Ngày hôm sau, ánh nắng tươi đẹp chiếu rọi vào phòng ngủ, ánh sáng mặt trời màu tím nhạt phủ khắp giường.
Tố Thanh Thanh trở mình, chiếc chăn mỏng trượt xuống theo làn da trơn nhẵn, mấy chấm đỏ ửng trên cơ thể vạch trần một đêm cuồng hoan.
“Em dậy rồi sao?”
Tố Thanh Thanh mở hai mắt nhìn người con trai đang mỉm cười nằm bên cạnh….
“Anh…hôm nay không đi làm hả?” Cô ngơ ngác hỏi. Bình thường thì giờ này, lẽ ra hắn đang ở công ty mới phải.
“Không muốn đi…chút nào cả.” Cố Nguỵ uể oải kéo cô sát vào người, thoạt rồi nói tiếp: “Muốn nằm nhìn em mãi….”
“Anh…sến quá!” Tố Thanh Thanh đẩy hắn ra, trên môi vẫn không giấu được nụ cười hạnh phúc.
Mặc kệ Cố Nguỵ có nói thế nào, Tố Thanh Thanh vẫn bước xuống giường, lấy cái khăn mỏng chùm lên người, sau đó vào nhà tắm.
Cũng may nhà tắm ngay trong phòng, chỉ cách một cánh cửa kính dày.
Vừa ngồi xuống bồn tắm, Tố Thanh Thanh đã thấy Cố Nguỵ đẩy cửa đi vào. Khuôn mặt thanh tú phút chốc đã nóng bừng, vội lấy tay che mắt lại:
“Anh…anh sao lại vào đây? Còn không mặc đồ nữa…”
“Nhóc con, em nhìn anh như vậy là có ý gì? Trên người anh còn cái gì mà em chưa nhìn thấy sao?” Cố Nguỵ rất nhanh đi đến chỗ cô, tự nhiên mà bước vào bồn tắm. Nước trong bồn vì có thêm một người mà trào ra không ít…
Nhìn bộ dạng như muốn xù lông của Tố Thanh Thanh, Cố Nguỵ bật cười thành tiếng, sau đó ngồi ra phía sau lưng cô…
Kiểu tắm này….thật sự rất ái muội…khiến cô không khỏi nghĩ lung tung.
Tố Thanh Thanh có chút lúng túng, vừa định đứng dậy thì lại bị hắn giữ lại.
“Để anh tắm cho…” giọng điệu cười cười của Cố Nguỵ khiến Tố Thanh Thanh không lạnh mà run.
Sau đó cô được Cố Nguỵ “tắm cho” theo đúng như nghĩa đen của nó. Nhưng không biết là cố tình hay vô ý, đầu ngón tay của hắn thường lướt qua dải đất mẫn cảm của cô, khiến cả người Tố Thanh Thanh vô thức run nhẹ.
Tố Thanh Thanh cảm giác như bản thân là một con búp bê, sau khi được hắn tắm xong, cô lại được hắn tận tình mặc quần áo cho.
“Giờ anh đến công ty sao?” Thấy Cố Nguỵ lấy bộ vest trong tủ ra, Tố Thanh Thanh liền hỏi…
“Ừ, giờ anh qua công ty.”
“Anh còn chưa ăn gì?” nói rồi cô kéo hắn ra ngoài bàn ăn.
Sau 5 phút chuẩn bị đơn giản, Tố Thanh Thanh đặt đĩa trứng vừa rán xuống.
“Anh ăn đi, không thể để bụng đói cứ thế mà đi làm được!”
Cố Nguỵ cung kính không bằng tuân lệnh, khoé môi khẽ cong lên, sau đó cắt từng miếng trứng cho vào miệng…
Sau khi hắn đi làm, Tố Thanh Thanh cũng mở máy tính ra. Mặc dù trong đầu vẫn luôn vang lên lời dặn dò ‘em chỉ cần ở nhà’ của hắn nhưng cô vẫn lên mạng, tìm kiếm các trang tuyển dụng nhân viên.
Nói thật thì Cố Nguỵ không muốn cô đi làm, hắn sợ cô vất vả, sợ cô tính tình cô nhún nhường lại bị đồng nghiệp bắt nạt, nói mọi chuyện cứ để hắn lo, nhưng ai lại như vậy chứ….Tố Thanh Thanh không muốn làm gánh nặng của Cố Nguỵ, cô muốn cùng anh xây dựng một mái ấm của hai người.
Dán mắt vào máy tính cả buổi, cuối cùng Tố Thanh Thanh cũng gửi xong mấy mail CV, nhìn lên đồng hồ, giờ đã hơn 6 giờ chiều. Ngay khi Tố Thanh Thanh định cầm điện thoại gọi hỏi hắn tối nay muốn ăn gì thì vừa hay điện thoại cũng đổ chuông.
Đầu dây bên kia là giọng của hắn, hắn nói rất nhanh, dường như đang có công việc đột suất. Tố Thanh Thanh còn chưa kịp đáp lại thì hắn đã tắt máy. Cô nhìn điện thoại trong lòng bàn tay, đáy lòng có chút buồn bã.
Hắn nói tối nay sẽ không ăn cơm ở nhà…có vẻ công việc của hắn rất bận rộn….
Cô khẽ thở dài, sau đó bê máy tính ra sofa ngồi đợi hắn.
——————
Không biết bản thân đã ngủ trên sofa từ lúc nào, khi Tố Thanh Thanh mơ màng tỉnh dậy, tầm mắt nhìn về phía đồng hồ treo tường thì đã là 4 giờ sáng!
Vậy là cả đêm Cố Nguỵ không về.
Tố Thanh Thanh vội lấy điện thoại trên bàn, mở ra….không có thêm một cuộc gọi, nào ngay cả một tin nhắn cũng không có.
Tố Thanh Thanh lo lắng gọi cho hắn, một cuộc, hai cuộc, ba cuộc……đầu dây bên kia vẫn là giọng nữ nhẹ nhàng quen thuộc ‘Số điện thoại quý khách vừa gọi hiện đang bận, vui lòng gọi lại sau hoặc để lại lời nhắn…’
Một dự cảm không lành liền ập đến, nhớ lại những tin tức tai nạn hay xảy ra gần đây, cả người Tố Thanh Thanh sợ tới mức run lên.
Tố Thanh Thanh không nghĩ gì nhiều, ngay lập tức chạy vào phòng thay quần áo sau đó cầm túi bước ra khỏi nhà.
Thang máy mở ra rồi lại đóng lại, Tố Thanh Thanh bất giác ngây người. Sau một lúc, cô không nhịn được mà khẽ cười khổ.
Cô đi đâu tìm Cố Nguỵ đây?
Câu hỏi được lặp đi lặp lại. Tố Thanh Thanh phát hiện ra, bản thân chưa từng hỏi cũng như chưa từng tò mò đến công việc của hắn….ngay cả đến gia đình hắn cô cũng chỉ biết sơ sơ qua từ hồi cao trung mà thôi. Tố Thanh Thanh cứ nghĩ cả hai yêu nhau như vậy là được rồi…mọi chuyện sau này thì đợi đến lúc đó rồi tính….Nhưng giờ thì sao?
Cả đêm Cố Nguỵ không về, cô muốn tới chỗ làm tìm hắn….nhưng đến cả công ty hắn làm cô còn không biết…. Liệu có phải cô quá vô tâm rồi không?
Nếu như trên đường chẳng may xảy ra sự cố thì sẽ như thế nào?
Nếu như có một ngày…hắn cứ vậy mà bỏ đi…vậy cô phải làm sao đây?
Tố Thanh Thanh cứ vậy mà đứng trước cửa thang máy. Mãi cho đến khi có người gọi, cô mới giật mình ngẩng mặt lên.
Là hắn!
Cố Nguỵ của cô!
“Tiểu Thanh!” Vừa gọi Cố Nguỵ vừa bước nhanh ra khỏi thang máy, vẻ mặt có chút trắng bệch lo lắng nhìn cô. “Em đi đâu mà sớm vậy….mới 5 giờ sáng?”
Hắn đưa tay nhìn đồng hồ. Tố Thanh Thanh cười ngượng, muốn mở miệng hỏi hắn mà cổ họng cứ cứng lại.
Cố Nguỵ dường như không phát hiện ra sự khác thường của Tố Thanh Thanh, cũng không hỏi gì thêm, cười cười sau đó ôm lấy vai cô cùng vào nhà.
Vừa đến cửa hắn liền vào thẳng phòng làm việc, một lúc sau hắn ôm một xấp tài liệu đi ra…
“Anh….công việc ổn không?” Phải đến mãi một lúc lâu, khi Cố Nguỵ để xấp tài liệu xuống bàn Tố Thanh Thanh mới nhẹ hỏi.
“Ổn!” Hắn nói, sau đó ra hiệu cho cô ngồi xuống cạnh hắn.
“Tối qua anh không về…em có ăn uống cẩn thận không?” Cố Nguỵ nhìn cô đầy cưng chiều, khoé môi khẽ cong lên nụ cười yêu nghiệt, đôi bàn tay to lớn vuốt nhẹ mái tóc có chút rối của cô rồi hỏi.
Tố Thanh Thanh gật đầu, ánh mắt nhìn qua chiếc điện thoại Cố Nguỵ để trên bàn.
Màn hình điện thoại liên tục nhảy hàng loạt các tin nhắn cùng với những cuộc gọi đến, Cố Nguỵ dường như không mấy để tâm, hoặc có thể do điện thoại đang trong trạng thái im lặng nên hắn không thấy.
Tố Thanh Thanh cân nhắc một hồi, khó hiểu lên tiếng:
“Sao anh không nghe điện thoại?”
Cố Nguỵ khẽ thở dài, thoạt rồi cầm điện thoại lên.
Không biết nội dung tin nhắn có gì mà sắc mặt hắn trở nên khẩn trương, ngay sau đó liền cất xấp tài liệu vào cặp.
“Giờ anh phải đến công ty gấp…” Cố Nguỵ nhìn Tố Thanh Thanh, lưỡng lự một lúc với lên tiếng.
Tố Thanh Thanh không muốn để hắn lo lắng bèn khẽ gật đầu, nhỏ giọng nói;
“Anh đi đi. Em tự biết chăm sóc bản thân mà.”
Cố Nguỵ thấy cô tươi tỉnh như vậy thì cũng yên tâm đôi chút. Trước khi đi còn không quên dặn cố kphải ăn uống cho cẩn thận….
Sau khi Cố Nguỵ rời khỏi nhà, căn phòng phút chốc trở nên thật yên tĩnh. Tố Thanh Thanh ngồi xuống sofa, cô tự hỏi, liệu ranwg còn có tâm trạng mà ăn uống không đây?
Danh Sách Chương: