Ở Hà Lan, thấm thoát đã hai tháng.
Buổi tối, Giản Lộ ngồi phịch xuống sô pha xoa xoa chân. Hôm nay, hai người vào nội thành dạo phố, mua không ít đồ linh tinh, chân cũng đi không ít đường. Giản Lộ cảm thấy thành phố Amsterdam này thật giống một người điên. Bọn họ trọ tại vùng ngoại ô này, không khí yên tĩnh, ôn hòa, thậm chí đi vài dặm đường mới nhìn thấy người. Nhưng mà vừa tiến vào nội thành, những màu sắc rực rỡ của sự vật đập vào mắt, đám đông đi lại khác hẳn với vùng ngoại ô.
Ha ha, nhớ tới lúc Lâm An Thâm chen chúc trong đám đông, càng đi, mặt càng banh ra mà lại không dám biểu hiện trước mặt cô, Giản Lộ không nhịn được, cười trộm một tiếng…
Phòng tắm truyền ra tiếng nước chảy ào ào. Hồ Ly vào tắm đã lâu… Thực ra, cô cũng biết, phàm là anh phải lặn ngụp trong đám người đó thì về nhà nhất định phải trụ trong phòng tắm 1, 2 tiếng, riết cũng đã thành thói quen.
Giản Lộ tùy ý nhìn lại đống chiến lợi phẩm ngày hôm nay, từ trong túi lôi ra một quyển sách, trang bìa là tiếng Hà Lan.
Cô vẫn nhớ rõ, quyển sách này lấy ở một con phố mà có rất nhiều cô gái ngồi trong tủ kính, có chút khiêu khích người nhìn. Lúc ấy, Giản Lộ cố ngoái nhìn những cô gái đó. Cô đang chú ý tới người đi đường, dường như tất cả đàn ông đều nhìn chằm chằm vào đủ loại người đẹp thì người đàn ông của cô lại cố kéo cô đi thẳng về phía trước như đang vội vàng rời khỏi con phố đó…
Buồn bực, cô cũng không ngại anh ngắm những người đẹp dị quốc này vài lần, ngược lại, chính anh lại không kiên nhẫn…
Thật lãng phí…
Giản Lộ lắc đầu thở dài, nhét lại quyển sách vào bên trong giấy bọc.
Lâm An Thâm đã tắm xong liền đi ra, vừa lau tóc vừa phóng mắt tìm Giản Lộ, anh phát hiện phòng im lặng đến mức đáng nghi ngờ. Giản Lộ đang an vị ngồi ở sô pha bên kia, không biết đang xem chương trình gì đến mê mẩn. Anh đi qua, ngồi cạnh Giản Lộ, trên màn hình là một nam một nữ, nhưng không có âm thanh, thì ra là không mở tiếng.
Lâm An Thâm liền ấn phím bật tiếng.
Tiếng hai nhân vật đang đối thoại vang lên trong phòng. Là tiếng Hà Lan mà cô không hiểu.
Lâm An Thâm đang định dựa vào bên người Giản Lộ, cùng cô xem ti vi, nhưng anh lại phát hiện khuôn mặt cô đỏ rực, ngay cả mắt cũng không dám liếc anh một cái. Lâm An Thâm vừa định hỏi nguyên nhân thì TV truyền ra những tiếng thở dốc liên tiếp, một nam một nữ đang trình diễn tiết mục vật lộn kịch liệt, lộ liễu, không hề che đậy…
Thân thể anh cứng đờ.
Lâm An Thâm nhìn Giản Lộ, vừa vặn thấy cô đang nhìn anh.
“Em…”
“Em…”
Hai người cùng mở miệng lại cùng ngậm miệng.
Im lặng, chỉ có những âm thanh kích thích từ TV truyền ra. Khuôn mặt cả hai người nhất thời đỏ rực.
“Anh… Anh đỏ mặt như vậy làm gì… Không được đỏ!”
“…” Không phải khuôn mặt của cô lại càng đỏ…
“Nhìn em làm gì…!”
“…”
“Đừng dựa lại đây… A…”
“…”
“Anh… Anh đừng nhân cơ hội… Cái đĩa này là vô tình em mở phải mà thôi…!”
“…”
“Móng vuốt! Bỏ móng vuốt của anh ra!”
“…”
“… Em còn chưa tắm…”
“…”
“A…! Sắc Hồ Ly…”
“…”
“Lâm An Thâm… Hôm nay chúng ta đi nhiều lắm rồi… Buổi tối nên ngủ đi~~”
Lâm An Thâm từng chút, từng chút cướp lấy lời Giản Lộ, không cho cô lại ồn ào. Buổi tối cũng phải hoạt động…
Nhưng đang muốn cởi bỏ quần áo của cô thì tiếng chuông di động lỗi thời vang lên.
“Điện thoại của em…” Nằm gọn trong móng vuốt hồ ly, Giản Lộ phát ra giọng mỏng manh.
“Mặc kệ.” Mỗ Hồ Ly ấn bàn tay đang muỗn giãy dụa của cô xuống, sau đó anh tiếp tục muốn làm gì thì làm.
Nhưng mà tiếng chuông vẫn kiên cường reo, đàn áp tiếng trong TV truyền ra.
Lâm An Thâm ảo não vò tóc!
Thừa dịp Lâm An Thâm sơ hở mở đường, năm ngón tay Giản Lộ bắt được chiếc điện thoại, vẻ mặt của anh khiến người ta phải buồn cười: “… Alo?”
“Giản tiểu thư, tôi là Phương Chí Hoa.”
Đầu óc Giản Lộ mờ mịt: “Phương tổng…? A…Xin chào.”
“Thật có lỗi vì đã quấy rầy ngài nghỉ ngơi. Cho tôi hỏi một chút, Lâm tổng kiến trúc sư định khi nào về nước?”
Giản Lộ đổ mồ hôi, thực không quen khi mà tổng giám đốc xưng ‘ngài’ với cô. “Cái này anh hỏi anh ấy là được…” Chắc là ấn nhầm số rồi.. không phải trực tiếp gọi cho anh ấy là được rồi?
“Mấy ngày hôm trước tôi cũng đã liên lạc với Lâm tổng kiến trúc sư… hẳn là anh ấy không có ý định trở về. Nhưng mà ở công ty bên này đang có mấy hạng mục không thể kéo dài được nữa, cho nên có thể thỉnh ngài cùng Lâm tổng kiến trúc sư trở về?”
“A…” Giản Lộ dựng đứng lỗ tai, nghe ngóng Lâm An Thâm đang ở bên cạnh, sắc mặt anh khó chịu thấy rõ. Âm thầm chắt lưỡi, có chút đồng tình với Phương tổng: “Việc này tôi cũng không thể cam đoan, nhưng mà tôi sẽ cố hết sức…”
Nghĩ lại cũng lạ nếu Phương tổng không gọi, bởi vì bộ dạng của Lâm An Thâm cũng chẳng muốn về nước, còn tựa như muốn cắm rễ luôn ở Hà Lan.
“Cám ơn ngài!” Nghe giọng Phương tổng như nhẹ nhàng thở ra, “Tôi chờ các ngài trở về!”
Còn nghe vài câu khách sáo nữa Giản Lộ mới cúp máy.
“Cấp trên của anh bảo em gọi anh về.”
“Không về.”
“Đích thân Phương tổng gọi điện anh cũng không về?”
“Không muốn về là không về.”
Giản Lộ bắt lấy bàn tay đang bắt đầu động: “Không phải anh đang đùa đấy chứ? Thật không có đạo đức nha!”
“Thời gian nghỉ kết hôn là phúc lợi của nhân phiên, không nghỉ hết sẽ không về.”
“Không phải là hai tháng à? Sớm đã nghỉ hết rồi…”
“Mặc kệ là mấy tháng, anh nói chưa nghỉ hết là chưa nghỉ hết.”
Mắt Giản Lộ trợn trắng, bây giờ Hồ Ly đang xưng đại vương.. Hơn nữa lại thích áp bức động vật nhỏ các cô… Móng vuốt của anh đang muốn phá vòng vây, ẩn vào trong quần áo Giản Lộ.
Giản Lộ chỉ vào TV nói to: “Bọn họ đang làm cái gì?”
Lâm An Thâm nhìn theo hướng Giản Lộ chỉ, nam nữ trong TV đang làm chuyện mà anh cũng muốn làm…
Giản Lộ thông minh, thừa dịp một giây anh phân tâm, giãy ra khỏi móng vuốt của anh, nhanh như chớp chạy vào phòng tắm.
Lâm An Thâm nhìn theo con mồi trong tay chạy trốn, bắt không được, cũng không làm được gì để giữ lại. Giản Lộ đã trốn vào phòng tắm, anh chỉ còn nước trừng mắt, cắn răng nhìn bóng cô.
Lâm An Thâm nói: Đi
Danh Sách Chương: