Sau khi diệt trừ Mặt Nạ Quỷ, cả nhóm không vội quay lại Huyền Thiên Các.
Với động tĩnh ngày hôm đó, người dân trong trấn biết rằng nơi đây có tiên nhân đã đến chỗ họ tiêu diệt yêu quái.
Vì vậy, trong khoảng thời gian này, không ngừng có người đến cầu xin Kỷ Phi Thần giúp đỡ.
Sau khi tìm hiểu tình hình, phát hiện hầu hết đều là mấy tên tiểu quỷ, nhưng do cân nhắc việc Thẩm Vãn Tình cần phải điều dưỡng, không thích hợp đi đường, nên bọn họ tạm thời ở trong một quán trọ trong trấn, nhân tiện giúp đỡ những người dân gần đó diệt trừ yêu ma.
Bệnh nhân là Thẩm Vãn Tình đây sinh hoạt vô cùng thoải mái.
Cô có thể không giỏi thứ gì nhưng việc há miệng chờ ăn thì lại rất có năng lực.
Khi đám người Phong Dao Tình hỏi tại sao cô lại tùy tiện động thủ giết chết Mặt Nạ Quỷ, Thẩm Vãn Tình khóc lóc than thở đến vô cùng chân thành: “Bởi vì muội biết Mặt Nạ Quỷ vô cùng quỷ kế đa đoan, sợ hãi nó có ý bịa chuyện vô cớ, đánh lạc hướng chú ý của Kỷ đại ca. Muội nhất thời lo lắng cho an nguy của Kỷ đại ca cùng Phong tỷ tỷ nên mới tùy tuyện động thủ.”
Cô vừa nói vừa che mặt, hít hít cái mũi, trông vô cùng đáng thương: “Thật xin lỗi, là do muội quá lỗ mãng, không thành thục như Kỷ đại ca, chỉ một lòng muốn nhanh chóng tiêu diệt nó nên mới hấp tấp như vậy, gây rắc rối cho mọi người. Ca ca, tỷ tỷ, mọi người sẽ không trách muội chứ?”
Nghệ thuật trà xanh siêu cấp.
Rất già đời.
Quả nhiên, sau khi nghe cô nói như vậy, Phong Dao Tình và Kỷ Phi Thần làm sao còn muốn trách cứ cô, thậm chí còn có chút cảm động.
Rồi trả lời một câu đậm chất tiêu chuẩn: “Sao ta lại trách cứ muội? Muội là một người hiểu chuyện, chúng ta đau lòng còn không kịp.”
Thế là sau khi trở về trong cuộc hàng yêu, bọn họ mang đến cho cô rất nhiều thức ăn và thoại bản để cô tiêu khiển, giải trí. Phong Dao Tình thậm chí còn may cho cô mấy bộ quần áo rất xinh đẹp.
Mới đầu Thẩm Vãn Tình còn hơi ngượng ngùng.
Càng về sau càng thành thạo mà báo cáo thực đơn hàng ngày của mình, thuật tiện liệt kê một đống thoại bản mình muốn đọc cho Kỷ Phi Thần, đồng thời còn bắt đầu xem xét màu sắc cho chiếc váy mới của mình.
Ngắn ngủ có mấy ngày, Thẩm Vãn Tình tăng ba cân.
Phát hiện này khiến cô bị sốc, cảm thấy mình không thể tiếp tục như vậy được nữa.
Nhưng đêm đó, Kỷ Phi Thần lại mang chân heo quay mà phải xếp hàng dài mới mua được đến cho cô.
Vì vậy, Thẩm Vãn Tình thay đổi quyết định.
Từ yên tâm thoải mái ăn chân giò quay, thành vừa lo lắng vừa ăn chân giò quay.
Mấy ngày nay Thẩm Vãn Tình đều không gặp Tạ Vô Diễn.
Hỏi Kỷ Phi Thần thì nhận được câu trả lời vô cùng không bình thường: “Tạ công tử đi giúp trấn trên trừ yêu diệt quỷ.”… Có vẻ như lại vụng trộm đi gây sự.
Cô thật ra cũng không ngại việc Tạ Vô Diễn gây rối.
Cho dù là hắn giết người hay là giết quái vật, nó cũng không liên quan gì đến cô. Thẩm Vãn Tình không phải là người của thế giới này, cô không cần phân biệt đâu là chính, đâu là tà. Có rất nhiều danh môn chính phái, ra vẻ chính nghĩa, còn không đáng yêu bằng Tạ Vô Diễn nửa đêm chơi cờ cá ngựa với cô.
Dù sao hắn cũng tốt xấu cứu cô hai lần.
Cho nên miễn là hắn không xen vào tình yêu của nam nữ chính, hoặc là nhất thời muốn hủy diệt thế giới thì cô sẽ mặc kệ.
Dù gì hắn cũng chính là một nhân vật phản diện đáng yêu, mê người.
Mặc dù không gặp Tạ Vô Diễn, nhưng cô thường xuyên bắt gặp thú cưng của hắn, chính là con chim bồ câu vô dụng.
Mỗi đêm con chim Huyền Điểu đều vênh váo vỗ cánh bay trong phòng của cô, kêu la ỏm tỏi: “Nếu như không phải là bởi vì cứu ngươi, điện hạ nhà ta cũng không phải vất vả đến tận đây. Ngươi, nữ nhân này thế mà còn có thể yên tâm thoải mái ăn uống thả phanh, lẽ nào lại vô lý như vậy.”
Vừa nói vừa vụng trộm lấy đi bánh quế hoa xốp giòn của cô.
Thẩm Vãn Tình ồ lên một tiếng, sau đó hỏi: “Ngày mai ngươi có muốn ăn thịt viên kho tàu không?”
Huyền Điểu: “Muốn!”
Thế là một người một chim kỳ kỳ quái quái mà lập ra hữu nghị.
Mấy ngày nay, Tạ Vô Diễn quả thực là đi trừ yêu diệt quái.
Ngày hôm đó bị Mặt Nạ Quỷ đoán ra thân phận, đã cho hắn một lời nhắc nhở.
Khi mới giải thoát khỏi phong ấn, hắn gây ra động tĩnh lớn, sức mạnh trong cơ thể thì bất ổn, không cách nào che giấu, còn thu hút không ít yêu ma muốn ăn sức mạnh của hắn trên đường đến Huyền Thiên Các.
Mặc dù đã bị hắn thanh lý đi hơn nửa, nhưng vẫn luôn có những con cá lọt lưới.
Vì để cảnh cáo bọn chúng không được nói nhảm, Tạ Vô Diễn vô cùng vui vẻ đốt nơi trú ẩn của bọn chúng, đứng trên cành cây nhìn đám quỷ bị ngọn lửa thiêu đốt linh hồn mà chạy trối chết.
Có mấy con tính tình không tốt, chửi ầm lên.
Thế là Tạ Vô Diễn liền dứt khoát đốt tất cả thành tro, kết thúc một cách yên tĩnh.
Giải quyết xong những tên lọt lưới, Tạ Vô Diễn vừa quay về nhà trọ liền nhìn thấy Huyền Điểu béo ục ịch nâng cao bụng đi ra từ phòng của Thẩm Vãn Tình.
Thậm chí còn nấc một cái đặc biệt vang dội.…..
Khứu giác của Huyền Điểu rất tốt, vừa quay đầu lại nhìn thấy Tạ Vô Diễn, nó lập tức giương cách bay về phía hắn.
Mang theo hương vị của thịt viên kho tàu.
Sau đó, Tạ Vô Diện không chút lưu tình búng vô đầu nó.
Huyền Điểu ủy khuất ôm trán, mở miệng ra lại là một cái nấc.
Tạ Vô Diễn lạnh nhạt liếc nó một cái, ngẩng đầu nhìn về phía cửa sổ nhỏ.
Bên trong sáng trưng, trên bệ cửa là những chậu hoa.
Mà Thẩm Vãn Tình đang ở trong lại không hề hay biết chuyện gì.
Cô đang vui vẻ thử quần áo mới mà Phong Dao Tình gửi cho cô.Đó là một mấy bộ váy được thiết kế riêng, phần eo được thiết kế một cách khéo léo, sau khi mặc lên có thể tôn lên khuôn ngực hoàn hảo, còn khoe khéo đôi chân dài và bờ mông căng tròn.
Quá hạnh phúc.
Làm người bệnh quá hạnh phúc.Đúng lúc này, cô nghe thấy tiếng động nhỏ ngoài cửa sổ.
Thẩm Vãn Tình ngay cả đầu cũng không quay lại, suy nghĩ chỉ có thể là con Huyền Điểu tham ăn quay trở lại, vì vậy cô thản nhiên nói: “Quả anh đào giòn do Kỷ đại ca gửi ở trên bàn, bánh xốp Phong tỷ tỷ mua để ngoài cửa ra vào, muốn ăn gì thì tự lấy.”
Nói đến đây, cô nghĩ nghĩ, lại bổ sung: “Đúng rồi, nhân tiện mang một hộp bánh xốp vào giúp ta, để xa quá ta lười di chuyển.”
“Có cần ta đút hộ luôn không?”
“Nếu ngươi không thấy phiền thì cũng…”…Lưng Thẩm Vãn Tình tê rần, động tác đột nhiên đông cứng lại.
Có chuyện gì vậy, từ khi nào giọng con Huyền Điểu muốn ăn đòn kia lại trở nên trầm khàn và từ tính như vậy.
Cô bỗng nhiên quay người lại, đồng tử hơi co lại.
Là hắn.
Nhân vật phản diện đáng yêu, quyến rũ, Tạ Vô Diễn.
Thẩm Vãn Tình luống cuống tay chân nắm chặt quần áo che ngực, hít sâu một hơi: “Sao ngươi lại không gõ cửa?”
Tạ Vô Diễn: “Ta vào bằng cửa sổ.”… Ngươi có phải hay không cảm thấy câu nói này còn rất có đạo lý?
Thẩm Vãn Tình muốn mắng người, nhưng cô lại không thể đánh bại vị tổ tông trước mặt này nên cô chỉ có thể nhịn.
Hai người nhìn nhau hồi lâu, ngay cả Huyền Điểu ở bên cạnh cũng lặng yên không động đậy.
Cuối cùng, Thẩm Vãn Tình không nhịn được nữa, thân thiện nhắc nhở: “Tạ công tử, ngài không phát hiện sao? Ta còn chưa mặc xong quần áo.”
Tạ Vô Diễn cuối cùng cũng nhúc nhích, hắn chậm rãi dời tầm mắt khỏi khuôn mặt Thẩm Vãn Tình, khẽ lướt qua ngực cô, sau đó nhướng mày, qua người lại, chỉ nói một chữ: “Ồ”
Không biết tại sao nhưng Thẩm Vãn Tình cảm thấy mình bị sỉ nhục.
Loại phản ứng bình thản mang theo chút ghét bỏ, quả thực so với giết người còn khó chịu hơn.
Cô tức giận mặc quần áo tử tế, đi tới cửa cầm hộp bánh xốp vào, đặt trên bàn rồi ngồi xuống. Cô nhìn lên, phát hiện Tạ Vô Diễn vẫn đứng ở đó, không nói lời nào, chỉ bình tĩnh như vậy nhìn cô.
Mãi cho đến lúc này, Thẩm Vãn Tình mới ngửi được mùi máu tanh trên người Tạ Vô Diễn.
Không quá nặng mùi, nhưng lại mang theo một chút yêu khí u ám, khiến xung quanh ngập tràn hơi thở lạnh lẽo.
Thẩm Vãn Tình cúi đầu, nhặt bánh xếp lên đĩa, sau đó đưa về phía hắn: “Ăn không?”
Tạ Vô Diễn không trả lời, trong đôi mắt đỏ bừng không có cảm xúc, thật lâu sau mới thình lình nói một câu: “Ngươi không hỏi ta xem mấy ngày nay ta đi làm gì?”
Thẩm Vãn Tình thuận theo hỏi: “Được rồi, mấy ngày nay ngươi làm gì?”
“Giết người, còn giết cả quỷ.”
Không ngờ Tạ Vô Diễn thực sự trả lời cô.
Giọng điệu của hắn không có vẻ gì là tức giận cả, lộ ra một cỗ lạnh lùng: “Ngươi biết quá nhiều chuyện, đối với ta mà nói thì nó không phải là chuyện tốt.”
Hô hấp của Thẩm Vãn Tình đình trệ.
Vỡi.
Cô thu hồi câu nói kia, tên Tạ Vô Diễn này không hề là một nhân vật phản diện đáng yêu, quyến rũ.
Cái này không phải là đang đe dọa cô sao.
Dịch ra là: Ngươi biết quá nhiều, cho nên ta phải giết ngươi, ngươi cảm thấy thế nào?
Thẩm Vãn Tình chậm rãi thu tay về, suy nghĩ một lúc, khó khăn nói: “Là như vậy, nếu bây giờ ta nói không muốn biết mấy ngày nay người làm cái gì, còn kịp không?”
Tạ Vô Diễn đột nhiên cười như bị chọc vào điểm cười, giọng nói trầm thấp, lồng ngực khẽ rung.
Câu hỏi này kỳ thực cũng không phải là một lời uy hiếp.
Chính là Tạ Vô Diễn đang khuyên bảo chính mình rằng đáng lẽ ra hắn không nên lưu lại Thẩm Vãn Tình.
Nhưng hắn đột nhiên nhận ra rằng mình không muốn giết nàng.
Cho dù khi ở phía sau núi Huyền Thiên, rốt cuộc nàng có phải hay không muốn giết hắn.
Hay là hôm đó nàng đốt máu giết Mặt Nạ Quỷ, có phải nàng muốn giúp hắn che giấu thân phận hay là có động cơ khác.
Thì Tạ Vô Diễn đều không muốn giết nàng.
Thẩm Vãn Tình không thể hiểu được cảm xúc của vị tổ tông này, sau khi cô sợ hãi ăn hết một miếng bánh xốp, nhìn thấy Tạ Vô Diễn lại không nói câu nào, đầu cô lại có chút nhức.
Vì để tránh việc hắn lại mở miệng ra nói về vấn đề tử vong, Thẩm Vãn Tình quyết định chủ động xuất kích.
Cô nhìn từ trên xuống dưới, tầm mắt rơi vào tay phải của Tạ Vô Diễn đang quấn mấy miếng vải, cố ý ngạc nhiên: “Tạ công tử, sao ngươi lại bị thương?”
Tạ Vô Diễn liếc nhìn tay phải của mình, nhướng mày, không nói gì.
Thẩm Vãn Tính làm bộ đau lòng, thương tâm: “Rốt cuộc là tên yêu ma độc ác nào có thể ra tay hung ác như vậy? Thật quá đáng!”
Tạ Vô Diễn: “Là ngươi.”
Thẩm Vãn Tình: “…A, cái kia không sao, ăn chút bánh đi.”
Sau khi ăn xong một miếng bánh, Thẩm Vãn Tình nhận ra có gì đó sai sai.
Cô làm Tạ Vô Diễn bị thương khi nào?
Cô nhớ lại lúc linh hồn bị thoát ra khỏi cơ thể, khi cơ thể gần như bị đốt cháy thì tiếp xúc được một cỗ sức mạnh.
Thẩm Vãn Tình khẽ giật mình.
Cô có thể nhìn thấy kí ức của Tạ Vô Diễn là bởi vì cỗ sức mạnh kia là của hắn sao?
Nghĩ đến đây, cô đột nhiên có chút cảm động.
Bởi vì cỗ cảm động này, lá gan càng lớn hơn, thậm chí gan to bằng trời mà vươn tay ra chạm vào cánh tay phải bị thương của Tạ Vô Diễn, nhìn vào mắt hắn, chân thành nói: “Đau không?”
Tạ Vô Diễn nhìn vào mắt cô, môi mỏng khẽ nhếch.
Mà đúng lúc này…
“Thẩm Vãn Tình, Kỷ đại ca hỏi ngươi có muốn xuống lầu ăn chút gì không.” Tăng Tử Vân bất ngờ mở cửa.
Lại một người nữa nhìn đến, Thẩm Vãn Tình cảm thấy có chút xấu hổ.
Hơn nữa, tư thế hiện tại của hai người có chút tình ý.
Tăng Tử Vân thấy vậy, cắn răng, giậm chân một cái, xoay người bỏ chạy.
Thẩm Vãn Tình rút tay về, cười gượng ha hả vài tiếng, rồi nhanh chóng chuồn êm xuống lầu, để Tạ Vô Diễn ở trong phòng một mình.
Tuy nhiên, khi vừa đi tới góc ngoặt, Tăng Tử Vân đột nhiên xông tới làm cô giật nảy mình.
“Chúng ta cạnh tranh công bằng.” Tăng Tử Vân khoanh tay, bộ dáng như tiểu thư nhà giàu kiêu ngạo.
Thẩm Vãn Tình: “…?”
Cô hơi sững sờ, sau đó phản ứng lại: “Cô hiểu lầm rồi, ta không thích Kỷ Phi Thần.”
“Ta nói là Tạ công tử.” Tăng Tử Vân nói, “Dù sao ngươi cũng bị từ chối, vì vậy chúng ta cạnh tranh công bằng.”
Thẩm Vãn Tình: “?”
Danh Sách Chương: