Á châu siêu cấp tân tinh ở trong phòng nghẹn nửa tháng rốt cục đã quyết định xuất môn gặp người.
Ngoại cảnh. Nhật Bản.
Đó chính là nơi Thần Tư sắp phải quay.
Ta ngồi trên ghế vểnh râu đắc ý xem tạp chí.
Tên quản lý ẻo lả của Thần Tư xoa bàn tay nhỏ bé tỏ vẻ vô cùng sốt ruột: “Hạ Tiểu Hoa, một mình cô thật sự có thể đi? Nhiều thứ này nọ như vậy cô nhớ rõ hết sao? Trang phục rườm rà phiền toái, lại là bối cảnh cận đại, đạo cụ vô cùng nhiều!”
Ta trở mình xem thường: “Này ẻo lả, anh nếu lo lắng thì đem toàn bộ trợ lý của Thần Tư gọi đến đây!”
Bạn quản lý ẻo lả lập tức rơi lệ. Tai họa không biết từ đâu rớt xuống, làm cho một đám trợ lý của Thần Tư chậm rãi đi tắm suối nước nóng, rồi lại chậm rãi trở về, rắm cũng chưa kịp phóng một cái, thùng thùng thùng thùng ngã xuống, toàn bộ báo danh ở bệnh viện.
“Tôi cũng muốn đi theo, cố tình lại có một hợp đồng phải đàm phán, đi không được. Hạ Tiểu Hoa, tôi trịnh trọng cảnh cáo cô, cô không cần ỷ vào mình là phụ nữ thất hôn, làm bộ thiên thời địa lợi nhân hòa, thịt bò Thần Tư nhà chúng tôi!”
Ta xem thường đã muốn bốc lên đến đỉnh đầu.
“Yên tâm đi, ẻo lả! Thần Tư cái tên tính tình thối hoắc, thời gian gần đây trông thấy tôi cũng coi như trông thấy không khí, không thèm quan tâm, cho dù tôi có muốn làm gì cũng không có cơ hội!”
Thần Tư ước chừng nhập diễn quá sâu, dạo này hoàn toàn coi như ta không tồn tại. Một ngày so với một ngày càng thêm lạnh nhạt.
Huống chi lão muốn thịt bò, cũng không phải là hắn.
Chuông cửa vang lên vui vẻ, bên ngoài phục vụ khách sạn bưng trong tay một chiếc hộp: “Hạ tiểu thư, Diệp tiên sinh phân phó…”
Ta ngay cả chờ phục vụ khách sạn nói hết câu cũng đều lười, trực tiếp một tay ôm lấy cái hộp, ầm một tiếng đóng cửa.
Mở ra chiếc hộp tinh mỹ, bên trong quả nhiên là một chiếc túi xách hoa lệ lệ.
Diệp Hy thật đáng chết!
Sau khi trở về từ chỗ Diệp lão đầu, số lượng LV cứ tiếp tục được đưa tới. Mỗi ngày một chiếc, bất chấp mưa gió.
Di động không sai chút nào lại vang lên.
“Hạ tiểu thư! Diệp tiên sinh mời ngài tối nay…”
“Bữa tối, không rảnh!” Ta cau mày không kiên nhẫn: “TMD trợ lý Quân anh có thấy phiền hay không? Mỗi ngày gọi điện thoại đều nghe một đáp án giống nhau!”
Lão nương nói thôi cũng thấy phiền.
Ngắt điện thoại, xem bạn quản lý đang ngó nghiêng: “A! GUCCI! Này không phải bên Italy tuần trước vừa công bố loại mới nhất sao? Hạ Tiểu Hoa! Chồng trước của cô bản lĩnh cũng thật lớn!”
Ta nghiêm mặt, quay lại sờ soạng cả buổi.
Bạn quản lý hồ nghi nhìn ta: “Uy! Hạ Tiểu Hoa! Chồng trước của cô không phải đang theo đuổi cô chứ?”
Ta rút tay đang sờ túi xách về, đem nó một lần nữa nhét vào trong hộp, giống như mấy cái trước đây nhận được cũng vậy, hết thảy cho vào phòng giữ trang phục.
Lại thấy tên quản lý ẻo lả kia hướng hành lý ta vừa đóng gói tốt, lén lút sờ soạng này nọ.
Mẹ nó, tham của người khác! Lợi dụng thời cơ!
Ta thừa dịp xông lên, nhân hắn còn chưa kịp thu tay về, một phen bốc đi ra.
“Ẻo lả! Anh giấu cái bảo bối gì đấy?”
Kháo! Bảo hộ BCS!
Ẻo lả mặt không đỏ, khí không nhuyễn: “Đây là chuẩn bị cho mấy tình huống bất ngờ phát sinh của Thần Tư! Tuyệt đối, tuyệt đối, không cho phép cô dùng! Thịt bò Thần Tư, cô tốt nhất nghĩ cũng đừng nghĩ!”
Lần này đến phiên ta hồ nghi nhìn ẻo lả: “Thần Tư sẽ có tình huống gì?”
Ẻo lả học ta hừ hừ xem thường.
“Vô nghĩa! Thần Tư nhà chúng tôi là thanh niên trẻ tuổi đầy nhiệt huyết, may mắn ngập trời, muốn dáng người có dáng người, muốn tài năng có tài năng, có thể không có bất cứ tình huống nào sao?”
Cũng đúng, ta gật đầu. Nhớ tới thời điểm đầu tiên gặp Thần Tư, nha khuôn mặt nhỏ nhắn mê người không biết xấu hổ muốn tiềm quy tắc lão nương.
Chậc, chậc! Này thật sự là cao thủ che dấu!
Ta sung sướng một phen tiếp nhận bảo hộ BCS: “Để trong đó không tốt, không an toàn. Tôi cầm, tôi cầm, ẻo lả, anh yên tâm, tôi thời khắc sẽ quan sát lão bản, tùy thời cung cấp!”
Như vậy, chỉ cần Á châu siêu cấp tân tinh có ý định tiềm quy tắc, giải trí bát quái nhất định phải thông qua ta nha!
Này thật sự là có muốn giữ bí mật cũng không được a!
Sau khi sung sướng với những suy nghĩ như vậy, kết quả là, ta đi theo đoàn làm phim ngồi máy bay, cứ mỗi lần nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Thần Tư là lại nghĩ tới BCS bảo hộ trong túi.
Ta nhìn chằm chằm Thần Tư, che miệng cười.
Lại nhìn một hồi, lại cười một hồi.
Thần Tư ngồi trên ghế khoang hạng nhất, vốn đang chăm chú xem kịch bản, rốt cục bị ta chọc giận. Quăng kịch bản sang một bên, nắm chặt cổ ta: “Hạ Tiểu Hoa! Không phải chỉ nhận được vài cái túi xách, đắc ý như ậy sao? Cô cần phải đắc ý đến mức đó sao? Cô cái loại nhà giàu mới nổi tục khí!”
Nhìn biểu hiện của Thần Tư, ta lập tức làm tới.
“Uy! Lão bản, truyền thụ, truyền thụ một ít kinh nghiệm tiềm quy tắc đi!” Hai tay nắm chặt lấy tay Thần Tư đang nắm cổ ta, chủ động vươn tới hơn phân nửa cái đầu: “Có cảm giác gì nha, tiềm quy tắc?”
Thần Tư trừng lớn mắt, nhìn ta nửa ngày, đột nhiên kéo kéo khóe miệng: “Hạ Tiểu Hoa, cô muốn thử không?”
Ngữ khí vô cùng phong lưu, vô cùng lỗ mãng.
Ta bị hỏi sửng sốt, cau mày đánh giá Thần Tư. Trước mắt này mông nhỏ, eo nhỏ, chân thon, nhịn không được bắt đầu lo lắng cho khả năng tự kiềm chế của mình.
Thần Tư lại hừ một tiếng, ngay cả một tia cơ hội cũng không ném lại cho ta, buông tay ra, giơ lên ánh mắt hướng ngực ta liếc một cái, một bộ giống như chưa thấy qua cái gì nhỏ hơn.
Này ánh mắt khiến người ta chán ghét!
Nhưng khiến người ta chán ghét cũng chỉ là chuyện không đáng kể, Á châu siêu cấp tân tinh có thân hình động lòng người mới là thật sự.
Máy bay hạ cánh, hắn mang lên kính râm, chủ động cùng nữ nhân vật chính hòa cùng dòng người đi xuống. Ta ở phía sau mông hắn bê túi lớn túi nhỏ, còn làm phiền thêm mấy nhân viên nữa, thật vất vả mới đem hành lý vác được lên xe. Á châu siêu cấp tân tinh ngay cả đầu cũng chưa thèm quay lại liếc ta một cái.
Nơi tập trung của đoàn làm phim, nguyên bản là đến chỗ có suối nước nóng, nhưng lại không thuê được, định hủy bỏ cảnh quay buổi tối. Đến ngày thứ ba, bên quản lý của suối nước nóng cao cấp nhất đột nhiên lại đáp ứng cho mượn, vì thế nên một đám người mang theo Thần Tư chậm rãi chạy đến suối nước nóng.
Đáng thương cho ta lủi thủi một mình thu thập toàn bộ trang phục diễn của Á châu siêu cấp tân tinh, thật vất vả tìm xe taxi đuổi tới, đoàn làm phim một đám không biết xấu hổ đều đã cơm nước xong xuôi, lại còn ngồi rải rác khắp nơi nói chuyện phiếm: “Mấy món này thật là ngon không chê vào đâu được a! Không hổ là khu cao cấp, món ăn vẫn là ngon nhất!”
“Đúng vậy! Vẫn là tập đoàn Diệp thị hào phóng! Nói cho mượn địa điểm là cho mượn, lại còn bao cơm!”
“Rất có tiền! Diệp thị như thế sao Hạ Tiểu Hoa lại bỏ được?”
“Lão nương bỏ được thì thế nào?” Ta giơ một bao trang phục, hướng đầu một đám không biết xấu hổ nhắm tới.
“Không, không! A! Hạ tiểu thư, Thần Tư đang đợi đâu! Trang phục phải mau tới, sắp bắt đầu quay phim nha!”
Ta nghiến răng nghiến lợi, kéo cái bụng đói cùng với trang phục diễn đến phòng hóa trang VIP của hội sở.
Vừa mới mở cửa, cảnh hoạt sắc sinh hương bên trong làm ta sợ ngây người.
Mỹ nữ diễn viên chính đang áp đảo Thần Tư trên ghế sofa, một bên vừa thoát quần áo hắn một bên xông lên muốn hôn cái miệng nhỏ nhắn.
Kháo! Thật là chọn đúng thời điểm!
Ta chạy nhanh lấy bảo hộ trong túi đưa ra: “Lão bản! Dùng cái này!”
Thần Tư sắc mặt trắng bệch, thấy rõ thứ gì đó trong tay ta, giãy dụa rống lên: “Hạ Tiểu Hoa! Tình huống hiện tại còn muốn dùng cái này sao?”
Mỹ nữ diễn viên dừng lại, nhìn xem ta, nhìn trong tay ta nắm bảo hộ, lại nhìn Thần Tư.
Một đôi ánh mắt tràn đầy lưu quang, ẩn ẩn đưa tình: “Anh, không muốn dùng bảo hộ khi cùng em sao?”
“…” Bảo hộ bị ta nắm trong tay thiếu chút nữa rớt xuống. Này cũng quá trực tiếp đi!
Thần Tư trắng mặt liều mạng lắc đầu.
Ta xem xét thời thế, bày tỏ nhanh quan điểm: “Lão bản, tên đã lên dây, ngài rõ ràng nên theo đi!”
Đem bảo hộ nhét vào trong tay mỹ nữ diễn viên: “Này, cầm đi, đứng khách khí, nha!”
“Hạ Tiểu Hoa! Cô dừng tay cho tôi!” Thần Tư nhảy dựng lên vừa muốn bạo rống, mỹ nữ diễn viên so với hắn còn nhanh hơn, uốn éo dáng người yểu điệu đem khóa váy kéo xoạt một cái lên trên, trơn thẳng sạch sẽ, “Oa————-!” một tiếng khóc lớn liền chạy vội ra ngoài.
Vừa chạy vừa rơi lệ: “Thần Tư, Thần Tư cư nhiên không cần tôi, a a a a a a!!!!!!!”
“…”
Ta nghiêng mặt quay đầu nhìn Thần Tư vừa muốn bạo đi lên mà không được. Hắn có vẻ không được tự nhiên, liều mạng cúi đầu sửa sang lại quần áo.
Thần Tư vừa chỉnh trang, vừa trừng ta rất hung ác.
Ta vui sướng khi người gặp họa: “Lão bản, cơ hội tốt để tiềm quy tắc! Thịt con cá này thật là hương diễm nha, anh như thế nào lại không tiềm a?”
“Hạ Tiểu Hoa! Không cần cô phải vô giúp vui! Cô cho tôi là cái gì? Cho dù muốn tiềm, cũng phải đợi tôi vui!” Thần Tư cầm trụ tay ta: “Vẫn là, cô muốn thử xem?” Khóe mắt dưa quang nhìn ta, bàn tay nóng hầm hập.
Ta chạy nhanh đem một bồ quần áo nhét trở về trong túi, túm miệng túi thành hình con nhộng hướng Thần Tư quăng tới:
“Ít nói nhảm! Lão nương đói bụng còn phải hầu hạ ngươi đây! Thay quần áo!”
Thần Tư buông, tự động tự giác trở mình thay quần áo.
“Bộ thứ hai từ dưới lên, trước mặc nó!” Ta nhắc nhở. Cơ hội hưởng thụ thân thể mỹ nam tốt nhất xuất hiện, không hiểu sao lại nghĩ tới mỹ nữ diễn viên chính vừa rồi, quay người, không dám xem.
Thanh âm Thần Tư vang lên sau người, đặc biệt không vui: “Hạ Tiểu Hoa, cô xoay người cái gì? Ngay cả nhìn cũng không dám nhìn, thực không giống cô!”
Ta dùng sức nuốt nước miếng một cái.
“Cô Hạ Tiểu Hoa, trước kia không phải nhìn chằm chằm thân thể tôi, mặt cũng không đổi sắc sao?
Ta nhịn không được lại nuốt nước miếng một cái.
Phía sau đột nhiên trầm mặc.
Sau một lúc lâu, mới nghe thấy Thần Tư nói: “Này một vòng luẩn quẩn, cứ như vậy. Cô nói thích, kỳ thật không nhất định là thích. Cô muốn thịt bò, cũng không nhất định chỉ là vì thịt bò!”
“Anh làm sao biết được, người ta không phải là vì thích anh mới muốn thịt bò anh?” Này được tiện nghi còn khoe mẽ.
Thần Tư một tay khoác lên vai ta, thanh âm thổi tới bên tai: “Hạ Tiểu Hoa, nếu là thật sự thích, sẽ không nói dễ dàng như vậy!”
“…” Kia từ đầu tới cuối đối với Diệp Hy kêu sống kêu chết nói ta yêu hắn, vậy tính là cái gì?
Ta một phen đẩy ra Thần Tư: “Nếu không thích, vì sao lại tùy tùy tiện tiện đối tốt với người khác?”
Cùng nhân gia người ta ngồi thuyền, tản bộ, tạo ra vô số tin tức sai lầm trên mặt báo, tùy tiện liền trêu chọc, sẽ làm người ta nghĩ đến, có lẽ thật là thích.
Thần Tư nhìn chằm chằm ta, đôi mắt nhỏ của hắn ý bảo rằng ta đã nói sai quá nhiều rồi.
Ta lòng dạ hẹp hòi, không phục, không nói hai lời liền quay lại trừng hắn.
Đuối lý rõ ràng không phải là ta.
Thần Tư rốt cục không trừng nữa, hướng cửa phòng hóa trang đi.
Mở cửa, lại quay đầu nói với ta: “Hạ Tiểu Hoa, tôi không giống cô! Tôi đối xử với người khác tốt lắm, chưa bao giờ là tùy tùy tiện tiện.
Ta cúi đầu sửa sang lại đống trang phục, không hé răng.
Một bộ một bộ, tỉ mỉ kiểm tra xong xuôi, mới bước ra cửa phòng hóa trang liền bị người chặn lại.
“Hạ tiểu thư, trên lầu có chuẩn bị bữa tối cho ngài!”
Ta không hiểu gì hết nhìn người lạ kia một cái.
Hắn đã muốn xoay người rời đi: “Hạ tiểu thư, mời đi bên này!”
Ta đi theo hắn, thất quải bát loan lên lầu, vào phòng VIP.
Trên bàn toàn là một trận đồ ăn Nhật, tất cả đều là những món ta thích nhất.
Một trận hoảng hốt xông tới, ta xoay người hướng cửa định chạy đi.
Cửa lại bị người ta chặn lại.
Diệp Hy dựa vào cạnh cửa, hướng phía ta cười: “Hạ Tiểu Hoa, cùng nhau ăn bữa cơm, khó đến như vậy sao?”
Chương 44
Diệp Hy cười đến phong hoa tuyệt đại, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp lộ vẻ sáng rọi.
Một thân trang phục hưu nhàn, càng phát ra mê người.
Ta cúi đầu định đi ra cửa, một cánh tay thon dài không do dự mà chặn ngang lại.
Ta ngao lên hét điên cuồng muốn xông tới tiểu thân thể của Diệp Hy, đoán chắc người nào đó sẽ tránh đi.
Diệp tam công tử đứng vững như bàn thạch, tùy tay tóm lấy cổ áo ta nhấc vào trong phòng: “Hạ Tiểu Hoa, điểm kỹ xảo ấy của em, anh quá rõ rồi!”
Trên đời này, không có việc gì Diệp tam công tử muốn làm mà không được.
Giống như ăn cơm.
Ở trong nước ăn bất thành, lại chuyển đến Nhật Bản.
Giãy dụa, là hoàn toàn dư thừa.
Ta cởi giày, khoanh chân ngồi bên bàn, một bên cúi đầu một bên lang thôn hổ yết, cũng không thèm nhìn tới Diệp Hy ngồi đối diện.
Diệp Hy cũng giống như mù, tùy ý ta ngồi ở tư thế đáng khinh lại không hợp tiêu chuẩn, hừ một tiếng cũng chưa hừ.
Ta vừa cắn vừa liếc khóe mắt nhìn đến món gỏi ở góc bàn bên kia. Phục vụ này cũng thật quá thiếu đạo đức, đặt mấy món ta thích ở gần Diệp Hy như vậy, chiếc đũa đi qua không cẩn thận đụng trúng tay Diệp tam công tử. Ta chỉ có thể cúi đầu, gắp một miếng sushi chấm mù tạt hung hăng nhét vào trong miệng.
Một miếng gỏi cá trong suốt ngon lành, thực thức thời, thực ôn nhu xuất hiện ở trong bát của ta.
Ta hoảng sợ, bị nghẹn mù tạt một trận, ho không dứt, cầm ly rượu trên bàn muốn uống, lại bị cản lại, đưa qua một ly trà xanh.
“Hạ Tiểu Hoa, uống trà, không được uống rượu!”
Nháy mắt cảm thấy bị nghẹn càng phát ra lợi hại.
Từ chối nửa ngày, ta rốt cục giật lấy chén trà, uống một ngụm sạch sẽ.
Cái chén trong tay lại thực ôn nhu được rót đầy.
TMD không có cách nào khác lại ngây người!
“Tôi ăn no, Diệp Hy, hẹn gặp lại!” Đứng lên xách theo giày hướng ra cửa muốn đi.
Tay bị một phen kéo lại: “Gấp cái gì, Hạ Tiểu Hoa, món điểm tâm ngọt còn chưa có mang lên. Là bánh nho mềm em thích nhất!”
Ta trừng lớn mắt, quay đầu nhìn Diệp Hy.
Diệp Hy ôm khóe miệng, cười đến đặc biệt mê người: “Còn có, bánh hoa quế ướp hương rượu…”
Trong lòng càng phát ra hoảng.
“Lão nương trở về công tác, nhất định phải đi nhìn…”
“Thần Tư?” Diệp Hy mí mắt cũng không chớp, lạnh lùng hừ: “Một khắc không gặp, khó chịu đến như vậy sao?”
Bắt lấy tay ta, dùng sức túm về: “Đến đây, Hạ Tiểu Hoa, cho em gặp.”
Ta bị túm đến bên cửa sổ. Cửa sổ thủy tinh trong suốt sát mặt đất, phía dưới là toàn bộ cảnh suối nước nóng đang được quay chụp.
Lối mòn nhỏ rải đá cuội, ánh đèn nhàn nhạt dịu nhẹ.
Thần Tư khoác áo lông lớn, ngồi dựa vào ghế thái sư đọc kịch bản.
Quanh thân là một đám nhân viên công tác vội vàng đổi cảnh.
Diệp Hy như là tâm tình tốt lắm: “Thấy rồi, có thể ngồi xuống ăn đồ ngọt?”
Ta không tình nguyện, dịch mông lại ngồi xuống.
Phục vụ nhanh chóng tiến vào, bày ra bánh ngọt, lại lui ra ngoài.
Ta lại tiếp tục cầm một ly thủy tinh chân dài chứa đầy rượu đào cùng với hai miếng bánh nho, đưa lên mũi hít hà.
Diệp Hy híp mắt nhìn ta, khiến ta chỉ có thể nhìn ra cửa sổ.
Bên ngoài, nhân viên công tác đang xếp đặt máy quay, nhắm ngay khuôn mặt nhỏ bé của Thần Tư.
Khuôn mặt phấn điêu ngọc mài của Thần Tư diễn vẻ khổ đại tình thâm, ẩn ẩn đưa tình dừng lại trên người nữ nhân vật chính.
Mỹ nữ diễn viên rơi ra hai hàng nước mắt, trên người chỉ mặc áo khoác bông sau khi ngâm mình trong suối nước nóng, tiến lên chủ động hôn Thần Tư.
Thần Tư hơi hơi tránh, lập tức bị mỹ nữ diễn viên nhào tới, hai người hôn thâm tình.
Chậc! Thực máu tanh a!
Mỹ nữ diễn viên vừa nãy mới thịt bò bất thành, lệ nóng doanh tròng, bây giờ lại diễn cảnh tình yêu chết đi sống lại. Cuộc sống có cho người ta sống không đây?
Ta trắng mặt, quay đầu lại không nỡ xem cảnh máu tanh như thế.
Đầu quay trở về, trùng hợp nhìn được Diệp Hy vẫn đang híp mắt nhưng vẻ mặt đã thay đổi.
Thân hình lại run lên, chạy nhanh lại hướng đầu ra ngoài cửa sổ.
Đạo diễn phía dưới kia đã phất tay kêu cắt, nhưng mỹ nữ diễn viên dường như không nghe thấy, hôn càng thêm mãnh liệt.
Chậc! Bi thương a Á châu siêu cấp tân tinh, lại bị người ta nhân cơ hội thịt bò!
Ta nhảy dựng lên cầm lấy túi hướng ra bên ngoài chạy, cứu lấy trinh tiết của lão bản, cơ hội chân chó như vậy không thể dễ dàng buông tha.
Diệp Hy một phen chế trụ tay của ta: “Hạ Tiểu Hoa, nhìn thấy liền vội vàng thành như vậy?”
Tay Diệp Hy rất nóng, ta cơ hồ muốn nhảy lên: “Buông tay! Diệp Hy!”
Diệp Hy nắm càng phát ra chặt: “Hạ Tiểu Hoa! Thời điểm người khác làm như vậy với anh, em ở đâu hả?”
Quá mức thân thiết, ta rốt cục bạo phát, vung túi trong tay: “TNND! Diệp Hy! Anh đem lão nương ép buộc đến đây rốt cục muốn làm gì?”
Cố ý nhớ kỹ món ăn ta yêu thích, chơi trò ôm cây đợi thỏ.
Rõ ràng không thích, lại đối tốt với ta. Đưa túi xách, mời ăn cơm, không thèm để ý đến mấy hành động thô tục của ta.
Diệp tam công tử vốn là kẻ cao quý cả đời, ngẫu nhiên bị Hạ Tiểu Hoa liên lụy tiếng xấu trên mặt báo, lập tức lên tiếng hận không thể chưa bao giờ nhận thức Hạ Tiểu Hoa.
Diệp tam công tử đáng ra phải như thế.
Diệp Hy trực tiếp ôm lấy đầu ta, cách một cái bàn liền hôn đến.
Ta ngay cả giãy dụa đều không có, một cước cầm lấy chén trà xanh trên mặt bàn, hướng mặt Diệp Hy hất tới.
Diệp Hy đẩy ta ra, từng giọt nước nhỏ tí tách rơi xuống: “Hạ Tiểu Hoa, anh khiến em chán ghét thành như vậy?”
Ta trừng mắt nhìn Diệp Hy, nguyên bản phải đi, giờ lại không muốn đi rồi.
Cùng một câu, tìm nhiều năm như vậy, vẫn không có dũng khí hỏi ra miệng, Diệp Hy lại hỏi được đương nhiên.
Rốt cục nghiêm mặt, liếm liếm môi: “Diệp Hy, anh đây là, muốn tôi?”
Thành công thấy Diệp Hy trắng mặt, đáy mắt nhìn chằm chằm ta có một tia xấu hổ.
Thì ra là thế. Muốn Hạ Tiểu Hoa!
Kiêu ngạo như Diệp tam công tử, chuyện đáng khinh như vậy, sao có thể nói ra miệng.
Ta hai bước nhảy qua bàn, dùng sức đẩy Diệp Hy, học mỹ nữ diễn viên, khóa ngồi trên người hắn, phủ thấp thân mình: “Diệp Hy, anh cởi, hay vẫn là tôi cởi?”
“Hạ Tiểu Hoa!” Diệp Hy chống thân mình, muốn đẩy ta ra.
Ta không nói hai lời, liếm môi liền hôn tới.
Đơn giản, không phải là thịt bò sao?
Một vòng luẩn quẩn, cứ như vậy. Nói thích, kỳ thật không nhất định là thích. Muốn thịt bò, kỳ thật cũng không chỉ là vì thịt bò.
Thích cùng thịt bò, phân biệt rõ ràng.
Diệp Hy cau mày, giãy dụa.
Ta hơi chút rớt ra khoảng cách, thanh âm liền phun lên cần cổ xinh đẹp của Diệp Hy: “Không nghĩ muốn, tôi lập tức bước đi!”
Động tác giãy dụa của Diệp Hy ngừng lại.
Ta giơ đầu gối, hướng vào phía trong chân của Diệp Hy nhẹ nhàng ma sát lên trên.
Tay tham tiến vào trang phục, móng tay xẹt qua xương sống của hắn, thành công chọc Diệp Hy mị mắt, cắn môi.
Ta cười đến dâm đãng, một phen kéo ra trang phục hưu nhàn của Diệp Hy.
Diệp Hy cơ hồ là lập tức, một phen kháp trụ ta, hôn thật sự sâu.
Ta chủ động lắc mông, thở dốc, liều mạng thoát quần áo chính mình.
Đơn giản, không phải thịt bò sao?
Diệp Hy nhìn chằm chằm ta, nghiến răng nghiến lợi: “Hạ Tiểu Hoa! Ai dạy em chiêu số câu dẫn người này?”
Ta không kiên nhẫn hừ hừ, mông nhỏ ma sát eo Diệp Hy.
Mí mắt Diệp Hy run lên, cầm lấy tay ta, lập tức đặt dưới thân hắn, lấy tay túm ta không kịp thoát xong quần áo.
Ta tùy ý để Diệp Hy đè nặng, hai chân quấn lấy eo nhỏ của hắn, vươn tay vào trong túi áo mình sờ a sờ, lấy ra một cái bảo hộ.
Còn chưa kịp đưa qua đi, đã bị Diệp Hy cầm ở tay.
“Hạ Tiểu Hoa! Em có ý gì?”
Ta cười: “Đơn giản, không phải là thịt bò sao? Cho anh.” Chân ta dùng sức kẹp tại eo nhỏ của Diệp Hy, ôm lấy hắn ngẩng đầu muốn hôn.
Bị Diệp Hy một phen đẩy ra: “Đủ rồi! Hạ Tiểu Hoa!”
Ta lại bắt tay vào, vừa muốn tiếp tục.
Diệp Hy lần này dùng lực đạo thật lớn, một chút tình cảm cũng không lưu lại, đem ta đẩy trên mặt sàn.
“Hạ Tiểu Hoa, em chán chét, không muốn, không cần dùng cách như vậy!”
Diệp Hy đứng lên, kéo trên người quần áo đã bị thoát một nửa.
Ta nhìn chằm chằm Diệp Hy, bị đẩy quá mạnh, cánh tay đụng phải một góc bàn, sinh đau.
Diệp Hy nhặt lên bảo hộ, giơ lên trước mặt ta: “Nguyên bản, chuẩn bị cho ai?”
“…” Cánh tay bị chạm đau, một đường lan tràn, đau đến trong lòng.
Diệp Hy rốt cục nghiêng qua một bên mặt: “Hạ Tiểu Hoa, em đi đi. Hôm nay, coi như bữa cơm này, anh chưa mời qua!”
Mặt quay đi quá nhanh, ta lại rõ ràng thấy được, đáy mắt Diệp Hy có một chút bi thương chật vật, lại không dám khẳng định.
Diệp tam công tử, kiêu ngạo không ai bì được, căn bản, không có khả năng sẽ có thần sắc như vậy.
Ta từng chiếc từng chiếc, đem quần áo mặc lại lên người.
Mặc chỉnh tề, cầm lấy túi xách, muốn quay đầu nhìn Diệp Hy một cái, lại không dám.
Sợ nhìn thấy được, Diệp Hy quá mức xa lạ.
Rốt cục đi ra tới cửa, mở ra, đột nhiên lại nghe được Diệp Hy nói: “Hạ Tiểu Hoa.”
Lập tức dừng lại bước chân.
Phía sau lại không có thanh âm.
Ta đứng ở cạnh cửa, đợi hồi lâu, rốt cục quyết định không chờ thêm nữa, thanh âm Diệp Hy mới lại vang lên.
“Em yên tâm, về sau, anh sẽ không dễ dàng chạm vào em!”
Quá mức mệt mỏi cùng yếu đuối.
Quả thực không giống Diệp Hy.
Phi thường, phi thường dùng sức khép lại cửa, ta nhanh chân hướng dưới lầu đi xuống.
Vừa khép lại cửa phòng hóa trang, lại bị một phen mở ra.
“Hạ Tiểu Hoa! Cô không có việc gì lại chạy lung tung có phải không? Trợ lý là phải một tấc cũng không rời, hảo hảo đi theo sau mông lão bản!” Một gói bích quy cực kỳ thô lỗ phi vào trong lòng ta: “Chị hóa trang bên kia tặng cho tôi, tôi không thích, cô ăn đi!”
Ta dùng sức lau khóe mắt: “Lão bản, anh đối với tôi thật tốt! Anh yên tâm, hiện tại tôi một khắc cũng không rời phía sau mông anh, cam đoan ai cũng đừng nghĩ tới thịt bò anh!”
Thần Tư trừng mắt nhìn ta, không kiên nhẫn: “Uy! Hạ Tiểu Hoa! Một gói bánh quy cô cảm động cái gì?”
Ta cau mày, nhìn trong lòng bàn tay ẩm ướt, lắc lắc đầu: “Tôi cũng không biết, làm sao có thể ướt? Làm sao có thể như vậy?”
Tại sao lại có thể như vậy?
Tại sao sau khi buông tay, lại có thể nhớ rõ món ăn yêu thích của ta?
Tại sao lại có thể làm bộ không sao cả, thoát quần áo, làm được như vậy, lại còn dễ dàng bị nhìn thấu.
Tại sao có thể như vậy?
Diệp Hy, sao có thể?