• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Diễm Diễm, làm ơn, nghĩ giùm tao một lí do đi!” tôi chắp tay cầu xin với cái điện thoại.

“Không thành vấn đề, không phải là không về nhà ngủ sao, em hiểu mà! Anh rể có mang quà về cho em không, có em giúp chị liền!” tôi liếc Khang Duật một cái, hắn vừa tắm rửa xong, đang thu dọn hành lý.

Hắn tựa hồ hiểu ý tôi, lấy ra một cái hộp được đóng gói vô cùng đẹp đẽ, giơ giơ lên cho tôi xem.

Tôi vui vẻ, giơ ngón cái lên với hắn, sau đó nói vào điện thoại “Có mang, một phần rất lớn nha!”

“OK! Yên tâm, để em nghĩ xem…” giọng nói của Diễm Diễm nghe nịnh nọt tới cực điểm.

“Cám ơn!” tôi an tâm, tuy rằng học đại học rồi, nhưng mà chưa tốt nghiệp thì mẹ vẫn không cho tôi yêu đương, tuy nhiên, buổi tối đi ra ngoài không nghiêm như trước nữa, nhưng thời gian giới hạn vẫn có, hơn nữa tuyệt đối không thể qua đêm ở bên ngoài.

Nhưng mà Diễm Diễm thông minh hơn tôi nhiều, nhất định có cách.

“Chị, có rồi, nói chị về trường lấy vở bỏ quên ở đó, thấy Cố Lynh Lỵ phòng chị không về nhà, nghỉ hè một mình trong trường, rất cô đơn, chị liền ở lại với chị ấy, thế nào, vô cùng hợp lý!”

“Ừ, ừ!” tôi gật đầu.

“Được rồi, lát nữa chị gọi điện thoại về nhà cứ nói với mẹ như vậy, nhất định không thành vấn đề, nhưng mà…” Diễm Diễm âm hiểm cười một tiếng “Chị, đừng làm ra việc gì thêm mạng người nha, chị không giống em, một năm nữa mới tốt nghiệp nha!”

Mặt tôi đỏ lên “Cái đầu mày!!”

“Hé hé!! Không nói nữa, em đi xem TV! Bye bye!”

Gác điện thoại, tôi lại gọi điện thoại về nhà, nói với mẹ lý do được Diễm Diễm bịa ra, mẹ không nghi ngờ gì, còn dặn dò tôi, buổi tối đắp chăn cho kín, đừng tưởng trời nóng sẽ không cảm lạnh.

Tôi trả lời, mẹ lải nhải mấy câu, cũng liền gác máy.

Tôi buông di động xuống, thở ra thật nhẹ nhàng.

“Xong rồi?” Khang Duật ôm lấy tôi từ sau lưng.

Tôi ngẩng đầu “Ừ, nhưng mà làm em sợ muốn chết!” tôi vỗ vỗ ngực, trong lòng vẫn rất sợ hãi, liếc nhìn hắn, xòe tay ra trước mặt hắn “Còn nữa, quà em đâu?”

Không có lý nào Diễm Diễm có, tôi lại không có.

Trong lòng bàn tay tôi ngay lập tức xuất hiện một chiếc hộp rất tinh xảo.

Tôi so đo kích thước quà với Diễm Diễm “Sao nhỏ vậy?”

Khang Duật vẫn đang ôm tôi, không tính buông tay, lại giống như trước đây, làm ngứa bên tai tôi “Hàm kim lượng khác nhau!”

Hàm kim lượng!?

Mặt tôi thúi hoắc mở hộp ra, nhất thời trước mắt sáng ngời, thét to “Mặt dây chuyền thủy tinh Thi hoa lạc thế kỷ hình con chó!”

Tôi muốn cái này lâu rồi, nhưng mà mua ở Thượng Hải rất mắc.

“Sao anh biết em thích cái này!” tôi vui rạo rực hỏi.

Khang Duật cũng liếc tôi một cái “Chỉ cần có liên quan tới chó, em đều thích như nhau, cái nào cũng muốn.”

Quả nhiên hiểu tôi rất rõ.

“Vậy anh tặng Diễm Diễm cái gì?” đồ trang sức hình con chó này nói mắc, cũng không mắc lắm, nếu nói về hàm kim lượng, đúng là quà của Diễm Diễm không mắc bằng của tôi.

Khang Duật khụ một tiếng “Đồ ăn vặt đặc sản Đức do công ty phát…chắc chắn…”

“…”

Một gói to như vậy, thì ra chỉ được cái mã ngoài.

“Anh coi chừng Diễm Diễm làm phản!” nghĩ lại trước kia hắn vì theo đuổi tôi, tốn rất nhiều tâm tư lấy lòng nó.

“Không sợ!”

“Tôi nghi hoặc nhìn hắn.

Cặp mắt hắn đen đen “Hôm nay đã khác ngày xưa, đã tới lúc qua sông đoạn cầu!”

“…”

Người vũ trụ xấu xa, quả nhiên vẫn là người ngoài hành tinh không hề thay đổi.

Khủng bố!

“Miểu Miểu, sắp 2 giờ rồi, ngủ đi!” hắn đột nhiên nói nhỏ bên tai tôi.

Mặt tôi đỏ lên, ruột gan phèo phổi đều căng thẳng “Được…em đi…đi tắm đã!”

Tôi gục đầu xuống, đi về phía phòng tắm, đóng cửa lại, tôi ngồi trên mặt đất, che khuôn mặt đỏ bừng nóng rực lại, tôi ở lại qua đêm không phải để hắc hưu hắc hưu với hắn, tuyệt đối không phải, chỉ là ba năm không gặp nhau, tôi muốn nhìn hắn nhiều hơn, ở cạnh hắn nhiều hơn chút.

Hắn…chắc là cũng không có cái…cái ý nghĩ kia đi.

Lỡ may…

Mặt tôi bắt đầu đỏ bốc hơi.

“Miểu Miểu, mặc áo ngủ của anh, được không?” Khang Duật đứng ngoài gõ gõ cửa.

“Hả, được…được!” tôi mở cửa ra, nhận lấy áo ngủ hắn đưa, sau đó lại nhanh chóng đóng cửa lại, xém chút nữa kẹp tay hắn luôn.

Không được suy nghĩ lung tung, Khang Duật sẽ không như vậy.

Tôi lật đật mở vòi sen tắm rửa, cũng không biết tại sao, cả người vẫn nóng lên, rõ ràng là đang tắm nước lạnh.

Nhưng cho dù là tắm nước lạnh, cũng không tẩy được cơn bão những hình ảnh màu hồng trong đầu tôi.

Tôi lại ngồi trên mặt đất bụm mặt, còn điên cuồng vò tóc.

A a a a a a a!!!!

Trong lòng tôi thét chói tai không thôi.

Âu Dương Miểu Miểu, mày là con sói cái nhỏ!!

Tôi tắm rửa hết nửa tiếng, tắm xong rồi cũng không dám đi ra, đi qua đi lại trong phòng tắm, nghĩ nên đối mặt Khang Duật như thế nào.

Không…không nghĩ nữa.

Nếu nghĩ nữa, rất có thể tôi sẽ trực tiếp nhảy xuống từ cửa sổ phòng tắm, sau đó trốn về nhà.

Tôi đã trưởng thành rồi, có thể làm…cái kia!

Sau đó, tôi đột nhiên nghĩ tới một việc, tôi tắm chưa? Tắm chưa?

Đầu óc nhất thời ngu si, lại cởi quần áo, lại tắm thêm lần nữa.

Tắm sạch sẽ thơm tho, sau đó gom hết dũng khí lại, mở cửa phòng tắm ra, cúi đầu, từng bước một nhích về phía giường.

“Tắm xong rồi?” trên đầu đột nhiên phát ra tiếng của Khang Duật.

“Ừ!” tôi hồi hộp không dám nhìn hắn.

“Lại đây, ngồi xuống, anh sấy tóc cho em!” hắn kéo tôi ngồi lên trên ghế.

Âm thanh của máy sấy tóc, làm cho tôi tạm thời không suy nghĩ lung tung nữa.

Khang Duật giúp tôi sấy tóc xong, hỏi “Miểu Miểu, ngủ bên trong, hay là ngủ bên ngoài!”

“A!?” tôi hoàn hồn.

“Ngủ bên trong, hay ngủ bên ngoài?” không ngờ Khang Duật đã leo lên giường rồi.

Tôi nhìn cái giường sát tường, rồi đột nhiên cảm thấy cái này có tính là hắn đang dụ dỗ tôi không.

Nhìn nhìn lại cái giường này, sao tự nhiên thấy nó nhỏ vậy a.

“Miểu Miểu?” Khang Duật lại gọi tôi.

“A, bên trong…không phải, bên ngoài!” bên ngoài dễ chạy hơn.

Hắn dịch vào bên trong, đem chừa phần ngoài cho tôi, tôi nuốt nuốt nước miếng, y hệt như robot, máy móc đi tới bên giường, sau đó nuốt nuốt nước miếng, leo…leo lên.

Nằm lên giường rồi, tôi nói cũng không dám nói, trực tiếp nhắm mắt lại.

Ngủ là an toàn nhất.

Tôi cảm giác được Khang Duật nằm xuống cạnh tôi, trong lòng nhất thời hồi hộp kinh hoàng.

Trong đầu cũng là ba chữ – đến đây đi, đến đây đi, đến đây đi!!

Nhưng mà, một chút động tĩnh Khang Duật cũng không có.

Phút chốc tôi mở mắt, nhìn về phía bên cạnh.

Hắn thế nhưng lại đưa lưng về phía tôi ngủ.

Tôi hơi phát điên.

Cái này là tình huống gì?

Nhịn không được, tôi đẩy đẩy hắn “Duật, ngủ?”

“Ừ!” hắn dùng giọng mũi trả lời tôi.

Tôi không biết nên thất vọng, hay nên thở phào nhẹ nhõm, đây là lần đầu tiên ngủ cùng giường với hắn nha.

Được rồi, tôi thừa nhận là tôi thất vọng nhiều hơn.

Tôi nổi giận nhắm mắt lại, nhưng mà không ngủ được, không làm gì được, tôi đẩy đẩy hắn “Duật, em ngủ không được, mình nói chuyện đi.”

Khang Duật lại trầm mặc trong chốc lát mới trả lời “Không nói chuyện!”

“Nói chuyện đi mà, buồn quá, kể chuyện anh huấn luyện ở Đức đi.” tôi không buông tay, tiếp tục đẩy hắn.

Hắn đại khái bị tôi quấy rầy mất kiên nhẫn, quay phắt một cái đứng dậy, trừng mắt nhìn tôi.

Trong lòng tôi lại lộp bộp, hắn đây là bị sao vậy!?

Hắn vò vò đầu, làm cho tóc trên đầu rối thành một nùi, lại thêm phần gợi cảm dã tính.

“Muốn anh nói chuyện với em thôi mà, khó làm lắm hả?”

Trong mắt hắn sắp phun lửa ra luôn “Miểu Miểu, em hơi quá đáng, anh là một người đàn ông bình thường, bên người là người con gái mình thích nhất, lại chỉ làm việc đắp chăn nằm nói chuyện, tổn thương lòng tự trọng biết bao nhiêu.”

Ách…sao câu này nghe kì kì.

Nhưng mà nghĩ sâu hơn…

Mặt tôi nhanh chóng đỏ lên, ngập ngừng nói “Em lại chưa nói không cho anh cái kia…”

Hắn lại dùng lời lẽ nghiêm khắc cự tuyệt “Không được!!”

Tôi ngây ngẩn cả người, tự tôi dâng mình lên, hắn còn nói không được, còn nói tôi tổn thương lòng tự trọng của hắn, lòng tự trọng của tôi còn bị tổn thương nhiều hơn.

“Anh có nguyên tắc, loại chuyện này, nhất định phải sau khi kết hôn mới được!!”

Tròng mắt tôi trừng tới sắp lồi ra, ôi trời ơi, giờ này còn có người như tên này, hơn nữa còn làm cho tôi gặp phải.

“Cho nên, ngủ, không nói chuyện, đừng làm tổn thương lòng tự trọng của anh, không thôi em không xong với anh đâu!” hắn quát, sau đó lại nằm xuống đưa lưng về phía tôi.

Tôi không nói gì, ngây ngốc nhìn tấm lưng rộng của hắn.

Rơi lệ…

Ngủ đi, ngủ đi, hắn kêu tôi ngủ, mắc gì tôi không ngủ.

Tôi giận dỗi xoay lưng lại, nhắm mắt.

Không lâu sau, Khang Duật lại chồm dậy, tức giận nói “Miểu Miểu…”

Tôi gạt tay hắn ra, tức giận nói “Làm sao!”

Hắn nói thật không vui “Em ở bên cạnh, anh ngủ không được!”

“…”

Tôi không để ý tới hắn, giả bộ ngủ, đã cho anh cơ hội rồi, ai biểu anh không quý trọng.

Hừ hừ!!

Sáng hôm sau, lúc tôi và Khang Duật đang ngủ rất say, bác Trầm không biết tôi ngủ lại nên vui vẻ phấn chấn đi mua bánh quẩy và sữa đậu nành đi lên lầu, vừa mở cửa ra, nhìn thấy tôi và Khang Duật quấn chặt lấy nhau ngủ.

Loảng xoảng một tiếng, sữa đậu nành và bánh quẩy hoàn toàn rớt xuống đất.

Tôi và Khang Duật bị đánh thức, xoa xoa ánh mắt nhập nhèm nhìn bác Trầm đang bị kinh hãi.

“Hai đứa bay…” bác Trầm vươn ngón tay run run ra, một chữ cũng nói không ra.

Tôi nghĩ bác thấy tôi và Khang Duật từ nhỏ yêu sớm, trí nhớ còn dừng lại lúc hắn còn là vị thành niên, cho dù tư tưởng bác thoáng, cũng dạy một số chuyện người lớn cho Khang Duật, nhưng khi đó bác cũng có giới hạn của mình, cho nên thình lình thấy tôi và Khang Duật ngủ cùng một chỗ, trí nhớ hỗn loạn, nhất thời bị dọa.

Không chỉ có tôi hiểu, Khang Duật cũng hiểu được “Cháu và Miểu Miểu lớn rồi!!”

Bác Trầm rốt cuộc lấy lại tinh thần, khuôn mặt già nua đỏ lên, lui ra ngoài cửa, miệng còn rất có lỗi nói “Hai đứa bay ngủ, hai đứa bay ngủ, tiếp tục, tiếp tục!”

Bác đóng cửa lại rất nhanh, rầm rầm chạy xuống lầu.

Tiếp tục cái gì nha, tụi tôi căn bản chưa làm gì hết.

Tức chết đi được.

Tôi xốc chăn lên đứng dậy, dùng bàn chải của Khang Duật, đánh răng sạch sẽ, sau đó rửa mặt, thay đồ.

Lúc ra phòng tắm, tôi còn trừng mắt nhìn Khang Duật một cái, hất đầu, lấy quà của tôi và Diễm Diễm, trực tiếp về nhà.

Về nhà, Diễm Diễm chảy nước miếng đón tôi, tôi đưa hộp quà cho nó, nó lập tức chui vô phòng xé quà, tôi buồn bực ngồi trên giường ném gối.

Đột nhiên, Diễm Diễm ở trong phòng hét thảm một tiếng, sau đó là tiếng bước chân dồn dập của nó.

“Chị, không giỡn mặt như vậy đi.” nó khóc hô.

“Cái gì?”

“Chị xem đi, chị xem đi, đây là mấy cái gì?” nó cầm một gói đồ ăn vặt đưa cho tôi.

“Không phải mày thích ăn sao, đồ ăn vặt không tốt hả, lại là nhập khẩu, rất đắt tiền!” cho dù đang giận tôi cũng nói đỡ cho Khang Duật.

“Rất đắt!?” Diễm Diễm tức giận tới mức đầu bốc hơi “Hắn rõ ràng là muốn qua sông đoạn cầu! Chị xem đi, trên gói ghi cái gì?” nó chỉ chỉ mấy dòng chữ tiếng anh ngay góc.

Dịch ra chính là – Cơm máy bay.

So với cách nói Công ty phát miễn phí – ác hơn!!

Trên gáy tôi lập tức treo ba vạch đen thui…

Chiêu qua sông đoạn cầu này ra thật sự rất tuyệt tình.

Độ nham hiểm của Khang Duật, thật là chỉ tăng không giảm.

Tuần cuối tháng 7, tôi đi tới trường, đặc biệt mời mới lên gấp từ nhà Lynh Lỵ đi gặp Khang Duật, hội gặp mặt đương nhiên không thể thiếu Giai Dĩnh và Tôn Linh, thuận tiện tôi phải dặn trước Lynh Lỵ, sau khi khai giảng, nếu lúc mẹ tôi tới đưa đồ mới giặt xong, hỏi tại sao nó không về nhà nghỉ hè, thì nó đừng để lộ.

Nó ái muội liếc tôi một cái, hiểu rõ gật đầu.

Tôn Linh và Giai Dĩnh lại truy vấn tôi, cảm giác thế nào?

Tôi nhất thời nóng nảy, đuổi theo tụi nó, làm sáng tỏ sự trong sạch giữa tôi và Khang Duật.

Cái gọi là càng bôi càng đen, giống hệt chuyện xấu lúc tôi học sơ trung, căn bản không ai tin tưởng.

Mẹ tôi ơi, người trên thế giới này đều có tư tưởng rất tà ác.

Khang Duật tuy rằng là phi công thực tập, nhưng từ khi bắt đầu huấn luyện liền có tiền lương, cho nên mời Lynh Lị và mấy đứa kia đi Lăng Lan Các trên đường Tây Duyên An ăn cơm, nhà hàng này rất đắt tiền, tất cả đều là phòng riêng, bán món Trung, có vài món tôi đặc biệt thích.

Nguyên buổi ăn Lynh Lỵ đều chảy nước miếng, hỏi Khang Duật rất nhiều chuyện, ngay cả chuyện tối hôm đó tôi nói dối ở với nó, tôi và hắn làm cái gì nó cũng hỏi.

Khang Duật lại trả lời ba phải kiểu gì cũng được, làm tôi tức giận tới điên cuồng uống nước ô mai.

Một đám con gái líu ríu không dứt, Khang Duật cũng không hề có vẻ mặt không kiên nhẫn, từ đầu tới cuối đều biểu hiện rất ga lăng, rất lễ phép, thậm chí đều chuẩn bị quà cho ba đứa nó.

Tốt hơn Diễm Diễm nhiều.

Tôi đánh giá sau bữa cơm này, nguyên đám tụi nó đều thành nô bộc của Khang Duật.

Bữa cơm ăn hơn 3 tiếng đồng hồ, tụi nó đều cảm thấy mỹ mãn trở về.

Khang Duật đưa tôi về nhà, phương tiện không còn là xe đạp nữa, chuyện đầu tiên hắn về sau khi về nước là mua cho bác Trầm một chiếc Volkswagen Passat 1.8T, ngoại trừ để báo ơn, cũng để sau này có đi đâu cũng tiện hơn.

Bằng lái hắn là của nước ngoài, tạm thời có thể sử dụng ở trong nước một thời gian, hắn chuẩn bị tháng sau thi lại, đổi về bằng lái Trung Quốc.

“Miểu Miểu, có muốn đi du lịch với anh không?” hắn đang rẽ xe.

“Du lịch?”

“Ừ, cuối tháng 8 anh sẽ bắt đầu nhận nhiệm vụ, em cũng phải khai giảng, thừa dịp em nghỉ hè, tụi mình đi du lịch, tụi mình còn chưa đi du lịch với nhau lần nào!”

Tôi nghĩ cũng đúng, chúng tôi yêu nhau 7 năm, thật là chưa từng đi du lịch cùng nhau lần nào, không tính đi chơi mùa Xuân và mùa Thu ở trường.

“Được thôi, nhưng mà em không biết nói với mẹ như thế nào.”

Hắn cười cười “Yên tâm, ba cô bạn cùng phòng của em sẽ giúp em!”

Quả nhiên, hắn làm chuyện gì cũng có lí do.

Hắn biết rõ cây cầu Diễm Diễm tạm thời không dùng được gì, cho nên chuẩn bị tốt đáp cánh lên ba cây cầu tốt hơn của ba đứa kia.

Tôi thở dài môt hơi, nếu không phải tôi chưa tốt nghiệp, mẹ không cho tôi yêu đương, tôi đã bảo hắn đi gặp ba mẹ từ lâu rồi, cần gì lén lút như vậy.

Tuy rằng cửa mẹ tôi hắn có qua được hay không, tôi còn chưa nắm chắc.

“Được rồi, anh sắp xếp đi!” tôi đồng ý.

Tôi đồng ý rồi, nhưng khi máy bay hạ cánh xuống sân bay Phủ Thuận, lên xe taxi, lúc Khang Duật nói muốn tôi đi gặp mẹ hắn, tôi liến hối hận.

“Không đi, thả em xuống, bác lái xe, dừng xe!” tôi gõ thủy tinh, tôi còn chưa chuẩn bị tâm lý.

“Miểu Miểu!” Khang Duật cầm lấy tay của tôi.

“Anh! Anh! Xấu xa, anh nói đi du lịch, em mới đi, không nói phải đi gặp mẹ anh!” nói giỡn à, tôi mặc bộ đồ thể thao, tóc tai cũng không chăm chút gì hết, đi gặp mẹ hắn, không phải là đi chịu chết hay sao.

“Đi du lịch là một việc, gặp mẹ anh cũng là một việc trong đó.” Hắn nói rất đương nhiên.

“Không, anh không nói như vậy, anh chỉ nói hai chữ du lịch!” ngay cả địa điểm cũng không nói, vé máy bay cũng không phải tôi mua, thẻ đăng ký cũng là hắn đổi, tôi chỉ đi theo hắn thôi, đến lúc lên máy bay, hắn còn nói cái gì sợ tôi lần đầu tiên đi máy bay sẽ hồi hộp, dẫn theo cho tôi ba vật quý lúc đi máy bay – nút lỗ tai, gối hơi, bịt mắt, để tôi ngủ một giấc, tôi cũng mơ hồ làm theo.

Đến khi xuống máy bay, tôi mới biết được, tôi đến Phủ Thuận.

Quê của hắn!!!

Tên xấu xa này, nham hiểm với người khác, gài người khác còn chưa tính, sao còn gài tôi nữa.

Tôi là vợ tương lai của hắn nha.

“Không nói vậy, em sẽ lên máy bay sao?” hắn hung hăng dùng ánh mắt đâm tôi mấy nhát.

Ách…

Được rồi, tôi thừa nhận, nếu hắn nói rõ ra là gặp mẹ hắn, tôi thật sự sẽ không đến, bởi vì tôi hơi sợ.

Nhưng mà…bây giờ tới đây, tôi càng sợ.

Tôi sợ tới mức khóc.

Khang Duật vỗ vỗ lưng tôi, bắt đầu dỗ tôi “Miểu Miểu, mẹ anh rất hiền, em không phải sợ, bà sẽ không ăn em, gặp em, khẳng định mẹ thích còn không kịp!!”

Nước mắt tôi đảo quanh trong hốc mắt, làm sao không sợ được.

Trên đời này có một quan hệ rất khó dung hòa, đó chính là quan hệ mẹ chồng nàng dâu.

“Không đi! Không đi!” tôi điên khùng kêu bậy bạ.

Khang Duật cũng không để ý tới tôi, dặn tài xế khóa khóa an toàn, bác ấy lái xe của bác ấy, tôi quậy của tôi.

Xe chạy như bay, cũng không biết đi đâu, đợi tới khi tôi quậy mệt rồi, xe cũng ngừng, Khang Duật trả tiền, kéo tôi xuống xe.

Tôi nghĩ cũng tới nước này rồi, trốn cũng vô dụng, liếc thấy hai tay hắn trống trơn, tôi hồi hộp hỏi “Không phải đi gặp mẹ anh sao, sao không mua gì hết!”

“Mẹ anh không thiếu gì hết.”

“Anh không mua, cũng nói để em đi mua một chút a, hai tay trống trơn đi như vậy, em sợ lắm!” tôi kéo tay hắn, ngăn bước chân hắn lại.

Hắn vuốt vuốt mặt tôi “Em là món quà tốt nhất rồi, mẹ anh thấy em nhất định còn vui hơn thấy núi vàng núi bạc!”

“Thật sự!? Anh thật sự nghĩ như vậy hả?” trong lòng tôi rất bất an nha.

“Thật sự! Anh không lừa em! Đi thôi, lúc này chắc mẹ đang ở hội người cao tuổi tập múa!” hắn dẫn tôi vào một tiểu khu.

Tiểu khu rất mới, xanh hóa cũng làm rất tốt, cuối đường là vài thiết bị tập thể hình, dãy nhà ở là thiết kế cao tầng, dùng màu xanh Nam Kinh, hai bên còn có hoa tươi đẹp đẽ, ngay hàng hiên là cửa phòng trộm rất mới và rào đúc.

Đây là tiểu khu ở đô thị loại hai ở Trung Quốc? Tôi thấy so với khu tôi ở tốt hơn nhiều.

Khang Duật dẫn tôi đi phía trung tâm hoạt động, lúc tới nơi, tôi đứng ở cửa, chân đều run lên.

Đột nhiên có một bác gái ở cửa thấy tôi và Khang Duật, nói vào bên trong “Lão Phúc Tấn, xem ai về kìa!”

Lão Phúc Tấn!?

“Em là tiểu Phúc Tấn, mẹ anh đương nhiên là lão Phúc Tấn!” Khang Duật giải thích “Đều là hàng xóm láng giềng nói cho vui thôi, biệt danh!”

Nói như vậy, lão Phúc Tấn là mẹ hắn đâu.

Chân tôi càng run hơn.

“Ai về?” tôi nghe được một giọng nói thật hiền lành.

“Duật nhi!!” giọng nói hiền lành ngay lập tức đề cao lên quãng tám, vang lên như khóc nức nở.

“Mẹ, mẹ khỏe không?” Khang Duật ôm mẹ hắn thấp hơn hắn hai cái đầu vào trong ngực.

“Khỏe, rất khỏe, ăn ngon, ngủ ngon, để mẹ nhìn con kĩ chút coi!” bà kiễng hai chân, hai tay vuốt lung tung trên mặt Khang Duật “Cao thêm, cũng lớn hơn, sao con về mà không nói với mẹ tiếng nào, bây giờ mấy giờ rồi, 4 giờ chiều rồi, con về nhà trước đi, để mẹ đi chợ mua đồ ăn, làm bánh trẻo cho con ăn.”

“Mẹ, không vội, đi nhà hàng ăn là được rồi.”

“Ăn ở đó phí tiền lắm, mẹ nấu nhanh thôi, không có việc gì, mẹ lớn Trương, con tôi về rồi, tôi không nhảy nữa, mấy bà nhảy tiếp đi.” giọng mẹ Khang Duật rất lớn, chứng tỏ thân thể rất cường tráng.

“Lão Phúc Tấn, bà gấp cái gì, cũng không nhìn xem phía sau con bà còn có một cô con dâu nhỏ dâu?” vẻ ngoài bác gái Trương rất to lớn, nói to tới mức khuôn mặt cũng rung rung.

Con dâu nhỏ là chỉ tôi đi.

Tôi vẫn cúi đầu, thường thường nhìn lén Khang Duật và mẹ hắn, nhưng mà Khang Duật rất cao, chặn tầm mắt, tôi cũng chưa xem được mẹ chồng trông như thế nào.

Nghe vậy, mẹ Khang Duật lập tức vươn đầu ra nhìn tôi.

Ánh mắt hai người chống lại nhau, tôi rốt cuộc biết tại sao Khang Duật đẹp trai như vậy, hắn quả thật như đúc cùng khuôn với mẹ hắn, mẹ hắn đại khái là phụ nữ trung niên đẹp nhất mà tôi từng thấy.

Cái gì gọi là phong vận do tồn, cái gì kêu đẹp lão, cái gì kêu văn tĩnh đoan trang, mẹ hắn hoàn toàn thể hiện ra.

Khang Duật không phải nói mẹ hắn xuất thân nông dân sao.

Không phải tôi khinh thường nông dân, mà là mẹ hắn hoàn toàn không có hơi hướm nông dân gì cả, nếu thật sự là ở đời Thanh, mẹ hắn tuyệt đối chính là một lão Phúc Tấn.

Mẹ Khang Duật nhìn thấy tôi, ánh mắt lập tức tỏa sáng, giống như tôi là kỳ trân dị bảo vậy.

“Mẹ, cô ấy là…” Khang Duật vừa định giới thiệu, mẹ hắn liền mở miệng.

“Mẹ biết, mẹ biết, năm nào con cũng gửi ảnh cho mẹ xem, mẹ nhận ra, mẹ nhận ra, Âu Dương Miểu Miểu, con dâu tương lai của mẹ!!”

Tôi bị sặc nước miếng.

Mẹ Khang Duật mạnh mẽ đi tới bên người tôi, nắm tay tôi lên vỗ vỗ “Nhìn con bé bộ dàng mượt mà cỡ nào, đẹp cỡ nào nha!” nói xong, còn quay đầu nói với mẹ lớn Trương “Bà nói xem có đúng không!!”

Mẹ lớn Trương cũng đi tới, xem xem tôi “Đúng rồi, rõ ràng là bộ dạng vượng phu (giàu chồng)!”

Tôi lại bị sặc nước miếng.

Tôi có phải xuyên qua không!!

Cửa phòng hoạt động đột nhiên náo nhiệt hẳn lên, phỏng chừng đều bị giọng nói của mẹ lớn Trương hấp dẫn, tất cả đều vây quanh tôi xem.

“Không phải nói là con gái Thượng Hải sao, sao không giống gì hết vậy!”

“Tôi thấy giống người Đông Bắc tụi mình!”

“Sao bà thấy được?” có người hỏi.

“Bộ dạng này nhìn là biết, bà xem mông con bé kìa!!”

Mông!!

Mông tôi làm sao vậy, tôi hồi hộp.

“Nhất định sẽ sinh con!!”

Tôi bắt đầu ho khan, nước miếng nghẹn không được nữa.

Bác gái ơi, cháu không tin con gái Đông Bắc không gầy, Lynh Lỵ gầy như da bọc xương còn gì, hơn nữa, bạn học đại học của tôi, hễ là người Đông Bắc thì đứa nào đứa nấy cao gầy, đứa nào cũng lớn lên như yêu tinh.

Mấy người này bị sao vậy nha.

“Sao lại ho khan? Con gái phía nam đúng là yếu đuối!” có một bác gái hét lên.

Tôi là bị dọa, một đám người vây xem tôi như động vật, tôi bị dọa tới ho khan.

“Đừng dọa cháu nó, Duật nhi nhà tôi theo đuổi người ta vất vả, đừng dọa cháu nó chạy!!”

Ho khan, tiếp tục ho khan.

“Duật nhi, nhanh lên, mang con dâu về nhà, mẹ đi mua đồ ăn về làm bánh trẻo cho hai đứa ăn!”

“Mẹ, con nói rồi, không vội, mang hành lý về nhà, đi nhà hàng ăn!!” Khang Duật giữ chặt mẹ hắn lại, lại nắm tay của tôi, kéo hai chúng tôi ra khỏi đám người.

Đến nhà hắn, đây là lần đầu tiên tôi đến nhà chân chính của hắn.

Phòng không lớn, một phòng khách hai phòng ngủ, bố trí rất cổ kính, mẹ Khang Duật giống như sợ tôi nóng, nhanh chân đi mở điều hòa, một lát sau còn đi phòng bếp rót nước, gọt hoa quả.

Tôi đột nhiên cảm thán nghĩ, người Đông Bắc thật nhiệt tình.

Tôi ngồi trên sô pha, không hồi hộp như trước nữa, nhớ tới chính mình còn chưa gọi mẹ hắn đâu.

Nhất thời nghĩ không ra, nên kêu bà bằng gì.

Tôi kéo kéo Khang Duật “Em nên gọi mẹ anh là gì?”

Khang Duật đảo mắt một vòng “Anh gọi mẹ anh bằng gì?”

Tôi trợn trắng mắt “Mẹ a(ơi)!”

Nói xong, Khang Duật cũng hô to “Mẹ, Miểu Miểu gọi mẹ kìa!”

Mẹ hắn đang bưng hoa quả tới, kích động nhìn tôi “Gì? Mẹ…mẹ không nghe được!!”

“Miểu Miểu, kêu lại lần nữa đi!” Khang Duật thúc giục tôi.

Tôi ngồi ngây ra đó, tôi cũng chưa gả cho hắn đâu.

“Sớm muộn gì em cũng phải gọi, thừa dịp bây giờ, kêu cho quen, sau này cũng không xa lạ.” Khang Duật nói thầm bên tai tôi.

Mặt tôi đỏ lên, nhìn mẹ chồng tương lai đang nhìn tôi đầy kỳ vọng, e lệ kêu một tiếng “Mẹ!”

“A–!” mẹ hắn hưng phấn đáp lại “Bé ngoan, mau mau, ăn hoa quả đi, ăn hoa quả!”

Buổi tối, Khang Duật mang tôi và mẹ hắn đi tới một nhà hàng rất nổi tiếng ở Phủ Thuận ăn cơm, là một khách sạn rất có hơi hướm Mãn Thanh, chính là tên đồ ăn làm cho tôi hơi đau đầu.

Cái gì mà nỗ nhĩ cáp xích hoàng kim thịt, cái gì ba món Càn Long đậu hủ, cái gì Bánh ngô Từ Hi, tôi thấy sao không giống như ăn cơm, giống như ăn thịt người a.

Khang Duật cũng gọi mấy món bánh ngọt, nghe nói người Mãn Châu đều thích bánh ngọt, gọi một loại, là bánh Tô Tử Diệp, còn có bánh nhân đậu.

Cuối cùng hắn còn gọi một món canh – thiên hạ đệ nhất canh.

Tôi đang tò mò cái gì gọi là thiên hạ đệ nhất canh.

Lúc bưng lên, choáng váng.

Cái này không phải canh cà rốt thôi.

Tôi lại ho khan.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK