“Chết tiệt!” – chàng rủa thầm. Cô gái này đã gây sự với ai vậy chứ?
Phương Thiên Bảo bế 2 con thỏ trắng mà Lợi Lợi – con thỏ mà chàng và em gái mình cùng chăm sóc từ nhỏ - sinh đem đến cho em gái mình. Sau buổi yến tiệc của Thái hậu, chàng thấy em gái mình không vui vì bị Hồng tiểu thư chiếm hết oai phong nên hy vọng món quà này sẽ làm con bé vui vẻ hơn. Chàng nhanh tay gõ cửa khuê phòng của Kiều Mai.
“Muội muội xem đại ca mang quà đến cho muội này!”
Đáp lại chàng là sự im lặng. Nhìn trời nhá nhem tối, Thiên Bảo không khỏi có chút nghi ngờ, em gái chàng có đi lễ Phật cũng phải về rồi chứ?
“Muội có trong đó không?”
Vẫn là sự im lặng. Bất ngờ … “Xoảng” … tiếng đổ vỡ trong khuê phòng vang lên.
Thiên Bảo không còn giữ ý nữa mà mạnh tay mở cửa phòng và có phần bất ngờ với cảnh tượng trong phòng em gái mình – một nam nhân mặc đồ thị vệ đang thân mật với em gái mình mà tại sao con bé ấy lại mặc đồ thái giám chứ? Cuối cùng cái quái gì đang diễn ra ở đây.
“Ngươi là ai?” – Thiên Bảo hét lên, chàng đưa tay thủ thế toan tấn công người đàn ông trước mặt thì đáp lại chỉ là sự im lặng lạnh lẽo. Thiên Bảo đưa mắt nhìn gương mặt tái đi của em gái mình vì trúng độc thì không bình tĩnh nữa mà trực tiếp tấn công kẻ đột nhập này.
Chi Thượng chỉ biết né tránh đại huynh của ý trung nhân mình, chàng không tiện để lộ thân phận mình cho người này biết. Nghe nói hắn ta là đệ tử chân truyền của Dược Vương nhưng nhìn gương mặt tái xanh của Kiều Mai vì trúng kịch độc của Kiều Mai chàng thật không yên tâm để nàng ta lại nơi này. Những kẻ chính đạo làm gì cũng chậm chạp và hình thức, chi bằng Chi Thượng chàng cho mời độc sư – kẻ bào chế độc cho Ma giáo chàng tìm hiểu có khi còn đáng tin hơn kẻ này. Đoạn chàng không nghĩ ngợi mà nhanh chóng né tránh Thiên Bảo và bế Kiều Mai trên tay toan bỏ chạy.
“Ngươi định là gì muội muội ta?” – Thiên Bảo vội nắm lấy vai kẻ này ra tay tấn công thì bị hắn tặng cho một chưởng khiến chàng mất thăng bằng.
Kiều Chi Thượng vội điểm huyệt nam nhân phiền toái trước mặt rùi toan phi thân đi.
“Khoan!” – Thiên Bảo lên tiếng.
“Ngươi biết rõ khoảng cách thực lực của chúng ta mà!”
“Em gái ta là thiên kim tiểu thư, ta không muốn nó bị mất danh tiết…” – Thiên Bảo hơi ngượng ngùng lên tiếng – “Ta không muốn kinh động người của Tướng quốc phủ!”. Dù sao chàng cũng không đánh lại, chi bằng tìm cách giải quyết yên thấm mọi chuyện rồi cứu muội muội của mình sau.
Kiều Chi Thượng cười nhạt, gia đình này cái quái gì cũng nghĩ đến danh dự - từ em gái đến anh trai. Can hệ đến những kẻ giang hồ như chàng mất mặt cho họ lắm hay sao? Tuy nhiên, chàng cũng nhẹ nhàng đóng kín khuê phòng của Phương Kiều Mai lại tránh phiền toái sau này.
Nhìn thái độ có chút quan tâm danh tiết của muội muội mình từ kẻ bí ẩn trước mặt, Thiên Bảo biết hắn không có ý đồ xấu với em gái mình.
“Ngươi là ai?”
“Nàng ấy sẽ về an toàn!” – đoạn Chi Thượng ôm chặt Kiều Mai và phi thân khỏi Tướng quốc phủ.
Thiên Bảo im lặng đứng cố vận công giải huyệt. Bất ngờ chàng thấy ngực mình nóng lên, chàng vội mở cổ áo ra và nhìn thấy một dấu tay trên đó…
Hắn là người của tà giáo…
Hồng Ngân Trúc bị ma giáo săn đuổi, Thượng Quan Phong bắt cóc chàng rồi em gái chàng và người đàn ông tà đạo này… Chuyện này nhất định chàng phải điều tra…
…
Ngân Trúc ngồi nhìn bản đồ trước mặt rùi đưa tay ngoắc ngoắc đồng minh của mình – “Này, ngươi xem con đường nào tiện ra Thiên Đô?”. Thật tình cô và cái bản đồ này không cùng hệ quy chiếu. Giờ cô phải ra Thiên Đô và mở rộng giao dịch thương gia tạo đường dây cho Hoàng thái hậu nhưng thời điểm này triều đình chưa nắm được hết tất cả thương lộ mà nhiều con đường vẫn tồn tại khá nhiều nạn cướp bóc hay nằm ngoài kiểm soát của quan phủ. Quả thật Ngân Trúc cô được triều đình bảo kê nhưng quyền kiểm soát không hoàn toàn nằm trong tay triều đình.
“Ý ngươi là sao?” – Diệc Ưng hỏi.
“Ta không muốn đụng độ đám giang hồ ngoài kia, Hắc Bạch đạo gì nó cũng không ưa ta hết!”
Diệc Ưng nhìn bản đồ rồi nói – “Ngươi có 3 sự lựa chọn.”
“Hửm?”
“Thứ nhất xuyên qua đường núi, đây là con đường ít người chọn nhất vì nó có chút liên hệ với đám sơn tặc Nhất Nhất Can và ta nghe nói thủ lĩnh của nó có chút liên hệ với đám tà giáo. Tuy nhiên, ta không khẳng định thông tin này.” – Diệc Ưng đưa tay lên bản đồ vạch một con đường ra và nói.
Ngân Trúc để tay lên cằm ngẫm nghĩ – “Thà tin là có còn hơn là không” - mà cô là người Hồng gia đi qua đó dễ bị để ý lắm.
“Thứ hai là men theo thị trấn Bình Minh và ở đây tọa lạc Than Nhất Cực – một trong tứ đại danh phái của giang hồ và môn phái này có liên hệ khá mật thiết với Hoa Mộc Thủy, tin này thì ta chắc ăn.”
Than Nhất Cực… cái tên này nghe quen quen ta? Truyện này nhiều nhân vật quá nên cô không nhớ hết. Hình như là môn phái của một đứa trong dàn nam tử của con nữ chính…
“Còn thứ ba?”
“Đường thủy!” – Diệc Ưng nói – “Hoàn toàn không can hệ gì với chính đạo hay ma giáo.”
“Vậy chọn nó đi.”
“Tuy nhiên… đoạn xuyên qua sông Tràng Thủy chỉ kéo dài không nhiều và mỗi ngày chỉ có một chuyến tàu…” – anh nói tiếp – “Thường thì người ta không chọn con đường này!”
“Tại sao?”
“Vì nó qua Âm Dương thôn…”
Cái tên gì mà nghe nó âm u vậy trời?
“Có dính ma cỏ gì không?” – Ngân Trúc lên tiếng ngay lập tức.
Đồng minh của cô gật đầu – “Nhưng chỉ là lời đồn về thị trấn này. Ta không chắc, chỉ là thông tin về nó khá mơ hồ…”
Cô mỉm cười, đưa tay lên vai Diệc Ưng vỗ vỗ tự tin nói – “Tin tốt cho ngươi là ta không sợ ma!”. Cuộc đời cô chỉ sợ chết chứ không sợ người chết.
“Tin xấu cho ngươi là ta sợ ma!”- anh bình thản nói – “Ngươi đi một mình đi!”
Cái mịa gì thế này, đệ nhất sát thủ giết người không gớm tay lại sợ ma sao? Đừng có giỡn chứ?
Thấy gương mặt nhìn anh kinh ngạc đến há hốc mồm của nha đầu trước mặt, Diệc Ưng lên tiếng giải thích thắc mắc – “Không ai nói sát thủ là không được sợ ma hết, chuyến này ngươi tự xử đi, ta đi đường khác rồi đợi ngươi ở Thiên Đô!”
Ngân Trúc im lặng, lỡ mà đám sát thủ giang hồ tấn công cô giữa sông thì chết nên bằng mọi giá bắt tên này bảo kê cô. Cô đưa hai ngón tay lên – “Hai trăm lượng!”
“Ta không rẻ mạt vậy đâu!”
Cô đưa thêm 2 ngón tay nữa – “Bốn trăm lượng!”
Diệc Ưng có chút lung lay, ánh mắt hơi xao động.
“Năm trăm lượng!” – Ngân Trúc mỉm cười đắc thắng, thằng cha này mê tiền vậy sẽ không bỏ món hời này đâu.
“Bảy trăm lượng” – Diệc Ưng lên tiếng – “Cùng 3 đạo sĩ đi cùng!”
Ngân Trúc mỉm cười, đập tay lên bàn nói dõng dạc – “Thành giá!”. Đúng là có tiền cái gì cũng mua được.
…
Kiều Mai mở mắt choàng tỉnh thì thấy mình đang nằm trong một gian phòng lạ, cảm giác đau đến nhói tim ban nãy vẫn còn chút ám ảnh nàng.
“Nàng tỉnh rồi?”
Kiều Mai nhìn người đàn ông trước mặt hỏi – “Đây là đâu?”
“Nàng bị trúng độc nên ta mang nàng về nơi ở của ta. Người của ta sẽ giải độc cho nàng!”
Nàng khẽ nhíu mày – “Ta trúng độc?”
“Đừng lo, ta sẽ cứu nàng!” – Chi Thượng dịu dàng đáp.
Bất chợt, Kiều Mai nhìn bàn tay bị thương của người đàn ông trước mặt và bình thản hỏi – “Vết thương này Thiếu Phong gây cho ngài?”. Bất chợt nàng im bặt, thói quen ngày xưa than thiết gọi tên tiện nam kia vẫn chưa mất sao?
Thiếu Phong? Chi Thượng cảm thấy có chút hồ nghi về mối liên hệ của Kiều Mai và tên Tam Vương gia kia… Thật khiến người ta không thể không nghĩ.
Kiều Mai đưa tay nắm lấy bàn tay bị thương của chàng rồi nhẹ nhàng buông xuống – “Người nên băng bó vết thương này, nếu không sẽ nặng hơn…”
Kiều Chi Thượng có chút cảm giác thỏa mãn khi lần đầu tiên cô gái này không xem chàng là người hợp tác mà có chút quan tâm thực lòng – “Ta sẽ chú ý!” – chàng ôn nhu đáp. Tuy nhiên, cuối cùng mối quan tâm nàng ta dành cho Ngao Thiếu Phong là gì? Không được, giờ phải tập trung giải độc cho Kiều Mai rồi mới tính tiếp được. Chí ít phải năm ngày nữa độc sư mới từ Âm Dương thôn trở về… Hy vọng độc không phát tác lần nữa.
…
Ngao Ứng Thiên lạnh lùng ra lệnh cho đệ đệ mình – “Trước khi đệ trở về Lương Sơn, ta hy vọng đệ có thể giúp ta một chuyện?”
“Huynh cứ nói” – Thiên Bình cười trừ, đúng là muốn về nhà mà cũng khó thật.
“Ta muốn đệ hộ tống Hồng tiểu thư đến Thiên đô bình an.”
“Chuyện đó quan trọng đến mức đệ phải làm?” – Thiên Bình có chút khó hiểu.
“Không hẳn chỉ là chuyện hộ tống Hồng gia đại tiểu thư mà còn là chuyện vấn đề ngoại giao của chúng ta với Đông Doanh!” – Ngao Ứng Thiên nói tiếp, giọng vẫn giữ sự lạnh nhạt.
“Đệ không hiểu!”
“Con gái ngài đại sứ đã biến mất trên đường đến Thiên Đô… Ta muốn đệ tìm nàng ta. Chuyện này ta muốn đệ làm trong yên lặng tránh kinh động ra ngoài lại sinh thêm nhiều chuyện phiền toái. Đặc biệt là Thiếu Phong…”
Thiên Bình nhẹ nhàng mỉm cười đáp – “Đệ hiểu rồi!”
“Hồng tiểu thư là một đại mỹ nhân, ta hy vọng đệ sẽ có mối quan hệ tốt với nàng ta…” - Ứng Thiên mỉm cười với đệ đệ mình – “Về Nhật Nhật, ta nghĩ đệ vẫn chưa quên…”
“Đệ hiểu rồi, đệ sẽ cố gắng tìm nàng ta về an toàn.”
Ứng Thiên nói tiếp – “Còn những chuyện khác nằm ngoài chuyện ta giao cho đệ, hy vọng đệ đừng quan tâm đến”. Giọng chàng không giấu sự áp đặt và mang âm hưởng mệnh lệnh của người chí cao vô thượng với kẻ nằm dưới mình.
Xem ra nhiệm vụ này còn những ẩn tình khác? Thiên Bình cười nhạt trong lòng – “Thần tuân chỉ!” – chàng quỳ xuống cung kính nói.
Ứng Thiên thấy sự phục tùng của đệ đệ mình thì có một chút thỏa mãn trong lòng. Thiên Bình này là một đệ đệ rất biết nghe lời và tự biết thân biết phận.
…
“Này…” – Ngân Trúc và Tiểu Hương nhìn 3 đạo sĩ hộ tống mình mà Diệc Ưng tìm đến không giấu sự kinh ngạc – “Ngươi biết mục đích chúng ta đi bằng đường thủy là không đánh động Ma giáo và đám danh môn phải không?”
Diệc Ưng cầm đống bánh anh mới mua bên đường vừa ăn vừa trả lời – “Thì sao?”
Cô lấy tay chỉ 3 người mà tên này mang tới – “Một ông sư, một thầy đạo mà ngươi tìm ở đâu ra được một ông cha xứ hay vậy? Vậy mà không nổi bật hả?”. Sao hắn tìm được cha xứ trong khi ở đây thậm chí còn không có nhà thờ nữa? Cần lời giải thích!!!
“Ta không an tâm!” – anh đáp – “Ta không biết đám ma đó thuộc hệ nào nên nghĩ cứ đem hết cho chắc ăn. Quy tắc sống trong giang hồ tiếp theo là phải có kế hoạch dự phòng.”
Chết tiệt, chút nữa người của triều đình tới nữa. Kiểu này không muốn đám người giang hồ để ý cũng là một vấn đề nan giải. Cả một đám quái dị đi, người ta không để ý mới lạ đó.
“Hồng tiểu thư, Bát Vương gia đã đến!” – gia đinh của cô cấp báo, hắn nhìn 3 kẻ nổi bật của 3 tôn giáo khác nhau trong khách gian không giấu sự bối rối. Dạo này Hồng gia trang nhiều chuyện kỳ lạ xảy ra quá!
…
“Phương Thiên Bảo bái kiến Hoàng thượng!” – Thiên Bảo quỳ xuống làm lễ trong thư phòng của phụ thân huynh, cuối cùng vì chuyện gì mà đương kim hoàng đế bí mật thân chinh đến tận nơi đến tìm chàng?
“Nghe nói Phương công tử là đệ tử chân truyền của Dược Vương?”