Vậy nên tôi đã từ chối cô ấy, nghĩ lại tới giờ vẫn thấy bản thân lúc đó đúng là ngu ngốc không nhìn thấy đèn xanh mà cô ấy bật.
Hôm sau tôi cùng đám anh em đi đánh bóng, đánh mải mê từ sáng đến chạng vạng, điện thoại tôi đã cạn pin lúc nào không hay.
Sau khi xong trận, tôi cùng Tống Thần và Ninh Mộng định đi ra quán cà phê đối diện trường mua ly nước rồi quay về trường họp lớp buổi chiều.
Nhưng ra tới nơi thì tâm trạng vui vẻ sau một ngày đánh bóng của tôi đều tan tành hết, tim tôi bây giờ đập còn nhanh hơn lúc chơi bóng. Nhưng không phải vì vận động hay phấn khích, mà là vì phẫn nộ.
An An của tôi vậy mà đang cùng với một tên nhóc nào đó cười nói vui vẻ ở trong quán cà phê.
Tôi ghen chết đi được nhưng vẫn phải nhịn lại. Tôi bây giờ lấy tư cách gì chứ.
Thế là tôi cáo mượn oai hùm, đi theo Tống Thần tiến lại chỗ ngồi của Hạ An với tên nhóc kia, khoanh tay chờ xem kịch hay.
Tôi rất có lòng tin ở Tống Thần, cậu ta thể nào cũng sẽ vặn tên nhóc kia một trận ra trò và sẽ ngăn cản không cho Hạ An hẹn hò khi còn học đại học.
Hỏi ra mới biết, hoá ra hai người chỉ là bạn, còn là lần đầu tiên gặp mặt, vậy thì tôi yên tâm rồi.
Đương lúc tôi thở phào trong lòng, Ninh Mộng đột nhiên lại nói nhảm gì mà hai người họ trông hợp nhau. Đúng là xằng bậy, hợp chỗ nào, không có chỗ nào hợp cả.
Ấy vậy mà An An của tôi lại nói hai người có khả năng sẽ tiến xa hơn? Coi vẻ mặt đắt thắng của tên nhóc kia, tôi hận không thể xông lên tách hai người bọn họ ra, nhưng thôi bỏ đi, tôi lấy tư cách gì chứ.
Hôm sau tôi vẫn như cũ giảng đề cho An An ở thư viện, nhưng hôm nay trông cô ấy không được vui.
Cô ấy không vui liệu có phải vì tên nhóc hôm qua? Tôi nhịn không được bèn giả bộ hỏi bâng quơ một câu.
Tuy cô ấy nói không phải nhưng tôi vẫn biết thân biết phận, nhịn lại sự yêu thích của mình đối với An An. Tôi biết gia cảnh của tôi không giống mọi người, tôi biết nếu cô ấy dính vào tôi sẽ chẳng có chuyện gì tốt đẹp.
Vậy nên tôi đã giúp An An tìm hiểu một chút tên nhóc kia, cậu ta trông vậy mà cũng khá ổn, tính cách, học thức, gia cảnh đều rất tốt, chỉ mỗi tội ong bướm xung quanh khá nhiều.
Tôi nói cho An An nghe về những thông tin tôi tìm được, tôi mong cô ấy sẽ luôn vui vẻ và hạnh phúc.
Nhưng không hiểu sao An An nghe xong liền tức giận rồi. Cô ấy trừng mắt nhìn tôi rồi còn nói sau này không cần tôi giúp cô ấy giảng bài nữa.
Hình như tôi thất tình rồi…
An An sau đó cũng không còn nhắn tin cho tôi nữa, ngày nào đúng 4 giờ tôi cũng đều sẽ ra thư viện chờ cô ấy, nhưng cô ấy vẫn là không xuất hiện một lần nào.
Mấy ngày này tôi buồn rầu đi tìm rượu giải sầu. Lại nói hôm nay bố tôi sinh nhật nên gia đình tôi cùng vài người bạn của ông đã đi ăn uống, tôi đã uống rất nhiều, sau đó chúng tôi tiếp tục tăng hai ở một quán karaoke.
Mấy người bạn của ông già tôi đúng thật là trâu bò, nốc rượu như nước lã, tôi uống đến say sẩm mặt mày mà bọn họ vẫn còn uống tiếp được.
Chị tôi thấy tôi say quá nên đã dìu tôi ra ngoài hít chút không khí cho tỉnh táo.
Tôi vậy mà ở ngoài hành lang gặp được An An cùng tên nhóc đó đứng nói chuyện với nhau, lại còn nắm tay nắm chân.
Haha tên nhóc này đúng là chán sống rồi dám đụng vào An An.
Tôi không còn đủ tỉnh táo để bàn đến chuyện tư cách ở đây, tôi lập tức tiến lại gần hai người họ.
Tên nhóc vừa kia nói gì cơ? “Khi nào cậu có thời gian có thể cho mình một cái hẹn” ư?
Mẹ kiếp, cái hẹn cái con khỉ, An An của tôi, cậu nói muốn hẹn là có thể hẹn sao?
Tôi bước nhanh hơn về phía đó, đi ngang qua tên nhóc kia lườm hắn một phát rồi quay sang nói chuyện với An An.
Nhưng An An của tôi lại tức giận nữa rồi, cô ấy nói tôi lo chuyện bao đồng, nhưng tôi rõ ràng không có, tôi chỉ lo chuyện của cô ấy.
Tôi nhất thời không kìm chế được gầm lên với cô ấy, hình như đã doạ cô ấy sợ rồi.
An An của tôi hình như khóc rồi. Tôi không biết làm sao, lần đầu tôi gặp phải tình huống này, tôi rối rít xin lỗi nhưng cô ấy không thèm nghe tôi nói mà vội vàng chạy vào nhà vệ sinh.