• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 25


Cơn giận của Quý Huyền đều tan thành mây khói trước tiếng khóc đinh tai nhức óc của Quý Du, Quý Du kéo tay Tiêu Vũ nói: " Mẹ ơi, mẹ, không có tiền thật tốt, không có tiền được ăn đồ ăn ngon"


Tiêu Vũ: "....." Tiêu Vũ gục ngã, ý định ban đầu của cô đâu phải như vậy?


" Chị ơi, màn thầu ngon lắm" Cậu bé lấy tấm thẻ tín dụng Quý Huyền đưa từ trong túi ra bảo: " Ngày mai em bảo chú Lâm lái xe dẫn hai chị em mình đi mua màn thầu nhé."


Quý Du được em trai dỗ dành, nức nở đáp: " Ừm, cảm, cảm ơn em"


Vì thế Tiêu Nhược Quang lại kể tiếp: " Mỗi ngày ăn cơm chiều xong, em với mẹ đều sẽ ra ngoài tản bộ một vòng"


Quý Du nghe thế thì tức giận giẫm chân: " Ba chưa bao giờ dẫn chị ra ngoài tản bộ hết"


Quý Huyền oan uổng cãi: " Ai bảo ba chưa từng dẫn con đi dạo!"


Quý Du chỉ tay vào Quý Huyền: " Ba nói xem được mấy lần?"


Tiêu Vũ vội vàng đỡ lời: " Ấy... mẹ với Tiểu Quang ra ngoài tản bộ là để mua màn thầu, sẩm tối đi mua màn thầu sẽ được giảm nửa giá. Không tính là đi tản bộ, còn nữa, thực ra màn thầu cũng không ăn ngon như vậy. Mẹ với em không có nhiều tiền nên mới phải ăn màn thầu thôi."


Quý Du sửng sốt hỏi: " Vậy có nhiều tiền thì ăn gì ạ?"


Tiêu Nhược Quang nhanh nhảu lên tiếng : " Ăn bánh bao thịt, bánh bao xá xíu, xíu mại, bánh sốt dứa, còn nữa, còn nữa, còn có tiểu long bao [1] ăn rất ngon"


[1] Tiểu long bao: là 1 loại dimsum co nhân như nhân há cảo bình thường nhưng ở trong có thêm bọc nước thịt.



Quý Du nghe em trai kể cũng chảy dãi ròng ròng, cô bé lớn tiếng : " Chị cũng ăn tiểu long bao cùng xíu mại rồi, rất ngon"


Tiêu Nhược Quang cúi đầu đáng thương bảo: " Em thì chưa bao giờ ăn."


Quý Du sờ sờ đầu em trai bảo: " Vậy sáng mai bảo chú Lâm chở chúng ta đi mua tiểu long bao và xíu mại cho em, sau đó lại đi mua màn thầu cho chị, chịu hông?"


Nói xong, hai chị thống nhất dắt tay nhau đi bảo với chú Lâm việc sáng mai hai đứa muốn làm.


Quý Huyền bây giờ mới quay sang hỏi Tiêu Vũ: " Cô nói một tháng cô kiếm được 3200 tệ, một đứa trẻ con một tháng cũng không ăn tốn bao nhiêu, tại sao lại ra nông nỗi ngày nào cũng phải ăn màn thầu sống qua ngày?"


Giọng Quý Huyền đầy ngờ vực, ánh mắt nhìn Tiêu Vũ cũng lạnh dần.


Tiêu Vũ dựa lưng vào sô pha, nói với chị Vương: " Chị Vương, phiền chị lên xem lại chăn đệm trên giường cho tôi với."


Chị Vương đương nhiên biết Tiêu Vũ muốn nói chuyện riêng với Quý Huyền, cho nên nhanh chóng rời đi, lúc đi còn thuận tiện kéo theo Khổng Ngọc Tình để hỗ trợ, Khổng Ngọc Tình vội vàng đứng dậy đi lên.


Tiêu Vũ quay đầu nhìn Quý Huyền: " Anh vẫn luôn cho rằng mọi việc tôi làm là sai, vậy anh có biết tại sao tôi làm như thế không? Anh biết tại sao năm đó tôi u mê trong bài bạc không? Quý Huyền, anh không kéo tôi lên từ vách đá, vậy anh có tư cách gì để trách tôi sống ở đáy vực?"


Quý Huyền nhíu mày: " Tôi không hiểu cô đang nói gì, Tiêu gia đã từng ra tay giúp đỡ khi Quý gia gặp khó khăn. Đây là điều ông nội tôi vẫn luôn ghi tạc trong lòng, Tiêu gia xảy ra chuyện, ông lúc nào cũng sẵn sàng ra tay giúp đỡ, thậm chí hy vọng cô có thể gả vào Quý gia, sợ cô bị người khác đoạt mất gia sản. Tôi tự nhận từ ngày cưới cô cũng chưa đối xử tệ bạc với cô bao giờ, mọi chuyện trong nhà đều giao cho cô quản lý, chưa từng mảy may nghi ngờ cô. Cô thì sao? Cô muốn phá bỏ ( phá thai) Quý Du? Cô phá hết sản nghiệp Tiêu gia? Còn thua lây sang cả sản nghiệp Quý thị, những cái đó tạm thời không tính."


Quý Huyền chỉ cầu thang phía sau lưng: " Cô có nhớ lý do vì sao chúng ta ly hôn không?"


Tiêu Vũ nhìn về phía cầu thang, chân mày chậm rãi nhăn lại, cô không muốn nhớ đến lý do ly hôn, nhưng khi nhìn thấy chiếc cầu thang kia, khoảng ký ức muốn quên đi bỗng chốc ùa về.


Nguyên chủ là một người cứng đầu? Cứng đầu đến mức nào?


Gia đình "Tiêu Vũ" là gia tộc có truyền thống âm nhạc, có tiền nhưng không phải hào môn. Nhưng vàn trăm ngàn đến vài triệu thì vẫn có, đây là số tiền cha mẹ Tiêu Vũ kiếm được thông qua những buổi tiệc tối âm nhạc.


Cha nguyên chủ là nghệ sĩ dương cầm trứ danh, mẹ nguyên chủ là một nghệ sĩ violon bình thường. Cha Tiêu là người không giỏi tính toán, ít tiếp xúc với những việc liên quan đến kinh doanh, tính cách hiền lành, nhưng rất có thiên bẩm về dương cầm.


Chính vì vậy mặc dù cha Tiêu không có gia nghiệp lớn mạnh nhưng mạng lưới xã giao của ông lại rất nhiều, những người thưởng thức dương cầm hầu hết đều là những nhân vật không đơn giản.


Quý gia suýt nữa vì vấn đề xoay vòng vốn mà đóng băng cả xí nghiệp, ông nội Quý do yêu thích dương cầm nên mới quen biết cha Tiêu. Sau khi nghe ông nội Quý tâm sự, cha Tiêu mặc dù không hứa hẹn bất kì điều gì. Nhưng cha Tiêu lại đi hỏi thăm không ít người, trong đó có mấy người dưới sự đảm bảo của cha Tiêu đã ra tay trợ giúp Quý gia.


Đây chính là món nợ ân tình Quý gia nợ Tiêu gia mà Quý Huyền vừa nhắc tới.


Mà Tiêu Vũ lại chính là giọt máu duy nhất của Tiêu gia, cha mẹ Tiêu vì tất bật với các buổi hoà nhạc nên không có ý định sinh thêm con cái. Đặc biệt là mẹ Tiêu, bà luôn cảm thấy mình còn chỗ để phát triển nên lúc nào cũng vùi đầu vào luyện tập.


Tiêu Vũ từ lúc biết nhận thức đã luôn được mẹ dắt dễn chỗ cha luyện tập, hy vọng con gái có thể trở thành nghệ sĩ dương cầm trứ danh giống cha chứ đừng mãi vô danh tiểu tốt như bà.


Đáng tiếc, giống như mẹ Tiêu không có thiên phú về violon, nguyên chủ cũng không có thiên phú về dương cầm. Cho dù sống dưới sự dạy dỗ của nhà dương cầm nổi danh thế giới thì cô ấy vẫn chỉ có thể miễn cưỡng tham gia các cuộc thi dương cầm các cấp, nhưng mặc kệ là thi đấu hay lễ hội âm nhạc, cô ấy chưa bao giờ giành được bất kì vị trí quán quân nào cả.


Cha Tiêu không muốn miễn cưỡng con gái, chỉ có mẹ Tiêu vẫn luôn không cam lòng. Tiêu Vũ còn trẻ, lại đang trong thời kỳ phản động. Cô ấy chán ghét cuộc sống lúc nào cũng phải gắn chặt với cây dương cầm, cũng chán ghét người mẹ suốt ngày bắt mình luyện cầm cùng vẻ mặt bất lực của cha. Những cuộc cãi vã xảy ra liên miên, ngay cả lần cuối cùng cô ấy gặp mặt ba mẹ mình cũng thế.


Tai nạn của cha mẹ Tiêu xảy ra trên đường về nước sau khi kết thúc buổi hoà tấu tại New York.


Nguyên chủ còn chưa kịp tranh cãi với ba mẹ lý do vì sao cứ luôn bắt cô ấy phải làm theo ý bọn họ, thậm chí còn chưa kịp cùng ba đi nghe buổi hoà nhạc đã hứa, thì đã trở thành đứa trẻ mồ côi. Gia sản cha mẹ Tiêu để lại trở thành miếng mồi ngon cho anh em thân thích như lang sói vồ mồi.


Cho dù cha Tiêu có không ít bạn bè nhưng  vẫn không ngăn nổi cô bị anh em thân thích lợi dụng, kể cả khi ấy nguyên chủ sắp tròn 18 tuổi. Người tham lam bao giờ cũng có đủ loại lý do, đưa ma, tu bổ phần mộ tổ tiên, cái gì cũng có thể đem ra moi tiền.


Chỉ có Quý gia chịu tiếng xấu, lấy thân phận thông gia giúp nguyên chủ lo liệu tang lễ rồi giúp cô ấy cùng Quý Huyền tổ chức đám cưới.


Ông nội Quý là một người tốt, ông nói Quý Huyền tự nguyện đứng ra gánh vác trách nhiệm. Tiệc rượu làm sớm là để ngăn cản miệng lưỡi thế gian, dù sao 20 tuổi nguyên chủ mới đủ tuổi lãnh giấy chứng nhận kết hôn.


2 năm sau, quyền lãnh chứng hay không nằm trong tay nguyên chủ.


Sự kiện không ngờ nhất chính là nguyên chủ  vừa gặp đã yêu Quý Huyền, mà Quý Huyền cũng thế. Đêm tổ chức đám cưới năm nguyên chủ 18 tuổi, hai người đã cùng nhau ăn trái cấm.


Quý Du ra đời như vậy, chỉ có điều, nguyên thân vẫn luôn giữ mãi 1 bí mật trong lòng. Bí mật đó chính là lý do vì sao cô ấy sa doạ, Tiêu Vũ nghi ngờ tai nạn của ba mẹ mình không phải sự cố, cộng thêm cả sự mong mỏi muốn cô trở thành nghệ sĩ dương cầm của mẹ.


Sau khi ba mẹ qua đời, nguyện vọng duy nhất của nguyên chủ là trở thành nghệ sĩ dương cầm. Hai điều đó như cọng rơm cứu mạng vớt cô ấy ra khỏi vũng bùn tuyệt vọng. Cô ấy quyết tâm phải trở thành nghệ sĩ dương cầm để hoàn thành di nguyện của mẹ. Ngoài ra, cô ấy muốn đi đến nơi đó, cô ấy muốn tìm được hung thủ đã giết chết ba mẹ mình.


Bởi vậy nên năm ấy mặc dù mang thai Quý Du nhưng nguyên chủ vẫn điên cuồng luyện tập. Hạn chế về thiên phú cùng các triệu chứng khi mang thai khiến cô ấy dần dần chết tâm. Khoảnh khắc nhận ra sự thật rằng mình mãi mãi không chạm đến trình độ mơ ước cũng là lúc nội tâm cô ấy hoàn toàn tan vỡ.


Năm Quý Du ra đời cũng là năm nguyên chủ bắt đầu chìm đắm trong bài bạc. Một lần chìm đắm không ngờ chìm đến tận hai năm, tinh thần cô ấy ngày càng sa sút, cũng ngày một trầm mê. Nhưng Quý Huyền không vì vậy mà vứt bỏ nguyên chủ, năm nguyên chủ tròn 20 tuổi, Quý Huyền hỏi cô ấy có muốn lãnh chứng với anh không và cô ấy đồng ý.


Hai người chính thức trở thành vợ chồng hợp pháp. Thực ra nguyên chủ đã sớm nhận ra, khi cô ấy khăng khăng muốn phá thai thì Quý Huyền đã dần lạnh nhạt rồi, Quý Huyền chấp nhận đi đăng kí kết hôn chẳng qua xuất phát từ trách nhiệm của một người cha.


Nguyên chủ thở dài, không hỏi anh cũng không nói lý do với anh.


Ngày họ ly hôn, nguyên chủ vẫn giống như bình thường gọi bạn bè về nhà chơi mạt chược. Mỗi một xới thường dao động từ vài trăm ngàn đến vài vạn tệ. Ngày hôm đó cũng chính là ngày Quý Du hai tuổi lăn từ trên lầu xuống đất.


Cô bé ngủ trưa dậy không thấy ai bèn chạy đi tìm mẹ, ai dè bước hụt chân lăn từ trên lầu xuống đất.


Tiêu Vũ chỉ nhàn nhạt liếc qua, thấy Quý Du lồm ngồm bò dậy thì quay đầu tiếp tục đánh bài. Quý Du mếu máo nhìn đám người xa lạ đang la hét vui vẻ trên lầu.


Hôm đó vú Khổng vắng nhà, người hầu thì lười biếng trốn đi ngủ trưa, Quý Huyền là người đầu tiên phát hiện Quý Du gục trên bậc cầu thang.


Quý Huyền nhíu mày nhìn xới bài của Tiêu Vũ, vài người trong đó sợ sệt thì thầm nói khẽ, tốc độ đánh bài cũng chậm lại. Quý Huyền phát hiện người hầu biến mất cũng không quá để tâm, chỉ vứt cặp xuống sô pha rồi tiến đến bế Quý Du lên.


Lúc này Quý Huyền mới phát hiện điểm bất thường, tuy mọi ngày trở về hay thấy Quý Du rúc ráy ngủ vạ khắp nơi, lúc thì sô pha, lúc cầu thang, sàn nhà, ngay cả bàn mạt chượt cũng có. Nhưng hôm nay bế Quý Du lên chợt phát hiện sau đầu con bé ướt một mảng.


Quý Huyền giơ tay nhìn, cả bàn tay đỏ thẫm.


Quý Huyền gầm lên gọi người, vội vã đưa Quý Du đi bệnh viện. May không xảy ra chuyện gì, con bé không xuất hiện tình trạng nôn mửa chóng mặt, bác sĩ dặn dò ở lại bệnh viện theo dõi hai, ba ngày là có thể xuất viện.


Quý Huyền lần đầu tiên thẳng thắn nhìn lại mối quan hệ giữa mình và Tiêu Vũ, anh nổi giận đùng đùng trở về, những con bạc đã rời đi, bàn mạt chượt cũng cất gọn, chỉ còn Tiêu Vũ tay chân luống cuống đứng ở cửa.


Anh hỏi Tiêu Vũ bất mãn điều gì? Bất mãn cùng anh kết hôn hay bất mãn cùng anh sinh con, có phải cô ấy rất muốn ly hôn không? Muốn ly hôn nên mới tìm cách tra tấn anh cũng như tra tấn con cái?


Tiêu Vũ không đáp, Quý Huyền chỉ tình cờ nhắc tới hai chữ ly hôn nhưng cô ấy đồng ý. Quý Huyền phân cho nguyên chủ 100 triệu, sau đó anh phát hiện Tiêu Vũ cầm tiền rời khỏi thành phố. Anh cũng không định tiếp tục điều tra tin tức về cô ấy, từ nay, hai người bọn họ đường ai nấy đi.


Tiêu Vũ quả là con người cứng đầu, rõ ràng lúc ấy đã quyết tâm không bao giờ động đến bài bạc, rõ ràng muốn sửa đổi làm người tử tế, nhưng khi Quý Huyền tức giận truy hỏi, rõ ràng có thể giải thích lý do vì sao bản thân sa đoạ, cho dù không đúng nhưng Quý Huyền chắc chắn sẽ thông cảm, nhưng cô ấy im lặng. Sau khi Tiêu Vũ rời đi, cô ấy thương tâm nướng sạch đống tiền Quý Huyền cho vào bài bạc, đường cùng nhưng chưa từng có ý nghĩ tìm anh giúp đỡ.


Tiêu Vũ phát hiện mình mang thai trước khi tìm lại được lý tưởng sống, cô ấy muốn trở thành nghệ sĩ dương cầm, muốn tự tay nuôi lớn đứa con chỉ thuộc về mình.


Nhưng vụ tai nạn đó đã dập tắt tất cả sự tự tin của nguyên chủ. Đôi tay là tất cả đối với nghệ sĩ dương cầm, cô ấy chán nản từ bỏ, là Tiêu Nhược Quang tự tay chăm sóc mẹ sau khi tai nạn. Mặc kệ mẹ sau khi tai nạn thờ ơ với tất cả mọi thứ, mặc kệ mẹ im lìm như một người thực vật, Tiêu Nhược Quang vẫn nỗ lực chăm sóc mẹ như cũ.


Mãi cho đến khi nguyên chủ hoàn toàn từ bỏ và Tiêu Vũ xuất hiện như ngày hôm nay.


Tiêu Vũ cười nhạt, nói nguyên chủ cứng đầu cũng được, nói cô ấy mềm yếu cũng chẳng sao! Số tiền 3200 tệ kiếm được phần lớn đều bị cô ấy mang đi học dương cầm, cô ấy bỏ tiền mời nghệ sĩ có tiếng dạy đàn. Rồi bản thân lại đi dạy cho các tuyển thủ sơ cấp để kiếm tiền, cứ tuần hoàn như vậy suốt 3 năm.


" Quý Huyền" Tiêu Vũ từ trong miền kí ức xa xăm tỉnh lại, bình tĩnh nhìn Quý Huyền, nghiêm túc nói: " Đúng là tôi không phải một người mẹ đủ tư cách, là tôi có lỗi với Quý Du, cũng là tôi không chăm sóc tốt cho Tiểu Quang. Thậm chí còn không làm tốt bổn phận của một người vợ, tôi biết tôi sai rồi, tôi muốn bù đắp. Cho nên, anh còn gì muốn nói hay không?"


Quý Huyền bị cô nhìn chằm chằm đến không thoải mái, ấp úng nói: " còn...còn chuyện.."


" Ừ" Tiêu Vũ đáp: " Anh nói đi! Tôi sai rồi, tôi nguyện ý lắng nghe."


Quý Huyền liếc mắt nhìn cô: " Số tiền 3200 kia, vì sao không chăm sóc tốt cho Tiểu Quang"


" Ừ" Tiêu Vũ lên tiếng, cúi đầu ăn năn trước mặt Quý Huyền: " Đây là lỗi của tôi, tôi xin lỗi, là tôi đã không chăm sóc tốt thằng bé. Còn gì nữa không?"


Quý Huyền khô khan nhìn cô, thái độ của đối phương quá tốt, anh nói không nổi. Tuy cô từng đối xử với Quý Du không tốt, cô bỏ đi. Nhưng bây giờ cô đã quay về, đối xử tốt với Quý Du, với Tiểu Quang và với cả anh.


" Hết rồi?" Tiêu Vũ hỏi


Quý Huyền là đàn ông, bình thường anh rất ít khi so đo mọi thứ. Việc duy nhất anh không thể quên đó chính là hình ảnh Quý Du té xỉu ở cầu thang trong khi Tiêu Vũ vẫn ung dung đánh mạt chược bên cạnh.


Bây giờ cô cúi đầu xin lỗi dứt khoát như vậy, không viện cớ không tức giận. Ngược lại làm Quý Huyền không thể tiếp tục truy cứu, Tiêu Vũ như hiện giờ rất tốt.


" Hết rồi ư?" Quý Huyền lẩm bẩm tự hỏi


Tiêu Vũ tiếp tục nói:" Còn nữa, tuy 4 năm đã qua, có lẽ quá muộn để nói câu này nhưng tôi vẫn muốn nói. Tôi thật lòng xin lỗi chuyện xảy ra với Quý Du năm đó, lúc phát hiện Quý Du té xỉu, tôi đã vô cùng hối hận. Tôi muốn hối cải làm người tốt, muốn cứu vãn mọi việc, ôm con bé vào lòng nói xin lỗi. Tất nhiên mấy chuyện đó không xảy ra, tôi nói mấy câu này không phải để anh thương hại hay gì đó"


" Tôi chỉ là..., tôi biết, sai chính là sai. Tôi còn muốn gửi câu xin lỗi này đến anh. Đặc biệt là sau 4 năm anh vẫn nguyện giơ tay giúp đỡ tôi như bây giờ. Còn về Quý Du..."


Quý Huyền cúi đầu: " Đừng nói cho con bé, nó đã không còn nhớ chuyện hồi nhỏ. Tôi muốn trong lòng con bé, mẹ mãi mãi luôn yêu thương nó."


Tiêu Vũ thở dài, thay nguyên chủ nói: " Tuy không còn tư cách nói câu này, nhưng mà, tôi thực lòng vẫn luôn yêu Quý Du. Khi đó tôi còn quá nhỏ, rất nhiều chuyện tôi xử lý không tốt, cũng xử lý không đến nơi đến chốn, làm mọi việc đi sai hướng. Nhưng tôi chưa bao giờ có ý nghĩ làm một người xa lạ với con bé."


Quý Huyền nhìn cô, anh đợi câu xin lỗi này rất lâu rồi.


Tiêu Vũ nhìn Quý Huyền, hỏi: " Vậy.... kêu chị Vương xuống nhé."


Quý Huyền gật đầu, đứng dậy chuẩn bị gọi chị Vương, đột nhiên nhớ ra một chuyện không đúng. Anh quay đầu hỏi Tiêu Vũ: " Tiền tôi cho em đâu?"


/ Sau khi giải quyết khúc mắc nên mình quyết định cho Quý Huyền xưng tôi - em cho bớt căng thẳng, nhưng chưa yêu nên không để anh - em/


Đáng tiếc Tiêu Vũ làm bộ không nghe thấy, hét lớn: " Chị vương, chị xuống đây chút" thành công át luôn câu nói của Quý Huyền


Quý Huyền: " .... em đang cố ý đấy à!"


Tiêu Vũ mỉm cười: " Í? Anh nói gì vậy?


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK