí yên lặng khó xử
"Anh, ngày mai anh đi tập huấn giáo viên có nói là phải đi bao lâu không?"
Thích Thần vốn đang buồn bực lại được câu hỏi kia làm phấn chấn hẳn lên.

Hắn khẽ cười, nghiêng mặt qua hỏi
"Thế nào?"
"..."
Không được trả lời lại còn bị hỏi ngược lại khiến cho Thời Dược thoáng ngẩn ngơ, chột dạ quay mặt ra chỗ khác
"Không có gì...Em chỉ hỏi một chút thôi."
"Chỉ hỏi một chút thôi?"
"Đúng vậy, không thì sao? Còn có thể bởi...!bởi vì sao nữa?"
Thời Dược cứng đầu cứng cổ nhìn cửa xe mà trả lời.

" Tôi cứ tưởng là em không nỡ.

Xem ra là do tôi nghĩ nhiều..."
"..."
Từ trong lời nói của hắn cô nghe ra được cảm xúc tủi thân vô cùng, trong lòng Thời Dược rất là căng thẳng.

Cô do dự hai giây rồi len lén quay đầu lại quan sát biểu cảm của Thích Thần, chỉ tiếc hắn đang nhìn ra ngoài cửa sổ, từ góc nhìn của cô có thể thấy đường cong cổ tuyệt đẹp của hắn.

Bóng lưng của hắn khiến cho Thời Dược cảm thấy thật cô đơn.

Cô nhéo nhéo ngón tay, nhỏ giọng nói tiếp
"Thật ra thì...!có hơi không nỡ..."
"..."
Trong xe vẫn yên tĩnh.

"Ừm...!cũng có thể là rất không nỡ."
"..."
Bóng lưng của hắn vẫn thờ ơ như cũ.

Thời Dược xoắn xuýt tới méo cả miệng, cuối cùng cô không dám chống đối nữa, uể oải nói
"Em biết sai rồi, em là cực kỳ không nỡ.


Anh đừng không để ý tới em mà."
Lần này thì sau vài giây yên tĩnh, một tiếng cười nhẹ bỗng dưng vang lên.

Thích Thần vốn dĩ đang đưa lưng về phía cô quay người lại, không nhịn được mà xoa đầu Thời Dược.

"Em làm sao có thể ngốc đến đáng yêu vậy được thỏ con?"
Thời Dược bị xoa đầu hoang mang
"...???"
Cô lấy lại tinh thần buồn bực nói
"Em hoa hết cả mắt rồi!"
Thích Thần cười đến nỗi đuôi mắt đào hoa cong hết cả lên.

"Tôi sẽ không vì mấy chuyện nhỏ nhặt mà không để ý tới em...!Những chuyện khác cũng không."
"...!Ưm."
Khí thế khó khăn lắm mới gom được của Thời Dược chưa được bao lâu đã xìu xuống.

Tài xế đằng trước xe cũng không nhịn nổi tò mò từ kính chiếu hậu nhìn qua cô gái bé nhỏ đang bị anh trai bắt nạt không còn chút gì.

"Hơn nữa" Thích Thần không thu tay về, vẫn đặt tay lên đỉnh đầu cô xoa nhẹ nhàng như cũ, "Nếu như nhớ tôi, em có thể gọi điện thoại cho tôi bất cứ lúc nào."
Mắt Thời Dược sáng lên, cô háo hức ngẩng đầu lên hỏi
"Được sao?"
"..."
Thích Thần bị ánh mắt mềm mại kia làm cho tan chảy cả tim, hắn nhìn lướt về phía tài xế đang chuyên tâm lái xe, nhân lúc anh ta không nhìn về phía này Thích Thần liền dựa người vào sát cô cho đến khi môi hắn gần chạm tới tai Thời Dược, nói
"Đương nhiên...!nếu như gọi điện cũng không đủ vậy em hãy nhớ kỹ lời tôi nói."
Thời Dược bị khoảng cách rút ngắn đột ngột này làm không bình tĩnh nổi, chỉ nghe thấy giọng nói của hắn ở bên tai càng lúc càng trầm thấp
"Bất kể là ở đâu, bất kể là khi nào, chỉ cần thỏ con nhà tôi muốn gặp, dù có ngàn vạn khó khăn gian khổ tôi cũng sẽ trở về với em."
Thời Dược ngẩn ngơ.

Thích Thần quay về vị trí ban đầu lúc nào cô không hay.

Cô cũng không phát hiện ra, đây chính là lần đầu tiên cô được nghe lời mật ngọt từ nam sinh, lại còn là anh trai của mình.

Buổi sáng sớm ngày đầu tiên trong kỳ nghỉ, Thời Dược bị Quan Tuệ tiểu thư xách ra khỏi chăn.

"Ngày hôm nay anh trai con đi căn cứ tập huấn, chúng ta phải xuất phát sớm một chút.

Con không được ngủ nướng."
Thời Dược hai tay hai chân quấn chăn rồi co mình lại thành một khối "Con...con dậy ngay...!dậy ngay đây ạ..."
"Không được, ta nhất định phải trông thấy con mở mắt ra đi vào toilet.

Đừng nghĩ là ta không biết mưu đồ của con!"
"Mẹ..."
Thời Dược thống khổ giãy dụa trong chốc lát nhưng cuối cùng vẫn không dám cứng đầu với Quan Tuệ, đành phải ngoan ngoãn bò xuống giường.

Quan Tuệ dạo qua một vòng ở phòng thay đồ, bà chọn cho Thời Dược một bộ váy dài vải bông màu trắng thuần khiết cùng với mũ lưỡi trai và giày Tiểu Bạch đặt ở ghế sô pha, sau đó bà đứng trước cửa phòng tắm dặn dò
"Tác phong nhanh nhẹn lên biết chưa?"
Thời Dược ỉu xìu ở trong phòng tắm hừ hừ mấy tiếng.

Quan Tuệ lúc này mới đi xuống phòng khách.


Nửa giờ sau, trong nhà ăn ở lầu một biệt thự.

Thời Hằng nhìn thoáng qua đồng hồ, khẽ nhíu mày
"Không phải là con bé Dược Dược này lại ngủ nữa rồi chứ?"
Quan Tuệ thở dài
"Rõ ràng em đã lôi nó ra khỏi chăn rồi bắt nó rửa mặt."
Vừa nói bà vừa nhìn thoáng dì Đường còn đang dọn dẹp ở trong bếp, nghĩ nghĩ một chút liền toan đứng dậy đi lên cầu thang ngoài phòng ăn.

Thích Thần ngồi ở đối diện bỗng nhiên nói
"Để con đi gọi em ấy."
Quan Tuệ ngẩn người một lát rồi liền cười gật gật đầu
"Tốt, vậy con đi gọi em đi, giục con bé nhanh lên chút."
"Được."
Thích Thần đẩy ghế ra rồi lên đi lầu.

Đi tới hành lang tầng hai, Thích Thần ở ngoài cửa phòng gõ gõ mấy cái nhưng không có ai trả lời.

Hắn kiên nhẫn đợi một phút đồng hồ nhưng vẫn không thấy tiếng động nên gõ mạnh hơn nữa.

"Thỏ con?" Hắn hơi nhíu mày gọi.

Nếu như cô lăn ra ngủ tiếp thì cũng không ngủ sâu được như vậy.

Ở lần thứ ba gõ cửa mà vẫn không được đạp lại, Thích Thần nhướn mày trực tiếp cầm tay nắm vặn cửa đi vào.

Bên trong phòng ngủ hoàn toàn yên lặng, váy màu trắng cùng giày Tiểu Bạch sạch sẽ được đặt gọn gàng trên ghế sô pha vậy mà chủ nhân của chúng thì lại chẳng thấy tăm hơi.

Thích Thần mở cửa ra đi vào bên trong, vừa muốn gõ cửa phòng thì thấy phòng tắm bên cạnh vang lên tiếng mở khóa của "cùm cụp" rất nhỏ.

Hắn theo bản năng xoay người nhìn sang.

Cửa phòng tắm mở ra, cô gái đang ngâm nga ca hát hoàn toàn không để ý tới sự tồn tại của hắn mà trực tiếp đi ra ngoài.

Từ trên xuống dưới cô chỉ dùng một chiếc khăn tắm lông nhung thiên nga màu xám nhạt quấn quanh người làm lộ ra vai mỏng mượt mà và xương quai xanh tinh tế, từ bàn chân tới mắt cá chân, bắp chân rồi nhìn lên vai và cổ, chỗ nào cũng trắng nõn, phát sáng long lanh như ngọc trai.

Mái tóc đen dài ướt sũng rơi ở trên vai rồi kéo dài tới tận eo, đuôi tóc xoăn nhẹ tự nhiên khẽ cong lên mềm mại.

Làn da trắng tới cực điểm, mái tóc đen ánh, môi nhỏ đỏ mọng xen lẫn nhau tạo nên vẻ đẹp hớp hồn người, khiến cho Thích Thần trong nháy mắt mất hết toàn bộ lý trí.

Nửa giây sau Thời Dược mới ý thức được có gì không đúng, chậm rãi nhìn về phía này.

"Anh trai...?"
__________________________________________
Tác giả có lời muốn nói:
Thích Thần: Phải làm anh trai tốt...!Thôi, làm người thôi cũng được.:)))
Chú thích: Toàn bộ câu chuyện liên quan tới căn cứ tập huấn đều là tác giả nói mò hết nha nên không cần kiểm chứng, hồi trước học hơi kém chút nên không có cơ hội được trải nghiệm cái này, hi vọng các tiên nữ xinh đẹp khác có thể làm được nha ~.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK