Edit: Lynn
Bà Diệp biết mình và Bạch Thu Nhiên cách xa nhau như trời với đất, bà chủ động nhìn Bạch Thu Nhiên thôi cũng đã là tự hạ thấp thân phận rồi chứ đừng nói tới việc bà đến Giang Hoa tìm Bạch Thu Nhiên.
Huống hồ hai lần hành động thất bại cuối cùng cũng khiến bà phát hiện Bạch Thu Nhiên lúc này chỉ là nhân viên bình thường, không ai trong công ty biết về mối quan hệ của ả và Chi Châu, càng đừng nói tới nhà họ Diệp, vậy mà ả vẫn có thể lung lạc lòng người.
Vốn dĩ bà Diệp rất tự tin vào kế hoạch của mình. Bà nghĩ rằng cho dù không thể thành công ngay lần đầu thì ít nhất bà cũng khiến Bạch Thu Nhiên phải mang ô danh. Miệng đời độc ác, đi làm sợ nhất là những lời đồn đãi kiểu này, chỉ cần mọi người bàn tán xôn xao thì còn ai quan tâm đến sự thật là gì?
Đến lúc đó, dù Bạch Thu Nhiên có giỏi nhẫn nhịn cỡ nào thì cũng không thể trụ lại được. Cho dù ả ta có mặt dày mày dạn, nhưng thanh danh cũng đã bị hủy hoại hoàn toàn, bà chỉ cần đứng sau giật dây thêm vài chuyện thì cuối cùng ả cũng phải cút khỏi Giang Hoa thôi.
Tuy nhiên, khi cho người nghe ngóng, bà mới biết hai sự việc vừa qua không những không ảnh hưởng đến danh tiếng của Bạch Thu Nhiên mà còn giúp ả nhận được sự thương cảm của rất nhiều người, càng giúp ả được quý mến hơn.
Bà bỏ ra một số tiền lớn để mua chuộc nhân viên làm việc cho mình nhưng kết quả lại là dâng quả ngọt cho đối thủ, sao bà không tức giận cho được? Bà Diệp vừa tức vừa hận, càng cảm thấy đời trước mình đã quá khinh địch, Bạch Thu Nhiên trước khi làm dâu nhà bà cũng đã vô cùng mưu mô xảo quyệt rồi!
Để đối phó với kẻ thù, bà phải vận dụng đến 120% sức lực, lên kế hoạch rõ ràng rồi mới hành động, không thể tạo thành sơ hở, cũng tuyệt đối không thể hạ thấp thân phận và nâng tầm đối thủ. Vì vậy bà sẽ không quang minh chính đại đến gặp Bạch Thu Nhiên với thân phận vợ của chủ tịch.
Dù thất bại vài lần, bà Diệp vẫn tự tin vào sự hiểu biết và phán đoán của mình về Bạch Thu Nhiên. Ả ta ham hư vinh hơn ai hết, không từ thủ đoạn để đạt được quyền lực và địa vị nhưng luôn giả vờ thanh cao, gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn. Ả là ví dụ điển hình cho câu làm đĩ mà còn lập đền thờ trinh tiết. Nhưng cũng chính vì tính cách này, tuy rất muốn khoe khoang với toàn thế giới về mối quan hệ giữa ả và Chi Châu cùng nhà họ Diệp nhưng Bạch Thu Nhiên cũng sẽ không tự mình tiết lộ. Ả xây dựng cho mình một hình tượng ngây thơ, trong sáng không chút tì vết, nếu bà công khai tới tìm Bạch Thu Nhiên thì sẽ giúp ả công khai mối quan hệ của ả với con trai bà.
Chuyện ngu ngốc như giúp kẻ địch làm một lần là đủ rồi. Bà Diệp đã rút ra bài học cho mình, lần này sẽ cẩn trọng hơn rất nhiều. Khi tới trụ sở Giang Hoa, bà không thèm nhìn Bạch Thu Nhiên lấy một cái, như thể ả chỉ là người qua đường không liên quan.
Bạch Thu Nhiên cũng chỉ coi mình là một trong những người hóng hớt, càng không thể ngờ vợ của chủ tịch nghe nói tám trăm năm mới đến công ty thì hôm nay đến đây lại có liên quan đến mình. Cô trốn trong phòng làm việc hăng say nghe đồng nghiệp kể chuyện, đặc biệt là các nhân viên lâu năm.
Bà chị ngồi bên cạnh có hơn tám năm làm việc tại công ty cầm ly cà phê chậm rãi nói: “Tôi làm việc mấy năm nay mà vợ chủ tịch đến công ty không quá ba lần, chắc là có chuyện gì quan trọng lắm…”
Bạch Thu Nhiên: Ồ…
Nữ đồng nghiệp xinh đẹp, giàu có ngồi ở bàn đối diện nói: “Lily ở quầy lễ tân nói túi xách của vợ chủ tịch là túi Hermes kim cương, là kim cương thật đấy! Một chiếc túi như vậy bằng giá một căn hộ ở thủ đô, vậy mà bà chủ xách nhẹ hều, quả nhiên người phàm chúng ta không thể hiểu được thú vui của kẻ có tiền.”
Bạch Thu Nhiên: Quào…
Thời gian hóng hớt tuy vui vẻ nhưng rất ngắn ngủi. Bạch Thu Nhiên vừa làm việc vừa nghe đồng nghiệp nói chuyện phiếm, chẳng mấy chốc đã hết giờ làm ca sáng. Cô lưu tài liệu rồi tắt máy tính, khoác tay một số đồng nghiệp thân thiết đi xuống căn tin.
Căn tin của công ty họ rất nổi tiếng với khu vực xung quanh, các món ăn phong phú như buffet của khách sạn năm sao, quan trọng là giá cả rẻ bất ngờ. Hằng ngày, Bạch Thu Nhiên đều thay đổi món với nhiều loại thịt và rau kết hợp khác nhau, cho dù có ăn no căng rốn thì cũng chỉ mất mười mấy tệ. Xét theo giá cả ở thủ đô, họ được ăn gần như là miễn phí.
Vì thế nhân viên của Giang Hoa bao gồm cả nhóm quản lý cấp cao đều rất hiếm khi đi ăn ở nơi khác, vừa đến giờ ăn là tất cả mọi người đều ăn ý chạy xuống căn tin.
Kết thúc bữa trưa ngon miệng, Bạch Thu Nhiên vừa nói vừa cười cùng các đồng nghiệp quay lại văn phòng để ngủ trưa thì bị một người phụ nữ ngoài ba mươi có dáng vẻ rất nghiêm túc chặn lại ở lối vào thang máy: “Cô Bạch, xin cô nán lại vài phút.”
Đang ở đại sảnh công ty, có camera giám sát khắp nơi nên tuy hơi sửng sốt nhưng Bạch Thu Nhiên cũng không quá lo lắng, nhìn các đồng nghiệp chuẩn bị bước vào thang máy, cô cười nói: “Thang máy tới rồi, mọi người lên trước đi, em lên sau.”
Mọi người cũng nghĩ trong tòa nhà công ty không có gì đáng ngại nên chỉ vẫy tay chào cô rồi đi trước. Bạch Thu Nhiên đi theo người phụ nữ đến một góc yên tĩnh ở hành lang, cô tò mò hỏi: “Cho hỏi chị tìm tôi có chuyện gì và chị là ai vậy ạ?”
Chị ta không giải đáp nghi ngờ của cô, chỉ lạnh nhạt nói: “Phu nhân cho mời, mời cô Bạch đi theo tôi.”
Chị ta vừa đi vừa nói mà không hề ngoái lại. Ban đầu Bạch Thu Nhiên còn hơi khó hiểu, sau đó mặt mũi tái nhợt, cô vừa đi theo vừa hỏi khẽ: “Phu nhân mà chị đang nói tới… là bà Diệp ạ?”
Chị ta gật đầu, gương mặt vô cảm dẫn cô tới nhà hàng bên cạnh tòa nhà công ty.
Suốt đoạn đường, Bạch Thu Nhiên vô cùng hoang mang, hoàn toàn không hiểu nổi. Bà Diệp tới thăm ông chủ mà, sao tự dưng bí mật hẹn cô ra ngoài?
Tuy nhiên, dù có hoang mang thế nào, cô vẫn ngoan ngoãn đi đến chỗ bà Diệp.
Người phụ nữ dẫn đường hệt như robot, sau khi đưa cô vào phòng bao thì chị ta cũng biến mất. Cửa đóng kín mít, trong phòng trừ cô ra thì chỉ có mình bà Diệp đang ngồi thẳng lưng với khí thế áp đảo, bầu không khí tức thời trở nên nặng nề.
Bạch Thu Nhiên bắt đầu hối hận vì sao mình lại nghe lời như vậy, cứ tìm đại một lý do nào đó để từ chối không đến đây là được mà? Toàn công ty đều là đồng nghiệp của cô, vợ chủ tịch không chịu lộ diện, người làm việc cho bà ấy chắc chắn sẽ không dám trói cô đến đây.
Hoặc cô cũng có thể thông minh hơn, trên đường tới đây lén báo cho bạn trai tổng tài cũng được mà.
Hiện giờ đón lấy ánh mắt dò xét của bà Diệp, Bạch Thu Nhiên còn chẳng dám sờ vào điện thoại, chỉ có thể lúng túng chào hỏi: “Bà Diệp tìm tôi ạ?”
Biết vị phu nhân giàu có quyền quý trước mặt không có thiện cảm với mình nên cô cũng không dám gọi bà là bác, hai bên cứ khách sáo với nhau là được rồi.
Thực tế, chỉ có Bạch Thu Nhiên muốn khách sáo ngoài mặt mà thôi chứ bà Diệp chẳng hề kiêng dè khi trong phòng chỉ có hai người họ.
Hôm nay tìm Bạch Thu Nhiên là có việc, bà Diệp không muốn lãng phí nước bọt với cô. Bà chỉ lườm cô, hừ nhẹ đầy khinh thường coi như đáp lại.
Nếu đây là trò chơi, Bạch Thu Nhiên sẽ thấy rõ thanh trạng trái trên đầu của bà Diệp là “Gấp bội giá trị thù hận”. Sau buổi gặp phụ huynh, cô cho rằng mình và bà Diệp coi như nước sông không phạm nước giếng, nhưng lòng thù hận của bà Diệp đối với cô lại không ngừng gia tăng.
Lý do là vì hôm Bạch Thu Nhiên đến nhà, bà chỉ nói vài lời thật lòng khó nghe, con trai âm thầm bảo vệ Bạch Thu Nhiên thì thôi đi, sau khi tụi nó về, chồng bà còn nói nặng nói nhẹ bà. Bà Diệp đổ tất cả nguyên nhân lên đầu Bạch Thu Nhiên, rất căm hận việc Bạch Thu Nhiên diễn quá tốt, chưa gì đã lừa dối được cả chồng lẫn con trai bà rồi. Thêm nữa, hai lần hành động đều thất bại đều bị chồng con phát hiện, họ lại vì Bạch Thu Nhiên mà cảnh cáo bà. Do đó, bà Diệp càng thêm căm thù Bạch Thu Nhiên, liếc ả ta một cái đã là rất lịch sự rồi.
Bạch Thu Nhiên không biết gì về chuyện này, ngượng ngập ngồi xuống. Bà Diệp không bảo cô ngồi nhưng không nói là cô không được ngồi. Chẳng lẽ cô ngồi xuống rồi, vị phu nhân cao quý không thể với tới này lại kéo cô đứng dậy chắc? Nghĩ vậy, cô tự tin tìm cho mình một chỗ, nhưng vì quá ngượng ngập nên bèn chủ động hỏi lại lần nữa: “Bà Diệp tìm tôi có việc gì ạ? Lát nữa tôi còn phải đi làm…”
“Yên tâm, không khiến cô muộn làm đâu.” Bà Diệp không muốn nhiều lời, ngẩng cao đầu đi thẳng vào vấn đề: “Tôi đến để cho cô biết, tôi là mẹ của Chi Châu, là người đã sinh ra và nuôi nấng nó nên tôi có quyền quyết định hôn nhân của nó. Nếu cô muốn sống cả đời không danh không phận thì thôi, nhưng nếu muốn bước vào nhà chúng tôi thì cô nhất định phải nhận được cái gật đầu từ tôi.”
Bạch Thu Nhiên không ngắt lời, lặng lẽ đợi bà Diệp nói hết, trong lòng cũng bắt đầu diễn giải lời nói của bà. Phải chăng bà đang ám chỉ rằng cô có hy vọng gả vào hào môn nếu chịu ôm đùi quỳ liếm bà ấy?
Sự thật chứng minh cô vẫn còn non và xanh lắm. Bà Diệp không quan tâm cô có quỳ liếm hay không, từ đầu đến cuối mục đích của bà đều không hề thay đổi: “Là bà chủ của gia đình này, tôi phải suy xét thấu đáo hơn đám đàn ông. Suy cho cùng cũng do một tay tôi lo liệu mọi việc trong ngoài. Vốn dĩ cô không đủ tư cách bước vào nhà chúng tôi, nhưng Chi Châu thích cô cho nên tôi mới không nói gì. Tuy nhiên tôi vẫn phải chú trọng thể diện, không thể để người khác chê cười sau lưng. Tôi thật sự không thể khen nổi cách hành xử của cô, nếu dẫn cô đi gặp ai, e sẽ chỉ làm trò hề cho thiên hạ…”
Bạch Thu Nhiên: “Ơ…”
Cô hiểu rồi, thật sự không ngờ bà Diệp lại cố chấp với việc mở “lớp học đào tạo trước khi bước vào hào môn” cho cô đến thế. Bạch Thu Nhiên vô cùng cảm động nhưng cô xin kiếu với “lớp học” này. Dù sao bạn trai tổng tài đã hứa rồi, cô cần gì phải tự chuốc lấy phiền phức?
Trong lúc Bạch Thu Nhiên nghĩ cách làm thế nào để nhã nhặn từ chối “lòng tốt” của bà Diệp thì bà lại nói: “Hơn nữa, sau này cô gả vào nhà chúng tôi rồi thì ăn uống chi tiêu khỏi phải lo. Làm thiếu phu nhân của nhà họ Diệp mà còn phải đi làm thuê, đã thế còn chả có nổi một chức vị đàng hoàng, người ta mà biết e sẽ cười chết mất. Cô tranh thủ nghỉ việc sớm rồi tập trung học những thứ cần học đi.”
Nghe vậy, Bạch Thu Nhiên vốn đang tránh liên hệ những chuyện xảy ra gần đây trong công ty với bà Diệp thì chợt sững người. Cô bèn hỏi: “Bà Diệp muốn tôi nghỉ việc ạ?”
Tống Bảo Như cười ngạo mạn: “Chứ không thì sao, để cô ở bên ngoài làm xấu mặt tôi à?”
Hết chương 25
Danh Sách Chương: