Cô dừng một chút, cụp mắt nhìn Liễu Du Bạch, “Anh Liễu đến tìm đạo diễn Hà sao? Chắc hôm nay anh ấy cũng nghỉ ngơi ở khách sạn, anh ấy đã bảo trong nhóm nếu ai có việc thì có thể đi đến phòng tìm anh ấy.”
Liễu Du Bạch nhàn nhạt “Ừm” một tiếng, buông tay ra, cánh tay thuận thế đặt lên tay vịn của ghế, sau đó đánh giá căn phòng của Lương Tư Nguyệt.
Ngành giải trí rất thực tế, các diễn viên tùy theo “vị thế” sẽ có các đãi ngộ khác biệt, ra ngoài quay phim hoặc tham gia hoạt động thương vụ, thậm chí mức độ về ăn, ở, đi lại cũng được quy định chi tiết trong hợp đồng.
Vai nam chính Trần Hạc Lâm không ở cùng một khách sạn với Lương Tư Nguyệt, mà trong căn phòng thương gia của một khách sạn sang trọng gần đó.
Đối với Lương Tư Nguyệt, hiện tại có thể có được một phòng ngủ lớn với cửa sổ hướng nam trong khách sạn bốn sao đã là kết quả đối xử không quá khác biệt của đoàn phim rồi.
Ở lâu ngày, bên trong gian phòng có thêm một số đồ sinh hoạt hơn, bộ phận buồng quét dọn mỗi ngày cũng sẽ không làm lộn xộn, dần dần, nơi này dường như biến thành một căn phòng cho thuê nhỏ.
Bên cửa sổ có một cái giá phơi đồ có thể gập lại được, trên đó có mấy bộ quần áo, đặc biệt là đồ lót, trên giường có mấy con thú bông lớn nhỏ, con lớn nhất được đặt nằm ngang, rõ ràng là dùng làm gối dựa. Trên bàn có một bộ đồ uống trà, túi trà không có nhãn hiệu hay hoa văn gì bên cạnh đã vơi đi một nửa, được một chiếc kẹp dài kẹp lấy miệng để khỏi bị ẩm.
Gần cửa phòng tắm, Liễu Du Bạch thậm chí còn nhìn thấy một bồn ngâm chân xách tay màu đỏ rực, bắt mắt đến mức không ai có thể bỏ qua.
Cuối cùng ánh mắt Liễu Du Bạch lại trở về người Lương Tư Nguyệt, trông thấy cô không đi dép của khách sạn mà là một đôi dép bông mềm mại.
Anh liếc nhìn đầu gối và bắp chân lộ ra bên ngoài của cô, khẽ nói: “Bị cảm mà không mặc nhiều hơn một chút.”
Lương Tư Nguyệt không nắm chắc được có phải anh muốn đi tìm Hà Nột hay không nhưng rõ ràng anh không có ý định đi ngay.
Mặc dù trong phòng đã bật máy sưởi, nhưng sau khi xuống giường lại mặc quần áo mỏng, quả thật cảm thấy hơi lạnh. Cô lấy một chiếc quần dài kẻ sọc dày từ trong vali, cầm trên tay một lúc, do dự hỏi anh: “Anh Liễu có muốn uống trà không?”
Liễu Du Bạch không nói gì, cô cầm ấm nước trên bàn lên, đi vào nhà tắm.
Cô đóng cửa, mặc thêm quần, đổ đầy nước vào ấm rồi đi ra ngoài cắm điện. Ấm đun nước là cô nhờ Tiểu Kỳ ra ngoài mua, những tin kinh dị về việc ấm đun nước khách sạn mất vệ sinh thế nào khiến cô phải dùng ấm tự mua mới yên tâm.
Lương Tư Nguyệt hãm một bình trà, rót cho Liễu Du Bạch một chén.
Liễu Du Bạch nếm thử, nhận ra đây là trà Long Tỉnh, chất lượng rất tuyệt.
Lương Tư Nguyệt cầm một con gấu bông từ bên giường, ôm nó vào lòng rồi ngồi ở cuối giường. Trong phòng chỉ có một cái ghế, trong hoàn cảnh bình thường, ngoại trừ Tiểu Kỳ, phòng của cô sẽ không tiếp ai.
Cô thấy Liễu Du Bạch có vẻ khá hài lòng với trà này, cười nói: “Trà này là Lâm Mạnh Hạ cho tôi. Anh biết Lâm Mạnh Hạ không, là người đóng vai nam phụ. Trong nhà cậu ấy sở hữu một vườn trà, khi tham gia đoàn phim đã mang theo rất nhiều trà tới. Anh Trần Hạc Lâm quen uống cà phê hơn, đạo diễn Hà uống nước lọc, những người khác lại ngại pha trà phiền phức. Cậu ấy không thể cho ai nên đưa cho tôi rất nhiều, bây giờ trong vali của tôi còn…”
Giọng nói bình thản của Liễu Du Bạch cắt lời cô: “Cô thu tiền quảng cáo vườn trà nhà cậu ta rồi à?”
Lương Tư Nguyệt vốn muốn nói, trong vali vẫn còn mấy gói, nếu như Liễu Du Bạch thích thì có thể cầm mà uống. Cô bị anh cắt lời nên không dám nghĩ vớ vẩn nữa, sếp Liễu có tiền như vậy, loại trà ngon nào mà chưa uống cơ chứ.
Liễu Du Bạch lườm Lương Tư Nguyệt một cái, thấy cô ôm gấu bông không nói chuyện, vừa buông chén trà uống được hơn nửa xuống, nhấc ấm trà lên rót đầy chén, vừa hỏi cô: “Đã quen với việc ở đoàn phim chưa?”
Hiện tại Lương Tư Nguyệt hoàn toàn nghi ngờ Liễu Du Bạch là nhà sản xuất, thông qua một diễn viên nhỏ ếch ngồi đáy giếng là cô để xem mỗi một phần đầu tư của mình có tiêu đúng chỗ không.
“Vẫn ổn.” Lương Tư Nguyệt nói, “Có lẽ tôi hơi kéo chân mọi người. Đạo diễn Hà nói tiến độ quay phim có chậm hơn so với dự kiến.” Cô cụp mắt, khuôn mặt ốm yếu có chút buồn bã.
“Tôi đã đầu tư rất nhiều bộ phim, rất ít trong số đó có thể hoàn thành đúng thời gian dự kiến. Cả quá trình gồm nhiều vấn đề liên quan đến nhau, sự phối hợp giữa các diễn viên, thời tiết, nhân viên công tác,… cũng có thể ảnh hưởng đến tiến độ chung.”
Liễu Du Bạch không nhìn cô, một mình uống trà, giọng điệu không có cảm xúc gì, trong giọng nói ẩn giấu ẩn ý rất có phong cách của tập đoàn họ Liễu: Một diễn viên nhỏ nhoi như cô đừng quá xem trọng bản thân.
Nhưng mấy câu nói đó đã phần nào xua tan lo lắng của Lương Tư Nguyệt.
Khi sắc mặt cô đã thả lỏng, lúc này Liễu Du Bạch mới ngước mắt nhìn cô một chút, bật cười: “Sợ tiến độ chậm trễ, kinh phí không đủ?”
“… Ừm.”
“Không có cách nào khác, đầu tư thêm chỉ có thể trừ vào tiền cát xê của cô.”
“Anh vừa mới nói chỉ một diễn viên không thể ảnh hưởng tiến độ được…” Lương Tư Nguyệt nhỏ giọng phản bác.
“Cô cứ nhất quyết phải nhảy ra nhận tội, tôi đương nhiên cho cô cơ hội này.”
“Vậy tôi thu hồi lại lời vừa mới nói…”
“Muộn rồi.”
Khi cuộc nói chuyện đã đi vào ngõ cụt, gian phòng lại vang lên tiếng đập cửa.
Lương Tư Nguyệt rất chắc chắn lần này là Tiểu Kỳ trở về, đi dép bông ra mở cửa, hỏi một câu “Ai thế”, sau khi sau khi nhận được câu trả lời chắc chắn thì mở cửa ra.
Nhưng cô không ngờ là trên hành lang không chỉ có Tiểu Kỳ mà còn có Lâm Mạnh Hạ và trợ lý của anh ta.
Lương Tư Nguyệt và Lâm Mạnh Hạ có rất nhiều cảnh đóng chung, trong phim họ đóng vai bạn học, sau đó phát triển thành người yêu.
Lần đầu tiên hai người gặp nhau là tại buổi đọc kịch bản, Lương Tư Nguyệt nói với Lâm Mạnh Hạ, có phải thường xuyên có người gọi anh ta là tôm chanh không?
Lâm Mạnh Hạ cười nói, tất cả mọi người đều gọi như vậy.
Sau này mỗi lần nghe thấy có ai gọi biệt danh của Lâm Mạnh Hạ trong phim trường, Lương Tư Nguyệt cảm thấy rất đói.
So với diễn viên đã nổi tiếng, tính cách cũng rất trầm như thầy Trần Hạc Lâm, Lương Tư Nguyệt có mối quan hệ tốt hơn với người cũng không có tiếng tăm như Lâm Mạnh Hạ. Hai người tầm tuổi nhau, Lâm Mạnh Hạ có tính hướng ngoại, như đã quen biết, bọn họ thường tụ tập giết thời gian khi đợi tới cảnh quay ở phim trường.
Nhưng bọn họ ở cạnh nhau rất có chừng mực, xưa nay không bao giờ ở riêng nếu như không có sự hiện diện của bên thứ ba vì sợ bị người khác lợi dụng để bịa đặt tin đồn.
Tiểu Kỳ nói với Lương Tư Nguyệt, lúc cô ấy ra ngoài đúng lúc gặp Lâm Mạnh Hạ và trợ lý của anh ta cũng muốn đi vào thành phố nên cô ấy đã đi ké xe bảo mẫu của họ.
Lâm Mạnh Hạ và Lương Tư Nguyệt ở cùng một khách sạn, nghe nói Lương Tư Nguyệt bị ốm, khi trở về thuận đường ghé qua chào hỏi.
Trong túi mua sắm của Lâm Mạnh Hạ đang cầm có một đống thức ăn căng phồng, cũng không biết tại sao trợ lý của anh ta không ngăn cản lại. Anh ta cho tay vào trong túi lấy ra một túi thuốc cảm, giơ tay ném cho Lương Tư Nguyệt, cười nói: “Bệnh cảm đã đỡ chưa?”
Lương Tư Nguyệt cười nói: “Sắp khỏi rồi.”
Cô biết rõ Lâm Mạnh Hạ sẽ không vào phòng nhưng vẫn bình tĩnh đóng cửa lại. Cô thật sự bị lời đồn “dùng tiền vào đoàn” quấy nhiễu, nếu để bọn họ trông thấy Liễu Du Bạch ở trong phòng thì không phải đã xác nhận lời đồn này là thật rồi sao.
Trợ lý Lâm Mạnh Hạ là nam, người Đông Bắc, bình thường rất giỏi ăn nói, cười nói: “Mạnh Hạ nghe nói cô bị cảm, hận không thể chuyển cả hiệu thuốc tới đây. Không phải mấy ngày nữa hai người quay cảnh hôn à, cậu ta chỉ sợ cô lây bệnh…”
Lâm Mạnh Hạ vội vàng cắt lời anh ấy, cười xòa nhanh chóng thanh minh cho bản thân, “Không phải, không phải, Tiểu Nguyệt, cô đừng nghe anh Hạo nói bậy.”
Lương Tư Nguyệt nghe hiểu, Lâm Mạnh Hạ và trợ lý anh Hạo nói những lời này là để giảm bớt sự xấu hổ cho cảnh hôn đầu tiên của hai người bọn họ, bởi vì từ lúc biết chuẩn bị phải quay cảnh này, hai người đều có chút chướng ngại tâm lý.
Nếu như không có Liễu Du Bạch ngồi sau cửa, có lẽ cô đã có thể nhận ý tốt của anh Hạo, nhưng bây giờ cô chỉ cảm thấy lúng túng hơn.
Lại hàn huyên vớ vẩn thêm hai câu, Lâm Mạnh Hạ bảo Lương Tư Nguyệt nghỉ ngơi thật sớm để nhanh chóng khỏi bệnh, rồi rời đi cùng anh Hạo.
Lương Tư Nguyệt mở cửa ra, nhường cho Tiểu Kỳ đi vào.
Tiểu Kỳ hoàn toàn không có bất cứ sự chuẩn bị tinh thần nào, cô ấy vừa xách hai túi mua đồ nặng trĩu, vừa vào cửa đã thấy một vị Phật lớn đang ngồi trong phòng, cô ấy sợ tới mức chân mềm nhũn, liếc nhìn Lương Tư Nguyệt, trừng mắt khiển trách cô: Sao không nhắc em vậy?
