Đèn phòng mở đến mức sáng nhất, Liên Quyết mặc áo ngủ tơ lụa, khoanh tay đứng ở cửa, sắc mặt nặng nề đến mức không thể nhìn thấy chút cảm xúc nào.
Người ở trên giường vẫn mặc chiếc áo phông màu trắng vừa rồi vẫn chưa cởi ra, chỉ là phía dưới nhiều thêm một chiếc quần ở nhà màu xám tro nhạt, là Liên Quyết mới vừa mặc lên cho cậu trước khi bác sĩ đến.
Màu đỏ ửng trên gương mặt của Thẩm Đình Vị vẫn chưa tan biến, bên dưới cổ áo rộng lớn là lấm ta lấm tấm những vết tích mập mờ rải ra trên da thịt trần trụi, trên cánh tay trắng mịn cũng loang lổ vết xanh do ngón tay véo ra, từng điểm từng tấc đều tỏ rõ mấy việc xấu xa vừa nãy của Liên Quyết.
Tuy là bác sĩ được mời tới vào đêm hôm khuya khoắt cũng đã hơi lớn tuổi, cũng bị một cảnh này làm cho xấu hổ đến mức không biết đặt mắt ở nơi nào.
Thẩm Đình Vị tuân theo bác sĩ nhấc áo lên, Liên Quyết đứng ở cửa quay mặt sang một bên, không nhìn dấu tay phiếm hồng ở trên bụng cậu.
Bác sĩ đè nhẹ lên phần bụng của cậu: "Là kiểu đau như thế nào? Đau kéo dài hay là đau từng cơn? Là ngã đau hay là quặn đau?"
"Ngã đau, bây giờ đã tốt hơn một chút." Giọng của Thẩm Đình Vị vẫn còn khàn: "Chiều hôm qua sau khi vận động mạnh cũng đã từng đau một lần, nghỉ ngơi một đêm lại không còn quá đau nữa."
"Vận động mạnh đúng không?" Bác sĩ nghiêng đầu sang chỗ khác ý vị rõ ràng mà nhìn Liên Quyết một chút, ho một tiếng, trên nguyên tắc dùng thái độ cẩn thận tỉ mỉ đối với công việc kiên trì tiếp tục hỏi: "Vậy lần này nguyên nhân dẫn tới đau bụng là gì...... Cũng là vận động mạnh?"
Ông đọc chữ "mạnh" rất nặng, hàm ý ở trong đó không cần nói cũng biết, Thẩm Đình Vị đỏ mặt đến tận tai, cậu khẩn trương xoắn tay, không biết nên trả lời như thế nào.
Thời gian cậu trầm mặc có hơi quá dài, Liên Quyết đứng ở một bên có lẽ là nhìn không được nữa, thay cậu trả lời: "Không có rất mạnh."
Thẩm Đình Vị cúi đầu xuống rất thấp, nhìn chằm chằm ngón tay thon dài màu xanh nhạt của mình.
"À, cái này, Liên tổng. Nguyên nhân dẫn đến đau bụng có rất nhiều loại, có thể là hệ tiêu hóa có vấn đề, cũng có thể là ruột thừa...... Hoặc là nói hoạt động không đúng cách trong hành vi tìиɦ ɖu͙ƈ cũng có khả năng gây ra chứng đau bụng này." Bác sĩ nói rồi không nhịn được mà lau thái dương, tiếp tục nói với Liên Quyết: "Trước mắt thì nguyên nhân cụ thể vẫn chưa có cách để trực tiếp phán đoán, có thể là Thẩm tiên sinh cần làm thêm một bước kiểm tra cơ thể."
Ánh mắt của Liên Quyết rất lạnh nhạt mà lướt qua bả vai nhô lên của Thẩm Đình Vị: "Ừm."
Bác sĩ hơi gật đầu, quay đầu nhìn Thẩm Đình Vị, bàn tay nhẹ nhàng nhấn lên bụng cậu, hỏi: "Thẩm tiên sinh, cậu còn có chỗ nào cảm thấy không thoải mái không?"
Hai bàn tay đặt ở hai bên cơ thể của Thẩm Đình Vị nắm chặt lại, rất lâu.
"Bác sĩ." Cậu hơi cụp mắt xuống, tránh khỏi ánh mắt của bác sĩ, khó khăn mở miệng: "Tôi...... Có khả năng bị sảy thai hay không?"
Bác sĩ bị câu hỏi của cậu làm cho sửng sốt, hồi lâu cũng không kịp phản ứng lại ý của cậu: "...... Cậu nói cái gì?"
"Thẩm Đình Vị!" Liên Quyết nghiêm túc kêu tên cậu, trong đôi mắt hơi nheo lại lóe ra ánh mắt có chút nguy hiểm, trong giọng nói trầm xuống mang theo cảnh cáo: "Phát bệnh cũng phải phân biệt thời gian."
Khi Thẩm Đình Vị nói ra câu này đã nghĩ đến kết quả.
Thần kinh của cậu vẫn luôn vô cùng căng thẳng, tốc độ của nhịp tim cũng nhanh, so với tim đập nhanh mãnh liệt không rời không ngừng* ở trong lồng ngực, đối với cậu mà nói giờ phút này điều khó chịu đựng hơn chính là cơn khủng hoảng không cách nào kiềm chế được.
*不起不落 - em không hiểu chỗ này lắm, ai biết chỉ em với nha :>
Nhưng cậu biết mình không có đường lui, không còn cách nào khác, nếu không cũng sẽ không tới tìm Liên Quyết tự chuốc nhục nhã, cho nên dù là ở trong mắt người khác là chuyện vừa khó bề tưởng tượng lại vừa cảm thấy buồn cười cậu cũng nhất định phải kiên trì nói tiếp.
"Tôi hẳn là mang thai." Giọng nói của Thẩm Đình Vị không lớn không nhỏ, nhưng ở trong bầu không khí cứng ngắc này cũng đủ để rơi vào trong tai hai người kia rõ ràng: "Hơn một tháng rồi."
Cậu cố gắng hết sức để —— đếm kỹ từng tình trạng cơ thể đã từng xuất hiện của mình trong lúc mang thai: "Thời kỳ đầu khi mang thai tôi có từng dùng một ít thuốc chống lo nghĩ, việc ăn uống cũng không quá có quy luật, đồng thời cũng từng có mấy lần vận động mạnh quá mức. Trước đó cũng từng bị chóng mặt một vài lần, tương tự với tuột huyết áp, lần nghiêm trọng nhất là ý thức đã từng bị hôn mê trong một thời gian ngắn, nhưng đau bụng là mới bắt đầu từ ngày hôm qua, trước đây chưa từng có."
"Cho nên, tôi lo lắng có thể là sảy thai hay không."
Sự yên tĩnh trong căn phòng kéo dài một đoạn thời gian rất dài.
Bác sĩ cẩn thận từng li từng tí mà nhìn trộm sắc mặt của Liên Quyết, do dự kêu lên: "...... Cái này, Liên tổng?"
Sắc mặt của Liên Quyết âm trầm mà nhìn xem Thẩm Đình Vị, xương quai hàm bởi vì căng chặt mà trông sắc bén, ở trong ánh mắt sắc bén không thể phân biệt ra là trách móc nặng nề hay là phẫn nộ. Thẩm Đình Vị từ đầu đến cuối vẫn luôn cúi đầu, bả vai gầy gò nhô lên cùng với đầu tóc xù, không chịu đối diện với hắn.
Không lâu sau, Liên Quyết thu hồi ánh mắt, quay người đi ra ngoài, lạnh nhạt nói: "Kiểm tra cho cậu ta."
Bác sĩ chậm chạp nói một tiếng "Được", trong ánh mắt nhìn về Thẩm Đình Vị một lần nữa nhiều thêm một chút thương hại khó hiểu: "Thẩm tiên sinh, tôi cần phải lấy mẫu máu của cậu để tiến hành xét nghiệm, còn cần cậu phối hợp một chút."
Lúc bác sĩ đi ra khỏi phòng dành cho khách, Liên Quyết đang ngồi ở trên ghế sofa hút thuốc.
"Liên tổng, Thẩm tiên sinh đã nghỉ ngơi, tôi cần mang mẫu máu về bệnh viện để xét nghiệm thêm." Bác sĩ nhìn Liên Quyết một chút: "Ngoài ra, về phương diện tinh thần của Thẩm tiên sinh ngài xem thử có cần hay không......"
Liên Quyết ấn điếu thuốc ở trong tay vào trong gạt tàn thuốc, không cảm xúc mà trả lời một tiếng "Ừm".
Bác sĩ lo lắng mình nhiều lời sẽ làm Liên Quyết bất mãn, không nói thêm gì nữa: "Vậy Liên tổng, nếu như không còn chuyện gì khác thì tôi đi đây, kết quả xét nghiệm sáng sớm ngày mai tôi sẽ phái người đưa tới cho ngài."
