“Văn Danh, sự thật này khiến ngươi kinh ngạc đến vậy sao?” Nhìn nam nhân tác phong luôn luôn nhanh nhẹn nay lại vô thố như thế, tâm tình của Long Tư Nghị tự dưng lại tốt lên.
“Haha, thực xin lỗi, ta có chút thất lễ, nhưng cái sự thật này thực sự làm cho ta rất kinh ngạc, Tư Nghị, ngươi không nói đùa chứ? Nếu không sao các ngươi là ở chung nhà?” Mạc Văn Danh xấu hổ cười cười.
“Ở chung nhà cũng đâu nhất định là phải thích, ngươi cũng thấy đấy, chúng ta cũng đâu có tồn tại cái quan hệ mà ngươi tưởng tượng” Long Tư Nghị vừa nói vừa cầm đôi đũa lên, còn hảo ý nhắc Mạc Văn Danh, bắt đầu gắp thực ăn.
Tay nghề của Tư Nghị tốt không thể nói, nếu để lạnh thì tiếc lắm.
Ăn một miếng thức ăn, cảm nhận được mỹ vị trong miệng, Long Tư Nghị hơi hơi nheo mắt lại hưởng thụ, nhất thời làm cho người ta cảm thấy cô nhu hòa không ít.
Cánh tay gắp thức ăn của Mạc Văn Danh vì nhìn thấy nụ cười trên khuôn mặt của Long Tư Nghị mà khựng lại, nhiều năm như thế hắn cũng chưa một lần nhìn thấy bộ dáng này của cô đâu, làm cho người ta càng có dục vọng chiếm lấy làm của riêng, haiz …
Lại ở trong lòng cảm thán thêm chút nữa, Mạc Văn Danh gắp lên chút thức ăn trong dĩa nếm thử … Ân, hương vị thực ngon, không ngờ nam nhân này lại có tay nghề tốt như thế.
Lại ăn thêm một miếng, Mạc Văn Danh cổ quái nhìn Long Tư Nghị một bộ dáng hưởng thụ kia, hắn đột nhiên nảy ra một ý tưởng, có khi nào vì nam nhân kia biết nấu ăn nên Long Tư Nghị mới thích không?
Nghĩ như vậy, thức ăn ngon miệng kia cũng trở nên khó nuốt, hắn luôn cho rằng Tư Nghị là một nữ nhân như vậy chắc chắn sẽ tìm một nam nhân còn cường hơn so với bản thân, lại không nghĩ rằng cô lại coi trọng một nam nhân như thế, tuy rằng không có gì không đúng, nhưng thực sự nam nhân kia chẳng có chút gì đặc biệt cả, tổng cảm giác chẳng xứng với Long Tư Nghị.
Nhưng mà chuyện xứng hay không là vấn đề của hai người họ, cùng người ngoài chẳng chút quan hệ, bọn họ cũng chỉ có thể sốt ruột quan sát mà thôi.
***o0o***
‘Dùng thực không biết vị’, câu này đủ để hình dung trạng thái bữa tối này của Mạc Văn Danh, xong bữa tối, Long Tư Nghị dùng ánh mắt quỷ dị nhìn hắn làm cho hắn có chút xấu hổ.
Mà đúng lúc đó Ôn Thừa Tường cũng xuất hiện bên ngoài phòng ăn.
“Ta tới dọn bàn” Âm thanh của Ôn Thừa Tường có chút rầu rĩ, một mực cúi đầu dọn dẹp mọi thứ.
“Văn Danh, không phải ngươi muốn xem album sao? Đến phòng ta đi” Thanh âm của Long Tư Nghị có chút trầm thấp đáng sợ vang lên, nội dung câu nói dọa Mạc Văn Danh nhảy dựng, Ôn Thừa Tường đang dọn dẹp thân thể cũng cứng ngắc.
“Này …” Mạc Văn Danh hoang mang nhìn Long Tư Nghị, sau lại nhìn Ôn Thừa Tường, bỗng cảm thấy mình có chút đáng thương, toàn tâm toàn ý theo đuổi nữ nhân này, thế nay cô lại đi lấy hắn chọc tức nam nhân khác, haiz.
“Đi thôi” Cũng không quản ánh mắt thực bất đắc dĩ của Mạc Văn Danh, Long Tư Nghị đứng dậy rời khỏi phòng ăn, bước lên lầu.
Mạc Văn Danh nhìn Long Tư Nghị đã đi mất, lại nhìn nhìn Ôn Thừa Tường đang tỏ ra không sao cả, vạn bất đắc dĩ theo Long Tư Nghị rời đi.
Sau khi thân ảnh của hai người họ biến mất trên lầu, Ôn Thừa Tường suy sụp buông dĩa thức ăn trong tay, ủ rũ ngồi phịch xuống ghế.
Haiz, còn hy vọng xa vời gì nữa chứ? Vốn đã chẳng phải chuyện của anh, anh lại còn như thế để làm gì, theo lý mà nói, Tư Nghị chọn ai làm bạn trai là tự do của Tư Nghị, anh ngay cả đau lòng còn không có tư cách, chỉ có thể cố gắng che giấu sự bất đắc dĩ cùng giãy giụa của bản thân, dù cho anh đã đau đến tê tâm liệt phế.
Tư Nghị, Tư Nghị, …
***o0o***
“Tư Nghị, ngươi làm vậy có tốt không?” Ngồi trên sofa trong phòng của Long Tư Nghị, Mạc Văn Danh có chút xấu hổ hỏi.
“Ta làm sao?” Long Tư Nghị vẻ mặt vô tội hỏi, hình như cô cũng chưa có làm cái gì nha
“Haiz, thật nghĩ không ra hai người đã xảy ra chuyện gì”
“Nghĩ không ra thì đừng nghĩ” Kỳ thực, đôi khi chính cô cũng không rõ, với cái nam nhân lúc nào cũng suy nghĩ vớ vẩn kia, vấn đề là ở chỗ nào? (Akako: Người ta bảo ‘họa tự miệng mà ra’)
“Haha, ta không thể, nhưng mà ta hy sinh như vậy, ngươi thế nào cũng nên hảo hảo mà cảm ơn ta đi” Mạc Văn Danh hắn cũng là một nam nhân kiêu ngạo, tuy trong lòng khổ sở, nhưng phong độ thì không thể mất.
“Hy sinh? Mạc tiên sinh, ngài đúng là hy sinh rất lớn a, ta đang nghĩ không biết ngày mai nên cám ơn ngài như thế nào trên sân huấn luyện đây?”
“Tư Nghị, ta không có công lao cũng có khổ lao, ngươi không cần dùng cách đó để cám ơn ta, ta sẽ dậy không nổi mất” Tuy rằng không thích thất bại dưới tay Long Tư Nghị, nhưng hắn lại không có lấy nổi một cơ hội thắng, hơn nữa, vô luận thắng hay thua thì nhất định cũng sẽ bị đánh cho thảm hại, hắn vẫn là nên đừng quá rảnh mà tìm chuyện làm.
“Kia, ảnh chụp này đưa cho ngươi xem, bên trong toàn lại mỹ nữ, nếu coi trọng người nào ta sẽ giới thiệu cho ngươi” Long Tư Nghị ấy thế mà thật sự ném cho Mạc Văn Danh mấy quyển album bìa đen.
“Haha, được”
“Ngươi cứ từ từ xem, ta đi tắm” Nói xong cũng không thèm xem Mạc Văn Danh nghĩ thế nào, cầm áo choàng tắm đi thẳng đến phòng tắm.
Chỉ chốc lát liền có tiếng nước chảy truyền ra, làm cho Mạc Văn Danh vô cùng bất đắc dĩ lắc lắc đầu, nhận mệnh bắt đầu mở album ra xem.
Chương 26: Nụ hôn đầu tiên
Long Tư Nghị tắm rửa xong đã là chuyện của nửa tiếng sau, Long Tư Nghị chỉ mặc đơn giản một chiếc áo khoác tắm đi ra, một thân lười nhác tùy ý, thật có ý vị mỵ nhân.
Mạc Văn Danh nhíu nhíu mày, tận lực khống chế hơi thở đang ngày càng dồn dập của mình, Tư Nghị như vậy rất có lực hấp dẫn, làm cho hắn toàn thân đền căng cứng, nhưng hắn cũng biết, Tư Nghị như vậy cũng không phải là chuyện hắn có thể vọng niệm, bằng không hắn sẽ lâm vào cảnh vạn kiếp bất phục*.
* Vạn kiếp bất phục: Một khi đã mất thì đời đời cũng không thể lấy lại được.
“Đi thôi, mà khoan, để ta tiễn ngươi”
” … Haha, thời gian có ngắn quá không, vị kia của ngươi có hiểu lầm không?” Tận lực làm cho âm thanh của mình tự nhiên nhất có thể, nhưng Mạc Văn Danh như cũ vẫn cảm thấy thanh âm của mình có chút khàn khàn.
“Hừ, cái đó không cần ngươi lo” Khó có được lúc Long Tư Nghị trừng mắt với Mạc Văn Danh, riêng biểu hiện hôm nay của hắn cô quyết định sẽ làm bằng hữu lâu dài, một nam nhân biết tiến biết lùi sẽ là một bằng hữu tốt.
“Hahaha, phải phải, là ta lo lắng quá nhiều, vậy phiền Tư Nghị tiễn ta xuất môn” Tiếng cười của Mạc Văn Danh trầm thấp mang theo nhàn nhạt vui vẻ, thương cảm của hắn một người biết là đủ, hắn nghĩ mình nên rời khỏi đây thôi.
Hai người cùng nhau ra khỏi phòng, xuống lầu, thẳng đến khi Long Tư Nghị tiễn Mạc Văn Danh ra khỏi cửa vẫn chưa thấy bóng dáng của Ôn Thừa Tường đâu, Long Tư Nghị nghĩ anh chắc là đã trở lại phòng của mình thôi.
“Tư Nghị, không biết sau này ta còn vinh hạnh được đến đây làm khách nữa không?” Mạc Văn Danh như một ngừi bạn thân thiết chờ mong lần sau được mời đến.
“Đương nhiên” Long Tư Nghị cho Mạc Văn Danh một nụ cười khẳng định, tuy rằng không biết hắn có hiểu hay không, nhưng việc đáp ứng lần này xem như cô đã nhận lời, chỉ cần người nam nhân trước mặt này không làm ra chuyện gì cô không thể tha thứ, bọn họ vĩnh viễn là bằng hữu.
***o0o***
Sau khi tiễn bước Mạc Văn Danh, Long Tư Nghị liền thu hồi lại biểu cảm nhu hòa khi nãy, một khuôn mặt không vui bước đến cửa phòng Ôn Thừa Tường, cô nhìn đủ rồi, nam nhân kia thế nào mà vẫn còn thờ ơ như vậy?
Rõ ràng là thích cô, nhưng khi nhìn cô ở cùng nam nhân khác lại chẳng nói gì, đương nhiên, biểu cảm tịch mịch trên khuôn mặt anh không phải là cô không nhìn thấy, nhưng chỉ ở một chỗ mà đau lòng mà làm gì, anh không biết tranh thủ sao?
Từ nhỏ đến lớn, cô muốn cái gì đều sẽ tự cố gắng mà đạt được, nhân sinh của cô là kết quả của việc cô từng bước từng bước cố gắng, cho tới bây giờ, cô đã có được tất cả những gì cô muốn.
Nhưng nam nhân kia, thế nhưng còn không có tranh thủ gì đã buông tha, làm cho cô vừa tức vừa giận, mà tức giận nhiều, cũng có nhàn nhạt đau lòng.
Biểu cảm tịch mịch cùng đau thương của nam nhân kia làm cho cô cảm thấy đau lòng, thậm chí còn có chút hối hận khi cùng Mạc Văn Danh biểu hiện thân mật như vậy, cô chỉ muốn kích thích anh một chút, không phải để cho anh cảm thấy tự ti …
Không thể không nói, cô đây là biến khéo thành vụng, tức giận kia lại biến thành tự giễu cười cười, trên khuôn mặt của Long Tư Nghị khó có được vẻ mặt ủ rũ.
‘Cốc cốc cốc’
Long Tư Nghị có chút bất đắc dĩ gõ gõ cửa phòng Ôn Thừa Tường.
Trong phòng lại an tĩnh một chút, sau đó lại vang lên tiếng chốt ngăn kéo, tựa hồ vẫn là trình tự động tác quen thuộc, Long Tư Nghị nhớ lần trước cũng như vậy.
“Tư Nghị? Ngươi … Ngươi có chuyện gì sao?” Trên mặt Ôn Thừa Tường vẫn còn tia thần sắc chật vật, tựa hồ nói rõ cảm xúc của chủ nhân nó rất tệ.
Long Tư Nghị cũng không trả lời câu hỏi của anh, chính là đứng trước cửa phòng nhìn chằm chằm Ôn Thừa Tường, từ trên xuống dưới, từ trái sang phải, làm cho Ôn Thừa Tường xấu hổ, có chút vô thố.
Tư Nghị đây là làm sao vậy? Vị Mạc tiên sinh kia đi rồi sao? Anh vừa mới chìm đắm trong cảm xúc của mình mà viết nhật ký, cũng không có chú ý thanh âm ở bên ngoài, anh còn tưởng rằng, Mạc tiên sinh sẽ qua đêm ở đây … Một tia thương cảm xuất hiện trên khuôn mặt của Ôn Thừa Tường.
Long Tư Nghị tuy không biết Ôn Thừa Tường đang nghĩ cái gì, nhưng nhìn biểu cảm bi thương kia của anh liền biết đó chẳng phải chuyện tốt đẹp gì, cô thở dài trong lòng.
Tiến về phía trước hai bước, cô quyết định dùng cách đơn giản nhất và trực tiếp nhất để biểu đạt tâm tình của cô …
Ôn Thừa Tường mở to hai mắt, không thể tin được nhìn khuôn mặt phóng đại trước mặt mình.
Mềm mềm, ngọt ngọt, còn mang theo hương vị thơm mát sau khi tắm rửa … Anh bị hôn! Hắn được Tư Nghị hôn! Anh thế nhưng được Tư Nghị hôn!
Đầu óc của Ôn Thừa Tường cứ như vậy nháy mắt tiến vào trạng thái đình trệ, trực tiếp tuyên bố bãi công.
“Này, phản ứng, chẳng lẽ khó chịu đến vậy sao?” Cảm giác mình không được đáp lại khiến Long Tư Nghị lui ra sau nửa bước, có chút tức giận thấp giọng quát.
Kỹ thuật của cô không hoàn hảo, dù sao làm gì có đối tượng mà luyện tập, nhưng mà cũng không đến mức để cho một tên đầu gỗ không cho cô được một chút phản ứng đi, điều này thực làm cho cô cảm thấy tự tôn của mình bị tổn thương a~.
Nhìn nam nhân vẫn còn đang trong tư thế dại ra thế kia, đột nhiên Long Tư Nghị có xúc động muốn giết người …