Đối diện bên kia đường, trong chiếc xe Jeep màu đen, Phương Mộc đặt chiếc ống nhòm xuống, dặn dò mấy câu qua bộ đàm:
“Đừng bám sát quá, cẩn thận kẻo làm hắn kinh động!”
Mấy ngày này, lực lượng cảnh sát theo đề nghị của Phương Mộc tập trung theo dõi Khương Đức Tiên, nhưng không thu hoạch được gì nhiều. Khương Đức Tiên sau khi ra viện hình như vẫn bình tĩnh bước đi trên con đường vốn có trong cuộc sống. Hàng ngày lái xe đi làm, gặp gỡ đương sự, ra tòa án, thỉnh thoảng cùng con gái đi dạo trong khu vườn của khu chung cư với dáng vẻ an toàn, hiền lành. Vì chứng cứ trong tay không đủ, đối phương lại là một luật sư chuyên nghiệp nên cơ quan cảnh sát quyết định tạm thời không tiến hành xét hỏi đối với Khương Đức Tiên mà sẽ thông qua theo dõi những hoạt động của anh ta hòng tìm ra những chứng cứ có hiệu lực. Nửa giờ sau, Khương Đức Tiên bất ngờ từ trong phòng khám bước ra, dáng vẻ vội vàng, mặc dù động tác không rõ rệt lắm, nhưng Phương Mộc qua ống nhòm đã nhìn thấy anh ta chú ý quan sát trước sau, rồi nổ máy xe phóng đi.
Một đội cảnh sát khác đang ngồi trên chiếc xe Satana màu trắng lặng lẽ bám theo.
Khi xe của Khương Đức Tiên chạy đã xa, người cảnh sát phụ trách theo dõi anh ta mới băng qua đường, trèo lên chiếc xe Jeep.
“Tình hình thế nào rồi?” Trịnh Lâm quay người lại hỏi.
“Không rõ lắm!” Người cảnh sát ngừng lại một lát để thở, “Thằng cha này lúc đang đợi thang máy ở sảnh lớn phòng Nội trú đã gặp hai người. Tôi cảm thấy họ quen nhau, nhưng khẳng định chỉ thỉnh thoảng gặp vì cả hai bên đều tỏ ra ngạc nhiên, họ nói chuyện với nhau vài câu. Tôi đứng hơi xa nên không nghe rõ họ nói gì. Tiếp đó, Khương Đức Tiên rời khỏi phòng Nội trú, đi theo hành lang đến phòng khám đăng ký khám nội khoa Thần kinh. Sau khi gặp bác sĩ khám bệnh xong, ra hiệu thuốc lĩnh thuốc rồi ra về.”
“Phương Mộc,” Trịnh Lâm nghĩ một lúc, “Cậu nói xem hay là ta đã làm kinh động đến thằng cha này rồi?”
“Cũng có thể!”
Khương Đức Tiên đi đến phòng khám chắc chắn là ý nghĩ mới nảy sinh, trong tờ khai đăng ký khám bệnh, anh ta chắc chắn khai là bị đau đầu. Cách đó là đơn giản nhất, đồng thời cũng là lí do vào viện khó xác định nhất. Anh ta làm như thế, hiển nhiên là để che giấu tai mắt của mọi người. Khương Đức Tiên lúc đầu đi thẳng đến phòng Nội trú, điều này chứng tỏ anh ta định đến thăm một người nào đấy. Thế nhưng vì sao bỗng nhiên thay đổi ý định chuyển sang phòng khám?
Lẽ nào lại vì gặp hai người ở tầng 1?
“Hai người kia trông hình dáng thế nào?”
“Một nam, một nữ.” Người cảnh sát nhớ lại, “Người nữ rất xinh, còn người nam, cao như tôi, xem ra rất ăn chơi, hình như còn nhuộm tóc… ô, ô!”
Người cảnh sát bỗng giơ tay chỉ ra ngoài cửa sổ, “Chính là hai người này.”
Một đôi nam nữ từ trong phòng Nội trú vội vàng đi ra, bước luôn lên một chiếc taxi.
Phương Mộc và Trịnh Lâm bốn mắt gặp nhau, cả hai đều không che giấu được sự ngạc nhiên. Lại là một người quen.
Người con trai đó chính là Đàm Kỷ.
“Người anh em, lại phiền anh chạy đi một chuyến nữa rồi.” Ánh mắt của Phương Mộc rời khỏi hướng Đàm Kỷ vừa mất hút, “Anh đi xác minh xem Khương Đức Tiên khám bệnh gì, lấy thuốc gì?”
Người cảnh sát vui vẻ đồng ý rồi xuống xe đi vào phòng Khám bệnh.
“Anh Trịnh, chúng ta đi xem xem ai đang ở trong bệnh viện nào,” Phương Mộc kéo tay Trịnh Lâm, “Biết đâu lại gặp người quen.”
Khương Đức Tiên sau khi rời khỏi bệnh viện đã về thẳng văn phòng Luật sư và làm việc cho đến lúc hết giờ. Sau đó về nhà, cả buổi không ra khỏi cửa, cũng không tiếp xúc với ai.
Còn về chứng bệnh anh ta khai ở bệnh viện chính là bị đau đầu và nói với bác sĩ là gần đây ngủ không ngon, thuốc lĩnh ở hiệu thuốc là loại thuốc an thần phổ thông.
Về Phương Mộc và Trịnh Lâm ngược lại đã thu được một thu hoạch không thể coi là thu hoạch. Do Khương Đức Tiên đã từng đứng đợi thang máy ở đại sảnh cho nên Phương Mộc và Trịnh Lâm quyết định sẽ bắt đầu kiểm tra từ tầng 3. Sau khi xem danh sách bệnh nhân nội trú và tiến hành đối chiếu từng người một vẫn không phát hiện có người khả nghi trong số các bệnh nhân, chỉ có ở phòng Ngoại trú có một bệnh nhân tăm tích không rõ ràng, khiến Phương Mộc và Trịnh Lâm phải chú ý.
Bệnh nhân này tên là Lý Minh, sổ khám bệnh ghi là da đầu bị rách và phía trước cánh tay trái bị vật nhọn đâm vào, tổn thương thần kinh và dây chằng đồng thời chấn động não. Thời gian đến khám là chiều tối hôm trước. Theo bác sĩ điều trị nhớ lại, người bệnh là nam, khoảng 35 tuổi, cao từ 1,75 đến 1,8 mét, tướng mạo bình thường, không có đặc điểm nổi bật. Nhưng ấn tượng sâu sắc nhất đối với bác sĩ là người bệnh khi chữa trị tinh thần rất không ổn định, kết hợp với vị trí vết rách trên đầu (ở phía bên phải) và vết thương do vật nhọn đâm ở phía trước tay trái, nghi ngờ người này tự gây ra vết thương.
Nguyên nhân Lý Minh bỏ đi không phải là không có khả năng thanh toán viện phí, bởi vì sổ tiền viện phí mà anh ta đặt trước có dư 3000 tệ. Cảnh sát căn cứ vào địa chỉ anh ta để lại tiến hành xác minh, kết quả không tìm thấy người, xem ra cái tên quá phổ thông Lý Minh này chỉ là tên giả.
Mặc dù không tìm được người nhưng chí ít cũng có thể đưa ra hướng suy nghĩ thế này: con người này có thể có quan hệ quen biết với Khương Đức Tiên và Đàm Kỷ, đối tượng mà Khương Đức Tiên và Đàm Kỷ không hẹn mà gặp cùng đến thăm chính là anh ta. Nếu như giả thiết trên là đúng thì giữa họ phải có một bí mật nào đó không thể công khai đến nỗi cả hai cùng từ bỏ cuộc viếng thăm, “Lý Minh” cũng bỏ bệnh viện mà đi không thèm chào hỏi.
Cuộc gặp lần này chỉ có bốn người: Cô Q, anh Đ, La Gia Hải và anh T.
Anh T sắc mặt u ám, liên tục hút thuốc, uống trà. Anh Đ cũng mặt mũi lạnh lùng, ôm vai không nói một lời.
Cô Q cúi đầu loay hoay với cái gấu áo, thỉnh thoảng lại ngước lên nhìn anh Đ. Chỉ có La Gia Hải là có vẻ như người ngoài cuộc, nấp sau cửa sổ, vén một góc lên xem xét bên ngoài.
“Tôi nhớ là tôi đã từng nói…” Cuối cùng anh T cũng lên tiếng, nhưng giọng điệu rất cứng rắn, “Chúng ta không được lén lút gặp nhau, chỉ cần không cẩn thận một chút thôi là công sức đổ xuống sông xuống biển hết.”
“Tôi xin lỗi!” Cô Q nhìn thấy anh Đ đang định lên tiếng phản bác, liền chạy lên trước mặt anh ta nói: “Lần sau chúng tôi không thế nữa.”
“Hiện giờ anh H chỉ có thể chữa bệnh tại nhà,” anh T càng nói càng tức giận, “Anh K trong một thời gian không thể đến tham gia hành động cùng chúng ta nữa. Tất cả chỉ vì các anh…”
“Chúng tôi làm sao?” Anh Đ cuối cùng không chịu nổi, “Tôi và cô Q đều rất quan tâm đến anh H, K cũng thế. Anh H xảy ra chuyện lớn như thế, là bạn bè không được quan tâm một chút à?”
“Bạn bè?” Anh T cười lạnh lùng, “Chúng ta chỉ là hợp sức lại với nhau thôi!”
“Chỉ là hợp sức thôi à?” Anh Đ bị kích động đứng dậy, “Chúng ta đều biết từ khi Giáo hóa trường được lập ra, vận mệnh của chúng ta đã kết làm một. Nếu không làm sao chúng ta có thể vượt qua nguy hiểm đi cứu La Gia Hải!”
“T, lúc đó anh cũng đồng ý đi cứu L, thực tế, anh cũng coi chúng tôi là những người bạn cùng sống chết.” Cô Q nói giọng dịu dàng: “Chúng ta đều là những người như nhau, tất nhiên phải liên kết cùng nhau, không phải thế sao?”
Anh T cúi đầu không nói, một lát sau, anh ta quay đầu nhìn La Gia Hải vẫn đang đứng bên cửa sổ lặng lẽ ngắm nhìn bên ngoài như không để lọt tai một câu nói nào của bọn họ.
“Tóm lại mọi người chúng ta phải cẩn thận.” Anh T hạ giọng nói: “Chúng ta cần phải hoàn thành kế hoạch, tự cứu lấy mình, cũng phải tự bảo vệ mình.”
Anh ta cất tiếng thở dài, “Thực ra hành động lần trước khiến tôi không thỏa mãn lắm, anh K chọn địa điểm quá nguy hiểm.”
“Chỉ cần anh ấy cảm thấy thích hợp là được. Cứu mình càng quan trọng hơn giết chết lũ sâu bọ ấy.” Giọng anh Đ có chút ôn hòa, “Đừng lo lắng, chúng ta làm đã nhiều lần, chẳng phải đều không sao cả sao?”
Anh T cười, vẫy tay, nói: “Mọi người giải tán thôi, chia ra mà đi. Đ, anh đi trước đi.” Anh Đ đi rồi, anh T nhìn La Gia Hải, cất giọng nói: “L, có chuyện cần bàn với cậu đây.”
La Gia Hải đứng suốt bên cười sổ trông giống như một bức tượng gỗ, cuối cùng cũng quay đầu lại, “Hả?”
Anh T ra hiệu cho La Gia Hải đến ngồi trước mặt mình, “Kế hoạch dự định sẽ giải quyết công việc của cậu trước để cậu có thể sớm rời khỏi thành phố này. Nhưng hiện nay tình hình của anh H rất không tốt, chúng ta phải giúp đỡ anh ấy trước, việc của cậu để sau có được không?”
“Được!” La Gia Hải trả lời luôn.
“Cảm ơn!” Anh T cười thiện cảm, vỗ vai La Gia Hải. Ngay lập tức, La Gia Hải như có một động tác tránh né bản năng, nhưng rất nhanh anh đã lấy lại tư thế ngồi ngay ngắn, cầm một ly trà lên.
Cô Q nhìn đồng hồ, “Người tiếp theo là em hay L, hay là anh?”
“Em về trước đi!” Anh T nói: “Lát nữa tôi đưa L về.”
Cô Q gật đầu, vừa định đứng dậy thì anh T lại cất tiếng: “Q, tôi có một việc muốn hỏi em.”
“Gì cơ ạ?” Cô Q nhìn anh T, có vẻ hơi căng thẳng, “Anh hỏi đi!”
Anh T không vội hỏi mà chăm chú ngắm nhìn cô Q cho đến khi khuôn mặt cô từ từ ửng đỏ.
“Q, có phải em và Đ đang yêu nhau không?”
Phương Mộc đặt điện thoại xuống, quay sang Biên Bình xin nghỉ rồi lái xe đến Thiên sứ Đường.
Thầy Châu rất ít khi chủ động gọi điện thoại cho anh, lần này đang trong giờ làm việc lại yêu cầu anh đến Thiên sứ Đường, chắc đã xảy ra chuyện quan trọng rồi.
Vừa rẽ vào con đường trước cổng Thiên sứ Đường, Phương Mộc đã nhìn thấy mấy chiếc xe sang trọng đỗ ở ven đường. Mấy người béo mập, quần áo chải chuốt và mấy thanh niên quần đen, áo da, tóc cắt cua đang bị đám dân cư quanh vùng vây kín như đang tranh chấp với nhau điều gì. Phương Mộc không quan tâm, anh bấm còi phóng lướt qua bọn họ, lao thẳng vào cửa Thiên sứ Đường.
Đỗ xe xong, Phương Mộc lượn qua Nhị Bảo đang chạy tới đòi chơi oẳn tù tì, chạy vội lên tầng 2.
Thầy Châu và chị Triệu đều ở cả đây, họ đang ngồi trong phòng thầy Châu, sắc mặt buồn rười rượi. Nhìn thấy Phương Mộc bước vào, thầy Châu ra hiệu cho anh ngồi xuống. Chị Triệu chào một câu rồi quay mặt đi.
Phương Mộc cảm thấy ngạc nhiên. “Sao thế ạ, đã xảy ra chuyện gì vậy ạ?”
Hai người không nói gì, điều này càng làm cho Phương Mộc thấy khó hiểu, anh lại hỏi lại lần nữa. Thầy Châu lúc này mới ngẩng đầu lên, thái độ như muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
Chị Triệu thấy thầy Châu không nói gì quay sang hỏi thẳng Phương Mộc: “Phương Mộc, câu chỉ chăm chăm giúp đỡ một mình Liêu Á Phàm là có ý gì?”
Phương Mộc nghe thấy giọng chị Triệu có vẻ thiếu thiện cảm, càng cảm thấy đầu óc rối tinh, anh đánh mắt về phía thầy Châu: “Thế này là sao ạ?”
“Cậu nói đi!” Chị Triệu đứng dậy, tay chỉ vào mặt Phương Mộc, “Có phải cậu có ý đồ xấu xa gì đó với Liêu Á Phàm phải không?”
Phương Mộc càng cảm thấy ngạc nhiên và bực tức, “Ai nói như vậy?”
“Cô Triệu!” Thầy Châu chỉ tay ngăn chị Triệu lại, “Cô không hiểu tình hình thì đừng có thấy cậu ấy vừa tới đã nói như bắn súng liên thanh thế.”
Chị Triệu tức giận trừng mắt nhìn Phương Mộc rồi vừa thở hồng hộc vừa ngồi xuống.
“Phương Mộc, cậu đừng có lo lắng quá!” Thầy Châu đưa cho Phương Mộc một điếu thuốc, “Gần đây em có cho Liêu Á Phàm vật gì phải không?”
“Vâng ạ!”
“Ông xem đấy, ông xem đấy!” Chị Triệu lại đứng phắt dậy, tay run rẩy chỉ vào Phương Mộc, “Đích thân cậu ấy thừa nhận rồi đấy.”
“Em thừa nhận cái gì cơ?” Phương Mộc nổi cáu, “Những áo, quần, lại còn sách vở mọi người đều chẳng nhìn thấy cả sao? Thầy Châu chẳng phải còn dặn chị chia ra làm nhiều lần để đưa cho Liêu Á Phàm còn gì?”
Chị Triệu đứng ngẩn ra, cánh tay đang hung hăng sừng sộ không biết vì sao bỗng dừng lại giữa chừng.
“Ôi trời, cô Triệu, cô đừng có làm rối lên!”
Thầy Châu lấy từ trong túi ra một cái hộp nhỏ hình trái tim đưa cho Phương Mộc, “Đây có phải là vật em cho Liêu Á Phàm không?”
“Đây là cái gì?” Phương Mộc thấy lo lắng trong lòng, tiện tay anh mở cái hộp ra xem. Bỗng anh giật mình suýt nữa nhảy dựng lên, là một chiếc nhẫn kim cương sáng lấp lánh.
“Cái này ai đưa?” Phương Mộc chẳng hiểu ra sao cả, hết nhìn thầy Châu lại nhìn chị Triệu, “Cho Liêu Á Phàm á?”
Thầy Châu chăm chú nhìn Phương Mộc như muốn đánh giá xem anh có nói dối không, mấy giây sau, ông quay đầu nói với chị Triệu. “Chắc không phải Tiểu Phương cho nó đâu.”
Chị Triệu cảm thấy hơi ngượng, “Thế thì ai cho nó?”
Phương Mộc hỏi: “Tìm thấy ở đâu ạ?”
“Ở dưới gối Liêu Á Phàm.”
“Có thể nó nhặt được ở ngoài?”
“Không thể nào.” Thầy Châu lắc đầu, “Con bé này nếu như nhặt được đồ vật gì có giá trị chắc chắn nó sẽ đưa cho tôi.”
“Đúng thế!” Chị Triệu nói xen vào, “Mấy hôm trước, Á Phàm gom được một ít tiền bán vỏ hộp và đồ đồng nát đều đưa cả cho tôi không thiếu một đồng.”
“Thế thì ai cho nó nhỉ?” Phương Mộc nhíu mày. Chị Triệu phấn khởi: “Lần này cậu cảnh sát được dịp thể hiện tài năng rồi, giúp chúng tôi lập án điều tra nhé.”
Phương Mộc vẫn còn giận chị Triệu, hờ hững đáp “Vâng” một tiếng. Chị Triệu cũng cảm thấy hơi ngượng ngùng, nói một câu: “Tôi đi xem lũ trẻ thế nào”, rồi quay người đi ra.
Chị Triệu vừa ra khỏi cửa, thầy Châu đã hạ giọng hỏi: “Thực sự là cậu không tặng chứ?”
“Thầy Châu!” Phương Mộc vừa ấm ức vừa buồn cười, “Em làm sao mua nổi những đồ này? Một phần ba lương tháng đều mang đến đây, làm sao còn nhiều tiền thừa vậy chứ.”
“Hà hà, không nói nữa, không nói nữa!” Thầy Châu cười, xua tay, “Tôi cũng không có ý như vậy, chỉ là không muốn em tặng cho nó một món đồ quý giá như thế.”
“Hừ, chị Triệu sao lại có thể nghĩ như thế được nhỉ?”
“Cậu đừng để bụng làm gì. Á Phàm là một đứa trẻ ngoan, ông già này cũng không quan tâm đến nó được nhiều, cô Triệu này cũng có quá nhiều việc phải bận tâm. Mới lại cô ấy cũng không biết rõ nguyên nhân sâu xa về quan hệ giữa cậu và Liêu Á Phàm – Người không biết thì không đáng trách mà.”
Phương Mộc cười tỏ ý đã hiểu, nhíu mày lại rồi lại mở ra, “Thế thì ai cho cô ấy nhỉ?”
“Hiện giờ thì chưa biết, đợi Á Phàm về hỏi thì khắc rõ thôi.” Thầy Châu nghĩ một lúc, “Con bé này không thể đi lấy đồ của người khác, thầy chỉ lo nó quan hệ với bạn bè xấu thôi.”
Phương Mộc trầm mặc một lúc, nghĩ ra một việc.
“Việc di dời thế nào rồi ạ?”
Sự việc này càng làm cho thầy Châu thêm não ruột, ông dụi đầu mẩu thuốc vào gạt tàn, thở dài.
“Không thuận lợi lắm.” Thầy Châu dùng tay day day thái dương, “Tiền bồi thường của nhà đầu tư rất ít, dân xung quanh đây không bằng lòng, hai bên chẳng đàm phán nổi.”
Phương Mộc nghĩ không ra được lời nào để an ủi ông. “Thôi thầy đừng lo lắng quá, cho dù có di dời, cũng không thực hiện ngay được, ít nhất cũng phải đợi đến sau mùa xuân sang năm.”
“Hy vọng là như vậy, Dù thế nào cũng để cho tôi vượt qua được mùa đông này đã.”
Bỗng nhiên dưới sân vọng lên tiếng khóc của lũ trẻ và tiếng chửi bới của chị Triệu. Thầy Châu nhìn qua cửa sổ, ông vội vàng chạy xuống. Phương Mộc thấy thế, không kịp hỏi đầu đuôi, cũng chạy xuống theo.
Dưới sân đang đại loạn. Đám người Phương Mộc vừa nhìn thấy bên đường khi nãy đứng cả trong sân. Nhị Bảo nằm trên mặt đất, khóe miệng đang chảy máu. Chị Triệu đang gào thét với một tên béo mập, bọn trẻ cũng dồn dập phụ họa theo. Chẳng mấy chốc đã ầm ĩ cả lên.
Thầy Châu chạy đến bế Nhị Bảo lên, môi Nhị Bảo bị rách, máu và nước mắt, bụi bẩn hòa làm một loang ra trên mặt, trông rất đáng thương.
“Sao lại ra nông nỗi này?” Giọng thầy Châu run run, có thể thấy ông đang cố hết sức để kìm nén cơn giận dữ trong lòng, “Sao lại đánh người?”
Hóa ra, khi nãy chị Triệu đang cho bọn trẻ chơi trong sân, bỗng nhiên từ bên ngoài có một bọn người xông vào chỉ chỉ trỏ trỏ lên lầu và ngoài sân, mồm còn nói những câu như: “Cái nhà này phải chuyển đi”, “Đốn đổ cây đại thụ đi”. Chị Triệu hỏi bọn họ làm cái gì, bọn người này không trả lời lại còn chạy ra giẫm đạp bừa bãi lên vườn rau. Đúng lúc ấy thì Nhị Bảo chạy đến đòi chơi oẳn tù tì với tên béo cầm đầu. Tên béo thấy nó bẩn quá định tránh mấy lần nhưng không tránh được thế là hắn đánh cho Nhị Bảo một cái.
Thầy Châu càng nghe mặt càng tối sầm, bàn tay đang lau mặt cho Nhị Bảo cũng run lên.
Bọn người kia cũng đã nhận ra thầy Châu, một tên trong bọn thì thầm với tên béo cầm đầu mấy câu, mặt tên béo ngay lập tức chuyển sang hớn hở.
“Hiểu nhầm, đều là do hiểu nhầm thôi.” Hắn chìa tay về phía thầy Châu, “Ông là Châu Quốc Thanh phải không ạ?” Thầy Châu không thèm bắt tay hắn, lạnh lùng nói: “Anh là ai?”
Người đứng bên cạnh vội nói xen vào, “Đây là Phó tổng giám đốc Hầu của chúng tôi.”
Tên béo chẳng ngượng ngùng gì rút tay về, nói một cách ngạo mạn: “Tôi đây là Phó tổng giám đốc công ty địa ốc Hằng Kim – Hầu Quốc Phúc. Ông Châu, tôi muốn nói chuyện riêng với ông một chút!”
Nói xong, hắn chẳng nói chẳng rằng ôm lấy vai thầy Châu, dùng sức kéo mạnh sang một bên.
“Ông Châu, tôi biết ông là người cầm đầu đám dân chúng ở đây, trong cuộc họp đàm phán lần trước ông đã đại diện cho họ phát biểu, đúng không?”
Hầu Quốc Phú hạ giọng nói, “Chúng ta không nói những câu thừa thãi. Chẳng phải ông muốn tiền đó sao? Tôi sẽ bồi thường cho ông hơn ba mươi phần trăm so với người khác, đưa thêm cho ông 5 vạn tê, ông giúp tôi trấn an họ.”
Thầy Châu nhấc tay hắn ra, cao giọng nói: “Việc di dời đã có pháp luật, có chính sách, có chính phủ, nên làm thế nào thì sẽ làm như thế.”
“Tăng bốn mươi phần trăm, 8 vạn được không?”
“Ông phó giám đốc Hầu à, mời ông về đi!” Thầy Châu nhìn thẳng vào mặt Hầu Quốc Phúc, dằn từng tiếng, “Nhưng ông phải xin lỗi thằng bé này.”
Hầu Quốc Phúc nhìn Nhị Bảo, đôi mắt ti hí sau cặp kính gọng vàng thể hiện một sự hung hăng dọa nạt.
“Ông Châu à, loại điêu dân như ông, tôi gặp nhiều rồi.” Hắn sầm mặt xuống nói tiếp: “Đứng lôi đứa ngớ ngẩn ra đây để mong được người khác đồng tình thương cảm. Cái chỗ này của ông là cái gì, là cái ổ của lũ ngốc à?”
Thầy Châu không thể kìm được nữa, vung tay đánh vào mặt Hầu Quốc Phúc. Hầu Quốc Phúc không tránh kịp, bị ngay một cái tát thật mạnh, cặp kính gọng vàng cũng văng ra. Thầy Châu định đánh tiếp, nhưng vừa giơ tay lên thì đã bị một thanh niên mặc áo da từ đằng sau đá ông ngã lăn.
Thầy Châu ngã lăn xuống đất, mấy thanh niên mặc áo da khác vây lấy ông, mồm văng ra những câu bẩn thỉu: “Rượu thưởng không uống, muốn uống rượu phạt hả!”
Chị Triệu vừa gào thét vừa chạy đến liều mạng muốn ngăn những kẻ lâu la kia lại. Bọn trẻ cũng vung những nắm đấm nhỏ nhoi đánh tới tấp lên người bọn chúng.
Thầy Châu đang vùng vẫy định đứng dậy, người thanh niên mặc áo da vừa mới đá ngã ông lại nhấc chân lên, vừa vung chân định đá tiếp thì bỗng nhiên thấy tối sầm trước mặt, cả người hắn cũng bay ngang rồi nặng nề rơi trên mặt đất.
Phương Mộc sắc mặt cứng rắn, tay cầm chiếc dùi cui cảnh sát đứng bên cạnh thầy Châu.
Thanh niên mặc áo da tay ôm mồm nằm giãy giụa dưới đất. Máu từ kẽ tay rỉ ra. Mấy tên lâu la đều khiếp sợ. Sau khi tỉnh lại bọn chúng đều vội vàng rút dao bên người ra định xông vào, Hầu Quốc Phúc kêu lên một tiếng: “Hãy dừng tay!”
Bọn lâu la chẳng hiểu mô tê làm sao đứng nhìn ông chủ, Hầu Quốc Phúc ngước nhìn chiếc dùi cui cảnh sát trong tay Phương Mộc.
“Dùi cui cảnh sát thứ thiệt đấy!” Hầu Quốc Phúc nhìn về phía tên áo da đang rên la không ngớt trên mặt đất, “Người anh em, anh ở đâu đến đấy?”
Phương Mộc không trả lời, mặt hằm hằm. Chị Triệu cầm điện thoại di động của Phương Mộc hướng về phía họ, tất nhiên là đang quay video.
Phương Mộc lạnh lùng nói: “Mày có đi không thì bảo?”
Hầu Quốc Phúc cười khan một tiếng, vẫy tay ra hiệu cho bọn thủ hạ rút về, tiếp đó hắn chỉ tay vào mặt Phương Mộc: “Tao sẽ còn gặp mày. Chúng ta đi thôi!”
Thế rồi chúng mặt mày giận dữ, hằm hằm bước qua sân vừa lúc chạm mặt Liêu Á Phàm và mấy đứa trẻ đi học về. Liêu Á Phàm nhìn thấy bọn chúng bực tức lồng lộn đang leo lên ô tô lại quay nhìn về phía ụ tường ở cổng, vội chạy như bay về.
“Xảy ra chuyện gì thế ạ?” Ánh mắt của cô bé lướt qua thầy Châu đang bụi bặm đầy người, Nhị Bảo thì mặt mày rớm máu và Phương Mộc với cây gậy dùi cui trong tay, “Xảy ra chuyện gì rồi ạ?”
Không có ai trả lời câu hỏi của cô bé. Phương Mộc cất dùi cui đi, vội vàng lau vết thương cho thầy Châu, chị Triệu vạch miệng Nhị Bảo ra, miệng vẫn chửi lẩm bẩm. Bọn trẻ đều rất sợ hãi, đứng tụm lại một chỗ, run rẩy.
“Rốt cuộc thì có chuyện gì vậy ạ?” Liêu Á Phàm thấy không có ai đáp lời, cuống quá gào to lên.
Chị Triệu như vừa nhìn thấy cô bé, chẳng nói chẳng rằng lôi cô vào thẳng trong nhà. Phương Mộc cũng dìu thầy Châu vào phòng của ông. Anh để thầy Châu nằm lên giường, cởi áo cho ông, bỗng nhìn thấy sau lưng ứ lên một cục u màu đen.
Phương Mộc thấy hơi lo lắng, thầy Châu tuổi đã cao, có khi phải đưa đi bệnh viện kiểm tra xem. Thầy Châu kiên quyết không chịu đi, Phương Mộc khuyên nhủ một hồi nhưng trước thái độ kiên quyết của thầy, nên đành bó tay.
“Tôi không sao, nhưng liệu có gây phiền phức cho cậu không?” Thầy Châu lo lắng hỏi Phương Mộc.
“Không sao đâu ạ, cảnh sát nhân dân gặp những chuyện như thế này ra tay ngăn chặn là đương nhiện.” Phương Mộc cười. “Chỉ sợ bọn khốn nạn ấy mấy ngày này không thể gặm được xương thôi.”
Thầy Châu nghe Phương Mộc nói đùa thì ho sặc sụa, Phương Mộc vội vàng vỗ nhẹ vào lưng ông.
“Thầy Châu, không ngờ thầy cũng nóng tính ra phết.”
“À, thà nó nói gì khác tôi còn chịu được,” thầy Châu cố gắng nén cơn ho, “Nó lại nói Nhị Bảo là đồ ngốc, nói Thiên sứ Đường là ổ của lũ ngốc. Đến thế thì tôi không nhịn được nữa.”
Nói đến Nhị Bảo, thầy Châu gắng gượng đứng dậy để cho Phương Mộc dìu đi xem vết thương của nó thế nào.
Vừa bước ra cửa thì gặp Liêu Á Phàm đang mặt đỏ tía tai, đùng đùng chạy từ phòng chị Triệu ra, vừa chạy vừa chỉnh sửa quần áo. Chị Triệu chạy theo sát phía sau vẫn lẩm bẩm: “Con bé này, con bé này…”
Khi Liêu Á Phàm chạy qua bên cạnh Phương Mộc, mặt đã đỏ đến tận mang tai nhưng vẫn cứng rắn chìa tay ra trước mặt thầy Châu:
“Trả lại đồ cho cháu ngay!”
“Á Phàm!” Thầy Châu sắc mặt hiền hòa nói: “Trả đồ cho cháu thì được thôi, nhưng cháu phải nói cho ông biết ai đã cho cháu?”
Liêu Á Phàm mím chặt môi, tay vẫn giơ thẳng ra như muốn nói: “Cháu không nói!”
Chị Triệu ở bên cạnh cũng nói thêm vào, “Đúng, không nói rõ thì đừng hòng lấy lại được.”
Trong mắt Liêu Á Phàm dần dần dâng đầy nước mắt, cô hết nhìn thầy Châu, lại nhìn chị Triệu, cuối cùng đưa mắt sang cầu cứu Phương Mộc. Phương Mộc hơi mất tự nhiên, bất lực bĩu môi với cô.
Nước mắt cuối cùng cũng tràn ra khỏi khoang mắt, Liêu Á Phàm hét lên: “Các người dựa vào đâu mà dám lấy đồ của tôi!” rồi quay người chạy đi.
Cho đến tận bữa tối cũng không thấy Liêu Á Phàm trở về, có lẽ vì ngày hôm nay xảy ra quá nhiều chuyện nên không khí bữa cơm rất buồn. Duy nhất chỉ có một người vẫn rất vui mừng phần khởi đó là Nhị Bảo, vết thương trên môi cũng không ảnh hưởng đến sự hưng phấn của nó với bữa cơm, nó vẫn ăn rất vui vẻ.
Vết thương của thầy Châu không nhẹ, ông không thể đứng thẳng lên được, chỉ có thể cúi khom khom. Thế là ông chỉ ăn qua quýt mấy miếng rồi lại về giường nằm. Liêu Á Phàm không ở nhà, Phương Mộc hăng hái giúp chị Triệu thu dọn bát đĩa, chị Triệu kiên quyết không cho, Phương Mộc đành chịu.
Ngồi ở phòng thầy Châu chuyện trò thêm một lúc, Phương Mộc đứng dậy cáo từ. Khi đi qua phòng chị Triệu anh lại nhìn thấy bức di ảnh của thằng bé. Phương Mộc bỗng nhiên hiểu ra rằng chị Triệu hình như không bao giờ đóng cửa phòng, nghĩ một lát anh bước vào.
Trong phòng ánh đèn rất tối, khói hương phảng phất, có lẽ do nhiều năm nay đều thắp đèn dầu và đốt hương nên bốn bức tường đều bị ám khói vàng khè. Phương Mộc ngắm nhìn thằng bé trong khung kính viền đen bỗng nhớ đến câu chị Triệu đã từng nói:
“Con tôi nhất định sẽ quay về.”
Chị Triệu nhiều năm nay vái lạy con mình và không đóng cửa hình như tin tưởng chắc chắn con mình sẽ quay lại. Trong những chân hương dày đặc của bát hương chôn giấu một trái tim người mẹ. Phương Mộc rút hai nén hương, châm lửa cắm vào bát hương, nói nhẹ nhàng: “Nếu như cháu có ở dưới suối vàng thì về thăm nhé.”
“Nhất định rồi!” Không ngờ đúng lúc đó chị Triệu trở về phòng. Chị kéo lê đôi chân mệt mỏi đến ngồi trên giường, bỏ ống tay áo đang xắn cao xuống rồi lại phủi bỏ bụi bặm trên người.
“Tiểu Phương, cậu ngồi đi! Ở đây chị chẳng có gì để đãi cậu cả.”
Phương Mộc dạ một tiếng rồi ngồi lên chiếc ghế cạnh bàn.
“Chị Triệu, chị làm việc ở đây với thầy Châu được bao nhiêu năm rồi?”
“Hơn sáu năm rồi.” Chị Triệu bấm tay tính toán, “Sáu năm, bảy tháng rồi.”
“Chị năm nay…”
“41 tuổi rồi.” Chị Triệu vui vẻ nói: “Thành bà lão rồi.”
“Tại sao chị không suy nghĩ đến việc tái hôn?” Phương Mộc chỉnh lại câu nói của mình, “Có lẽ còn có thể có thêm đứa con…”
“Không!” Chị Triệu kiên quyết lắc đầu, “Chị đợi con trai chị, nó nhất định sẽ trở về.”
“Chị Triệu,” Phương Mộc suy nghĩ một lát, rồi không nhịn được, nói: “Người chết rồi không thể sống lại được…”
“Đúng là không thể sống lại được!” Chị Triệu cắt ngang lời Phương Mộc, “Nhưng người ta sau khi chết vẫn có linh hồn, linh hồn có thể trở về!”
Phương Mộc không thể đối đáp, chị Triệu nhìn thái độ của anh, chậm rãi nói: “Cậu không tin phải không?”
Phương Mộc ngần ngừ một lát rồi lắc đầu.
“Tôi tin!” Khoang mắt của chị Triệu dần dần đỏ lên, “Tôi một vạn lần tin. Bảy năm trước chỉ vì tôi không tin điều đó nên mới đánh mất đứa con của mình.”
Không có triệu chứng gì báo trước, chị Triệu bất ngờ khóc nức nở.
Phương Mộc cuống cả lên, không biết làm thế nào an ủi chị, chỉ biết ngồi ủ dột ở đó, miệng lẩm bẩm những câu chẳng liên quan gì.
Tiếng khóc của người mẹ vang ra cả Thiên sứ Đường yên tĩnh, rất nhiều đứa trẻ trốn trên giường trùm chăn kín đầu. Ở một phòng khác, một ông giá đang cúi đầu nén tiếng thở dài.
Chị Triệu khóc rất lâu mới bình tâm trở lại, Phương Mộc bước tới kéo tay chị, đưa cho chị chiếc khăn mặt.
“Chị Triệu, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, hãy nói cho em biết đi, được không?”
Chị Triệu lấy tay lau khô nước mắt trên mặt, vừa thút thít vừa kể.
“Hồi ấy chị có một gia đình rất hạnh phúc. Một nhà ba người, vui vẻ thuận hòa. Duy Duy không được coi là thông minh lắm nhưng cũng là đứa trẻ ngoan ngoãn, biết nghe lời. Năm nó lên 8 tuổi, một hôm bỗng nhiên nó hớt hơ hớt hải chạy về nhà chui tọt vào trong phòng ngủ không ra. Bố nó hỏi tại sao, Duy Duy lắp ba lắp bắp trả lời, nó nhìn thấy ma ở trong phòng vệ sinh của trường. Chị và bố nó đều không để ý cho rằng thằng bé suy nghĩ lung tung. Ai ngờ hai ngày sau nói thế nào Duy Duy cũng không đi học, nói rằng sợ lại gặp ma. Bố nó nói mấy câu không được cuối cùng phải cho nó một cái tát, lúc đó thằng bé mới khóc khóc mếu mếu đi đến trường. Từ đó trở đi thành tích học tập của Duy Duy ngày càng sa sút. Hàng ngày đều mệt mỏi, ủ rũ. Thầy giáo gọi điện thoại đến cho vợ chồng chị, nói Duy Duy thường xuyên gục xuống bàn ngủ trong giờ học. Chị truy hỏi nó thì nó nói rằng ban đêm nó không dám ngủ, cứ nhắm mắt vào thì lại nhìn thấy ma. Không còn cách nào, chị và bố nó thay nhau ngủ cùng nó. Thế nhưng phiền nhiễu lại đến…”
Chị Triệu lấy khăn tay ôm mặt, lại ngồi khóc.
“Mấy ngày sau, chị nhận thấy thằng bé không chịu ăn, không chịu uống, hỏi ra mới biết nó không dám đi vệ sinh ở trường, sợ gặp ma. Về sau ngay cả phòng vệ sinh ở nhà cháu cũng không dám vào. Nhiều lần đái cả ra giường. Chị và bố nó đều là những người không hiểu biết, không nghĩ đến chuyện đưa Duy Duy đi khám bác sĩ tâm lý, cho rằng thằng bé nhõng nhẽo. Có lần bố thằng bé tức mình, ép nó uống hai cốc nước to. Thế là nửa đêm vợ chồng chị bị tiếng khóc của Duy Duy đánh thức, nó nói nó muốn đi vệ sinh, bố nó dẫn nó đi nhưng phát hiện thằng bé không thể nào đi giải được. Nhìn kĩ thì thấy trên chim của Duy Duy rõ ràng vẫn đang buộc một sợi dây. Chị và bố nó vội vàng đưa nó đến bệnh viện. Sau khi bác sĩ cắt đứt sợi dây nó vẫn không đi giải được. Bác sĩ bảo thằng bé cố ý nhịn đái, phải đưa nó vào phòng vệ sinh cho nó đi từ từ. Bố thằng bé kiên quyết kéo nó vào phòng vệ sinh. Chị đi xuống tầng dưới nộp tiền, nhưng vì trong người không đủ tiền nên phải quay lên tìm bố thằng bé. Bố nó ra khỏi phòng vệ sinh đi lấy tiền cho chị, lúc quay lại không thấy nó đâu. Bố nó linh tính có chuyện không hay vội vàng chạy ra cạnh cửa sổ để tìm thì thấy Duy Duy nằm ở tầng 1, bố nó cuống lên cũng nhảy xuống theo…”
Chị Triệu vùi mặt vào chiếc khăn lại tiếp tục khóc.
“Thằng bé lúc đó không còn nữa, bố nó cầm cự ở bệnh viện được hơn một tháng rồi cũng ra đi. Lo xong hậu sự cho hai bố con, chị tiêu hết cả số tiền dành dụm được đành phải bán nhà, thế là chẳng còn chỗ đi về nữa. Đúng lúc đó thầy Châu tìm thấy chị…”
Chị Triệu dần dần bình tâm trở lại, “Ông ấy cho chị công ăn việc làm, lại cho chị một chỗ nương thân. Chị không biết kiếp trước ăn ở ra sao mà đúng lúc mất nhà, mất người lại gặp được người tốt thế…”
“Đúng vậy!” Phương Mộc không giấu được nỗi xúc động trong lòng, lẩm bẩm.
“Chị bây giờ rất hài lòng,” chị Triệu lau khô nước mắt trên mặt, mạnh dạn cười, “Chị phải chăm sóc tốt cho bọn trẻ ở đây, tích góp phúc đức, ông trời sẽ mang con chị về với chị, kể cả chỉ là linh hồn của nó thôi cũng được. Đến lúc đó, chị sẽ nói với nó…”
Chị Triệu quay lại nhìn thằng bé trong khung kính, nước mắt lại lưng tròng, “Chị sẽ nói với nó, mẹ sai rồi, mẹ tin con…”
Khi Phương Mộc ra về đã quá 9 giờ 30 phút tối. Anh không biết Liêu Á Phàm đi đâu, cũng không biết nó có về không, nên ngồi lại sân Thiên sứ Đường hút một điếu thuốc. Thiên sứ Đường, cái tên quá đẹp, chỉ tiếc một điều, mỗi Thiên sứ đều có một câu chuyện đau thương.
Hút hết điếu thuốc, Phương Mộc bước ra bên ngoài sân, lên xe, khởi động, khi đèn xe vừa bật sáng thì anh nhìn thấy Liêu Á Phàm đang đứng trước khoảng 5 mét.
Phương Mộc nhìn cô bé, dưới ánh đèn chói mắt Liêu Á Phàm tất nhiên không thể nhìn thấy anh trong ca bin nhưng cô không hề giơ tay lên che ánh đèn chiếu vào mà còn đứng thẳng lên để lộ cả thân người trước mặt Phương Mộc.
Phương Mộc tắt đèn, nhảy xuống xe.
“Sao cháu còn ở đây? Ăn uống gì chưa?”
Trong bóng đêm, ánh mắt của Liêu Á Phàm sáng đến rợn người. Phương Mộc nghe rõ mồn một tiếng hai hàm răng nghiến vào nhau ken két hệt như tiếng băng vỡ. Bất thình lình Liêu Á Phàm nắm lấy cánh tay của Phương Mộc, Phương Mộc cảm nhận thấy cô đang run rẩy.
“Chỗ chúng cháu, Thiên sứ Đường…”, giọng Liêu Á Phàm run lẩy bẩy như chính thân thể cô, “Có đúng là phải bị dỡ bỏ không ạ?”
“Cháu nghe ai nói?”
“Có đúng không vậy?” Tiếng Liêu Á Phàm bỗng cất cao, sức mạnh trong tay cũng vụt tăng lên, “Chú nói đi, chú đừng lừa cháu…”
Phương Mộc bỗng nhiên nhớ lại lúc chiều Liêu Á Phàm đã dừng lại một lúc ở ụ đất bên ngoài cổng, quay lại nhìn, quả nhiên trên ụ đất có một cái vòng tròn màu đỏ rất to, bên trong là một chữ màu đỏ ướt sũng: Dỡ.
“Cháu đừng lo, sẽ có cách!” Phương Mộc không nghĩ ra được câu gì hay hơn để an ủi cô bé. Nhưng câu nói đó vô tình đã chứng thực suy đoán của Liêu Á Phàm, tay nó ngay lập tức lỏng ra, cả thân người cũng như muốn rã rời.
“Mau về đi, chị Triệu đang lo lắng đợi cháu đấy!”
Người Liêu Á Phàm lắc lư, nhưng cô bé không động đây. Phương Mộc thở dài, nắm lấy cánh tay cô bé dẫn vào trong sân. Liêu Á Phàm bước đi hụt hẫng như mất hết cả trọng lượng, mặc cho Phương Mộc dẫn cô lên tận tầng 2 giao cho chị Triệu.
Trên đường về, Phương Mộc chú ý quan sát những căn nhà hai bên đường, tận mắt nhìn thấy những chứ “Dỡ” đau lòng dán ở khắp nơi, điều đó khiến Phương Mộc cảm thấy như đang lái xe trên con đường vừa bị phá. Có người lấy danh nghĩa thành phố phá vỡ nhà cửa của người khác. Mặc dù có được bồi thường, có được cấp nhà mới, song có mấy người tự nguyện rời bỏ ngôi nhà họ đã ở mười mấy năm trời?
Lại có mấy Thiên sứ tự nguyện rời bỏ Thiên đường ấm cũng của mình chứ?