Cha con cũng có nhiều bạn bè quá ha.
Từ Vọng rút cái muỗng Từ Nhất đang cầm lại và âm thầm châm
biếm.
Tình cảnh hôm ở bệnh viện còn rất sống động, Từ Vọng không nghĩ họ thật sự là bạn thân.
Qua thái độ
của Lục Bá An thì có nói là kẻ thù cũng không phải nói quá.
Có điều Tưởng Tại lại cười như một làn
gió mát, không một chút công kích nào, làm Từ Vọng không thể dữ dằn nổi.
Cô không biết phải đáp trả
thế nào, nên chỉ cười gượng một tiếng.
Từ Nhất thấy mẹ mình lấy cái muỗng đi, bé giận dữ kêu lên ‘a a’, khuôn mặt nhỏ nhắn dễ thương nhăn
nhó.
Tưởng Tại cúi xuống, mỉm cười nhìn bé: “Đứa bé rất dễ thương, rất giống Lục Bá An.”
Đúng là Từ Nhất giống cha hơn, vẻ mặt cau có của bé hệt như phiên bản nhỏ của Lục Bá An.
Từ Vọng cẩn thận dò xét thái độ của anh ta, Tưởng Tại mỉm cười một lúc, rồi đứng thẳng dậy bùi ngùi
nói: “Không ngờ Lục Bá An cũng sẽ có ngày kết hôn và có con.”
Dường như ai biết chuyện Lục Bá An đã kết hôn và có con, thì phản ứng đầu tiên cũng đều là ngạc
nhiên, có thể thấy rằng hình tượng “huy hoàng” của Lục Bá An trong lòng mọi người.
Từ Vọng vẫn không trả lời anh ta, chỉ mỉm cười lịch sự.
“Tôi có thể ngồi đây không?” Anh ta khách
sáo hỏi.
Từ Vọng không tiện từ chối, nên gật đầu đồng ý.
Tưởng Tại thong thả ngồi xuống, không biết đang
nghĩ gì mà nụ cười trên khuôn mặt dịu hơn: “Tôi
đang đợi một người bạn, không ngờ lại gặp cô ở đây, cho nên đi đến chào hỏi cô.”
“Thế à.” Từ Vọng cười nhẹ trả lời, thầm nghĩ anh ta chẳng giống như chỉ muốn trò chuyện đơn giản
đâu.
“Tuy bây giờ tôi và Bá An đã là người xa lạ, nhưng dù sao cũng từng là bạn, nên tò mò về cuộc sống
của cậu ấy.
Hy vọng cô không cảm thấy phiền, tôi không có ý xấu đâu.” Anh ta mỉm cười bất đắc dĩ,
giải thích: “Trước đây tôi đã làm chuyện có lỗi với cậu ấy, nên vẫn luôn cảm thấy áy náy.”
Từ Vọng rất muốn hỏi xem rốt cuộc anh ta đã làm chuyện gì có lỗi với Lục Bá An, nhưng lại không dám
hỏi, nhiều chuyện cũng phải tùy người tùy lúc, cho nên cô vẫn chỉ cười nhẹ.
“Có điều, bây giờ cậu ấy sống rất tốt, có con trai đáng yêu thế này, chắc là mọi chuyện cũng đã
qua.” Anh ta vừa nói vừa nhìn Từ Nhất, trong mắt mang theo niềm vui.
Từ Vọng đang ngại vì nãy giờ không đáp lại anh ta câu nào, thì nghe anh ta hỏi: “Tính tình cậu ấy
không được tốt, chắc cô chịu không ít ấm ức nhỉ?”
Rõ ràng anh ta rất hiểu tính cách của Lục Bá An, nói câu nào cũng đúng, có điều lời nói nghe rất
kỳ.
Cô không thích chia sẻ chuyện riêng tư với người lạ, nên trả lời qua loa: “Cũng được.” Trước
kia thì đúng là không tốt, còn hiện tại… không biết tại sao anh lại đổi tính rồi.
Tưởng Tại mỉm cười, yêu thích xoa đầu Từ Nhất, động tác đột ngột của anh ta làm Từ Vọng hơi giật
mình, nhưng anh ta cũng nhanh chóng rụt tay về.
“Chuyện cô gặp tôi hôm nay vẫn đừng nên nói cho cậu ấy biết, tránh cậu ấy lại giận cá chém thớt với
cô.” Anh ta hơi cúi người, chào tạm biệt rồi rời đi.
Từ Vọng nhìn theo tấm lưng của anh ta, không hiểu sao lại cảm thấy khó chịu.
“Ai vậy? Trông thật đẹp trai, nhã nhặn lịch sự, đúng gu chị thích.” Từ Vọng nhìn Ninh Vi: “Cô gái
à, cô đã có chồng rồi đó.”
“Thưởng thức, thưởng thức đơn thuần thôi mà.” Ninh Vi dời mắt, cười he he.
Từ Vọng trầm tư: “Em cứ cảm thấy anh ta là lạ.”
Rõ ràng là một người làm người khác cảm thấy rất thoải mái, chỉ là không hiểu sao lời nói lại hơi
quái lạ.
“Đẹp đến quái lạ chứ gì.”
Ninh Vi phán một câu, đổi lại ánh mắt khinh thường của Từ Vọng.
Cô nương này sao lại thích trông
mặt bắt hình dong thế không biết.
Từ Vọng và Ninh Vi shopping xong thì sức cùng lực kiệt.
Về đến nhà thấy Lục Bá An nhàn rỗi ngồi đọc
sách, cô không khỏi tự hỏi tại sao mình lại nông nổi mà muốn đi dạo phố.
Lục Bá An bế Từ Nhất trong xe đẩy trẻ em ra, cục cưng Từ Nhất vừa mới ngủ dậy nên đôi mắt mờ mịt
mông lung, thấy cha thì vô cùng thích thú nở nụ cười.
Ánh mắt Lục Bá An lấp lánh ý cười, bế con
trai không thả xuống.
“Mệt chết em rồi.” Từ Vọng kiệt quệ nằm bò lên ghế sofa, cử động một tí cũng thấy mệt mỏi.
Tài xế
xách chiến lợi phẩm của cô vào nhà, rồi nói vài lời với Lục Bá An trước khi rời đi.
Sau khi tắm xong, Từ Vọng nghịch nghịch mái tóc vừa sấy của mình, cảm thấy vẻ mặt của Lục Bá An
không được tốt lắm, đang định tránh xa anh ra thì nghe anh nói: “Đến đây.”
Từ Vọng rề rà đi tới, Lục Bá An kéo tay cô một cái, làm cô ngồi xuống cạnh anh.
Im lặng một lúc, Lục Bá An cố bình tĩnh lại, rồi mới nhẹ nhàng hỏi cô: “Hôm nay hắn ta nói gì với
em.”
Từ Vọng nghĩ một lúc mới biết ‘hắn ta’ trong miệng anh là ai, bèn bật thốt: “Sao anh lại biết hôm
nay em gặp ai?”
“Chú Vương nói cho anh biết.” Chú Vương tài xế là người giúp việc lâu năm của nhà họ Lục, đương
nhiên biết Tưởng Tại là ai.
Ông chờ trong xe một lúc lâu, thấy Tưởng Tại từ trong quán cà phê đi
ra, nên quyết định trở về sẽ nói cho Lục Bá An biết.
“Ồ, em còn tưởng anh cho người theo dõi em chứ.” Từ Vọng yên tâm trả lời câu hỏi của anh: “Anh ta
chỉ đến chào hỏi em và nói cảm thấy có lỗi với anh.
Cuối cùng còn dặn em đừng nói cho anh biết
chuyện hôm nay đã gặp anh ta, vì anh có thể sẽ trút giận lên em.”
Nói xong, cô cẩn thận quan sát vẻ mặt của Lục Bá An.
Lục Bá An nhìn thấy ánh mắt dè dặt của cô thì có hơi phức tạp.
“Sau này thấy hắn ta thì tránh xa ra một chút.” Anh trầm giọng dặn dò.
Sau đó, anh kéo cô lên giường ngủ, vẫn ôm lấy cô từ phía sau như thường ngày.
Từ Vọng thấy anh
không có dấu hiệu tức giận, ánh mắt tỏa sáng trong đêm tối.
Cô thật sự càng ngày càng không hiểu nổi anh.
Ban đầu Từ Vọng thích Lục Bá An là vì anh đẹp trai.
Nhưng có một điều có lẽ Tưởng Tại không nói
sai, tuy tính cách Lục Bá An không tốt lại còn cao ngạo lạnh nhạt, nhưng lại không phải là người
lạnh lùng vô tình.
Ít nhất trước đây là như vậy.
Đó là kì thi đầu tiên sau khi Lục Bá An chuyển đến trường trung học Xuân Thành, anh bỏ xa các bạn
học cùng tuổi, giành hạng nhất một cách vững vàng và nổi trội tuyệt đối.
Từ Vọng vừa ghen tị lại vừa vui vẻ, cầm bài thi của mình nói với Lâm Thư: “Haiz, cậu nói xem tại
sao cậu ấy đọc truyện mỗi ngày, đi học cũng không
chú ý nghe giảng, thế mà lại thi tốt như vậy.” Còn cô rõ ràng rất chăm chỉ nhưng thi cử vẫn không
như ý.
Lâm Thư nói: “Có lẽ là vì thông minh đó.”
Từ Vọng rầu rĩ: “Ôi chao, thông minh như vậy, làm sao tớ có thể bớt thích anh ấy được đây.”
Cô cầm bài thi định đi nhờ anh chỉ bài, nhưng còn chưa đến gần thì nhìn thấy có một nữ sinh cũng
ngại ngùng cầm bài thi đến tìm anh để hỏi.
Nhưng Lục Bá An không quan tâm, cũng chẳng để ý nữ sinh
kia bị làm lơ có xấu hổ hay không.
Thấy thế, cô không dám tới hỏi nữa.
Bởi vì anh luôn đơn độc một mình và không bao giờ tiếp cận bất cứ ai, nên dần dần có người đồn rằng
anh rất kiêu căng và coi thường bạn cùng lớp.
Từ Vọng nhớ ngày hôm đó anh đưa giấy cho cô lau máu mũi, sau đó còn đưa cô về nhà, trong lòng thầm
nói, thật ra anh cũng không phải là người không biết lý lẽ như mọi người đồn.
Chỉ tại thường ngày
anh trưng ra vẻ mặt người lạ chớ lại gần, thật sự khiến người khác e ngại.
Có một hôm Từ Vọng ở lại làm trực nhật, ngoài cửa sổ ánh nắng chiếu khắp trời.
Trong phòng học chỉ
còn bốn bạn, ngoài một bạn cùng cô trực nhật ra, thì chỉ còn Lục Bá An và một nam sinh tên Lý
Nguyên.
Lý Nguyên là người đứng nhất lớp trước khi Lục Bá An chuyển tới, là một học sinh trầm lặng
ít nói, suốt ngày chỉ si mê học tập.
Nói cậu ta si mê không phải là không có nguyên nhân, cô là vì trực nhật nên chưa thể về, Lục Bá An
có lẽ vì đang mải đọc truyện gì, còn Lý Nguyên là vì có bài tập nào đó không giải được, trên giấy
nháp của cậu chi chít các công thức toán học.
Từ Vọng ở trên bục lau bảng, bạn học bên cạnh nhích lại gần nói nhỏ với cô: “Từ Vọng, cậu xem, Lý
Nguyên đang lại gần anh chàng người băng kia kìa.”
Từ Vọng cầm bông lau bảng trong tay, nhìn thấy Lý Nguyên đang cầm đề toán đi tới chỗ Lục Bá An.
Mặc
dù cô không thích giọng điệu châm biếm của cô bạn trực nhật cùng, nhưng cũng hơi cảm thấy lo lắng
cho Lý Nguyên, hỏi ai không hỏi lại đi hỏi Lục Bá An.
Chỉ thấy cậu ta đi tới trước mặt Lục Bá An, vô cùng khách sáo nói: “Bạn Lục, tôi có một bài không
hiểu, không biết cậu có thể giải giúp tôi không?”
Lục Bá An dời mắt khỏi quyển truyện, nhìn Lý Nguyên, sau đó ngoài dự đoán của mọi người, nhận lấy
đề bài.
Suy nghĩ một lúc, anh rút một tờ giấy trên bàn, ngón tay thon dài cầm bút, viết đáp án và
cách giải xuống giấy.
Sau khi viết xong, anh đưa giấy và đề lại: “Nếu không hiểu thì có thể hỏi lại tôi.”
Lý Nguyên nhận lấy và xem một cách cẩn thận, sau đó có vẻ hiểu ra, nói với người xếp hạng trên
mình: “Thì ra là vậy…”
Bạn học vốn đang định xem trò cười không tin vào những gì vừa thấy, còn Từ Vọng thấy Lý Nguyên mê
muội chìm đắm vào bài giải thì không hiểu sao trong lòng hơi ghen tị.
Sau khi trực nhật xong, Từ Vọng không ra về, mà ở lại lớp đợi cho đến khi mọi người về hết, cô mạnh
dạn cầm đề thi đi tìm Lục Bá An, nói nhỏ: “Bạn Lục, tôi có một bài không giải được muốn hỏi cậu.”
Lục Bá An đưa tay nhận tờ đề, thì thấy trên đề thi đầy dấu gạch chéo đỏ.
“Không hiểu chỗ nào?” Anh
lạnh lùng hỏi.
Thấy anh không từ chối mình, Từ Vọng vui vẻ chỉ vào tờ giấy: “Câu này, câu này và câu này nữa.”
Anh liếc nhìn cô: “Những câu này giáo viên đã giảng trên lớp rồi.” “À, phải không? Tôi không hiểu.”
Cô tỏ vẻ ngây thơ vô tội.
Lục Bá An nhìn sâu vào cô, sau đó cầm bút lên viết ra câu trả lời đúng và cách giải.
Từ Vọng ngắm
bàn tay đẹp đẽ của anh, không thể không hỏi:
“Bạn Lục, tại sao mấy người khác hỏi thì cậu lại phớt lờ, còn Lý Nguyên hỏi thì cậu lại trả lời?”
Lục Bá An không trả lời cô, cô nói ra suy đoán của mình: “Có phải vì mấy người kia không thật lòng
muốn hỏi bài, chỉ có Lý Nguyên hỏi thật, nên cậu mới chỉ cho cậu ấy không?”
Anh nhìn cô: “Còn cậu thì sao?”
Từ Vọng bị anh nhìn mà hoang mang, không thể nói dối rành rọt, mà đỏ mặt nói: “… Tôi thật sự không
biết câu này.”.