Đến bên cửa chợt quay đầu nói: “Lý Nhược Phi, cho dù ngươi không phải người Lãng quốc, không phải kiếp số của Tứ đệ, thì ngươi cũng là loại người bình sinh ta hận nhất, sỉ nhục ngày hôm nay, chính là báo ứng.”
Ra khỏi cửa lại đụng phải Phó Hoài Xuyên, Phó Hình Giản kiềm nén cơn giận, nói: “Ngươi đều nghe rồi chứ? Giết hắn đi, nếu không sớm muộn gì cũng sẽ bị hắn cắn đứt yết hầu.”
Phó Hoài Xuyên không đáp, ra khỏi Minh Tuyền uyển mới nói: “Hắn cũng không dễ gì cho chúng ta năm năm thái bình, đành phải dùng cái chết của hắn bức Nhan Xung Vũ tấn công Trữ quốc trước. Nhân đại quân Lãng quốc tiếp cận, ta có thể mượn cơ hội này độc chưởng binh quyền, lấy ngoại trừ nội, danh chính ngôn thuận bức lão nhân thoái vị cho ta.”
Phó Hình Giản đôi mắt ngời sáng: “Khi nào động thủ?” Ý nghĩ xoay chuyển, thở dài: “Đáng tiếc lại kích khởi chiến loạn…”
Thanh âm Phó Hoài Xuyên lạnh lẽo đến không hề phập phồng: “Hiện tại vẫn chưa giết được.”
Phó Hình Giản giận tái mặt: “Chẳng lẽ ngươi còn luyến tiếc?”
Chợt thấy sát khí thoáng hiện trong mắt Phó Hoài Xuyên: “Lão nhân còn sống, tất nhớ Phó Trác Quần, nhất định không dễ để chúng ta minh đao minh thương giết hắn.” Lạnh lùng cười: “Lãng quốc Nhiếp chính vương phi cùng Tỉnh Thân sứ giả Mộc Kỳ Lân ba ngày sau sẽ đến Tĩnh Phong, đến lúc đó vừa đúng đại điển săn bắn mùa thu, chính là thời cơ tốt để mượn đao giết người.”
Mượn không phải là đao, mà là con báo tuyết Phó Hoài Xuyên nuôi dưỡng kia.
Báo tuyết đã thay đổi bộ dạng biếng nhác vô hại nằm phục dưới chân Phó Hoài Xuyên ngày đó, một đôi bích nhãn u ám lãnh khốc, bày ra tư thế sẵn sàng vuột bắn tới.
Lý Nhược Phi lưng dựa đại thụ không khỏi cười khổ. Thì ra đây chính là phương thức tử vong xứng với mình mà đêm đó Phó Hoài Xuyên nói.
Trong khoảng thời gian này, Lý Nhược Phi đã quen với việc bị thương, trị thương, vết thương khỏi được bảy tám phần, lại bị thương, biểu tình của Khổng Nhân Băng cũng từ khiếp sợ khi lần đầu chữa thương dần dần đến tê tái, gần đây lại thêm vài phần thương tiếc không đành.
Đêm đó, Lý Nhược Phi đang định ngủ, Phó Hoài Xuyên khẽ bước vào, vẻ mặt cổ quái, nói: “Nhược Phi, cùng ta tâm sự được chứ?”
Lý Nhược Phi ngồi dậy, xích sắt lay động, thản nhiên nói: “Không có gì đáng nói cả.”
Phó Hoài Xuyên chăm chú nhìn hắn, nhãn thần Lý Nhược Phi khẽ chớp động, trong cảnh giác giấu không được một tia sợ hãi.
Đầu ngón tay Phó Hoài Xuyên vuốt ve đuôi mày hắn, không ngoài dự liệu, lập tức bị Lý Nhược Phi đưa tay gạt ra.
Phó Hoài Xuyên cũng không giận, chỉ khẽ thở dài, hỏi: “Ngươi sợ ta?”
Lý Nhược Phi gật đầu, nói thẳng: “Ta sợ đau.”
Phó Hoài Xuyên thở dài, nhìn con ngươi đen nháy trong veo của hắn, thanh âm mang theo vô hạn ôn nhu lưu luyến: “Lần đầu gặp ngươi, là ở Khai Yết, lúc ấy lất phất tuyết rơi, ngươi lại khiêu khích ta, ăn không của ta một bữa cơm còn không chịu cho ta biết tên.”
“Lần đầu giao phong, đã bị ngươi bất ngờ tập kích đắc thủ, trên thảo nguyên Ngạch Luân Yến Vân Bách Kỵ ngàn con ngựa tốt toàn quân bị diệt, ta đã biết, đời này thứ ta muốn có được nhất chính là ngươi.”
“Vô luận là trên chiến trường hay trong triều đình, ta gần như vận dụng tất cả tâm cơ quyền mưu, mới đưa ngươi vào được Tứ vương phủ của ta, mềm rắn đều có, thầm mong ngươi sẽ tiếp nhận ta. Một đêm hạnh phúc nhất chính là ở phủ Thái tử, ngươi vì ta cản rượu độc, ta cõng ngươi trên nền tuyết đi một đường thật dài.”
…
…
“Lần này bắt ngươi trở về, ta vốn muốn loại bỏ dã tính kiêu ngạo của ngươi trước, ta nghĩ dù sao chúng ta vẫn còn rất nhiều thời gian, ta sẽ từ từ thu phục ngươi.”
“Đáng tiếc…”
Lý Nhược Phi đột nhiên ngắt lời, cười nói: “Muốn giết ta rồi sao?”
Phó Hoài Xuyên trầm mặc, tia ôn nhu trong mắt biến mất, con ngươi thâm trầm, khí thế vương giả dần trở nên mãnh liệt: “Muốn thành tựu bá nghiệp đế vương, thì phải vứt bỏ được. Ngươi đã khiến ta tâm thần rối loạn, ta sẽ không tha cho ngươi được nữa.”
“Ngươi dụng binh như thần, tung hoành vô địch, Nhan Xung Vũ hiện giờ một tay nắm giữ quân quyền Lãng quốc, nhắm thẳng Trung Nguyên, mắt thấy Tĩnh Phong huynh đệ bất hòa, đến lúc Trữ quốc đại loạn, Nhan Xung Vũ tấn công Trữ quốc, giang sơn Trung Nguyên từ phía bắc Toa Hà nguy cơ trùng trùng.”
“Ngươi đã không đồng ý hai nước năm năm hòa bình, vậy ta chỉ có thể thúc đẩy trận chiến này trước khi nội loạn bùng phát. Cũng không thể thật sự dùng tam giang tuyết lãng Trữ quốc ta, gột rửa bụi đường chinh chiến thay các ngươi được.”
Lý Nhược Phi hỏi: “Khi nào?” Dung nhan trong trẻo lại lạnh lùng, càng không có một tia sợ hãi.
Phó Hoài Xuyên đẩy cửa sổ, không biết từ lúc nào, đã tí tách đổ cơn mưa nhỏ: “Một trận mưa thu một tầng lạnh lẽo, ngày mai nhớ mặt thêm y phục.” Quay đầu thấp giọng nói: “Ba ngày sau sứ giả Lãng quốc sẽ đến Tĩnh Phong, đúng lúc là đại điển săn bắn. Chắc chắn Nhan Xung Vũ lo lắng cho ngươi, bảo Vãn Vãn trở về là giả, Mộc Kỳ Lân đến thăm ngươi là thật.”
Lý Nhược Phi cười, mục quang như xuân thủy, biểu tình nhu hòa hiếm thấy, khéo miệng khẽ nhếch: “Đồ ngốc Nhan Xung Vũ…” (đột nhiên cảm thấy chỗ này thật manh >_<)
Phó Hoài Xuyên ngưng mắt nhìn dáng cười lơ đãng này một lúc lâu, đột nhiên nhắm mắt, lại mở ra, nói: “Đến lúc đó ta sẽ tháo xích chân cho ngươi, ngươi yên tâm, sẽ cho ngươi một cái chết tương xứng với ngươi.”
Răng nanh báo tuyết đã lộ ra, điểm tròn lấm tấm đen thuần trên lưng, trong dương quang mùa thu phá lệ xinh đẹp, con ngươi ngọc bích co lại thành một điểm tàn khốc khát máu.
Lý Nhược Phi một thân bạch y đơn bạc, không cầm binh khí, cổ tay còn đoạn xích sắt dài chừng hai thước.
Ngoài trăm bước chính là thuộc nơi nghỉ ngơi của Phó Hoài Xuyên.
Đại điển săn bắn chính thức bắt đầu từ buổi trưa, giờ này ngoại trừ một vài quý tộc ưa thích săn bắn, hoặc mượn cơ hội bộc lộ tài năng đã đến chuẩn bị, thì những người trong cung trong phủ đều chưa đến.
Mà doanh trướng Tứ Dã vương càng vắng vẻ yên tĩnh.
Phó Hoài Xuyên nghiêng người ngồi trên ghế, lau chùi Thước đồ cung, bên tay là đầy ắp một bình tên đuôi phượng.
Cho dù có thoát khỏi nanh vuốt của báo tuyết, e rằng cũng sẽ lập tức bị hắn bắn chết, đến lúc đó tùy tiện giải thích rằng vốn muốn bắn báo tuyết, kết quả bắn nhầm chất tử, cũng mặc người khác nghi vấn.
Báo tuyết giống như mũi tên bắn ra, phát tiếng gầm nhẹ, nhảy bổ về phía Lý Nhược Phi.
Con báo tuyết này dài chừng nửa người, động tác nhanh nhẹn như điện, hung mãnh mẫn tiệp.
Vừa nhảy bổ một cái, ngay cả ánh mặt trời cũng dường như bị bao phủ.
Lý Nhược Phi tại chỗ xoay mình né tránh, tay áo trái đã bị vuốt báo cào nát, cánh tay chợt hiện năm đạo huyết ngân.
Vừa đối mặt đã đổ máu, mục quang Phó Hoài Xuyên chớp động.
Báo tuyết thấy máu, con ngươi màu bích càng sâu thêm, xoay người một cái, chân sau đào một hố cát trên đất, phóng mình bổ tới, răng nanh giống như hai thanh gươm nhỏ, dày đặc phát sáng.
Lý Nhược Phi nhanh chóng thối lui, sinh tử trong chớp mắt bộc phát sự mềm dẻo kinh người, tay ấn xuống đất, eo dụng lực, trở mình ra sau, lại tránh được một phen.
Ngũ quan tuấn mỹ, tứ chi thon gầy linh hoạt, sát khí như đao phong, ánh mắt ngạo nghễ như dã thú, cả người tản mát ra dục vọng công kích vô cùng nguy hiểm.
Kính ngưỡng vũ lực là bản năng của con người, Phó Hoài Xuyên chìm đắm mê luyến Lý Nhược Phi lúc này, nhìn đến hoa mắt say đắm, mu bàn tay khoát trên tay vịn đã nổi gân xanh.
Lý Nhược Phi dùng đao dĩ nhiên tàn nhẫn, nhưng không có loại khí thế hung hãn sắc bén trực tiếp đối chọi với mãnh thú như trước mắt.
Phân tiềm lực cuối cùng trong cơ thể đều được bức ra, Lý Nhược Phi dùng lực thắt lưng bắn lên, lại lao thẳng đến báo tuyết, báo tuyết há mồm cắn, như điện quang hỏa thạch, Lý Nhược Phi lướt qua đầu báo, trước khi báo tuyết gập mồm lại, dùng cổ tay mang xích sắt siết chặt miệng báo, xoay người nhảy lên lưng, hai tay bắt chéo dụng lực, gắt gao siết chặt họng báo tuyết.
Nơi cổ họng phát ra tiếng gầm nhẹ như sấm rền, điên cuồng giãy mình, thậm chí nghiêng mình lăn lộn, muốn hất ngã Lý Nhược Phi từ trên lưng xuống, hai chân Lý Nhược Phi phát lực, quấn chặt bụng báo, vết thương trên người vô số, lại chỉ một mực khóa chặt miệng báo, xích sắt càng bấu chặt hơn, thanh âm cót két truyền ra khiến người buốt răng, đã xé toạt miệng báo, máu dã thú ào ạt chảy xuống.
Báo tuyết cuồng nộ đau đớn, ưỡn người nghiêng mình va vào thân cây, cổ tay Lý Nhược Phi bị xích sắt ma sát đến huyết nhục mơ hồ, bả vai đập lên thân cây càng đau đớn, trái lại khơi dậy sát ý thú tính giống như điên cuồng, ánh mắt băng lãnh, tà khí bức người, cúi mình, rốt cuộc cắn một ngụm phía sau gáy báo tuyết.
Cơ thịt hai bên gò má Phó Hoài Xuyên căng cứng, giương cung lắp tên.
Do dự rõ ràng trong thoáng chốc, nhắm chuẩn, thở dài một hơi, nhắm mắt bắn ra một mũi tên.
Phá không bắn tới, đi hết nửa đường, một mũi tên khác tới sau mà đến trước, tiếng gió rít gào sắc bén, giữa không trung đánh gãy mũi tên đuôi phượng của Phó Hoài Xuyên, mũi tên đuôi phượng gãy làm hai rơi xuống đất, mũi tên kia thế đi không dừng, bắn thẳng vào chân sau báo tuyết, chính là trọng tên nanh sói kỵ binh Lãng quốc thường dùng.
Báo tuyết đau đớn nhập cốt, giãy giụa gần như điên cuồng.
Lý Nhược Phi sớm cảm giác tiễn khí tập kích, thả lỏng miệng, đôi mắt trông mong, đã thấy mũi tên nanh sói kia. Hai tay buông miệng báo, một phen nhổ mũi tên, miệng báo tuyết không còn bị khống chế, xoay đầu cắn tới, Lý Nhược Phi lại đem mũi tên đâm xuyên cổ họng báo tuyết, nhảy xuống.
Báo tuyết đau đớn rống một tiếng, ngã xuống đất run rẩy chết dần.
Lý Nhược Phi cả người đẫm máu, ngay cả khóe miệng, cằm, trước ngực đều đầm đìa máu báo, người lại như tên bắn chạy tới cười nói: “Mộc Kỳ Lân! Ngươi đã đến!”
Kẻ đến không chỉ là Mộc Kỳ Lân, Thái tử, Triệu Mạnh Húc, Phó Tinh Hạc thậm chí Phó Hoài Xuyên cũng nối gót theo sau.
Phó Hình Giản sắc mặt tái nhợt.
Phó Hoài Xuyên mỉm cười nhìn mọi người, thần thái tự nhiên.
Thái tử không kiềm nén được vui mừng trên mặt: “Tứ đệ, ngươi cư nhiên thả báo tấn công huynh đệ chi bang Nam Viện vương, đây là như thế nào mới phải đây?”
Phó Hoài Xuyên sắp xếp lại bình tên, cười nói: “Báo là súc sinh, sao có thể nghe lời ta, đến trường săn rồi, thú tính đại phát mà thôi, vừa lúc Nam Viện vương đồng ý tự tay thu phục, nếu đại ca đến sớm, con báo này chưa hẳn có thể nhìn trúng Lý Nhược Phi, không chừng sẽ nhảy vồ đến đại ca.”
Phó Tinh Hạc luôn bên cạnh nhíu mày không nói xuống ngựa hỏi: “Lý công tử, lời của Tứ ca là thật sao?”
Lý Nhược Phi cũng không ngẩng đầu, nói: “Đúng vậy, là ta thấy con báo này rất thú vị.”
Mộc Kỳ Lân đang vội không ngừng xé tay áo giúp Lý Nhược Phi băng bó, nghe thấy hắn đáp như vậy, cánh tay khẽ ngưng, trong mắt nộ khí bừng bừng, chất vấn Phó Hoài Xuyên: “Tứ Dã vương, mũi tên vừa rồi thì giải thích thế nào?”
Lý Nhược Phi cười nói: “Vương gia đương nhiên là muốn bắn báo cứu người, chỉ là thiên hạ thái bình, không thạo cung ngựa, nhắm không chuẩn xác mà thôi. Mộc Kỳ Lân, ngươi suy nghĩ nhiều rồi.”
Mộc Kỳ Lân không dám hỏi lại, khoanh tay đứng bên cạnh, chỉ là nhãn thần hung hãn phẫn nộ, nhìn thẳng Phó Hoài Xuyên.
Phó Hoài Xuyên mỉm cười, lại hỏi: “Đại ca hôm nay sao đến sớm như vậy? Người còn tụ tập cũng thật đông đủ.”
Thái tử nói: “Đến sớm xem trò hay, so với săn bắn còn thú vị hơn nhiều, đương nhiên phải sớm đến rồi.” Mỉm cười đầy vẻ đắc ý: “Phụ hoàng hôm nay ở trong cung bồi Vãn Vãn, khu săn bắn do ta làm chủ.”
Phó Hình Giản lạnh lùng nhìn Triệu Mạnh Húc, nói: “Thuận Thiên hầu ngược lại càng ngày càng mỹ mạo, đại ca có mỹ nhân như vậy làm bạn, thật sự khiến người ngoài ganh tị.”
Triệu Mạnh Húc luôn sợ hãi Phó Hình Giản, nghe hắn nói vậy, cả người run rẩy, trốn phía sau Thái tử, càng mang dáng vẻ mong manh đáng thương, nhưng trong đôi mắt rũ xuống kia, lại ngập tràn sự lạnh lẽo.
Thái tử thật hưởng thụ, liếc nhìn Lý Nhược Phi toàn thân đầy máu cùng vết thương, nhịn không được nhíu mày; lại liếc nhìn Triệu Mạnh Húc đường nét tinh xảo dưới mái tóc đen nhánh, tựa như ngọc thụ quỳnh hoa, trong lòng đối với hắn càng thêm vài phần ôn nhu khó nói, nhẹ nhàng kéo bờ vai mỏng manh của hắn.
Gần đây Thái tử cùng Triệu Mạnh Húc ở chung rất hòa hợp, chẳng những không xem như nam sủng, sự vụ triều đình cũng được thảo luận, Triệu Mạnh Húc đối với trị quốc tuy không hiểu biết, nhưng đối với phỏng đoán lòng người sát ngôn quan sắc lại như được thiên phú, Thái tử nghe theo hắn, kết minh cùng Phó Tinh Hạc, trước mặt Phó Đông Bình quả nhiên càng được thuận lợi.
Mọi người đứng đây, mỗi người đều mang tâm sự, nhất thời trầm mặc.
Phó Hoài Xuyên khẽ cười một tiếng, nói: “Lý Nhược Phi, lại đây.”
Lý Nhược Phi thoáng chần chừ chốc lát, lập tức bước nhanh đến bên cạnh hắn.
Phó Hoài Xuyên nhấc roi ngựa, nói: “Quỳ xuống. Con báo này ta nuôi năm năm, hôm nay bị ngươi giết, biết sai chưa?”
Khó lòng tưởng tượng.
Cho dù ở dân gian, thả chó cắn người trách nhiệm hoàn toàn thuộc về người nuôi, huống hồ vốn là một con ác báo tấn công chất tử nước hắn, hơn nữa Lãng quốc Vạn phu trưởng tướng quân Tỉnh Thân đặc sứ còn đứng bên cạnh?
Thái tử trên mặt vô cùng sợ hãi.
Phó Tinh Hạc như có suy tư.
Triệu Mạnh Húc trong mắt lộ ý thấu hiểu, ánh mắt chạm phải Lý Nhược Phi, khẽ mỉm cười, lại mang theo ý ấm áp.
Lý Nhược Phi khẽ cắn môi, nhưng cũng không hề kháng cự, quỳ xuống bên chân hắn