Tiểu Kỳ cố gắng lên tiếng chào hỏi Liễu Du Bạch: “Chào tổng giám đốc.”
Liễu Du Bạch khẽ gật đầu, đứng dậy khỏi chỗ ngồi, liếc nhìn khuôn mặt Lương Tư Nguyệt, vẻ mặt không thể hiện chút cảm xúc nào, “Thay quần áo ra ngoài ăn cơm, đợi cô ở sảnh lớn dưới lầu.”
Sau khi Liễu Du Bạch đi, Tiểu Kỳ đặt túi đồ lên trên ghế, nói với Lương Tư Nguyệt: “Trên Wechat, sếp Liễu nói với em tìm Hà Nột có việc, thuận tiện tới chào hỏi, em tưởng anh ấy đi rồi, không ngờ…”
“Thật ra anh ấy cũng chưa đến được bao lâu…” Lương Tư Nguyệt nói. Ít nhất cô không cảm thấy anh ở đây quá lâu.
Lương Tư Nguyệt lục tung chiếc vali để tìm bộ quần áo mà cô sẽ mặc khi ra ngoài, đi vào phòng tắm thay rồi trở ra.
Tiểu Kỳ tìm kẹo trái cây từ túi mua sắm, đặt nó lên bàn của cô, sau đó lấy một hộp lẩu tự sôi, lén lút đưa cho cô, “Đợi chị khỏi bệnh rồi có thể ăn một chút, nhưng tuyệt đối đừng để đạo diễn Hà biết.”
Lương Tư Nguyệt cười.
Cô nhìn gương, sắc mặt tái nhợt, lấy từ trong vali ra mỹ phẩm đã không dùng từ khi vào đoàn phim, cô trang điểm một lớp mỏng, lại thoa một chút son môi, màu hồng nhạt không quá rõ ràng, nhưng nhìn sắc mặt đã tốt hơn nhiều.
Cô mặc một chiếc áo khoác lông vũ dài màu đen, không kéo khóa hết cỡ, để lộ một chiếc áo chui đầu có sọc đen trắng dày bên trong. Để phù hợp với nhân vật, mái tóc đã được cắt ngắn ngang vai, gọn gàng hơn so với mái tóc dài ngang lưng trước đó.
Cô cẩn thận đeo khẩu trang, chỉ để lộ một đôi mắt, lúc tìm kiếm bóng dáng anh ở sảnh lớn, đôi mắt phá lệ linh động.
Liễu Du Bạch đứng dậy, cô liếc mắt thấy được anh, bước nhanh về phía anh.
Hai người không trò chuyện, Liễu Du Bạch dẫn cô xuống hầm để xe.
Lương Tư Nguyệt mở cửa xe, nhìn thấy áo khoác lông màu đen mà Liễu Du Bạch đặt trên ghế phụ, leo lên xe, cầm áo lên, quay người đặt nó lên băng ghế sau.
Liễu Du Bạch đi vòng tới chỗ ghế lái, sau khi lên xe đã bật điều hòa trước, hỏi cô buổi trưa muốn ăn gì.
Lương Tư Nguyệt hơi uể oải nói: “Anh Liễu quyết định đi, dù sao tôi không ăn được nhiều… Đạo diễn Hà bảo tôi quay hết các cảnh trước khi học đại học mới có thể tăng cân.”
Liễu Du Bạch đang suy nghĩ thì lại nghe thấy tiếng “sột soạt”, Lương Tư Nguyệt lấy một túi đồ ăn vặt trong túi ra.
Kẹo in hình nho xanh trên bao bì bên ngoài.
Liễu Du Bạch không nhịn được bật cười, “Ăn vặt thì không sợ béo à?”
Lương Tư Nguyệt rất yên tâm, thoải mái: “Thuốc cảm mà Tiểu Kỳ đưa cho tôi rất đắng, tôi muốn ăn thứ gì đó ngọt một chút.”
Cô đưa gói kẹo cho Liễu Du Bạch, dừng một chút rồi nhanh chóng thu lại, “À, quên mất, anh không ăn kẹo.”
“…”