Tiểu Bân nói: “Này, ban chiều thằng con anh có gọi điện tới, tôi quên xừ mất không nói cho anh.”
Thiếu Đường đứng khựng lại hỏi: “Nó bảo cái gì?”
Tiểu Bân nói: “Nó… Hình như nó nói phải đi, tôi cũng không nghe rõ, nó cũng không nói rõ với tôi, sau đó nó cúp điện thoại luôn.”
Lông mày Thiếu Đường thoáng nhăn tít lại, trong đầu vốn đã rối bời một nùi chuyện, chuyện này nối tiếp chuyện khác, một loạt nốt mụn trên trán như đồng loạt bùng nổ: “Nó phải đi? Đi đâu?”
Tiểu Bân buông tay: “Làm sao tôi biết? Nó là con anh chứ đâu phải con tôi.”
Thiếu Đường: “Buổi chiều nó gọi điện tới mà giờ cậu mới nói với tôi?”
Tiểu Bân chẳng hiểu mô tê gì, oan ức nói: “Chiều nay anh ra ngoài làm việc vừa mới về mà, sao anh lại quát tôi?”
“Cái người này… Giờ cũng coi như làm cán bộ rồi mà tính tình cớ chi càng lúc càng hung hăng vậy chứ!”
Tiểu Bân nhìn về phía bóng hình Thiếu Đường, trong không trung đạp về phía tên “du côn” một cái.
Trong đầu Thiếu Đường hiện lên mấy chuyện mà vài ngày trước Mạnh Kiến Dân nhắc tới, sốt ruột vô cùng. Anh để tô cơm xuống, quay đầu đi thẳng, cuống cuồng chạy về nhà, mũ mão quân trang cũng chẳng kịp thay…
Thiếu Đường lái xe mô-tô-ba của đơn vị quay về, chạy lên trên lầu, cầm chìa khóa mở cửa.
Khóa cửa kéo cạch một cái, chìa khóa gần như bị anh nghiền vào bên trong.
Người thuê nhà vô danh ở phòng bên không có ở đây, trong phòng khách lạnh tanh trống rỗng, lại còn không bật đèn, chỉ có ngọn đèn nhỏ đang sáng trong phòng Mạnh Tiểu Bắc.
Hạ Thiếu Đường đút một tay trong túi quần, mặt không cảm xúc, bước mau mải vào trong phòng.
Mạnh Tiểu Bắc đang đứng cạnh bàn trước đèn, sắp xếp giấy vẽ và vật dụng để lung tung trên bàn. Trên giường, dưới đất, bày hai túi đồ lớn cùng túi xách kẻ sọc xanh đỏ trắng – túi mà mọi người vẫn hay dùng để đi xe lửa. Thiếu niên mảnh khảnh nhưng mạnh mẽ, lông mày đen như mực, đôi mắt nhỏ dài, khóe miệng thản nhiên cong cong, như thể đã quá quen cảnh cô đơn lặng lẽ, một mình lẻ loi sinh hoạt trong căn nhà trống.
Thiếu Đường hồi hộp lo lắng, hỏi: “Bây đi đâu?”
Mạnh Tiểu Bắc quay đầu nhìn anh: “Đi ạ.”
Thiếu Đường cao giọng: “Bây đi đâu? Lúc nào bây nói với ông là phải đi? Cha ruột bây muốn đưa bây về Kỳ Sơn? Cả nhà bây đã bàn bạc với ông chuyện này chưa, ông có đồng ý không?!”
Mạnh Tiểu Bắc sửng sốt: “…”
Thiếu Đường bước đến, bắt lấy bả vai Mạnh Tiểu Bắc, siết thật chặt, hai bên phổi thở tới mức đau đớn. Anh đã từng nghĩ tới chuyện kéo Mạnh Tiểu Bắc đi tìm Mạnh Kiến Dân nói ra đầu ra đũa, rốt cục chuyện của thằng nhóc này, ai mới là người quyết?
Đôi mắt Mạnh Tiểu Bắc đen láy, cậu nghiêng đầu, dè dặt nhìn anh: “Cha nuôi, cha sao vậy?”
Thiếu Đường: “…”
Mạnh Tiểu Bắc phì cười, khóe mắt vẽ ra nếp nhăn: “Sao vậy ạ, con về Kỳ Sơn làm gì? Ngày mai con đi trại hè, con đang sắp xếp hành lý mà, cha nuôi cha làm gì thế!”
Thiếu Đường: “…”
Hai người mắt to mắt nhỏ trừng nhau trong chốc lát, lần này đến lượt Thiếu Đường cực kỳ xấu hổ, hai tay vội vàng rụt lại, đút vào túi nắm thành đấm, ho ho vài tiếng, che giấu cảm xúc mụ mị rối bời. Gần đây, nhiệm vụ của đơn vị vô cùng nặng nề, lại thêm đến là lắm chuyện nhà chuyện cửa phiền lòng, rồi lại nghĩ đến chuyện nẫu ruột của thằng nhóc Mạnh Tiểu Bắc này, rồi lại suy tính chuyện lung tung với Mạnh Kiến Dân, những ngày này trôi qua như một cơn mơ, mờ mịt hỗn loạn!
Mạnh Tiểu Bắc nói: “Tháng trước con đã nói với cha rồi mà, cha nuôi, trường học con tổ chức trại hè, bởi vì con đoạt giải vẽ trong khu vực nên được chọn đi, sáng sớm ngày mai đi rồi.”
Thiếu Đường ngại ngùng cười: “À… cha quên mất chuyện này.”
Mạnh Tiểu Bắc quay lưng thu dọn đồ đạc, lạnh lùng nói: “Mấy tháng rồi cha có về nhà đâu, quên là phải thôi.”
Thiếu Đường: “…”
Thiếu Đường hấp tấp ngồi xuống, quỳ trên nền đất: “Để cha dọn dẹp cho bây.”
Tiểu Bắc: “Khỏi cần.”
Thiếu Đường: “Cha nuôi giúp bây dọn!”
Tiểu Bắc: “Không-cần-mà! Cha nào biết dọn đồ của con, cha dọn không kỹ đâu!”
Mạnh Tiểu Bắc cũng ngang bướng cứng cổ lắm cơ, tính tình cũng dữ dằn gan lì lắm chứ đùa.
“Cha không biết thu dọn? Ông đây làm lính đó, mỗi tuần hai chuyến mang vác 5km, mỗi tháng một lần hành quân cấp tốc huấn luyện dã ngoại, cả ngày bọn ông phải thu dọn phòng, đã luyện ra tốc độ sắp xếp, thu dọn hành lý vừa nhỏ gọn nhẹ nhàng vừa ngay ngắn chỉnh tề trong thời gian ngắn nhất! Lúc ông đây học đóng gói thu dọn đồ đạc thằng ranh bây hẵng còn chưa sinh ra đâu! Tránh ra tránh ra, ông đây dọn cho bây!”
Tối đó Thiếu Đường bị Tiểu Bắc khinh thường cho, quyết tâm xắn tay áo ngồi trên đất dọn giúp cậu bằng được thì thôi.
Hai người dằng dưa cù nhầy, dường như đang cố che giấu sự hụt hẫng cùng xấu hổ nào đó trong lòng, dằng dưa dần biến thành trêu đùa, đùn đẩy túm bắt nhau! Đôi bên đều bật cười, Mạnh Tiểu Bắc không tóm được cha nuôi cậu, nhanh như chớp bị anh đẩy ngã xuống đất, cười hahaha một lúc, trong lòng bỗng dưng sảng khoái nhẹ nhõm hẳn… Thiếu Đường của cậu đúng là số dzách!
Thiếu Đường lấy ba lô ra, dạy Mạnh Tiểu Bắc cách các chú giải phóng quân gấp, buộc chăn. Anh gấp chăn cực kỳ nhanh gọn thành thạo, hai bàn tay to lớn vuốt chăn của Mạnh Tiểu Bắc phẳng lì, gấp thành bốn góc vuông vắn, xếp tất cả đồ đạc lung tung phèo gồm áo ba lỗ, quần đùi rồi quần áo tắm rửa thay giặt vào trong, dùng dây ba lô buộc thật chặt lại.
Mạnh Tiểu Bắc kêu lên: “Cha đừng buộc chuyên nghiệp quá vậy, lúc về rồi con biết làm sao?”
“Trên đường về chắc chắn tất cả sẽ bung ra cho coi, lúc về ai giúp con buộc chăn đệm giờ!”
“Cha nuôi, con bảo này, con có thể buộc cha vào, nhét vào trong đệm rồi mang đi được không?!”
Thiếu Đường mải miết dọn dẹp, thái dương mướt mồ hôi: “Được.”
Mạnh Tiểu Bắc: “… Dạ?”
Nụ cười của Mạnh Tiểu Bắc đông cứng lại trên khóe môi, ánh mắt chăm chú dõi theo cha nuôi nhỏ của cậu. Thiếu Đường quỳ trên mặt đất, phần lớn cơ thể nghiêng về phía trước, nghiêm túc ra sức sắp xếp dọn dẹp. Sau lưng, áo sơ mi sơ vin từ quần tuột ra, anh vừa khom lưng nâng đồ xong, lại cúi xuống tiếp, lờ mờ lộ ra phần thắt lưng dẻo dai rắn chắc. Quần quân đội căng khít, siết chặt vào bờ mông, bắp đùi cường tráng, cực đẹp trai!
Thật ra lúc nãy, lúc mà cha nuôi lái xe mô-tô-ba đến dưới lầu, qua khe cửa sổ Tiểu Bắc đã nhìn thấy rồi. Cậu kích động tới nỗi nhảy lên, vịn vào cửa sổ nhìn, sau đó nhanh chóng thu dọn tranh vẽ linh tinh trên bàn, mặt đanh lại, giả vờ như chẳng có chuyện gì xảy ra, điệu bộ tỉnh bơ không quan tâm, giả đò không để tâm tới đối phương…
Thiếu Đường buộc xong hành lý, nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy vẫn chưa bù đắp đủ tình cảm cho cậu, lại hỏi: “Bây đi mấy ngày?”
Mạnh Tiểu Bắc dở khóc dở cười trả lời: “Sáu ngày ạ, hai tháng trước đã nói với cha rồi mà.”
Thiếu Đường chỉnh lại lưng quần, vội vội vàng vàng nói: “Trại hè tổ chức ở ngọn núi Bát Đại Xứ hả, đồ ăn chắc chắn dở lắm. Bây đợi cha chút, cha quay lại đội lấy cho bây ít đồ ăn ngon, lần trước tích cóp mà quên mang về.”
Tối hôm đó, Mạnh Tiểu Bắc nhất quyết muốn cùng cha nuôi tới khu tập thể quân đội. Hạ Thiếu Đường bảo cậu ngồi vào bên trong thùng xe của xe mô-tô-ba. Bình thường ba người lính đi một xe mô-tô-ba, chỗ ngồi ở thùng xe thường dành cho Trung đội trưởng hoặc Đại đội trưởng.
Ban tối ở thành phố lúc này, không có cảnh sinh hoạt đông đúc nhộn nhịp như bây giờ. Đến ngoại ô xe càng ít, trên đường phố xe cộ qua lại thưa thớt, mọi người cứ đến giờ tan làm bèn về nhà luôn. Buổi tối ra ngoài đường lảng vảng đều là bọn lưu manh vất vưởng! Ở những khu dân cư, từng nhà từng nhà bừng sáng ngọn đèn ấm áp, mùi đồ ăn thoang thoảng.
Hai tay Mạnh Tiểu Bắc nắm chặt tay vịn, gió đêm rít gào bên tai, thổi tung mái tóc, táp vào đôi mắt nhỏ dài của cậu. Cậu không ngừng liếc về phía người bên cạnh mình, ngắm người đàn ông ngang tàng tuấn tú phóng khoáng mà từ nhỏ cậu đã luôn ngưỡng mộ sùng bái! Thiếu Đường mặc quân trang thẳng thớm, cực oai phong mạnh mẽ cưỡi mô tô vượt gió, hai tay cầm chắc tay lái, đôi mắt cũng híp lại, môi mím chặt, đường cong sườn mặt đẹp đẽ phóng khoáng như điêu khắc… Đối với Mạnh Tiểu Bắc, “Hạ Thiếu Đường”, ba chữ này đã kết thành nút thắt tình cảm không thể chặt đứt, ăm ắp đượm tình suốt thời niên thiếu.
Mọi người trong ký túc xá đều vắng mặt, hai người đến đúng lúc tất cả đều đi đến thư viện để đọc sách và học văn hóa. Thiếu Đường lấy hết đồ tốt trong ngăn kéo dưới giường ở ký túc xá ra, gói lại đưa Mạnh Tiểu Bắc.
“Sô cô la, bánh bích quy, để đến lúc đói thì ăn.”
“Bánh nướng vừng, đầu bếp dân tộc Hồi có tay nghề cực giỏi ở nhà ăn bọn cha làm đó, ngon y chang đồ cô hai bây mua ở phố Ngưu.”
Mạnh Tiểu Bắc nói: “Đù mẹ, nhiều thế này, cha nuôi, con ăn sao nổi!… Con đâu có thật sự đi Tây Câu rồi không quay lại nữa đâu.”
Hạ Thiếu Đường giẫm lên giường dưới của anh, trèo lên giường trên, gò lưng lục lọi một lúc trên giường Tiểu Bân: “Cha nói cho bây biết, chú Tiểu Bân của bây còn giấu nhiều đồ xịn lắm… Ông đây lục hết ra coi!…”
Mạnh Tiểu Bắc bật cười, cảm giác cha nhỏ của cậu đột nhiên “sống lại”! Bộ dạng uy nghiêm của sĩ quan hoàn toàn mất tăm, anh vẫn là anh chàng to xác điên cuồng ở Tây Câu, hoàn toàn chẳng hề để tâm tới hình tượng ngày nào.
Vẻ mặt sốt ruột lúc Thiếu Đường lục lọi cả phòng tìm đồ ăn, làm Mạnh Tiểu Bắc giật mình nhớ lại chuyện xưa. Trước mắt cậu hiện lên hình ảnh Thiếu Đường vào mấy năm trước bên dòng nước lũ giữa con sông Vị ở Tây Câu, Kỳ Sơn, đội thùng sữa bột của cậu lên đầu, mỉm cười với cậu.
Lúc Thiếu Đường lục tìm trên giường, từ dưới đệm giường Tiểu Bân rơi ra một quyển tạp chí màu mát mẻ, khiến mắt Tiểu Bắc sáng rực, vội vàng cầm lên.
Mạnh Tiểu Bắc: “Điện ảnh… đại chúng? Cô gái trên trang bìa này thật xinh đẹp.”
Hạ Thiếu Đường giằng lại: “Đồ của phòng ông, bây đừng có coi.”
Mạnh Tiểu Bắc: “Sao con lại không được nhìn? Con muốn xem! Phòng cha ai mua tạp chí ảnh vậy ạ?”
Giọng nói Thiếu Đường đột nhiên nhuốm sự xấu hổ: “Cha mua… nhìn chơi ấy mà.”
Mạnh Tiểu Bắc: “Chà chà… xem tranh con gái cơ đó.”
Thiếu Đường hỏi vặn lại: “Ông đây không nhìn đàn bà chẳng lẽ nhìn bây?”
“Điện ảnh đại chúng” như một cơn gió xuân cuốn theo sự lãng mạn ngọt ngào thổi qua xã hội sau thời kỳ cải cách mở cửa. Mỗi tuần báo, trên mặt bìa đều là một cô gái, hội tụ đầy đủ tố chất tình nhân trong mộng trong suy nghĩ của cánh đàn ông thời đại này. Thiếu Đường tiện tay mua một quyển tạp chí, đàn ông trong phòng điên cuồng truyền tay nhau nhìn. Mỗi đêm trong ký túc xá, rúc trong ổ chăn, kể chuyện đêm khuya đều là về mấy người đẹp Cung Tuyết, Trương Du, Tư Cầm Cao Oa, Chu Minh Anh. Cũng bởi nhiều năm trước đây bị bí bức kìm nén quá mà, giờ đây được thả phanh rồi, một đám đàn ông cả lớn lẫn nhỏ như lang như hổ, trong lòng bắt đầu rục rịch chộn rộn.
Hai người từ trong cửa lầu đi ra, dưới ánh đèn đường trong khu tập thể quân đội, trên con đường lát đá loang loáng bóng hình hai cha con. Trong đôi mắt nhỏ dài của Mạnh Tiểu Bắc lấp lánh những tia sáng, cậu hỏi lời vẫn luôn giữ trong lòng: “Cha nuôi, cha có đối tượng rồi ạ?”
Thiếu Đường cúi đầu lạnh lùng đáp: “Mấy người trước đây đều xong cả rồi còn đâu, giờ nào có ai, cũng chẳng thấy ai ưng mắt cả.”
Những năm 70, 80 bắt đầu xuất hiện tình trạng cưới xin muộn. Trong bộ đội rất khó làm quen con gái, có người muốn giới thiệu đối tượng với Thiếu Đường, anh cũng lười đi gặp, chẳng hề để tâm mấy, cũng bận nữa.
Thiếu Đường cúi đầu hút mạnh một hơi thuốc, đột nhiên hỏi: “Cái túi mà bây đựng tranh vẽ hoạt hình hiện giờ ấy, màu xanh da trời nhạt… không phải của bây tự mua đúng không?”
Mạnh Tiểu Bắc: “Bạn học cho ạ.”
Thiếu Đường suy nghĩ cực nhanh và chuẩn: “Là con nhỏ ngồi cạnh bây, Tôn Viện Viện hả, nghe bảo cha nó là giảng viên đại học.”
Mạnh Tiểu Bắc: “Làm sao cha biết? Thân Đại Vĩ nói cho cha ạ?”
Thiếu Đường thầm nghĩ, mẹ nó, gì thì gì ông đây cũng là cha bây, hơn bây những mười ba mười bốn tuổi cũng đâu có phí phạm, lẽ nào ông đây còn không nhìn ra?
Thiếu Đường cười giễu: “Người ta tiêu tiền tặng bây, bây nhận thiệt hả? Cứ dễ dàng nhận vậy sao?”
Mạnh Tiểu Bắc nghiêng đầu, trong giọng nói lộ ra vẻ đắc chí trên mặt này của thiếu niên: “Bạn ấy tự nguyện tặng cho con mà.”
Thiếu Đường: “…”
Hạ Thiếu Đường nói: “Bây cũng được phết đấy, sau khi cha vào trung học mới bắt đầu biết tới mấy chuyện này. Mạnh Kiến Dân chắc hẳn còn muộn hơn cha. Thằng nhóc bây đúng là trò giỏi hơn thầy, mới tí tuổi tiểu học đã dụ dỗ con gái nhà người ta.”
Từ nhỏ đã là một thằng nhóc đào hoa rồi cơ đấy.
Hai người mỗi người một câu liên tiếp trêu chọc mỉa mai nhau, ngoài mặt thì toàn là chuyện con gái như này như kia, mà thực ra đôi bên đều gắng sức lảng tránh, không muốn phơi bày cảm xúc thật sự. Thế nhưng từ tận đáy lòng, có thứ tình cảm phức tạp nhỏ xíu khó có thể đè nén, đang rục rịch muốn trào ra, cứ u uất buồn thương, như thể muốn liều mình đào tận sâu vào cõi lòng đối phương, đến nơi tình cảm riêng tư kín đáo nhất. Trái tim sao mà nhức nhối, muốn đào ra mà xem, muốn người ấy chứng thực rõ ràng rằng, bản thân mới chính là người quan trọng nhất, đặc biệt nhất trong mắt, trong tim đối phương! Tôi tốt với anh đến như vậy, tôi đáng được trân trọng. Loại cảm xúc này khiến trái tim Mạnh Tiểu Bắc càng lúc càng đập nhanh, trong lòng cực kỳ kích động, cũng khiến Hạ Thiếu Đường không hiểu sao rung động vô cùng,…
Trên đường về, hai người không đi xe mô-tô-ba nữa, chầm chậm đi qua hai trạm ga, cũng chẳng ngại đường xa, cứ thế chậm rãi đi trên con đường lát đầy đá.
Thiếu Đường dạy Mạnh Tiểu Bắc dùng mu trong bàn chân đá viên đá thành một đường vòng cung giống như đường cong trong lúc đá bóng. Hai người lao đi, sải những bước thật dài, trên đường đi bộ một lớn một nhỏ, điên cuồng vui vẻ sóng bước bên nhau…
Mạnh Tiểu Bắc đang tắm trong nhà tắm, lấy nước ấm trong chậu nước lau người.
Cậu mặc quần lót, trong buồng kín bưng dẫu sao cũng chẳng có ai thấy, không kiềm được mà quay lại gương, mân mê mông mình, véo mạnh vài cái nhịp nhàng. Cậu cười rạng rỡ, khuôn mặt hiện lên vài nếp nhăn, lỗ chân lông cả người đều nở ra, trào ra sự sung sướng hớn hở không nói nên lời. Khăn nhỏ quăng về bả vai bên này một cái, quăng qua quăng lại.
Chẳng biết từ khi nào bắt đầu, tâm tình cậu cũng vì ai đó mà bắt đầu lay động.
Mạnh Tiểu Bắc tiện tay cầm lấy chai dầu gội đầu, hình như là bạn ở Quảng Đông của Thiếu Đường đưa tới, khoa tay múa chân coi chai dầu như míc hát, cao giọng bắt đầu ngân nga.
Cậu ở trong nhà tắm điên khùng múa may, tự mình tiêu khiển làm trò vui cho bản thân, bên ngoài nhà tắm có một người đi đi lại lại, hết sức kiềm chế ham muốn xúc động kéo cửa ngó mắt vào bên trong!
Mạnh Tiểu Bắc lau chùi xong, mặc quần lót màu xanh lam từ trong phòng tắm lao ra ngoài, hát vang: “A a a!!! Ngôi sao đỏ lấp lánh tỏa ánh sáng rực, ngôi sao đỏ sáng rực rọi khắp mặt đất…”
Thiếu Đường cũng không kìm được bật cười: “Thằng nhãi kia hát cái gì đó hả, có chi mà sướng vậy hả?!”
Mạnh Tiểu Bắc: “A a a a! Chúng… tôi, người kế tục chủ chủ nghĩa cộng sản… hướng về ổ chăn dũng cảm đi tới!!!”
Mạnh Tiểu Bắc như cá nhảy vọt vào giường lớn, sung sướng hưng phấn chui vào ổ chăn. Thiếu Đường cười, theo cậu nhào tới, đè lên thằng con mình, hoàn toàn đắm chìm, cuốn theo sự vui vẻ háo hức của thằng nhóc, buông hết nỗi phiền lòng ưu tư. Theo bản năng phát ra từ nội tâm, anh kéo quần lót của Mạnh Tiểu Bắc xuống, theo sự rung động của bờ mông cắn một cái.
…
Mạnh Tiểu Bắc ôm mông: “A!… Ai ui!”
Thiếu Đường: “Hả…”
Mông Mạnh Tiểu Bắc đau nhức, cảm giác khác thường từ mông chạy dọc theo cột sống xông lên thần kinh, hai chân run rẩy. Lúc này đây, cậu hẵng còn chưa có loại khoái cảm mà sau này mới biết tới. Tuy tuổi còn nhỏ, thế nhưng hai khối tim như gắn liền với nhau, cơ thể cứ tự nhiên sinh ra xúc cảm thân mật.
Mạnh Tiểu Bắc đột ngột quay đầu lại!
Trên mông rõ ràng có một vòng dấu răng.
Lúc Tiểu Bắc vừa quay đầu, Thiếu Đường cũng đột nhiên quay người đi, trong đôi mắt đen láy đầy nước, không nói được một lời, gãi đầu đi ra ngoài…
Đêm đó, lần đầu tiên Hạ Thiếu Đường sinh ra sự giác ngộ trên phương diện nào đó.
Cùng con nuôi thân thiết nồng thắm quá mức như vậy, đến nỗi bản thân anh cũng cảm thấy hơi xấu hổ ngại ngùng, không hiểu sao mà nảy sinh sự chột dạ.
Lần đầu tiên từ xưa tới nay, anh ở trong phòng tắm nhìn gương thật lâu thật lâu, nhìn đôi mắt mình, bờ môi, còn cả nốt ruồi trên môi mình nữa. Tiểu Bân và những người khác trong đội cũng lấy chuyện nốt ruồi trêu anh, bảo trên mặt anh có “nốt ruồi mỹ nhân”.
Rất ngầu phải không?… Thiếu Đường chỉnh chỉnh lại cổ áo, chăm chú nhìn xung quanh thái dương với cằm mình.
Tên khốn Đoàn Hồng Vũ còn nói anh là gì cơ?
Yêu tinh.
Đù mẹ gã, ông đây trưởng thành ra dáng thế này, cớ gì mà bộ dạng đứng đắn oai phong mạnh mẽ mang mùi vị của yêu tinh được.