"Không cần." Liên Quyết nói.
Bác sĩ gật đầu, nói một tiếng vâng, ngừng một hồi lại không chắc chắn mà hỏi: "Vậy xét nghiệm còn cần làm không?"
Liên Quyết nghiêng người về phía trước, suy tư mấy giây, đột nhiên hỏi một đằng, trả lời một nẻo: "Có yếu tố gì có thể khiến một người tự mình tiết ra một chút mùi hương tương đối đặc biệt hay không? Chẳng hạn như, mùi trái cây, mùi rượu hay những thứ tương tự?"
Bác sĩ ngơ ngác một chút, rất mau đã trả lời: "Theo khoa học nghiên cứu cho thấy, trong cơ thể con người sẽ tiết ra một loại kíƈɦ ŧɦíƈɦ tố đặc thù, từ đó hình thành mùi cơ thể đặc biệt của mình, chính là thứ mà chúng ta thường gọi là hormone, sự hình thành của nó đi cùng với môi trường, chế độ ăn uống có liên quan với gen cùng rất nhiều nhân tố khác...... Nhưng mùi rượu này, vẫn là lần đầu tiên nghe nói."
Liên Quyết như có điều suy tư mà gật đầu.
Bác sĩ nghiên cứu nét mặt của hắn, một lần nữa hỏi: "Vậy xét nghiệm máu......?"
Liên Quyết thu hồi suy nghĩ, nghĩ một hồi, nói: "Làm. Làm tất cả các hạng mục có thể kiểm tra làm một lần."
"Vâng Liên tổng."
Khi bác sĩ tạm biệt đang muốn rời đi, Liên Quyết lại gọi người ta lại: "Chờ một chút."
"Liên tổng còn có chuyện gì?"
Bác sĩ quay đầu, đã thấy Liên Quyết đang ý tứ không rõ mà nhìn chằm chằm vào cửa phòng đóng chặt của phòng dành cho khách, có lẽ là để ý đến cái nhìn chăm chú của ông, Liên Quyết chỉ nhìn một chút, rất nhanh liền quay đầu lại.
"Kiểm tra bắp chân của cậu ta một chút."
Tốc độ nói của Liên Quyết quá nhanh, giọng điệu lại quá nhẹ, trong lúc nhất thời bác sĩ không thể nghe rõ, vô thức hỏi: "Cái gì?"
Liên Quyết đã đứng dậy từ trên ghế sofa, đi đến phía cầu thang.
"Bắp chân ở phía bên phải, kiểm tra một chút xem có làm tổn thương xương cốt hay không."
Cùng với thời tiết nóng lên một chút, bình minh đến rất sớm.
Thẩm Đình Vị tỉnh lại ngay khi ánh sáng mỏng manh xuyên qua cửa sổ, cậu nhắm mắt nằm ở trên giường, chờ đợi sự hoảng hốt quen thuộc vào lúc sáng sớm này qua đi mới ngồi dậy từ trên giường.
Cảm giác mát lạnh khó mà xem nhẹ ở nơi nào đó trên cơ thể khiến Thẩm Đình Vị không khỏi khẩn trương và đỏ mặt. Mấy cái chai lọ to to nhỏ nhỏ còn bày ở trên tủ đầu giường, Thẩm Đình Vị lấy tới nhìn thành phần một chút, cũng xem không hiểu, lại để về chỗ cũ.
Cậu xốc chăn lên bước xuống giường, xung quanh vết bầm tím trên bắp chân vẫn còn ẩm ướt, thuốc mỡ vừa mới bôi lên vẫn chưa thể hấp thu hoàn toàn, nhìn ra được người bôi thuốc giúp cậu không đủ chu đáo, qua loa bôi lên vết thương liền coi như là đã hoàn thành.
Thẩm Đình Vị cảm thấy tính tình của mình quá tốt, rất dễ dàng tha thứ cho "thủ phạm" đã gây ra tất cả những chuyện này.
Khi Thẩm Đình Vị đánh răng rửa mặt cảm thấy cánh tay có chút đau nhức, kéo tay áo cao lên mới phát hiện chỗ lỗ kim đã xanh lên một mảng, có thể là lúc đi ngủ đã đè lên cánh tay bị rút máu. Cậu không nhanh không chậm mà rửa mặt xong, lắc lắc cánh tay run lên, đi ra khỏi phòng, lúc nhìn thấy Liên Quyết trái tim cậu đột nhiên nhảy rất nhanh, không biết vì cái gì lại rất muốn tránh đi.
Trên người Liên Quyết vẫn là áo ngủ tơ lụa màu xanh đậm tối hôm qua, không biết là đã ngủ hay chưa, nhìn từ vẻ mặt thì đã đã khôi phục lại sự thong dong cùng ngạo mạn bộc lộ từ trong ra ngoài của trước kia, đoan chính và tao nhã mà ngồi ở trên bàn ăn rất dài kia và uống một tách cà phê, máy tính bảng ở trong mở âm lượng thấp đến mức để công khai cũng không đủ làm người ta phản cảm, nghe vào giống như là tờ báo tài chính và kinh tế buổi sáng mà Thẩm Đình Vị xưa nay sẽ không cảm thấy hứng thú.
Hắn nhất định là nghe được động tĩnh của Thẩm Đình Vị, điều chỉnh lại tư thế rất nhỏ, lại không ngẩng đầu.
Thẩm Đình Vị duy trì động tác đứng ở cửa phòng, có điều rất nhanh, dì đang bưng sữa bò tới đã thấy cậu, lịch sự chào hỏi cậu: "Chào buổi sáng Thẩm tiên sinh."
"Chị Lý buổi sáng tốt lành." Trên người Thẩm Đình Vị tràn ngập một chất riêng khiến người ta thoải mái dễ chịu, nói tới nói lui vẫn luôn luôn dịu dàng.
Dì cười cười, kẹp thịt ba rọi đã rán xong vào trong miếng bánh mì nướng mềm xốp, đặt trong đĩa thức ăn ở trước mặt cậu: "Bữa sáng đã chuẩn bị xong, mau tới đây ăn."
Thẩm Đình Vị đi đến trước bàn ăn, nói với Liên Quyết ngồi ở bên kia bàn một tiếng: "Chào buổi sáng Liên tiên sinh."
Liên Quyết không mặn không nhạt mà trả lời "Ừm".
Phía bên phải phòng ăn là cả một mặt tường kính trong suốt, chỗ này thu ánh sáng vô cùng tốt, ánh sáng dìu dịu vào sáng sớm đều đặn mà rơi vào trong góc nhà, trong cái sân hoang vắng đêm qua còn bị Thẩm Đình Vị thầm than thật đáng tiếc có công nhân đang bận rộn nhổ cỏ và chăm lo.
Nguyên do gần đây thỉnh thoảng buồn nôn, mùi tanh của sữa bò khiến Thẩm Đình Vị cảm thấy khó mà nuốt xuống, cậu chậm rãi và an tĩnh ăn bữa sáng, vừa nhìn chằm chằm vào công việc buồn tẻ trong sân mà thất thần.
Điện thoại di động của Liên Quyết vang lên.
Thẩm Đình Vị nghe thấy hắn hỏi: "Có chuyện gì?"
Thẩm Đình Vị không có sở thích nghe lén người khác gọi điện thoại, rất nhanh đã thả lực chú ý về lại công nhân đã xới đất xong và bắt đầu gieo hạt ở trong vườn, phỏng đoán hạt được gieo xuống sẽ là loài hoa gì.
Cậu không có chú ý tới sự biến hóa nho nhỏ trên nét mặt của Liên Quyết ngồi ở đối diện, đồng thời cũng bỏ qua ánh mắt càng thêm kỳ quái của đối phương.
"Liên tổng, kết quả xét nghiệm đã có, tôi cảm thấy vẫn nên nói với ngài về cái kết quả này một chút......"
Giọng nam ở trong điện thoại có giọng điệu quái dị, sau khi có được sự đồng ý của Liên Quyết, hô hấp của đối phương rõ ràng là gấp hơn một chút, tiếp đó dùng một giọng điệu vô cùng không thể tưởng tượng nổi mà tiếp tục báo cáo với Liên Quyết: "Căn cứ theo hàm lượng HCG cùng với trị số progesterone trong báo cáo xét nghiệm máu của Thẩm tiên sinh cho thấy, đúng thật là mang thai."
"Liên tổng, hôm nay nếu ngài có thời gian, có tiện mang Thẩm tiên sinh tới đây một chuyến không?...... Thẩm tiên sinh cần làm kiểm tra toàn diện hơn."
Danh Sách Chương: